Chí Trung xô cửa lao vào phủ. Gia nhân hốt hoảng quỳ thụp xuống. -Vương phi đâu? Bọn họ hoảng loạn nhìn nhau. Chí Trung đạp cửa lao vào trong, y tâm can như lửa đốt, lục tung cả Khai Minh phủ. -Ta hỏi các ngươi vương phi đâu?! Bọn họ dập đầu sát đất vái lạy khóc lóc. -Bệ hạ, vương phi, vương phi không ở đây nữa! -Không ở đây thì đi đâu? Ngươi mau nói! -Dạ bệ hạ...Lý tướng quân đưa vương phi đi rồi. Cả thế giới dường như sụp đổ trước mặt Chí Trung. Y thấy đầu mình nóng ran, tim cũng đập như điên dại. Y lắc đầu rồi đẩy hết gia nô ra, lao đi như tên bắn. Vừa chạy, y vừa nghiến răng kìm nén nước mắt không trào ra. Không được, y đã bất chấp tất cả, nhân lúc đại lễ mà nhiều người ra vào, giả làm gia nô trốn đi. Y muốn gặp cô, giải thích cho cô nghe tất cả. Nhưng cô đã vội rời đi rồi! -Không được, Hoài An!! Y gầm lên rồi lao người đi như cơn gió. Hoài An ngập ngừng chưa muốn leo lên xe. Công Uẩn đã nắm chặt cổ tay cô dìu lên. Con ngựa gõ chân lên nền đất khô rồi lê bước đi. Công Uẩn kéo Hoài An vào lòng, cô cố ngồi dậy nhưng y đã dồn sức ghì lấy. -Hoài An! Tiếng kêu thất thanh kia làm Hoài An choàng người vùng khỏi Công Uẩn. Cô nhoài người hướng đến cửa sổ rồi nhìn ra sau. Chí Trung đang điên cuồng lao đến. Y mặc quần áo của gia nô, mồ hôi túa đầy trên trán y, lệ phủ đầy trên đôi mắt tuyệt vọng của y. Hoài An không kìm lòng được mà bật khóc. Hôm nay là đại lễ lên ngôi mà, y làm gì ở đây, ăn mặc thế này? Y đã lẻn ra ngoài đến tìm cô sao? -Hoài An! Đừng đi! Giọng y đầy ai oán, đầy bi thương. Hoài An quay sang Công Uẩn, đã thấy gương mặt trầm mặc của y. -Công Uẩn, xin anh cho tôi gặp Chí Trung lần cuối, có được không? -Nàng ngồi yên đi. Hắn hôm nay được ngồi lên ngai vàng, là phúc của hắn. Nàng hôm nay rời khỏi hắn, là phúc của nàng. Đừng để ta thay đổi quyết định. Cô vùng người toan lao ra khỏi xe, Công Uẩn đã túm lấy vai cô giữ chặt lấy. Sức của cô dẫu sao cũng không địch lại y. Hoài An thẫn thờ nhìn Công Uẩn, rồi lại nhìn về phía cửa sổ. Cô siết chặt lấy hai bàn tay, cố để ngoài tai tiếng gào lên tên cô của Chí Trung. -Đánh xe nhanh lên. -Anh làm thế quả thực rất tàn nhẫn. -Chỉ có khiến nàng tàn nhẫn với hắn, hắn mới trở thành một vị vua. Vị vua tàn bạo trong lịch sử mai này sao? Hoài An đau lòng, cô không thể khóc thành tiếng. Người đối diện cô từ lúc nào đã quỷ kế đa đoan, hi sinh cả cô để hoàn thành mục đích. Cô đã từng vì hắn mà làm biết bao nhiêu chuyện. Con ngựa lao đi theo làn gió đông lạnh lẽo. Chí Trung dồn sức đuổi theo, y càng gào lên, giọng y càng khản đặc. Dường như nước mắt đã làm cổ họng y nghẹn ứ, mỗi tiếng Hoài An thốt ra, càng làm y thêm thắt lòng. Hoài An đã chọn ra đi, đã chọn đi theo Lý Công Uẩn mà rời xa y, chẳng để y kịp thanh minh lấy một lời. -Hoài An!!! Chí Trung gào lên thảm thiết. Bàn chân y mỏi nhừ, y loạng choạng rồi đâm xuống mặt đường cằn cỗi. -Xin nàng đừng đi mà!!! Hoài An ôm miệng, cô nhắm nghiền mắt, cố để ngoài tai những lời kia, cố trấn an lòng mình rằng ra đi chính là để bảo vệ y. Hi vọng y đừng vì chuyện này mà bi thương. Rời xa y, có lẽ Chí Trung sẽ không còn điểm yếu. Chí Trung gục ngã nhìn cỗ xe ngựa lăn bánh lao đi, cuối cùng mất dạng sau rặng tre cuối khúc quanh kia. Y ôm mặt gào lên rồi thẫn thờ ngước lên nhìn trời. Tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều bỏ y mà đi? Đến cuối cùng, mục đích y còn ở lại trên đời này là gì? Chẳng lẽ y không thể vô ưu vô lo mà làm một Lê Chí Trung cả đời phò tá vua, tại sao cứ bắt y phải trở thành một Lê Long Đĩnh. Một Lê Long Đĩnh giết anh trai cướp ngôi vua, một Lê Long Đĩnh cô độc, bất tài. Ngay đến vương phi của mình còn không thể giữ được, há chi là ngai vàng này? Hoài An đưa mắt nhìn ra ngoài, bầu trời vẫn ảm đảm, mây vẫn lững lờ trôi, nắng đông vẫn hờ hững bao phủ vạn vật. Nếu kiếp này với Lê Chí Trung hữu duyên vô phận, chẳng thà vạn bất vãn hồi. Chí Trung khoác lên long bào vàng rực, mắt vô hồn nhìn ra cánh cửa mở toang. Bên dưới, hàng trăm người quỳ lại tung hô vạn tuế, nhưng lòng y lại cô quạnh hẩm hiu. Y không để bất kì nữ nhân nào trong ba hoàng hậu kia đứng cạnh mình trong đại lễ lên ngôi. Nếu không phải là Hoài An, nhất định không nữ nhân nào xứng đáng đứng bên cạnh y nữa. Những nữ nhân đó nào từng ở bên cạnh y, hiểu rõ y, ngậm đắng nuốt cay cùng y... Bốn vị hoàng hậu lập nên, có một hoàng hậu chưa từng xuất hiện, cũng chẳng ai biết người đó là ai. Chỉ biết Chí Trung đã ban hiệu Huyền Nghi hoàng hậu cho một nữ tử họ Lý, nhưng dẫu người con gái ấy chưa từng xuất hiện, vẫn được vua ban Phượng Nghi điện, được phong làm chưởng quản hậu cung. Nếu không thể ở bên Hoài An, Lý Công Uẩn bắt y lấy thêm ai, cũng chẳng còn quan trọng nữa... Hoài An theo Công Uẩn đến một nơi gọi là trại Phù Lan, nơi đây là một đại bản doanh khổng lồ, khắp nơi đều là lính tráng. Công Uẩn để cô ở trong một ngôi phủ khang trang, người hầu kẻ hạ đều đủ cả. Nhưng cô không sao thấy quen nổi, tảng đá đè nặng trong lòng cô vẫn luôn khiến cô dằn vặt khôn nguôi. Vừa đến nơi Công Uẩn đã phải đi ngay, chỉ kịp dặn cô không được đi đây đi đó. Hoài An ngồi dưới gốc đa, ném một viên sỏi xuống mặt hồ rộng lớn. Bất chợt, một thân ảnh rơi xuống khỏi cành cây, làm cô giật thót mình đưa tay vào thế thủ. -Lê Long Kính? Hoài An sững sờ nhìn tên vương gia vẫn hệt như lần đầu gặp gỡ, như một vật thể không xác định rơi xuống trước mặt cô. Long Kính đưa tay xoa hông, vừa thấy cô đã mừng rỡ đến cười ngoác miệng như một đứa trẻ. -A! Hoài An! Y ngồi xuống trước mặt cô, chống tay nhìn cô. -Sao cô ở đây thế? -Vậy sao anh ở đây? -Ta cũng chẳng biết, anh Long Cân bảo ta đi theo anh ấy, nên ta chỉ đi thôi. Long Cân? Hắn ở đây sao? Tại sao Công Uẩn lại đến nơi trú quân của Long Cân? -Mà cũng lạ thật, lần trước là gặp cô ở hoàng cung, lần này gặp cô ở đây, đừng nói với ta là cô đi theo ta đấy nhé! Hoài An cười buồn. Cô búng lên trán y. Long Kính tròn mắt ôm trán, phồng mang trợn má với cô. -Này! -Anh bao nhiêu tuổi thế? -Ta đã mười lăm tuổi rồi, đừng làm ra vẻ ta là một đứa con nít nữa. Cô lắc đầu. -Không muốn làm anh mất hứng đâu nhưng mà tôi hơn tuổi anh đấy! Kể ra mùa xuân đến rồi, cô cũng đã mười tám tuổi. Thấy mặt Long Kính đen lại, cô phì cười. -Nhưng mà, anh Chí Trung đâu, sao anh ấy mãi chưa đến đón ta hồi cung nhỉ? Hoài An chạnh lòng nhìn gương mặt vẫn còn hồn nhiên quá đỗi của Long Kính. Làm sao để nói với y tất cả những tranh tranh đấu đấu này. -Cô sao vậy? Hoài An nhẹ nhàng lắc đầu, cô cười hiền. -Làm gì có. Hôm nay anh không đi bắn chim nữa sao? Long Kính lắc đầu quả quyết, tự hào nói. -Hôm đó ta nghe cô nói xong quyết định không làm hại đến những con chim tự do đó nữa. Dù mẫu phi của ta không còn nữa, nhưng ta cũng chẳng thể có được tự do, vậy thì tư cách gì mà tước đi tự do của lũ chim ấy chứ! Hoài An cười buồn nhìn Long Kính, cô chống tay nhìn y thao thao bất tuyệt, ánh mắt lấp lánh niềm vui. -Nhưng mà Hoài An này, cô cũng có tự do mà đúng không? Lòng Hoài An bỗng nhiên trùng xuống. Cô mà có tự do sao? -Cô được tự do đi đến khắp nơi, thích thật đấy! -Vậy nếu không bị bắt ở đây, anh muốn đi những đâu? Ánh mắt Long Kính bỗng rực rỡ, dáng vẻ bỗng trầm ngâm đi, chững chạc hẳn. Tên này nhìn nghiêng, quả thật là một bản sao của Chí Trung. Cô mím môi nhìn y. -Nhiều lắm chứ. Ta muốn đến Ái Châu, muốn đi ra Châu Đằng, Châu Phong, Châu Hoan. Mười đạo của Đại Cồ Việt, ta muốn đi đủ hết. -Thế anh không định về cung làm quan à? Cô phì cười nhìn chàng trai trẻ ham chơi. Ánh mắt y bỗng tối lại, còn biết cúi đầu cười khổ, thật khiến Hoài An bất ngờ. -Những thứ đó có là gì chứ? Nếu có thể một đời tiêu dao, há chẳng phải tốt hơn sao? Lê Long Kính...chàng trai này thật sự quá đáng thương. Hoài An lặng lẽ nhìn y, lặng lẽ buồn bã. -Vì quyền lực hư vô có thể trăm mưu ngàn kế hãm hại lẫn nhau, thật đáng sợ. Nếu lần này rời khỏi hoàng cung rồi, ta cũng không muốn quay lại nơi tối tăm lạnh lẽo đó nữa. Nếu có thể ngao du tứ phương, không làm một vương gia cũng bằng lòng. Nhưng nụ cười ấy mãi mãi nằm lại trong kí ức của Hoài An. Ước mơ ấy mãi mãi dang dở. Mùa đông lạnh lẽo ấy. Hoài An nghe tin Chí Trung kéo quân đến trại Phù Lan, cô sốt ruột đi dò la. Cuối cùng biết được chủ trại không ai khác chính là Lê Long Cân. Hắn đã lôi Long Kính đi trước mắt cô, để rồi Long Kính không bao giờ trở về nữa. Chí Trung nghiến răng nhìn Long Cân trói Long Kính trên cột gỗ trên tường thành, cung thủ đã vào thế thủ, bất kì lúc nào cũng có thể đồng loạt hướng về phía Long Kính. -Đồ hèn hạ! Ngươi mau thả Long Kính ra! Long Cân ngấu nghiến vung gươm về phía Long Kính đang khảng khái nhìn hắn, ánh mắt kiên cường bất khuất. -Anh em các ngươi giống nhau thật đấy! Sao ngươi không nghĩ đến điều này khi ngươi dồn Long Tích vào chỗ chết? -Là hắn tự tìm đến cái chết! Long Cân điên cuồng chém một nhát lên tay Long Kính. Y gồng mình không kêu la. Chí Trung điên cuồng siết chặt thanh gươm trên tay. -Lê Long Cân! -Nếu ngươi chịu rút quân, ta nhất định sẽ tha cho anh em các ngươi đoàn tụ! -Chí Trung! Anh nhất định không được khuất phục! -Câm mồm! Một nhát kiếm nữa chém ngang cánh tay y, Long Kính bất ngờ gào lên. Chí Trung ngậm đắng nuốt cay trừng mắt nhìn Long Cân. -Còn chưa rút quân? -Chí Trung! Vì giang san! Vì phụ hoàng! Vì Long Việt! -Ta bảo ngươi câm mồm! Chí Trung nhắm nghiền mắt trước một nhát kiếm vô tình chém ngang chân Long Kính. Y cố nén tiếng lòng đang gào lên, đang sợ hãi đến tê dại. Long Kính là người thân cuối cùng của y còn sót lại trên cõi đời này... Nhưng nếu hôm nay không bắt được Long Cân, mai đây ắt sẽ còn hậu họa. -Bắn tên đi... -Bệ hạ... Giọng viên tướng run rẩy hướng về Chí Trung. -Trẫm nói, bắn tên đi. Giọng y lạnh lẽo vô hồn. Long Cân kinh hoàng nhìn cung thủ khai tiễn. Y quay đầu tháo chạy. Cung thủ trên thành cũng bắt đầu bắn tên xuống. Lính khiên vây lại che cho Chí Trung. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi khiên sắt che kín lấy Chí Trung, y đã thấy được cái gật đầu của Long Kính, cả nụ cười thất thểu của cậu em trai đã quá lâu y chẳng quan tâm đến. Thì ra, Long Kính đã trưởng thành rồi. Y chưa từng, và sẽ không bao giờ thấy được cậu em trai út của mình trưởng thành được nữa. Hoài An lẳng lặng nhìn lên trời cao, phía dưới gốc đa, nhìn ra bờ hồ gợn sóng. Cô biết, Long Kính sẽ không bao giờ trở về nữa. Chàng thiếu niên với niềm khao khát tự do đấy, còn chưa một lần nhìn thấy ánh sáng của tiêu dao, sao đã vội lìa đời. Cô rơi một giọt nước mắt cho y, thật tâm kiếp sau, y có thể sinh ra ở một thời đại mà con người ta sẽ không coi sinh mạng rẻ rúng như cỏ rác, chẳng cần phải quyền thế cao sang, chỉ cầu y được bình bình an an, được tự do, được tiêu dao tự tại... Chỉ thế thôi...