Diệp Oanh sinh bé xong thì sức cùng lực kiệt, sau khi ăn trứng gà luộc của Viên Chi Lan xong liền ngủ. Đứa bé được đặt trong giường trẻ con, đặt kế bên giường cô, ngủ cũng rất say. Sầm Thiếu Hiên canh suốt một đêm ở bệnh viện, hơn phân nửa đêm là nhìn con gái của mình. Y tá vào thăm, hỏi tình hình Diệp Oanh, thấy cậu cứ nhìn bé suốt không dời mắt, nhịn không được cười nói: "Nhìn đủ chưa vậy? Sau này còn nhiều thời gian để nhìn bé mà. Bé rất mè nheo đó, cứ khóc lên là muốn lấy mạng của anh luôn đó, sợ lúc đó anh sẽ muốn đánh bé một trận." Sầm Thiếu Hiên liền cười nói: "Không đâu, tôi nhất định sẽ yêu chiều bé mà." Diệp Oanh cũng cười: "Đúng vậy, anh ấy nhất định cưng con gái nhất nhà, tôi sợ ảnh sẽ làm hư bé luôn đó." Y tá nhìn đôi phu thê ân ái, nói chuyện phiếm vài câu với họ xong, lúc này mới cười đi ra. Cha mẹ Sầm Thiếu Hiên cùng Diệp Oanh đều biết cậu đặt tên bé là Sầm Diệp Vân, nghe rất êm tai. Cha mẹ cậu nghĩ, cậu đặt tên này vì muốn để cả họ Sầm và họ Diệp cùng một chỗ, đủ thấy tình cảm thâm hậu của vợ chồng son, trong lòng rất vui. Diệp Oanh vừa nghe liền biết chữ Vân đó là chỉ Lục Vân Phong, cậu muốn thể hiện rõ bé chính là con của ba người bọn họ, cảm thấy con gái mình có thể có đến 2 người vừa có thực lực vừa có tình yêu vô hạn dành cho bé, bảo hộ, thương yêu, cả đời này có thể sống tốt, khiến cô yên tâm rất nhiều. Đêm khuya, mọi âm thanh câu tịch, thỉnh thoảng sẽ có tiếng khóc của những trẻ sơ sinh vang lên từ phòng bệnh khác, mơ hồ truyền tới. Bé vừa mới hạ sinh, tiếng khóc nghe qua mềm mại, khiến trái tim con người ta mềm ra. Sầm Thiếu Hiên vừa nhìn con gái mình vừa lắng nghe tiếng khóc trẻ con, cảm giác được những sinh mạng mới không ngừng giáng sinh, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải để những đứa bé khả ái này sống trong một thế giới không có tội ác, không muốn chúng bị thương tổn. Cậu đang thất thần thì cửa phòng bệnh mở ra. Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn, trong mắt đầy cảnh giác. Người đang chậm rãi bước từ cửa vào chính là Tôn Khải. Sầm Thiếu Hiên đứng dậy, trầm tĩnh nhìn hắn, trong lòng đề phòng. Tôn Khải đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: "Anh chỉ muốn đến thăm con gái em thôi." Sầm Thiếu Hiên không có hé răng, cũng không nhúc nhích, hiển nhiên không hề dự định cản lại. Tôn Khải đi tới bên giường trẻ con, cúi người nhìn bé gái mới sinh. Một lát sau, hắn khẽ mỉm cười: "Y như mẹ vậy, tương lai nhất định là một mỹ nhân." Sầm Thiếu Hiên chờ hắn nhìn bé xong, lúc này mới nói:"Tôn cục, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi, tránh đánh thức bọn họ." Tôn Khải gật đầu, liền xoay người đi. Sầm Thiếu Hiên đắp chăn lại cho hai mẹ con, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại. Tôn Khải cùng cậu đi tới một góc cầu thang, cùng đứng trước cửa sổ. Hắn nhìn Sầm Thiếu Hiên, ánh mắt phức tạp, nụ cười lại mang nét đau khổ: "Thiếu Hiên, chúng ta không thể quay lại như trước nữa, phải không?" Sầm Thiếu Hiên nhìn ánh mắt của hắn, không chút cảm xúc nói: "Phải." Tôn Khải thở phào một cái, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thanh âm rất nhẹ: "Thiếu Hiên, qua tết âm lịch, anh sẽ đến tỉnh." "Tôi biết." Sầm Thiếu Hiên bình tĩnh nói. "Nghe nói anh được điều làm phó cục trưởng cục ngục giam." "Đúng vậy." Tôn Khải thở dài. "Đây chính áp chế lớn nhất trong cuộc đời chính trị của anh. Thiếu Hiên, cuối cùng em cũng hả giận rồi." Sầm Thiếu Hiên quả thật bội phục sát đất với sự tránh nặng tìm nhẹ cùng chuyện lớn hóa bé chuyện bé hóa không của hắn, không khỏi lạnh lùng cười: "Tôn cục, anh thật sự thích hợp làm chính khách, không thích hợp làm cảnh sát. Hệ thống giữa cục Ngục giam và tư pháp đều có mối liên thông, nếu anh biết cách giao thời, có thể chuyển sang sở tư pháp, sau đó đến đơn vị khác. Đây không tính là sự áp chế, trái lại còn có thể đưa ra một phương hướng mới cho cuộc đời chính trị của anh. Chỉ là, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, lần này anh có thể xóa bỏ tất cả hiềm nghi, tôi bội phục. Thế nhưng, ngàn vạn lần đừng có lần sau." "Em yên tâm." Tôn Khải nở nụ cười. "Đêm cuối cùng của chúng ta, em nói với anh, quay đầu lại là bờ. Thiếu Hiên, hiện tại rốt cục anh cũng buông dao mổ lập địa thành Phật, có thể xem là quay đầu không, em xem thử coi có thể trở thành bờ của anh không?" "Thật sự muốn lập địa thành Phật sao?" Thanh âm Sầm Thiếu Hiên châm chọc. "Tôi sẽ mở to mắt mà xem." Hệ thống cảnh sát vẫn chưa thanh trừ hoàn toàn những phần tử bại hoại, vừa qua tết âm lịch thì đại đội điều tra của Sở sẽ cử người tiến hành điều tra. Đến lúc đó, hy vọng Tôn Khải thật sự quay đầu lại là bờ, lập địa thành Phật. Tôn Khải dường như cũng biết cậu đang nghĩ chuyện gì, nhưng cũng không sợ sẽ bị điều tra. Hắn làm việc luôn luôn nghiêm mật, đúng mực, nắm chắt trong tay, bằng không nhiều năm làm đội trưởng hình cảnh cũng không trong sạch như vậy. Lần này điều hắn đi làm phó cục trưởng cục ngục giam, biểu hiện ra là một loại xử phạt biến tướng, ngoài thăng chức trong hạ chức, kì thực là do chính hắn sắp đặt. Diêu Chí Như cùng đám người kia biết hắn sẽ đến cục quản lý ngục giam, lập tức bình tĩnh lại. Lần này bọn chúng khẳng định đều có thể bị phán có tội, nhưng ngoại trừ tự nguyện khai báo, có 2 người bị xử tử hình, thì những người khác không bị chết. Nếu có Tôn Khải ở đó, thì những ngày trong ngục cũng không khổ sở nữa, phần lớn đều là ngục giam theo quy củ, môi trường tốt, hơn nữa qua vài năm là có thể được thả, cũng sẽ được tự do. Vì vậy, người người cắn chặt răng, tuyệt không để hắn bị dính tới. Tất cả Sầm Thiếu Hiên đều biết, nhưng ở giữa còn có sự chen ngang của chính trị, cậu chỉ có thể bất lực. Hơn nữa, cậu cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh Tôn Khải có tội, Tôn Khải dù thật có từng nói chuyện với bọn bắt cóc, nhưng việc tiến hành nghe lén hắn cũng là bí mật, trước đó chưa thông qua thủ tục phê chuẩn hợp pháp, bởi vậy chứng cứ này không có tính hợp pháp, pháp viện sẽ không tính. Hiện nay nói ra thì cậu không thể nào bắt được Tôn Khải. Tôn Khải mỉm cười, nét mặt bình tĩnh, ôn hòa mà nói: "Thiếu Hiên, lần này anh thua trên tay em, anh phục. Em do chính anh dạy dỗ, bại trong tay em, thực tế coi như là anh thua ngay trên tay anh, anh tuyệt không ấm ức. Chẳng qua, Thiếu Hiên, tương lai nếu em phá án, không thể không đến ngục giam thẩm vấn phạm nhân, chúng ta còn phải giao tiếp về sau, hy vọng sau này hợp tác vui vẻ." Sầm Thiếu Hiên bình tĩnh gật đầu: "Anh yên tâm, Tôn cục, tôi phân rõ công và tư." Tôn Khải cười, nhẹ nhàng mà nói: "Thiếu Hiên, hiện tại anh thật sự ước ao được như Lục Vân Phong, cũng rất bội phục anh ta. Anh ta là một người đàn ông có khí chất, đối xử với em cũng rất tốt, nếu như lúc trước anh bảo vệ em, thì có lẽ hôm nay chúng ta cũng sẽ tình thâm ý trường như hai người bây giờ, có thể hạnh phúc ở bên cạnh nhau, phải không?" Sầm Thiếu Hiên nhớ tới những ngày tháng đau khổ lúc trước, nhớ tới thời điểm mình bị địch bao vây bốn phía, bị ép từ chức, nhớ tới việc mình bị lưu lạc tha hương, cuộc sống chán nản, chỉ có thể chạy đến khách sạn làm người giữ cửa. Những ngày nhục nhã đó, lòng tự tôn bị tổn thương, thấy rõ lòng người thay đổi phũ phàng, khiến cậu thiếu chút nữa không gượng dậy nổi, sợ rằng không thể trở mình. Toàn bộ những điều đó, đều do người trước mắt cậu ban tặng, mà người này lại là người mà cậu dành toàn bộ tình cảm cùng lòng trung thành cho, khiến sự tổn thương càng thêm khắc cốt minh tâm, vĩnh viễn khó quên. Tôn Khải nhìn nét mặt khẽ biến của cậu, trong lòng dường như cũng biết suy nghĩ của cậu, vì vậy thở dài, nghiêm túc mà nói: "Thiếu Hiên, xin lỗi, anh chân thành hướng em xin lỗi. Chuyện cũ đã qua, hiện tại cả hai chúng ta đều có vợ con, làm việc cũng phải suy nghĩ kỹ hơn. Em yên tâm, anh sẽ không bao giờ cưỡng cầu tình cảm của em nữa, em cứ yên tâm làm chuyện của em, yên tâm yêu người của em." Thì ra muốn xua tan tất cả mọi chuyện à? Sầm Thiếu Hiên cũng biết. Hiện tại cậu cũng không còn là người thanh niên huyết khí phương cương như trước nữa, rõ được dụng ý của Tôn Khải, liền trầm ổn nói: "Tôn cục, anh có thể nghĩ được như vậy là tốt, cám ơn anh." Tôn Khải cũng là người thông minh, tự nhiên nghe thấy được cậu sẽ không dùng tư oán mà đối phó hắn, liền vươn tay cười: "Thiếu Hiên, chúc mừng em có thiên kim." Sầm Thiếu Hiên cũng vươn tay, cầm, lễ phép mà nói: "Cám ơn Tôn cục." Lúc này đây hai người bắt tay, là giống như sự hẹn ước về mặt quan trường, biểu thị hai người đã đồng ý với khế ước, tạm thời bảo trì hòa bình, ngừng chiến. Tuy rằng Tôn Khải rất yêu người trước mặt, nhưng hắn cũng biết đây không còn là người đã từng hoàn toàn tín nhiệm hắn, để hắn mặc sức bố trí nữa rồi. Hiện tại là thời kỳ nguy hiểm, hắn có thể tự bảo vệ mình đã là chuyện may mắn rồi, không thể gây thêm chuyện gì nữa, vì vậy hắn buông tay, mỉm cười với cậu, lập tức xoay người rời đi. Sầm Thiếu Hiên nhìn bóng lưng đĩnh trực tràn ngập uy thế của hắn, trong mắt nặng nề, tuy có không cam lòng, nhưng chỉ có thể tạm thời tiếp thu. Chẳng qua, chuyện quan trọng nhất hiện giờ, chính là chăm sóc cho mẹ con Diệp Oanh. Nhìn theo bóng dáng Tôn Khải biến mất ngoài cầu thanh, cậu mới xoay người quay về phòng bệnh, tiếp tục thực hiện chức trách của một người chồng, một người cha.