Bọn họ ở lại Đào thành ngây người một tuần, mỗi đêm Lục Vân Phong đều dây dưa  cùng Sầm Thiếu Hiên, nhưng không làm đến cuối cùng. Sầm Thiếu Hiên biết anh đang chăm sóc cậu, bởi vì mỗi ngày lượng công việc đều rất lớn, cho nên anh không muốn cậu bị đau, không muốn khiến cậu quá mệt mỏi. Mỗi lần hôn nhau lúc kích tình, hay lúc an ủi nhau, cậu nằm trong lòng ngực ấm áp của Lục Vân Phong đều cảm thấy vui sướng. Lúc trước, cậu không hiểu rõ cho lắm, cứ nghĩ khi yêu là cứ dỗ ngon dỗ ngọt hay kịch liệt giành lấy. Cho tới bây giờ, Lục Vân Phong mới giúp cậu nhận ra rằng, khiến cho cậu biết được thế nào mới là thật sự yêu thương say đắm một người. Đêm nào cậu cũng ngủ rất ngon, không hề mất ngủ, không hề ác mộng. Tuy rằng mỗi ngày đều phải làm việc trong công trường dưới cái hè nóng bức của mùa hè, tinh thần cậu đều rất phấn chấn. Dựa theo quy củ, hệ thống phòng cháy chữa cháy của cao ốc phải do công ty của Bộ phòng cháy chữa cháy làm, nhưng bên bọn họ có thể yêu cầu sửa chữa bản thiết kế, đây là bộ phận cần phải làm trước nhất. Mấy ngày nay, Sầm Thiếu Hiên vẫn phải liên hệ với phó tổng nhân viên kỹ thuật bên công ty công trình phòng cháy chữa cháy, không ngừng nghiên cứu bản vẽ. Cậu muốn giảm phí tổn của công trình này đến mức thấp nhất. Lục Vân Phong cùng với Diệp Oanh mỗi ngày đều tới công ty Kim Hâm cùng Trần Hâm thương lượng công tác bố trí của giai đoạn trù bị, bao gồm sự phân chia khu vực của khách sạn, chọn công ty công trình nội thất, thông báo tuyển dụng cùng huấn luyện công nhân, thiết bị phương tiện của khách sạn, v. v... Ngay trong lúc bận rộn, bỗng nhiên một ngày, lúc chạng vạng Trần Hâm gọi điện thoại lại, muốn nói chuyện riêng với Lục Vân Phong. Lục Vân Phong vui vẻ đồng ý, tới một quán cách khách sạn của mình ở không xa. Trần Hâm đã tới trước. Ông ngồi ở bên cửa sổ, trước mặt là chai bia, hướng mặt nhìn khung cảnh đầy ánh đèn bên ngoài, nét mặt đầy phiền não. Lục Vân Phong bước tới nhẹ nhàng, chung quanh là tiếng nhạc dịu êm, ngồi xuống đối diện ông, sau đó nói với nhân viên phục vụ: "Giống ngài ấy, bia." Lúc này Trần Hâm mới hồi phục lại tinh thần, cười với anh: "Tới rồi à? Tôi còn lo ngài không tìm được chỗ này chứ." Đèn ở đây rất dịu, khiến tâm tình người ta cảm thấy thư thả. Bên trong quán có không ít người, tiếng nói cũng rất nhẹ, nét mặt của ai cũng đều là nét cười, bầu không khí rất dễ dàng khoái trá. Trần Hâm muốn nói gì đó lại thôi, đột nhiên hỏi anh: "Có muốn ăn chút gì đó không?" "Tôi sao cũng được." Lục Vân Phong hào sảng nói. "Trần tổng không cần khách khí, tùy ý ngài đi." Trần Hâm gật đầu, nhìn nhân viên phục vụ bưng bia và ly đến, đặt chúng lên bàn thay anh. Chờ nhân viên phục vụ rời đi, hai người nâng ly, rồi uống một hớp, Trần Hâm lúc này mới cân nhắc từng câu từng chữ mà nói: "Lục tổng, tôi bỗng nhiên gặp phải một chuyện vô cùng khó khăn, cho nên mới muốn gặp ngài để tâm sự, xem thử phải giải quyết thế nào mới tốt." "Được." Lục Vân Phong lập tức gật đầu. "Ngài cứ nói đi, chuyện là thế nào? Cần tôi giúp gì không?" Trần Hâm suy nghĩ một chút, lúc này mới từ tốn nói, "Lục tổng, nói thật, tôi rất thích ngài, ngài là một người thực sự chân chính, cùng ngài hợp tác quả thật rất vui, tôi cũng vô cùng quý trọng cơ hội này." "Trần tổng quá khách khí rồi." Lục Vân Phong ôn hòa cười nói. "Tôi cũng vậy. Đào thành là một thành thị có lượng tiêu dùng khá lớn, hơn nữa so với Khang thành còn có nhiều cơ hội hơn, phồn hoa hơn hẳn. Tôi cũng rất mong có cơ hội đến Đào thành phát triển sự nghiệp, cho nên, chúng tôi rất coi trọng lần hợp tác này cùng bên các ngài." "Tôi cũng thấy vậy." Trần Hâm cười. "Kỳ thực chuyện này... nên trách tôi mới đúng, lúc trước khi tôi đến Khang thành gặp ngài, đáng lẽ ra không nên nói mấy chuyện thị phi kia." Lục Vân Phong ngẩn ra, lập tức bắt đầu hồi tưởng lần tiếp xúc lúc ông đến Khang thành gặp bọn họ đến tột cùng nói những chuyện nào, lập tức nhớ ra ngoại trừ bàn công tác ngoại giao thì cũng là mấy câu chuyện xã giao, đề tài duy nhất bên lề mà bọn họ nói ngay thời điểm tiễn đưa là chuyện lúc trước của Sầm Thiếu Hiên. Anh liền hiểu mọi chuyện, bình tĩnh mà hỏi thăm: "Trần tổng là ám chỉ Thiếu Hiên?" Trần Hâm gật đầu: "Tôi không nghĩ tới, tôi chỉ thuận miệng buột ra một câu nói, Lục tổng lại coi trọng như vậy." Lục Vân Phong mỉm cười: "Cho dù không có Trần tổng nói đến, tôi cũng sẽ trọng dụng cậu ấy. Lúc đó Sầm Thiếu Hiên vào công ty tôi cũng được 4 tháng, nhưng 3 tháng đầu liên tục được bầu làm nhân viên ngôi sao, trong tập đoàn chúng tôi có hơn mấy nghìn nhân viên nổi tiếng cũng chưa ai làm được như vậy, nhất định sẽ khiến tôi chú ý, tất nhiên tôi cũng sẽ khảo sát cậu ấy, rồi đề bạt. Lúc tôi cử cậu ấy đến bộ quản lý của tổng bộ, cậu ấy rất nỗ lực làm việc, thậm chí mệt đến té xỉu, tạo ra một thành công lớn cho bộ, bởi thế tôi mới càng lúc càng thêm trọng dụng, đó là chuyện nước chảy thành sông. Nhưng chẳng biết Trần tổng nhắc tới chuyện này, là vì sao? Gặp phải chuyện gì khó liên quan tới nó à? Liên quan đến Thiếu Hiên?" Trần Hâm thấy tư duy của anh vô cùng mẫn tiệp, lập tức từ một câu nói của ông mà suy ra được chuyện mấu chốt, không khỏi tán thưởng gật đầu: "Đúng vậy, chính tôi cũng không nghĩ chuyện sẽ như vậy." Lục Vân Phong bình tĩnh cười nói: "Trần tổng, chúng ta cũng không nên vòng vo hoài, ngài cứ thoải mái mà nói, chúng ta từ từ thương lượng." "Được, vậy tôi nói thẳng." Trần Hâm hạ quyết tâm "Là như thế này, hai ngày nay đều có người ở trên cử người đến nói với tôi, ý tứ của họ là muốn chúng tôi không tiếp tục hợp tác với công ty bên ngài. Tôi vẫn cứ chần chừ, nói chúng ta đã chính thức ký kết hợp đồng, nếu như tôi vi phạm, bãi bỏ hợp đồng, tiền bồi thường rất lớn, tổn thất tôi chịu không nổi. Kết quả, bọn họ cho tôi hai lựa chọn, một là thuyết phục ngài đuổi việc Sầm Thiếu Hiên tiên sinh, còn không thì họ giúp tôi bồi thường hợp đồng, dù thế nào cũng phải hủy bỏ hợp đồng với ngài. Lục tổng, ngài cũng là dân kinh doanh, chắc hiểu được hoàn cảnh của tôi, bối cảnh của những người đó quả thực không dễ động đến." Lục Vân Phong vừa nghe đã hiểu, suy tư một chút liền thống khoái mà nói: "Muốn tôi đuổi việc Thiếu Hiên không có khả năng rồi, cái gọi là "thiên quân dịch đắc, một tướng khó cầu" luôn đúng mà. Nếu như mất đi cơ hội làm ăn này với tôi quả thật đáng tiếc, nhưng cũng không dao động căn cơ công ty bên chúng tôi, nhưng nếu như mất đi Thiếu Hiên, quả thật là tổn thất lớn với chúng tôi. Trần tổng, chúng ta hủy hợp đồng, cũng không sao. Tôi cũng không cần ngài bồi thường tiền hợp đồng, vì dù sao ngài cũng là bị ép. Nếu như tiền do ngài bỏ qua, tôi thật không đành lòng nhận, mà nếu đó là tiền của người khác thay ngài trả giùm, thì tất nhiên tôi không khách khí, nhưng như thế ngài sẽ không được tự do nữa, tôi không muốn thấy tình huống như vậy. Không nên để người khác nắm thóp, càng lúc càng thêm hỗn loạn." Trần Hâm vừa nghe, liền kích động. "Lục tổng, thật xấu hổ với ngài mà." Lục Vân Phong lập tức chen ngang, sang sảng cười nói: "Trần tổng đừng nói như vậy, ngài phải ở đây kinh doanh, tất nhiên phải chú ý duy trì quan hệ. Hơn nữa, chúng ta kinh doanh khách sạn, nếu như đắc tội người không thể đắc tội, người ta có thể cứ tới đây tìm phiền toái, vậy phải làm sao? Nếu thế chắc chắn sẽ có tổn hại, vậy để làm gì chứ? Còn ảnh hưởng đến làm ăn cùng tiền bạc nữa. Trần tổng, dân không đấu cùng quan, đây là đạo lý, ngài không cần áy náy, cho dù không thể hợp tác, tôi cũng xem ngài là bạn bè tại Đào thành." Trần Hâm cảm khái: "Lục tổng, có thể kết bạn với ngài, là vinh hạnh của tôi. Nói thật lăn lộn nhiều năm trên thương trường như vậy, người như ngài quả thật rất hiếm thấy, tôi rất hy vọng sau này có thể cùng ngài tiếp tục hợp tác." "Đương nhiên, tôi cũng mong như thế." Lục Vân Phong mỉm cười nâng ly lên về phía ông.