Ngày Em Trở Thành Ác Quỷ

Chương 64 : Ngày em trở thành ác quỷ(10)-đưa em trở về

Tháng ngày lặng lẽ trôi qua. Thời gian chẳng đợi ai cả, việc của nó là làm mai một, mai một đi những thứ đẹp đẽ, hoặc là làm biến mất chúng một cách không thương tiếc... Cung điện chìm trong ánh bình minh rực rỡ. Người hầu hoàng gia đang tất bật chuẩn bị cho một buổi lễ long trọng. Họ đan hoa để treo lên khắp cung điện, cắm cờ lễ và trải thảm đỏ. Hôm nay cung điện thật bận rộn. Người dân của AirisuVenus tập trung tới gần cung điện. Họ đang háo hức chờ đợi một điều gì đó tốt đẹp sẽ đến. Bạn cùng lớp của Katrina và Kerji cũng có mặt. Cô gái dịu dàng Shinka len lỏi vào giữa đám người đông đúc, ngẩng mặt lên và nở nụ cười mừng rỡ. Trong căn phòng lộng lẫy nhất cung điện, căn phòng chỉ giành cho người tối cao. Trước tấm gương lớn soi chiếu tất cả, vị tân Bá Vương trẻ tuổi đang chuẩn bị y phục. Người hầu cẩn thật chỉnh lại từng nếp gấp trên áo và áo choàng lông hoàng gia. Viền áo dát vàng lấp lánh, làm cho thần thái bá vương càng trở lên quyền lực. Những người hầu lui xuống. Tanaka xinh đẹp trong bộ đồ thượng quan dâng lên cho ngài một cây trượng lớn. Thượng quan mỉm cười nhìn vào gương, nghiêng đầu, khẽ mỉm cười. Tân Bá Vương chỉ quay đầu đi, tránh ánh mắt của Tanaka. Ngài hơi cúi đầu, không để lộ biểu cảm trên khuôn mặt. Cận thần Misae bước vào. Cậu báo cho chủ nhân là đã gần tới giờ làm lễ. Thượng quan Haru đang chỉ đạo người trong cung điện. -"Tể tướng Ryohaku đang đợi ngài, thưa bá vương Ryohaku. Đến giờ lành rồi, kính mời ngài."-Misae nhìn lên đồng hồ. Bá vương uy quyền bước lên đài cao của vinh quang. Cả một biển người hò reo không ngớt. Tiếng kèn chiến thắng vang lên, hoa rợp trời, pháo hoa bừng sáng trên nền trời xanh thẳm. Hôm nay là ngày vui nhất từ trước tới giờ của người dân nơi đây. Tể tướng Ryohaku đứng cạnh ngai vàng. Trên tay tể tướng là một chiếc vương miện uy quyền tinh xảo. Đó là vương miện danh giá thể hiện quyền lực của một người đứng đầu cả một vương quốc. Bá vương vẫy tay chào mọi người. Ngài không quên điều ngài phải làm. Bước tới, hất tà áo choàng và ngồi lên ngai vàng một cách oai vệ, để cho cha mình trao vương miện... Ngài chính thức trở thành Bá Vương của quốc gia này. Đó là phần thưởng của người thắng cuộc. Để được bước trên thảm đỏ và nhận lấy ngai vàng, người đó đã phải bước qua bao nhiêu chiến trường đẫm máu, bao nhiêu nỗi đau, sợ hãi, thù hận... Phần thưởng đâu chỉ có như vậy. Còn vị nữ vương xinh đẹp sẽ mang danh hoàng hậu, nàng đang ở đâu? -"Công việc hôm nay chỉ có vậy thôi. Kerji, cậu đi nghỉ ngơi đi."-Thượng quan Tanaka gấp lại tập sách trên bàn. -"Còn công việc của ngày mai?"-Kerji hỏi. -"Cậu đã làm quá công việc tới tận tuần sau rồi. Nghỉ ngơi đi, Kerji."-Tanaka mỉm cười lắc đầu. -"Thế à..." Kerji đưa mắt nhìn ra ngoài. Cậu bước tới ban công hóng mát. Cung điện đang rực rỡ trong màu hoa đào lấp lánh. Mùa xuân vừa ghé chào quốc gia này. -"Em đã tại vị được hai năm rồi, nhỉ?" -"Ừm, hai năm..." -"Hoa đào nở hồng rạng rỡ, rạng rỡ như nụ cười xinh đẹp của ai đó..." -"Ừ, rất đẹp." Kerji mỉm cười. Cậu dơ tay hứng lấy cánh hoa đào rơi xuống. Cánh hoa mềm mại, đáng yêu. Cánh hoa làm dấu ấn cho thời gian trôi qua. Cánh hoa làm mọi người nhớ đến ai đó... -"Bộ máy quan lại quý tộc vẫn ổn chứ?"-Kerji hỏi Haru. -"Ừ, nhưng có một chuyện hơi khó khăn cho cậu đấy..."-Haru ngần ngại nói. -"Chuyện gì?!"-Kerji ngạc nhiên hỏi. -"Anh biết là trước giờ chưa có gì khó khăn với cậu. Nhưng lần này là khó đấy."-Haru cười nhạt, ngần ngại nhìn Kerji. -"Anh cứ nói."-Kerji không chút lo lắng, cậu cầm cây bút lên và viết. -"Họ nói...Bá Vương tại vị đã hai năm, đến lúc lập hoàng hậu rồi." Kerji suýt làm gãy ngòi bút. Phải rồi, đã hai năm, đáng lẽ phải lập hoàng hậu từ năm 18 tuổi. Quan lại quý tộc của cậu đã yêu cầu như thế... -"Cậu phải gặp mặt những cô gái mà quan lại quý tộc đã đưa ra. Đây là danh sách..."-Haru đưa cho Kerji một bản danh sách có gắn nơ đỏ. -"Không đâu, thượng quan Haru. Em sẽ chẳng gặp cô gái nào hết." -"Nhưng Kerji, nếu cậu không làm thế thì lời ra tiếng vào sẽ nhiều lắm đấy..." -"Một năm nữa, được không?" -"Không..." Buổi gặp mặt diễn ra đúng như mong muốn của quan lại và quý tộc trong triều. Họ mang con gái, cháu gái... của họ tới, hy vọng rằng sẽ lọt vào mắt xanh của Bá Vương. Buổi tiệc diễn ra trong sự vui mừng, tuy nhiên đối với Kerji thì nó tẻ nhạt và chán ngắt. Cậu chỉ nhìn cho lướt qua những cô gái. Họ đẹp thật, nhưng đã có vẻ đẹp khác chiếm ngự trái tim Kerji mất rồi. -"Ngài là Bá Vương đúng không?" Một cô gái xinh đẹp tiến tới. Cô trông thật nhẹ nhàng với mái tóc nâu xoã ngang vai, đôi mắt màu tím... -"Đó là con gái của một vị quý tộc, trông cô ấy khá giống-..."-Tanaka ghé vào tai Kerji và nói. -"Kattha..." Kerji nhìn cô gái đó không rời. Phải rồi, cô ấy trông rất giống với người con gái mà cậu yêu. Cô gái ấy cũng có mái tóc nâu, đôi mắt tím, và cũng khoác lên mình một bộ váy màu xanh hy vọng. -"Kerji à, không phải đâu!"-Thượng quan nói lớn. Những ánh mắt đổ dồn về phía Kerji và cô gái trẻ. Họ ngờ ngợ và nghĩ rằng bá vương có lẽ đang đứng không vững trước dung nhan xinh đẹp của cô tiểu thư đó. -"Bá vương, ngài thích tôi rồi sao?"-Cô tiểu thư cười ngạo mạn nhìn xung quanh rồi nghiêng đầu hỏi Kerji. Tanaka bối rối. Cô sợ người giống với Katrina đó sẽ làm Kerji xao xuyến. -"Không đâu tiểu thư. Người ta thích sẽ chẳng ngạo mạn như thế."-Kerji thở dài. Vị tiểu thư vừa sung sướng bỗng trở thành trò cười cho mọi người. Bá vương lạnh lùng bước đi, không cười cũng chẳng ngoái đầu lại. -"Về nhà được rồi đấy, tiểu thư kênh kiệu."-Thượng quan cười nhếch mép nhìn cô gái đáng thương. "Đúng rồi, Kerji sẽ chẳng bao giờ quên nhỏ Kattha đó."-Tanaka nghĩ, cô mỉm cười. -"Bâ vương, ngài thấy tiểu thư xinh đẹp nào làm vừa ý ngài chưa?"-Một vị quý tộc tiến lại và hỏi. -"À, sắp rồi." Câu trả lời của bá vương làm vị quý tộc ngạc nhiên. Ông ta không hiểu Kerji nói gì, còn nét mặt Kerji đang dần trở lên tươi tỉnh. Thượng quan nhìn lên đồng hồ, đúng hai giờ đêm. Hai giờ đêm-giờ mà người ta hay nói những hồn ma sẽ dạo chơi trên trần thế. -"Ngươi có thấy hội trường đang thiếu ai không?"-Kerji hỏi vị quý tộc. -"À, vâng...thiếu quý tộc Hatice."-Ông ta đưa mắt nhìn xung quanh. -"Phải, ngươi nói đúng." -"Đừng nói ngài sẽ cưới một cô gái tàn tật-..." Kerji lườm tên quý tộc. Hắnta co rúm lại, rồi sợ hãi lủi đi đâu đó. Vừa hay, vợ chồng quý tộc Hatice đưa con gái mình bước vào hội trường. Thượng quan Haru mừng rỡ chạy tới hộ tống. Tiểu thư nhà Hatice ngồi trên chiếc xe lăn, mặc áo choàng đen và đội chiếc mũ che kín khuôn mặt. Người ta chỉ thấy được đôi môi của cô. -"Cô ấy nói được không cha?"-Kerji hỏi ông Hatice. Ông Hatice lắc đầu. Đôi mắt Kerji đượm chút buồn bã. Cậu nhìn xuống cô gái đang ngồi im không chút động đậy. Kerji cúi xuống, khẽ nâng chiếc mũ lên để nhìn thấy khuôn mặt của tiểu thư Hatice. -"Quả nhiên em vẫn là em của ngày trước mà."-Kerji mỉm cười.-"Mọi người nghe rõ, đây chính là hoàng hậu của ta, Hoàng Hậu Katrina Hatice." Mọi người trong hội trường bắt đầu bàn tán xôn xao. Họ ái ngại trước người mà bá vương vừa chọn. Cô ấy thậm chí không nói được nửa lời, sống như một người mất hồn trên chiếc xe lăn. -"Tôi nghe nói cô ta mất tích vài tháng rồi tới cuộc chiến cuối cùng lại đột ngột xuất hiện đấy!" -"Phải rồi, nghe nói cô ta đã bất tỉnh trong suốt nhiều tháng trời, không thể đi lại và nói chuyện khi tỉnh dậy, còn mất trí nữa..." -"Lẽ nào bá vương lại chọn người như cô ta sao? Thật không đây?..." -"E hèm. Nói xấu người khác như vậy là không tốt. Các vị tiểu thư đây quyền quý như vậy lại đi nói xấu người khác sao?"-Một vị hầu tước bước tới. Chẳng phải ai xa lạ, chính là Gin-cậu ấy đã được phong làm hầu tước. -"Đúng vậy. Nếu bá vương nghe được, có lẽ tội các cô không nhỏ đâu."-Hầu tước Tsuke lắc đầu và nói vẻ tiếc nuối. Đám người bàn tán ngày một xôn xao. Họ bất bình là vậy, cuối cùng cũng có người đứng lên và đối chất với bá vương. -"Bá vương, ngài không thể..."-Vị quý tộc lại gần và nói. -"Tại sao lại không thể? Tiểu thư Hatice là đệ nhất thiên kim tiểu thư đấy, ông không biết sao?"-Công chúa Inoue bất ngờ xuất hiện. Cô phản bác lời của người vừa lên tiếng. -"Dù vậy thì... cô ấy không giống những cô gái bình thường..." -"Ý ngươi là cô ấy không bình thường?"-Inoue ngạc nhiên hỏi.-"Anh họ ta sẽ giận đấy, đúng không quận chúa Yunumi?" Inoue quay sang hỏi người bên cạnh-quận chúa Yunumi. Yunumi chỉ gật đầu, cô đưa mắt nhìn Katrina, nhìn người mà cô luôn cận kề ngày trước. -"Không thưa công chúa, ý thần là cô ấy có bệnh..."-Vị quý tộc sợ hãi nói. -"Kẻ nào nói ta có bệnh?" Cả hội trường bỗng dưng câm nín. Là ai vừa cất tiếng nói? Đôi bàn tay ngọc ngà của vị tiểu thư ấn nhẹ lên xe lăn để đứng dậy. Cô cởi bỏ chiếc áo choàng đen, để mọi người phải bất ngờ trước trang phục dạ hội bên trong tà áo choàng ấy. Không chỉ mọi người bất ngờ, mà bá vương, thượng quan, công chúa, quận chúa, hầu tước... những người rất thân quen với cô cũng phải ngỡ ngàng. Họ vừa mừng, vừa sợ... Những bước đi của tiểu thư Hatice làm cho mọi người muốn nín thở. -"Kattha... Em..."-Kerji sững sờ không nói lên lời.-"Sao cha nói em không nói được... sao vậy cha?" Ông Hatice chỉ mỉm cười. Bên cạnh ông là Yuuna. Chính Yuuna đã giúp Katrina hồi phục từng chút một. -"Không thể ngờ được, Bernita thực sự đã trao trả sự sống cho con bé."-Ông Ryohaku bước tới và nói.-"Con vẫn đẹp và rạng rỡ như ngày nào." -----/////Hết Chap-64/////----- Next: Chap-65