Lái xe vào tiểu khu lâu ngày không thấy này, Thiện Tuân vẫn có chút không bình tĩnh nổi. Vừa qua giữa trưa, mặt trời khiến cho mặt đất xi măng nóng hừng hực, cây cọ xếp thành hàng ở cửa, có đứa bé đang nghịch chiếc lá hình răng cưa. Trên quảng trường nhỏ không có ai, thỉnh thoảng có chiếc xe chầm chậm lái tới, rồi mất hút trong gara thấp tối đen như hang động. Thiện Tuân đứng một lúc ở giữa quảng trường, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, mới nhấc chân đi về phía chung cư. Ý tứ của Tiêu Quân Mạc rất rõ ràng, không qua lại, cũng không có nghĩa là súng cũng không thể bắn. Nói không sai, nhưng sau này bọn họ không thể không tiếp tục qua lại. Hắn có nguyên tắc của hắn —— mãi đến khi lái xe ra, hắn không biết vì sao mà ném nguyên tắc đó ra sau đầu —— nếu không thể làm bạn, thì nên vạch rõ quan hệ, như hắn và Tô Chỉ vậy. Chỉ một lần này thôi, một lần cuối cùng. Hắn lên lầu, lúc Tiêu Quân Mạc mở cửa thì mặc áo tắm. Hai người cũng không nói gì nhiều, Thiện Tuân vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, trần như nhộng trèo lên giường, Tiêu Quân Mạc ném đầu lọc thuốc lá đi tới ôm hắn. Mùi vị lâu rồi không thấy, Thiện Tuân như mê muội ôm chặt thắt lưng chúi vào lòng anh, cắn một miếng lên cơ ngực rắn chắc, mạnh mẽ in mấy dấu rắng, một ngụm cuối cùng rớm máu, Tiêu Quân Mạc hơi run lên, cũng không nói gì, chỉ dùng hai tay vò tóc sau đầu hắn. Nếm được vị máu tanh, Thiện Tuân bớt phóng túng chút, đổi thành hôn môi cùng liếm láp, liếm qua dấu vết kia, lại dùng đầu lưỡi khiêu khích đầu nhũ như đậu tương. Chắc là cũng không tự chơi đùa, Tiêu Quân Mạc nhạy cảm hơn trước đó nhiều lắm, chỉ liếm anh một lúc như thế, đầu v* đã cứng đến nỗi như cục đá. Thiện Tuân rút một tay nắm một bên khác, tay còn lại gãi hõm lưng anh, đổi sang dùng răng nghiền đầu v* bên này. Tiêu Quân Mạc bật ra tiếng rên cái sau so với cái trước còn nặng nề, tay lần đến dương v*t của hắn, chậm rãi vuốt ve. Tiêu Quân Mạc bị mút núm vú, có chút hỗn loạn, trên tay tuốt ẩu, không có kỹ xảo gì, Thiện Tuân không bao lâu đã cứng lên, dương v*t thô dài ngóc đầu, như bàn ủi chống lên bụng Tiêu Quân Mạc. Thiện Tuân lại phân biệt mút mấy cái ở hai bên đầu nhũ, nhấc đầu lên, để anh nằm thẳng trên giường, nhét một cái gối dưới eo anh, tách mở đôi chân dài rắn chắc kia, rồi gập đầu gối lại, để anh ôm lấy đầu gối. Lục lọi thuốc bôi trơn từ trong tủ giường, lần cuối cùng làm vẫn còn một ít. Hắn không hiểu, người này xác thật không bị nghiện cắm vào, lâu như vậy, hiển nhiên cũng không tự chơi đùa hậu môn của mình. Một cái tay duỗi tới dùng hai ngón tay kéo căng lỗ nhỏ căng chặt kia, rồi đâm một ngón tay chấm thuốc bôi trơn vào. Tràng đạo hiển nhiên co lại, hắn dừng lại chà xát vách ruột ấm áp, gảy một mạch, chậm rãi cắm cả ngón tay đến tận cùng. Ngẩng đầu nhìn Tiêu Quân Mạc, anh cụp mắt nhìn hắn, hai gò má đỏ bừng, trong mắt mang theo chút hơi nước. Ngực Thiện Tuân giống như bị thứ gì đó gãi một cái. Chờ đến khi hắn hoàn hồn, dương v*t đã cắm vào. Hai chân Tiêu Quân Mạc run rẩy mấy lần, đốt ngón tay ôm đầu gối trắng bệch. Thiện Tuân cũng xót, lại nhắm mắt đẩy vào một tí, quả thực như cực hình, hai người đều không lên tiếng, chờ đến khi cả cây đi vào, không biết đã qua bao lâu. Trên trán Thiện Tuân đều là mồ hôi, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Quân Mạc, hai tay anh đã buông đầu gối, nắm chặt ga giường dưới thân, hai mắt nhắm nghiền, mày kiếm nhíu lại, môi mím thành một đường, ửng đỏ trên mặt biến mất không còn một mảng. Hắn hối hận rồi. Muốn rút dương v*t ra ngoài, lại bị anh kẹp càng chặt hơn. Đây là cuộc tình ái tàn nhẫn nhất từ khi hai người quen biết tới nay. Kể cả trước khi gặp Tiêu Quân Mạc, Thiện Tuân cũng chưa từng kích động như vậy, trong mắt bạn giường, hắn dịu dàng săn sóc, vĩnh viễn đều thong thả ung dung. Không ngoài dự đoán, chảy máu, người này vào phòng tắm, lại bị hắn gõ mở cửa. Đây là lần đầu tiên hắn giúp anh tẩy rửa, cũng là lần thứ hai đi vào mà không mang bao. Muốn ra ngoài mua thuốc, thật sự chỉ mua thuốc thôi, hắn không muốn chạy, lại bị anh ôm lấy ở huyền quan. “Chúng ta đừng cãi vã nữa, được không?” Nằm mơ cũng không nghĩ đến. Hắn nào dám nghĩ, cái người kiêu ngạo lại càn quấy này, sẽ có một ngày chịu thua hắn. Đi ra ngoài một chuyến, hắn lại nghĩ rất nhiều. Nụ hôn xấu hổ sau cuộc họp thường niên, lần đầu 419 vô trách nhiệm, từ từ xa lánh, quen biết trong game, chân chính bắt đầu sau khi gặp mặt. Từng cảnh từng cảnh chiếu lại trong đầu, mấy lần bật cười. Không thể không thừa nhận, đoạn ký ức này, hắn hạnh phúc. Lần đầu cảm giác được người yêu, cũng là lần đầu muốn thử thương một người. Cho dù hắn không chỉ một lần hoài nghi, làm sao có thể có chuyện tốt như thế, làm sao tự dưng lại có người xuất hiện trong cuộc sống bình thản không có gì lạ của hắn, cam tâm tình nguyện đối xử tốt với hắn như thế. Tần Duệ nói không sai, hắn hơi có bệnh hoang tưởng bị hại. Hắn nghi ngờ rất nhiều thứ, ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình có bệnh. Lại trở về, anh ngủ trên ghế sopha, không nhịn được lấy tay miêu tả đường nét gương mặt anh, lại làm người ta tỉnh giấc. “Tôi còn đang nghĩ ruồi bọ ở đâu ra mà ngứa thế” Hắn cũng không thể nào đoán được anh nghĩ cái gì. Bôi thuốc ở cửa mình cho anh, người này vẫn có chút không được tự nhiên, nhíu mày không nói lời nào. Đào móc một hồi, Thiện Tuân lại có phản ứng, thừa dịp phía trước còn chưa cứng hẳn lên, nhanh thu tay lại. Vào buồng vệ sinh rửa tay, lại quay về phòng khách, Tiêu Quân Mạc đã ngồi thẳng, dưới mông lót đệm mềm, đang xem chương trình Cha mẹ và con cái. Thiện Tuân ngồi xuống cạnh anh, Tiêu Quân Mạc duỗi một tay qua ôm thắt lưng hắn. Thiện Tuân không tránh, cứ để anh ôm thế, dựa vào sopha, sự chú ý chuyển lên TV. Ông bố mang theo con nhỏ, rất vui vẻ. Thiện Tuân không có cảm giác gì với trẻ con, chẳng bao lâu đã không còn hứng thú. Nhẹ nhàng tách tay Tiêu Quân Mạc ra, đẩy về cạnh người anh, Thiện Tuân quay đầu nhìn sườn mặt anh. Tiêu Quân Mạc cũng không phản ứng gì, đơn giản khoanh tay trước ngực. Một lúc sau, Thiện Tuân mở miệng trước: “Anh muốn có con à?” Câu hỏi bất thình lình nhảy ra, Tiêu Quân Mạc cũng sửng sốt. Thiện Tuân chờ thật lâu, từ bỏ chờ anh trả lời, vẫn cười một tiếng nói: “Hình như hỏi thừa rồi” Lạch cạch một cái, màn hình TV tối đi. Rồi thêm mấy tiếng giòn giã vang lên, điều khiển từ xa bị Tiêu Quân Mạc quăng ra mấy mét, nắp pin văng ra, hai cục pin cùng bay ra ngoài. Thiện Tuân cũng đã quen với tính tình của anh, không để ý đến vẻ mặt anh u ám, đứng dậy đi qua, nhặt điều khiển TV cùng linh kiện lên, một lần nữa lắp pin lại, đóng nắp vào, đặt về trên bàn trà. Đứng sau bàn trà một lúc, chân vừa mới dịch một bước, cặp mắt hung ác của Tiêu Quân Mạc liền trừng tới: “Có giỏi thì cậu đi đi” Thiện Tuân dừng động tác. Tiêu Quân Mạc nhìn hắn chòng chọc, hốc mắt đỏ lên, giống như hắn lại dịch một bước, anh thật sự có thể vọt tới bẻ gãy chân hắn vậy. Thiện Tuân đương nhiên sẽ không sợ. Có điều hắn vẫn dừng lại, không nhúc nhích chút nào, cứ vậy nhìn anh, độ ấm trong mắt cũng bị rút đi từng chút từng chút một. Đồng hồ treo trên tường tích tắc tích tắc đi mấy vòng, như côn trùng cắn trên gỗ, sợ là nửa khúc khỗ bị gặm hết rồi, lỗ tai cũng đã chết lặng, không nghe rõ được âm thanh kia, hắn mới thấy Tiêu Quân Mạc từ từ thở ra một hơi, sắc mặt dần dần dịu đi. Anh ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại, rồi mở ra, đã không còn thấy sự nóng nảy vừa nãy nữa. “Cậu có thể đi, cũng có thể ngồi xuống, nghe tôi nói mấy câu” Thiện Tuân trầm mặc chốc lát, ngồi xuống sopha nhỏ bên cạnh. Tiêu Quân Mạc ngồi dậy, chống khuỷu tay lên trên đùi, hơi cúi đầu, ánh mắt khóa trên sàn nhà bằng gỗ, nhìn không ra cảm xúc, giống như sức lực toàn thân đều bị rút sạch—— cho dù sau khi trải qua cuộc làm tình đau đớn kia, anh cũng không biểu hiện cảm giác thoát lực như giờ. Thiện Tuân nhìn trái cổ anh lăn lộn mấy lần, sau đó mở miệng. “Tôi thích cậu” Cổ họng Thiện Tuân xiết lại, cơ thể cũng hơi căng cứng. Chỉ thấy Tiêu Quân Mạc chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hờ hững nhìn hắn, ngữ khí rất nhẹ, “Thiện Tuân, ông đây thích cậu. Đã làm mọi thứ có thể rồi” Nói xong nhếch miệng, lại cười, “Mà cậu thì đáp lại tôi thế này đây” Thiện Tuân rũ mí mắt, trầm mặc một lúc, sờ soạng lấy hộp thuốc lá cùng bật lửa từ trong túi quần ra, châm một điếu thuốc. Tiêu Quân Mạc nói: “Chuyện kết hôn, cho tôi chút thời gian, tôi sẽ suy nghĩ lại. Dù có ra sao, nhớ kỹ một điều cho tôi, bất kể người khác từng làm gì cậu, dù cho một ngày, ngay cả cái tên kêu Tần Duệ kia cũng tới đâm cậu một dao——tôi có thể đỡ thay cho cậu hay không, chưa đến lúc đó thì chưa biết được, nhưng có một điều có thể khẳng định, tôi sẽ ở bên cạnh cậu, sẽ giúp cậu đâm hắn một dao” Thiện Tuân vùi đầu hút nửa điếu thuốc, mới ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt mang theo nụ cười: “Giả thiết này của anh đáng sợ quá” Tiêu Quân Mạc nói: “Tôi đang cố an ủi cảm giác bị phản bội chả hiểu ra sao kia của cậu đấy” Nói đến câu này, Thiện Tuân triệt để ngẩn người. Chắc anh đã biết chút ít gì đó rồi. Thiện Tuân không mở miệng, vẫn hút cho xong điếu thuốc, cảm xúc mới hơi hơi ổn định lại, nhưng vẫn híp mắt im thin thít không nói. Tiêu Quân Mạc rũ mí mắt, không nhìn hắn, giọng điệu lại dịu đi: “Cái lão khốn khiếp ấy sau này thế nào?” Ánh mắt Thiện Tuân lại dính trên người anh, nhìn chăm chú một hồi, mới chợt nở nụ cười, nói: “Cũng không dễ chịu gì, sau đấy từ chức. Dù sao…” Không nói tiếp. Tiêu Quân Mạc nói: “Cảm giác của cậu với lão…là gì?” Thiện Tuân nói: “Ông ấy là một thầy giáo tốt—— trước đấy” Dừng một chút, “Ông ấy cũng không yêu tôi, nhưng đối xử với tôi cũng không tệ lắm” Tiêu Quân Mạc nói: “Cho nên cậu mới muốn đến với lão?” Giọng điệu bất thiện, “Cậu tùy tiện như vậy ư?” Thiện Tuân nói: “Không phải tùy tiện, loại người như bọn tôi, tìm một bạn đời thích hợp so với tìm một người thích thì khó lắm” Tiêu Quân Mạc không lên tiếng. Thiện Tuân thở dài, im lặng một lát, giành mở miệng trước. “Mấy hôm trước nghe Kiếm Thất nói cổ họng anh khàn, bị cảm à?” Ngữ khí khá là dịu dàng. Tiêu Quân Mạc nhìn hắn một lúc, mới nói: “Tối hôm ấy sau khi cậu rời đi, lân cận xảy ra tai nạn giao thông, có biết không?” Thiện Tuân nhíu mày, lờ mờ nhớ tới, hình như Tần Duệ từng nhắc đến chuyện như thế, không nói địa điểm. Tiêu Quân Mạc nói: “Có người bạn lái xe bị tắc ở gần đấy, muốn lên chỗ tôi uống hai ly” Anh cũng châm điếu thuốc, đốm lửa lóe lên, như muốn thiêu cháy anh, “Ngay sau khi cậu đi thì gọi điện tới, nói đằng trước xảy ra tai nạn, một chiếc xe tải đụng ba chiếc ô tô. Tôi hỏi kiểu xe, nói có một chiếc Buick đen” Thiện Tuân mím môi, trong lòng đại khái đã hiểu. Giọng điệu của Tiêu Quân Mạc rất bình thản, như đang kể chuyện xưa: “Tôi không nhớ rõ biển số xe của cậu, chỉ nhớ là Buick màu đen” Thiện Tuân nói: “Không biết gọi cho tôi sao?” Tiêu Quân Mạc nói: “Tắt máy” Thiện Tuân nghẹn lời, lúc này mới nhớ ra, hình như lúc về nhà đúng là nợ phí, không mở lưu lượng được. Thiện Tuân lại nói: “Không biết lái xe ra ngoài nhìn sao?” Tiêu Quân Mạc cười nói: “Tắc như thế tôi làm sao mà lái xe qua được” Cái kiểu thời tiết đó, bung ô gần như vô dụng. Thiện Tuân rất lâu không nói lời nào. Tiêu Quân Mạc lại nói: “Khi đó tôi rất hối hận, tôi đã nghĩ, chỉ cần không phải cậu, hoặc là cậu còn sống, cậu nói cái gì cũng được, cái gì cũng nghe cậu” Con mắt Thiện Tuân có hơi đau nhức, cay cay. Tiêu Quân Mạc nói: “Có điều người nhiều ít cũng có chút vô sỉ. Kết quả không phải cậu, tôi đổi ý” Anh chúi người ra gẩy tàn thuốc, ngừng lại một chốc, “Cậu đúng là có bệnh, dựa vào cái gì tôi phải nhường cậu” Thiện Tuân cười không rõ tiếng. Tiêu Quân Mạc cũng mỉm cười: “Kết quả cậu có bệnh thật” Thiện Tuân nói: “Không sai” Tiêu Quân Mạc nói: “Đã có bệnh, thì tôi thật sự không thể rời khỏi cậu được” Thiện Tuân vùi mặt vào lòng bàn tay, trong chốc lát không nói chuyện. Tiêu Quân Mạc nói: “Chuyện kết hôn, cho tôi chút thời gian. Trước khi tôi đưa ra quyết định thì đừng đến với người khác, được không?” Giọng nói của Thiện Tuân có hơi khàn: “Được” Tiêu Quân Mạc nói: “Nhớ kỹ cậu đồng ý rồi đấy” Thiện Tuân ngẩng đầu lên, cười nói với anh: “Tôi chờ anh” Lúc rời đi trời còn chưa tối, Thiện Tuân tới cửa hàng đồ ăn nhanh ăn một bữa qua loa, mới lái xe về nhà. Chợ đêm trời đẹp vẫn đèn đuốc sáng trưng, người người nhốn nháo. Đèn đường rất sáng, chùm sáng len vào cái khe vừa đục trong tim hắn, dường như mang theo nhiệt độ. Huyết dịch toàn thân như tăng nhanh tốc độ lưu chuyển, mặt vẫn nóng, trong cơ thể có gì đó xôn xao rít gào, muốn phá tan giới hạn xương cốt vân da mà trào ra. Tiêu Quân Mạc nói, tình cảm là sự qua lại lẫn nhau. Tình cảm là sự qua lại lẫn nhau, hắn đã làm được, hắn cũng làm quá ít. Chuyện đến nước này, bất luận đáp án ra sao, hắn cũng sẽ không oán giận. Radio lại đang thông báo đoạn đường phía trước nào đó đang bắt đầu thi công. Hắn đổi đường, tắt radio, mở CD cũ đã lâu không nghe.