Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 59
Cái danh xưng Ong Ngọc này thực ra cũng giống như các loại x Ngọc y Ngọc trong tiểu thuyết và phim ảnh mà thôi. Tóm lại cứ dính đến ngọc là auto “x” Ngọc, với x là sự vật/hiện tượng có liên quan đến ngọc, Ong Ngọc cũng như vậy. Trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra. Vấn đề này không có tiêu chuẩn nhất định, nghe theo ai cũng chưa chắc đúng, thôi thì tự mình lý luận đi~
Cụ Trì khăng khăng rằng đây là Ong Ngọc, những người khác cũng không thể phản bác.
Theo như phân tích của ông cụ, thứ nhất, linh quả sinh trưởng tại hang sâu, mà đàn ong sống cùng linh quả tại đó thì sao có thể là vật phàm? Này xem đi, cánh của nó vừa dày vừa bóng loáng nhẵn nhụi như ngọc thế này cơ mà, lại còn không phải Ong Ngọc ư?
Dao Quang bệ hạ và tự chủ của hắn: … …
Lúc ấy vội vàng cướp giật, lực chú ý đều đặt hết ở cái quả đỏ thẫm kia, còn dư đâu tinh lực mà chú ý đến đàn ong nữa. Khối tổ ong mang về này chẳng quả là Dao Quang bệ hạ dựa theo kinh nghiệm bao năm hoành hành tại thế giới nguyên bản tiện chân cuỗm về đấy chứ.
Được rồi, ông cụ đã cho ra kết luận đây là Ong Ngọc, nhưng điều này cũng chẳng ích chi, bởi Ong Ngọc hay Ong Đá thì cũng ăn sắp hết rồi còn đâu.
Chỉ còn một khối chỗ cháu trai cả của cụ và mèo tường thụy là nguyên vẹn.
Ông cụ Trì vô cùng đau đớn trông sang hai đứa.
Khi chưa biết là Ong Ngọc ông cũng ăn hăng lắm, nhưng giờ biết rồi… Trời ơi mật ong có thể lưu trữ trong khoảng thời gian rất dài, cũng có thể sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau, tại sao lại dùng hết để nướng thịt cơ chứ? Lãng phí quá đi thôi T^T
Tiếc rằng suy nghĩ cần kiệm của ông cụ không được mèo Dao Quang tiếp thu, đống mật ong còn lại mà phết hết lên con gà mới nướng xong thì ngon phải biết~
Ông cụ Trì thường xuyên được nghe vẹt Bằng Bằng hát karaoke: … Khúc nhạc kia hát thế nào ấy nhể? À. Muốn~giữ~mà~không~giữ~được~Ấy~mới~gọi~là~đau~khộ~
Nếu đã không thể giữ lấy vậy ta đành hóa bi thương thành hành động, ăn cho thỏa! Dưới sự dẫn dắt của cụ Trì, tốc độ gắp thịt của mọi người ngày càng nhanh.
Không thể không nói, đồ tốt đúng là tốt, ăn một đêm thịt nướng nhưng vì có mật ong Ngọc nên hôm sau không hề xuất hiện di chứng đầy bụng khó tiêu, đau rát cổ họng… Tóm lại là thần thanh khí sảng, thư thái hết cả con người.
Khụ, tác dụng phụ ấy hả, ừm thì bây giờ trên người họ đều thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào thanh mát khiến người ta mê đắm, sẽ ám mùi trong bao lâu thì chưa rõ.
Người trẻ tuổi và mèo thì không sao nhưng ở cái tuổi của chú Bạch Tam và cụ Trì còn mang mùi thơm ngọt ngào thế này thì thật sự là…
Còn công hiệu tẩm bổ của linh quả thì tùy thể trạng mỗi người mà có mức độ ảnh hưởng khác nhau.
Trì Hử vì thường xuyên được năng lượng phục hồi của Dao Quang bệ hạ bồi bổ, cho nên tác dụng của linh quả đối với thân thể anh thật ra rất ít, ăn hết cũng chỉ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái mà thôi. Càng đừng nói tới Dao Quang bệ hạ, chỉ đáng là đồ ăn vặt.
Nhưng tác dụng của linh quả lên người bình thường lại không phải chuyện đùa.
Đương nhiên, mọi việc đều chú ý đến tương hỗ, linh quả kết hợp với mật ong ngọc, hiệu quả đã tốt nay lại càng tốt hơn. Trước khi đi ngủ ông cụ ăn một trái, buổn sáng thức dậy, biến hóa trên người còn rõ rệt hơn so với lần ăn linh xà trước đó. Người hơn 70 tuổi giờ chỉ như 60, thân thể vô cùng khỏe mạnh.
Quý Thung đương thanh niên trai tráng nên bề ngoài không có nhiều thay đổi cho lắm. Thế nhưng chỉ sau một đêm, băng gạc trên trán đã có thể tháo xuống, miệng vết thương sau gáy cũng đã đóng vảy, chớ nói chi là chạy ba vòng quanh sân cũng không thở dốc, trong khi trước đó tối đa hai vòng đã bở hơi tai.
Tự mình thể nghiệm sự thần kỳ của linh vật, Quý Thung không thể không thừa nhận, linh quả mà ông cụ nhà mình nói hóa ra là thật!
Vật trân quý được ông cụ giữ khư khư trong lòng là thế nhưng vẫn chia cho hắn một quả, anh cả thấy vậy cũng chẳng nói gì…
Nghĩ như vậy khiến thế giới u ám của Quý Thung lóe lên ánh bình minh~
Trái tim mong manh rạn vỡ nay đã sinh ra hy vọng và động lực thêm một lần nữa, Quý Thung rốt cuộc cũng có tâm trạng nghiên cứu kịch bản phim mới của mình. Vai diễn của hắn lần này là một nam hộ lý ‘nhát gan miệng tiện ẻo lả’, đạo diễn còn đặc biệt yêu cầu phải ‘đàn bà’ đến độ không thể ‘đàn bà’ hơn, hắn phải nắm chắc ranh giới giữa ‘ẻo’ và ‘không ẻo’ để có thể diễn đạt sự ‘đàn bà’ trời sinh của nhân vật một các tự nhiên nhất.
Quý Thung: … May mà người đại diện Đại Mễ của hắn chính là cái loại ‘đàn bà’ trời sinh này, nếu không hắn cũng chẳng rõ ‘ranh giới giữa ẻo và không ẻo’ là cái khỉ gì.
Có Đại Mễ làm thước mẫu, trong việc bắt chước người khác Quý Thung cũng rất có thiên phú, vì thế tại lần gặp mặt đầu tiên với đạo diễn, hắn đã diễn thử điệu bộ ngày thường của Đại Mễ cho đạo diễn xem khiến người nọ lác hết cả mắt. Quả không uổng công mời đi mời lại, thật ra mục tiêu ban đầu của ông ta là Đại Mễ cơ… Tìm đúng người rồi há há!
Là một diễn viên rất có tinh thần nghề nghiệp, nhân lúc được nghỉ mấy ngày do bị chấn thương ở vùng đầu, Quý Thung quyết định rèn luyện diễn xuất của bản thân. Bây giờ hắn không phải Quý Thung, hắn là Quý, Đại, Mễ!
Khi tập luyện hăng say rất khó để ý đến chuyện khác. Trên con đường đi tới thủy tạ, Quý Thung tập đi tập lại điệu bộ đi đứng ngồi nghỉ của nhân vật, nhưng vừa quay đầu một cái thì thấy ngay con mèo trắng đương cười rút gân bên cửa sổ khắc hoa trong thủy tạ, không biết nó đã ở đó từ đởi nào rồi!
Trong phút chốc, thù mới hận cũ thi nhau dâng trào.
Quý Thung thề, con mèo đểu cáng chọn kịch bản này chắc chắn là cố ý!
“Mèo ngốc, mày đứng lại đó cho tao!!!”
Chạy thẳng vào phòng khách, Dao Quang bệ hạ nhảy lên ngực tự chủ nhà mình.
“Meo meo~”
Quý Thung đuổi theo mèo đến đây nhưng vừa thấy Trì Hử liền đổi thái độ, tỏ vẻ ta đây chỉ đi ngang qua.
Tiếc rằng ông anh không hề từ bi buông tha cho thằng em, sau khi nghe mèo nhà mình meo meo, anh cong khóe môi phiên dịch cho hắn nghe: “Dao Quang bệ hạ nói là bộ phim hài này của chú chắc chắn sẽ hót, bởi chỉ cần nhìn chú thôi đã thấy buồn cười rồi.”
Quý Thung yên lặng che ngực, anh cả, anh nói thật đi, có phải vừa nãy anh cũng đứng trong thủy tạ đúng không, anh có chắc đây không phải là cảm nghĩ của anh chứ? Hai tiếng ‘meo meo’ thực sự hàm chứa nhiều nội dung như vậy hả?
“Nói cái gì đó, hai đứa bây không có việc gì làm thì lại đây giúp một tay đi.”
Ông cụ Trì từ sáng sớm đã bắt đầu lu bù với cả đống thứ việc. Sau khi ngâm rượu mật rắn, ông cụ chuẩn bị ngâm thêm rượu linh quả. À, mấy miếng sáp ong còn dư cũng không thể lãng phí, giá trị dinh dưỡng của nó cao lắm đấy.
Ông cụ căn cứ vào nguyên tắc ‘đồ tốt không thể lãng phí’, lấy một phần sáp ong cho vào bình rượu ngâm linh quả, một phần nghiền nát trộn vào thức ăn cho vẹt Bằng Bằng và rùa phong thủy nhà ông ăn. Phần cuối cùng thì mài thành bột làm phân bón cho phong lan bảo bối và mẫu đơn mới đắc sủng. Ông cụ thật là kiệt, khụ, tính toán tỉ mỉ!
#
Sau khi tiên đoán Thích Cẩm Ninh và đồng bọn gặp nạn đổ máu và sự việc cũng trở thành sự thật thì danh hào Dao Quang đại sự đã bắt đầu gây được tiếng vang trong giới thượng lưu.
Nhưng thật không ngờ người đầu tiên tìm đến cửa lại là bà bá Úc Liên của Trì Hử và anh con trai bảo bối Tề Bân Úc.
Bởi vì mẹ Úc Lan của Trì Hử là đứa con về già mới có được, nên ông cụ Trì và ông cụ Úc tuy là thông gia nhưng thực ra cụ Trì cũng chỉ tầm tuổi của con gái lớn nhà cụ Úc. Mà ở nhà cụ Trì có mèo Dao Quang siêu hạng giúp đỡ nên ông cụ trông còn trẻ hơn cả Úc Liên.
Mặc dù chẳng qua lại với nhau bao giờ, nhưng nể mặt bố người ta thôi thì người tới là khách, cụ Trì vẫn tiếp đãi rất nhiệt tình.
Tiếc là ông cụ khách khí với người ta nhưng người ta lại không có như vậy.
Vài chục năm sống trong nhung lụa khiến Úc Liên không còn dáng vẻ quê mùa thô bỉ như lúc mới lên đô thành, bề ngoài trông cũng ra dáng quý bà lắm. Thế nhưng, thứ gọi là giáo dưỡng thật vi diệu, nếu không được bồi dưỡng từ nhỏ, khảm vào trong xương thì dù ngôn hành cử chỉ có giống đến đâu cũng đem lại cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Bà Úc cao sang kiểu gì cũng phải đi kèm với thái độ hất hàm sai khiến và suy nghĩ cả vú lấp miệng em khiến người đời khó chịu.
Vừa đặt mông xuống phòng khách, không cần biết có phiền toái người ta hay không mà mở mồm ra câu đầu tiên bà ta đã yêu cầu cụ Trì liên lạc với Kiều đại sư đang bên nước ngoài giúp mình. Có lẽ Úc Liên cho rằng bà ta đến tận nhà là đã nể mặt gia chủ lắm rồi.
Nhận được đáp án Kiều đại sư sẽ không về nước bà ta mới miễn cưỡng lấy lui làm tiến, yêu cầu gặp cháu nuôi Bạch Dao Quang của ông cụ. Có lẽ bà ta cho rằng đã từ chối yêu cầu đầu tiên của bả thì cụ Trì phải biết ngại mà tận lực thỏa mãn yêu cầu thứ hai của mình.
Chắc vị này bị mấy lời tâng bốc ba hoa bên nhà họ Tề làm cho mụ đầu rồi, thật sự nghĩ mình là Hoàng thái hậu à mà làm ba cái trò mèo này. Lịch sự chân thành nhờ người ta giúp đỡ còn được, đằng này cứ thích chơi trò âm mưu với chả dương mưu. Thật buồn cười. Ông đây gặp cụ Úc lần nào cũng là đãi ngộ cấp khách quý đấy nhé, nếu không phải thằng con ngỗ ngược khiến ông không thể ngóc đầu với bên ấy thì…
Tuy nhiên sau khi ngồi một lúc với Úc Liên, tâm trạng càng ngày càng u tối của cụ Trì bắt đầu được xoa dịu. Nhà ai chẳng có người nọ người kia, hiểu được điều này thì tốt rồi ~
Bị điểm danh nên sau khi cùng tự chủ tan tầm mèo Dao Quang liền biến thành trợ lý Bạch.
Đôi bên lịch sự hàn huyên đôi ba câu, Úc Liên và Tề Bân Úc mặt ngoài thì có vẻ thảnh thơi nhưng bên trong đã biển cuộn sóng trào, sau đó hai mẹ con vội vàng nói vào vấn đề chính.
Chuyện này thực ra tối qua Úc nhị thiếu đã gọi điện thoại quấy rầy, khụ, thông báo cho Trì Hử rồi.
Tề Bân Úc thật chẳng ra gì, có thể nói là đồ cặn bã trong cặn bã. Hai cô vợ đầu tiên thì thôi không nói, chỉ tính riêng cô vợ thứ ba tên Tần Xảo Ny. Sau vài lần sinh non ngoài ý muốn khiến cô nàng không thể mang thai, Tề Bân Úc thề non hẹn biển dỗ dành người ta đi nước ngoài an dưỡng, nhưng chân sau đã vội tổ chức tiệc cưới với cô vợ thứ tư Diêu Tuyết.
Kết hôn nhiều cũng giúp Tề Bân Úc rút ra bài học kinh nghiệm, hai đời vợ trước còn đi đăng ký, hai người về sau thì chỉ ký hợp đồng và bày tiệc cưới mà thôi, phải có con mới được lĩnh giấy.
Giấy đâu thể gói được lửa, cuối cùng bà ba Tần Xảo Ny cũng biết mình bị phản bội, vài ngày trước đã về nước và nói là qua nhà họ Tề dọn đồ, ai ngờ cô ả nhân lúc không ai chú ý mà treo cổ tự vẫn trong nhà vệ sinh, thậm chí còn dùng máu viết lên gương rằng cô có chết làm ma cũng không tha cho Tề Bân Úc.
Hai ngày trước, bà tư Diêu Tuyết đã bầu 9 tháng bị chính Tề Bân Úc nổi điên giữa đêm đấm đá túi bụi, kết quả là cứu được người lớn nhưng đứa trẻ trong bụng thì ra đi mãi mãi.
Theo như Úc nhị thiếu hóng hớt được thì trong vòng luẩn quẩn của giới nhà giàu đã bắt đầu đồn rằng Tề Bân Úc thật ra là một tên biến thái thích hành hạ phụ nữ có thai, cho nên gã lấy đến bốn bà vợ rồi mà có sinh được mụn con nào đâu.
Đương nhiên câu chuyện qua miệng Tề Bân Úc lại hoàn toàn khác, anh ta nói anh ta gặp quỷ, con quỷ ấy chính là vợ ba Tần Xảo Ny của anh ta.
Dao Quang đại sư thâm thúy nhìn vào mắt Tề Bân Úc, dưới cái nhìn chăm chú của Úc Liên, bệ hạ chỉ nhún nhún vai, tỏ vẻ rất tiếc, ngài đây lực bất tòng tâm.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
58 chương
11 chương
20 chương
64 chương
64 chương
109 chương