Không có anh, em chẳng là gì cả. Em không học Đại học. Điểm thi Đại học của em rất tệ. Em dùng những ký ức về anh để tra tấn chính mình. Thứ anh cho em, rất ít ỏi, nhưng em đem chúng nuôi lớn lên, lần đầu tiên thấy anh, lần đầu tiên nghe anh đàn “Dạ khúc” ở nhà anh, lần đầu tiên một mình ngồi ở nhà anh chờ anh về, lần cuối chờ anh nơi cầu thang lạnh lẽo, lần cuối ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà anh trong giá rét, còn có cả lần, anh đưa em về nhà, chỉ có anh và em. Những ký ức vụn vặt ấy, em đều hồi tưởng trăm ngàn lần, không cho phép mình vui vẻ. Hạ Hạ đến Mĩ du học. Bọn em chia tay nhau ở sân bay, ôm nhau khóc đến chết đi sống lại. Em khóc vì ly biệt, ly biệt của em và cậu ấy, cũng là ly biệt của em và anh. Năm đầu, cậu ấy viết rất nhiều thư cho em, nhưng thư hồi âm em gửi cậu ấy ngày một ít. Bí mật của em đâu thể nói cho ai khác, huống chi là cậu ấy? Khi anh – Thành Cát Tư Hãn xuất hiện ngày hôm đó, thì Tây Hạ chúng em đã diệt vong. Dần dần, bọn em không thư từ qua lại nữa. Sau đó, em tìm được việc làm ở một phòng triển lãm tranh. Vì anh thích nghệ thuật, nên em cũng yêu nó. Khoảng thời gian đó, có vài người đàn ông điều kiện rất tốt vây quanh em. Em thay đổi, đẹp ra, không còn là cô gái ốm yếu gầy gò hay thẹn thùng ngày xưa nữa. Em chẳng thích thú gì những gã đàn ông theo đuổi em. Với họ, em luôn lạnh lùng, như thể em là người chẳng cần đến tình yêu. Không ai biết, đó là vì lòng em vĩnh viễn chỉ có anh. Nhưng, đó lại thành điểm hấp dẫn trí mạng của em. Thật buồn cười đúng không? Khi anh không cần, thì bỗng nhiên anh lại có. Em làm việc ở phòng triển lãm tranh vài năm thì gặp được một kiến trúc sư giàu có. Ông ấy lớn hơn em ba mươi tuổi, hơn nữa đã có vợ. Em trở thành bồ nhí của ông ấy. Em ở trong căn nhà đẹp, em muốn gì ông ấy cũng cho em. Em biết, nếu em muốn ông ấy ly hôn để cưới em, ông ấy cũng sẽ đồng ý. Nhưng em chưa từng yêu cầu như vậy. Em không cần hạnh phúc nữa. Nếu không thể gả cho anh, thì em cũng không muốn lấy bất kì kẻ nào. Ông ấy là người thông minh, khi sống chung, em học được rất nhiều điều từ ông ấy mà chẳng trường lớp nào dạy được, tất cả đều về kiến trúc, dù đơn giản hay phức tạp, em đều học toàn bộ. Em muốn học vẽ tranh, ông ấy liền tìm thầy tốt nhất cho em. Em muốn học dương cầm, ông ấy cũng mời thầy tốt nhất. Ông ấy hay mang em ra nước ngoài. Ở đó, nơi em thích đến không phải là trung tâm thương mại hay cửa hàng thời trang, mà là viện bảo tàng và phòng triển lãm tranh. Em quen rất nhiều nghệ sĩ đầu ngành. Mọi thứ anh thích, em đều học. Khi đó, em cũng không ngờ sẽ gặp lại anh. Em chỉ muốn thành người như anh. Em biết điều đó nghe thật vớ vẩn, nhưng em lại muốn dùng phương thức như thế để yêu anh. Em mua rất nhiều trang sức bằng ngọc trai, vì anh nói ngọc trai trông rất đẹp. Em sưu tầm những trang sức ngọc trai quý giá, hiếm có nhất. Nhưng, em cũng chẳng quan tâm chúng có thất lạc ở đâu không, vì chẳng có cái nào là do anh tặng cả.