Trong lúc đợi chờ, em không nhịn được suy nghĩ miên man. Em đột nhiên sợ hãi, nếu em trả cuốn truyện lại cho anh, sau này em còn biết lấy cớ gì gặp anh nữa? Chỉ là, em cũng đâu thể mang cuốn truyện chạy về. Em muốn gặp anh, em khát vọng được nhìn thấy anh. Em bỗng nhận ra có lẽ đây là lần cuối em được gặp anh. Lúc này, em nhìn về phía phòng ngủ của anh, cửa phòng đóng kín. Em liếc mắt về phía phòng bXѡXhắc rằng người giúp việc của anh sẽ không đột nhiên đi tới. Em lặng lẽ đi vào phòng ngủ của anh. Em bật đèn ngủ bên giường lên, ngồi xuống mép giường, khẽ vuốt ve tấm drap giường, lật xem mấy cuốn sách anh đặt ở đầu giường. Em xỏ chân vào đôi dép đen anh đặt bên giường, cảm thụ hơi ấm còn vương lại của anh, trong lòng thấy thật hạnh phúc. Nhưng làm thế vẫn chưa đủ để thỏa mãn em, em nằm lên gối của anh, tưởng tượng dáng vẻ khi ngủ của anh. Đột nhiên khi ấy, không biết em lấy đâu ra dũng khí, em cởi hết quần áo trên người ra, trần trụi nằm trong chăn anh. Hạ Hạ thường nói, đàn ông chẳng ai cưỡng lại được sự hấp dẫn như thế. Cậu ấy có thể tùy tiện nằm lên giường anh, sao em lại không thể? Huống chi cái mà em có, cậu ấy đâu còn nữa. Em có một tấm thân trong sạch, chưa từng bị gã đàn ông nào chạm vào. Em tắt ngọn đèn nhỏ ở bên giường đi, trùm kín chăn, chỉ lộ ra hai cánh tay trần trụi, nằm trên giường chờ anh. Cho dù đây là đêm cuối cùng, em cũng không hối hận. Em chờ anh trong bóng đêm, mỗi phút trôi qua đều dài như một ngày. Rốt cuộc khi nào anh mới về? Cuối cùng em cũng nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ. Tim em nhất thời đập loạn như trống bỏi. Từ phòng ngủ nhìn ra, em không cách nào thấy được những gì diễn ra ở cửa chính. Em không thấy được mặt anh, nhưng em biết anh đã về. Em nghe được tiếng đóng cửa nhẹ nhàng. Em nghe được những bước chân khẽ khàng của anh. Em nghe được tiếng anh ngồi vào chiếc sô pha kia, thở dài sảng khoái. Tiếp theo, em nghe được tiếng anh lật báo loạt xoạt. Sau đó, hết thảy chìm vào yên lặng. Em nghe được tiếng bước chân anh đi về phía phòng ngủ, từng bước từng bước đến gần em hơn. Em nhắm mắt lại, toàn thân run lên, bỏ rơi sĩ diện chờ anh. Anh bước vào, ngồi bên giường, với tay bật đèn ngủ. Trong nháy mắt ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt em, cả của anh nữa. Khuôn mặt em run rẩy ngóng nhìn anh. Giây đó, anh bất động. Trên mặt anh không hề có biểu cảm như em chờ mong. Phút chốc anh đứng lên, lạnh lùng hỏi em: “Cô ở trong này làm gì?” Sống mũi em cay cay, em cắn môi không biết trả lời thế nào. Đột nhiên, em cảm thấy thực xấu hổ. Anh cầm lấy quần áo bên giường đưa cho em, quay mặt sang chỗ khác, nói: “Cô lập tức mặc quần áo vào rồi về đi! Mau lên!” Nước mắt em rốt cuộc không nhịn được trào ra, em ngồi co quắp trên giường, không ngừng khóc, cầu xin lòng thương hại của anh. Anh lại giận dữ nói: “Nếu cô không đi, tôi sẽ ném cô ra ngoài!” Cho tới bây giờ em chưa từng gánh chịu nhục nhã như vậy. Em vội vàng mặc quần áo vào, vừa khóc vừa lao ra khỏi nhà anh. Em chạy xuống lầu, không quay đầu lại chạy xuống triền núi im ắng. Đường về nhà sao dài đến thế, như thể đi ba mươi năm vẫn chưa hết. Tín Sinh, chuyện đêm đó em chưa từng kể với ai, rất nhiều năm qua, nó luôn là ký ức cay đắng nhất trong em. Ngay cả khi quen Đỗ Lâm, em cũng không nói.