Sô cô la của anh đã chữa khỏi bệnh cho em. Ngày hôm sau, em hết sốt. Em thử rời giường, rời khỏi nỗi xót xa của mình. Em thử đi ra ngoài. Cuối cùng, nơi em đến lại là thư viện, và sách em mượn tất cả đều về kiến trúc. Ngày qua ngày, em dùng những cuốn sách đó để nhớ về anh, cũng dùng những cuốn sách đó để tập quên anh. Em quyết tâm thi ngành Kiến trúc, trở thành một kiến trúc sư. Chỉ có trở thành người giống anh thì em mới có thể tiếp cận anh, xứng đôi với anh. Hai năm nữa em sẽ phải thi Đại học. Em nhân lúc nghỉ hè mà ra sức ôn tập, cố gắng tiến bộ. Tất cả tâm tư của em đều đặt vào việc này. Em thậm chí không để ý đến mấy lần Hạ Hạ gọi điện cho em oán trách việc anh phải tăng ca, không có thời gian ở bên cậu ấy. Cậu ấy luôn nghĩ mình là trung tâm của thế giới, ai cũng phải bỏ mặc tất cả để chờ lệnh của cậu ấy. Nhưng anh lại là ngoại lệ. Cậu ấy thì tức đến mức dậm chân, còn em thì lại thầm vui vẻ. Để trả thù anh, trả thù việc anh lạnh nhạt cậu ấy, cậu ấy liền gặp gỡ những người con trai khác. Em không ngờ, đó là cách anh rời xa một cô gái. Cách chia tay của anh tao nhã như vậy đấy! Thông minh như vậy đấy! Anh không xúc phạm tự tôn của đối phương, nhưng cũng không cho cô ta cơ hội dây dưa. Anh âm thầm lui bước, nhưng lại tạo cho cô gái đó cảm giác như thể cô ta mới là người bỏ anh vậy. Hạ Hạ hiển nhiên cũng nghĩ thế. Dù sao cậu ấy cũng trẻ hơn anh, kinh nghiệm còn non, sao thành đối thủ của anh được. Một buổi hoàng hôn nọ khi đang nghỉ hè, khi em đi thư viện về, thấy cậu ấy đang ngồi trên mui một chiếc xe thể thao hạng sang. Lái xe là một cậu nhóc mang vẻ mặt ân cần mà em chưa gặp bao giờ. Hạ Hạ thấy em liền chạy đến: “Cậu đi đâu thế? Mình đang nghĩ, đợi thêm tí nữa mà không thấy thì bọn mình đành đi, bọn mình định đi xem phim.” Sau đó, cậu ấy đưa cho em một vật. “Cậu trả cho Kiều Tín Sinh giúp mình được không?” Em mở chiếc hộp ra, trong đó là đôi bông tai ngọc trai mà anh từng tặng cậu ấy. Cậu ấy giận dữ nói: “Chưa từng có gã nào đá mình cả! Cậu nói với anh ta là mình muốn đá anh ta, mình có bạn trai mới rồi.” Cậu ấy nói xong liền ném cho cậu nhóc trên xe một cái nhìn tình tứ. “Cái thứ cho bà già này, cậu trả lại cho anh ta giùm mình với! Mình không muốn gặp lại anh ta nữa.” Lòng em không khỏi mừng như điên. Anh và cậu ấy chia tay sao? Em nhìn đôi bông tai, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ như không có gì. Em không thể để lộ cho cậu ấy thấy vẻ mặt mừng thầm của em được. “Cậu làm ơn đi! Giờ cậu trả cho anh ta giùm mình ngay đi, một ngày mình cũng không chờ được!” Cậu ấy thế nhưng lại khẩn cầu em đi gặp anh. “Được rồi.” Em kiềm chế hưng phấn trong lòng đáp.