Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 56
Không chỉ La Mạn, ngay cả lão quản gia Bố Lôi Địch bên cạnh hắn cũng nhìn Hàn Phong, ánh mắt có chút kì dị. Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, ông cũng có chút không hiểu cậu bé này.
Về phần Trầm Ngọc và Khải Ly, cả hai cùng nhìn Hàn Phong sùng bái. Khải Ly còn đỡ vì cô chưa hiểu gì về Hàn Phong, cùng lắm chỉ là ngạc nhiên về vốn kiến thức của hắn như La Mạn.
Nhưng Trầm Ngọc thì hoàn toàn sùng bái hắn.
Người thiếu niên này ngay từ đầu đã cứu mạng cô, sau đó dẫn cô bỏ trốn, cùng nhau trải qua bao nhiêu nguy hiểm. Sự bình tĩnh mà Hàn Phong thể hiện cũng như kiến thức và trí tuệ của hắn hoàn toàn không giống như một thiếu niên mười mấy tuổi.
Trong mắt cô, Hàn Phong thay đổi từng ngày, rõ ràng trong lòng cứ nghĩ hôm nay mình đã bắt đầu hiểu đôi chút về hắn, nhưng ngày thứ hai tỉnh lại đã lại phát hiện ra hắn đã biến hóa, biến thành một người càng khó nắm bắt hơn.
Nhưng cảm giác khó nắm bắt này lại thu hút Trầm Ngọc, khiến cô nảy sinh tình cảm sùng bái với một người thiếu niên còn nhỏ hơn mình.
Mọi người đều không để ý đến Tiểu Bạch trong tay Trầm Ngọc, khoảnh khắc nhìn Lục Trảo Minh Thú ngã xuống, đôi mắt hổ của nó nheo lại, lộ ra một tia nhìn khinh miệt rồi lại lười biếng gục xuống.
Tát Khắc bước đến bên Lục Trảo Minh Thú, dùng chân đá nhẹ vào đầu nó. Sau khi xác nhận Lục Trảo Minh Thú đã chết hắn mới rút thanh cự kiếm ra khỏi đầu đối phương, quay trở lại chỗ mọi người.
Người đàn ông lòng dạ ngay thẳng này chạy đến bên Hàn Phong, cười lớn, vỗ vỗ vào đôi vai gầy gò của hắn:
- Tiểu tử, quả nhiên nhiều kiến thức, ngay cả một con ma thú cổ quái thế này ngươi cũng biết nhược điểm, thật khiến người ta không sao tin nổi!
Hàn Phong cười cười, không giải thích nhiều.
Chỉ có điều càng làm vậy, Hàn Phong trong mắt bọn La Mạn càng thêm thần bí.
Từ biểu hiện mấy hôm nay, so với họ, Hàn Phong rõ ràng rất am hiểu về khu rừng này, mỗi lần họ sắp gặp nguy hiểm, hắn đều kịp thời phát hiện và nhanh chóng ngăn chặn.
Hơn nữa, có vài lần rõ ràng chỉ cần đi thẳng là đến được mục tiêu nhưng Hàn Phong lại đưa mọi người vòng một vòng lớn. Nghe Hàn Phong giải thích, họ làm vậy là bởi địa vực đó thuộc về một con ma thú địa giai rất mạnh, để tránh không phải chiến đấu, Hàn Phong đành phải dẫn họ vòng qua nó.
Biểu hiện trong hai ngày nay của Hàn Phong khiến bọn La Mạn không khỏi băn khoăn tại sao hắn lại biết hết đám ma thú ra vào trong U Ám sâm lâm này, hơn nữa còn nắm rõ nhược điểm đặc tính của mỗi con ma thú như lòng bàn tay.
Chẳng lẽ hắn đã từng đi qua đây, nhưng như vậy cũng không đúng, Hàn Phong mới mười mấy tuổi, bề ngoài cùng lắm mới chỉ mười bốn mười lăm. Mười lăm tuổi thực lực dù mạnh cũng chẳng mạnh bằng ai, huống hồ đấu khí trên người Hàn Phong rõ ràng chỉ là thất phẩm cơ bản. Trừ phi hắn đã vào thiên giai, nếu không sao có thể che mắt được một địa giai thất phẩm cường giả như Tát Khắc.
Nhưng một thiên giai cường giả mười lăm tuổi? Ngay cả bọn La Mạn cũng cảm thấy ý nghĩ này thật nực cười.
Nghĩ tới nghĩ lui, thực sự nghĩ mãi không ra, mấy người La Mạn đành phải nhìn nhau cười khổ, ánh mắt nhìn Hàn Phong càng thêm phức tạp.
Với những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu họ, Hàn Phong đương nhiên không biết. Trước những ánh mắt hiếu kì của họ, hắn có thể đoán ra vài phần, nhưng hắn chẳng quan tâm, đây mới chỉ là khởi đầu, để mời chào được La Mạn, Hàn Phong phải dồn hết công phu, một nhân tài tốt như thế này, nếu không sử dụng thật sự quá đáng tiếc.
Sự xuất hiện của Lục Trảo Minh Thú chỉ như một khúc nhạc đệm, sau đó bọn Hàn Phong bắt đầu chia nhau chiến lợi phẩm, chiến lợi phẩm đương nhiên là thi thể Lục Trảo Minh Thú, nhất là những chiếc vảy trên người nó chính là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo vũ khí phòng bị.
Đây là thế mạnh của Tát Khắc nên nhiệm vụ xử lý thi thể đương nhiên được giao cho hắn.
Mức độ cứng rắn của thân thể Lục Trảo Minh Thú còn vượt xa cả sức tưởng tượng của Tát Khắc. Với thực lực của một địa giai thất phẩm như hắn vậy mà cũng phải mất nửa ngày mới rút được mấy cái vẩy trên người Lục Trảo Minh Thú. Nhưng, đối với họ mà nói như vậy đã quá đủ. Dù sao họ cũng mà những người chạy nạn, không có đủ không gian để chứa.
Làm xong những việc này, đoàn người lại tiếp tục lên đường. Theo trí nhớ của Hàn Phong thì lúc này họ chỉ còn cách vị trí lối ra một khoảng không xa nữa.
Lại đi thêm hai ngày nữa, Hàn Phong biết họ đã cách lối ra ngày một gần, mọi người tâm tình không khỏi có chút kích động.
Đêm đó, cả sáu người cùng ngồi quay lại quanh đống lửa, vừa ăn thịt do Hàn Phong nướng, vừa cười nói vui vẻ.
Có lẽ vì cảm thấy sắp thoát khỏi khu rừng đây nguy hiểm này nên tâm trạng mọi người đều rất vui vẻ.
La Mạn và Tát Khắc thỉnh thoảng lại kéo Hàn Phong nói chuyện.
Trầm Ngọc và Khải Ly thì ngồi một bên chơi đùa với Tiểu Bạch.
Mấy ngày đi cùng nhau, tâm trạng đề phòng trong lòng mọi người giờ đã hết, hai bên mặc dù vẫn chưa hiểu hết nhau nhưng cũng có thể coi như bạn bè cùng chung hoạn nạn.
Nhất là Trầm Ngọc và Khải Ly, hai cô gái mặc dù ngôn ngữ không thông nhưng cùng có chung sở thích, đó là chơi đùa với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch thường xuyên bị hai cô gái "tra tấn" tàn tạ không còn ra hình dạng con … hổ.
Bởi vậy, Tiểu Bạch thường xuyên bất mãn chạy đến bên Hàn Phong kháng nghị, nhưng Hàn Phong căn bản không quan tâm đến nó, trực tiếp giơ tay tóm lấy nó, ném lại cho hai cô gái.
Vì Hàn Phong thường xuyên phải đóng vai trò phiên dịch giữa hai cô gái nên bây giờ Trầm Ngọc cũng có thể nghe hiểu mấy câu nói đơn giản.
Về phần lão quản gia Bố Lôi Địch, ông lúc nào cũng chỉ một ngồi dựa vào cây nhắm mắt dưỡng thần nên mọi người cũng không cảm thấy kì lạ.
La Mạn và Tát Khắc đang xử lý chiến lợi phẩm mà họ thu được. Đồng thời gặp phải những thứ không biết sẽ quay sang hỏi Hàn Phong và Hàn Phong cũng sẽ kiên nhẫn giải thích cho họ từng thứ một.
Cả quãng đường, đoàn người đã tiêu diệt không biết bao nhiêu địa giai ma thú và lấy được vô số nguyên liệu có giá trị trên thi thể của chúng, Hàn Phong còn thu thập rất nhiều thực vật hiếm thấy.
Những thực vật này nếu như mang ra ngoài kia sẽ là những dược liệu vô cùng quý giá, có những dược liệu quý giá này, cộng với thiên tài địa phủ trong động phủ của Diệp Chấn Phi, Hàn Phong tính, đủ để giúp hắn nâng cao đấu khí lên một cảnh giới nhất định trong vòng hai năm.
Đương nhiên, Hàn Phong cũng không keo kiệt, mỗi lần gặp được dược liệu quý giá, hắn đều giải thích cặn kẽ giá trị của chúng với bọn La Mạn, bọn La Mạn sau khi biết cọng cỏ vô cùng phổ thông trong mắt họ lại có giá trị lớn đến vậy thì đều vô cùng kinh ngạc.
La Mạn nhớ lại mấy ngày trước lúc còn chưa gặp Hàn Phong, trên đường đi bọn họ cũng nhìn thấy không ít loại thực vật này, nhưng vì cả bốn người họ đều không biết nên bỏ qua hết, bây giờ nghĩ lại trong lòng có chút hối hận.
Nhưng, có sự giúp đỡ của Hàn Phong, La Mạn và Tát Khắc hai ngày nay cũng thu hoạch không ít, bọn họ học Hàn Phong, dùng da của của những con ma thú giết được làm thành một chiếc túi đơn giản, bỏ hết những chiến lợi phẩm thu hoạch được trên đường vào trong đó.
Mặc dù bọn họ vẫn chưa biết những thực vật có vẻ ngoài vô cùng bình thường, thậm chí còn có thể nói là xấu xí này rốt cục có tác dụng gì nhưng nghĩ đến biểu hiện kinh ngạc lúc nãy của Hàn Phong nếu như là thứ mà hắn cảm thấy quý giá chắc chắn không phải là thứ tầm thường.
Với những suy nghĩ ngốc nghếch của bọn La Mạn, Hàn Phong chỉ biết khịt khịt mũi.
Trong mắt những người ngoài nghề như họ, đương nhiên không hiểu những nguyên liệu luyện thuốc này quý giá đến thế nào. So với một thứ vũ khí cường đại, nâng cao thực lực bản thân bao giờ cũng là quan trọng nhất, vũ khí dù sao cũng chỉ là ngoại lực, sức mạnh bản thân mới là thực tại. Hơn nữa nâng cao năng lực bản thân trừ tu luyện ra, còn có thể dựa vào các loại đan dược khác. Nhất là đối với Hàn Phong, cảm ngộ của hắn đã đạt đến Thiên Giai chi cảnh chỉ cần đấu khí trong cơ thể đủ tấn cấp là hắn liền tấn cấp không sợ vì tu luyện quá nhanh mà sinh ra họa ngầm như người binhg thường khác.
Những nguyên liệu luyện thuốc này giá trị cao hơn nguyên liệu luyện khí rất nhiều.
Lấy chuyện hôm trước Hàn Phong phát hiện chu linh hà tiên thảo làm ví dụ, giá trị của nó không thể dùng kim tiền để định lượng được.
Hàn Phong kiếp trước biết một loại đan dược tên là ngũ sắc tiên linh đan thần kì, cần phải dùng linh hà tiên thảo này làm chủ dẫn, phối hợp với bốn loại thuốc có dược tính khác nhau luyện chế mà thành.
Trong đó, trừ việc phải tìm đủ năm loại nguyên liệu ra, nói một cách tương đối vô cùng khó khăn, ngoài ra cộng thêm quá trình luyện chế vô cùng phức tạp, chỉ cần không cẩn thận một chút là thất bại ngay. Nên ngũ sắc tiên linh đan ở kiếp trước là một loại đan dược vô cùng quý giá và hiếm có.
Đương nhiên, luyện chế khó khăn chỉ là một mặt, ngũ sắc tiên linh đan quý giá vậy là vì hiệu quả mà ngũ sắc tiên linh đan mang lại, có thể khiến võ giả đang còn dậm chân ở địa giai cửu phẩm tấn thăng lên thiên giai mà mình hằng mơ ước với một tỷ lệ thành công nhất định.
Mặc dù hiệu quả chỉ có vậy thôi nhưng với nhưng địa giai cao thủ đang phải khổ sở tìm kiếm cảnh cửa bước vào Thiên Giai chi cảnh mà nói, dù chỉ có một phần vạn cơ hội, họ cũng sẽ bất chấp giá nào để thử.
Hơn nữa, trừ điểm này ra, ngũ sắc tiên linh đan nếu như cho một thiên giai cường giả đang toàn lực trùng quan uống, thì sẽ giúp đỡ rất nhiều cho việc trùng quan của người đó, một lúc nâng cao tỷ lệ thành công tới năm mươi phần trăm!
Có kinh nghiệm tiền kiếp, Hàn Phong biết thiên giai cường giả thăng cấp rất khó, sau khi tới thiên giai, muốn cố gắng tiến thêm một bước, độ khó so với địa giai nhập giai, chẳng khác gì một trời một vực. Ngũ sắc tiên linh đan có thể giúp thiên giai cường giả trùng quan, giá trị rất khó tưởng tượng.
May mà bọn La Mạn không biết giá trị của linh hà tiên thảo nên càng dễ cho Hàn Phong.
Bên kia, La Mạn và Tát Khắc sau khi kiểm kê xong. La Mạn mang theo một nụ cười hài lòng, nhìn Hàn Phong nói:
- Hàn Phong, lần này thật cảm ơn ngươi quá, nếu như không có ngươi dẫn đường thì giờ này chúng ta vẫn đang đi lòng vòng trong rừng nói gì đến chuyện tìm được những thứ quý giá này.
Nghe vậy, Hàn Phong lắc lắc đầu, cười nói:
- Mọi người chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, nếu như không có mọi người giúp đỡ, dù ta có có biết lối ra ở đâu nhưng chỉ có ta và Trầm Ngọc hai người, trên đường chắc chắn sẽ bị đám địa giai ma thú nuốt chửng, đâu còn có thể đi được đến đây.
Với những gì Hàn Phong vừa nói, La Mạn không thể tin được, hắn tin, dù không có bọn chúng đi cùng, với kiến thức của mình, lúc gặp phải nguy hiểm, sự bình tĩnh cũng như trí tuệ chắc chắn sẽ được triển lộ. Cùng lắm là mất thêm vài ngày để tìm đến lối ra.
Nhưng, Hàn Phong đã nói vậy, La Mạn cũng không muốn cố ý vạch trần, tiếp tục hỏi:
- Theo như lộ tuyến đã phán đoán trước, có lẽ tối mai chúng ta sẽ đến được vị trí lối ra.
Hàn Phong gật gật đầu, nói:
- Không sai.
- Thế ngươi có biết lối ra đó thông đi đâu không?
La Mạn hỏi câu hỏi mà hắn đang quan tâm nhất, nhìn Hàn Phong mắt ánh lên một tia chờ đợi.
Nhưng, lần này Hàn Phong lại lắc đầu, thản nhiên nói:
- Nghe nói lối ra đó cũng giống như lối vào, được hình thành bởi một mảng sương mù lớn, chỉ khác là, sương mù ở lối vào là màu trắng còn sương mù ở lối ra là màu xám. Còn sau khi ra khỏi đó, chúng ta sẽ đi đến đâu thì phải xem tâm trạng của mảng sương mù màu xám đó. Bởi vì cũng giống như lối vào, có thể chuyển đi bất cứ đâu. Cũng có thể trực tiếp chuyển về Thiên Tinh đế quốc của ta, và cũng có thể trở về Hán Sâm đế quốc của ngươi, hoặc có thể đưa chúng ta đến một nơi vô danh khác, nhưng như vậy chúng ta sẽ có một chút phiền toái.
Nghe Hàn Phong giải thích, La Mạn cũng phải nhíu mày, nói vậy, dù họ có thực sự thoát khỏi nguy hiểm thì mọi chuyện vẫn phải còn chờ vận khí ngày mai.
Bóng đêm nhanh chóng ập xuống, mọi người tự tìm kiếm nơi nghỉ ngơi cho mình.
Về phần Hàn Phong, không biết tại sao lại có những suy nghĩ khó hiểu.
Tính toán thời gian, họ đã vào U Ám sâm lâm được hơn nửa tháng, như vậy, bản thân hắn đã rời Huyền Thiên Tông đã gần một tháng.
Nhìn linh tê kiếm đã gãy trong tay, Hàn Phong không khỏi nhớ đến cái nhăn mặt và nụ cười của Lâm Nguyệt.
- Cũng không biết sư phụ không tìm thấy mình, có lo lắng không!
Hàn Phong tự thì thầm với mình.
Đêm nay có lẽ sẽ là đêm cuối cùng hắn ở lại trong U Ám sâm lâm.
Sáng sớm hôm sau…
Mấy người La Mạn sớm đã tỉnh giấc.
So với tâm trạng hôm qua, mấy người trừ lão quản gia Bố Lôi Địch chẳng bao giờ chịu thể hiện cảm xúc ra, những người còn lại đều có chút căng thẳng, lo lắng không biết liệu lối ra có đưa họ ra khỏi đây không.
Hàn Phong thấy vậy, chỉ cười cười, không nói gì.
Mọi người thu dọn đồ đạc, chờ đợi bước vào địa điểm cuối cùng.
Có lẽ được ông trời chiếu cố, lộ trình của ngày cuối cùng hôm nay diễn ra rất thuận lợi và không gặp bất cứ cản trở gì, rất nhanh, một màn sương mờ mịt xuất hiện trước mắt họ.
Nhìn màn sương này, Trầm Ngọc và Khải Ly không khỏi reo lên hoan hô, Tát Khắc và La Mạn cũng không giấu nổi nụ cười sung sướng.
Lão quản gia Bố Lôi Địch khóe miệng chỉ hơi cong lên, không thể hiện quá nhiều cảm xúc.
Về phần Hàn Phong, bây giờ hắn đã có thể thở phào nhẹ nhõm, bụng thầm nghĩ: cuối cùng có thể rời khỏi nơi quái quỷ này rồi.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của mấy người phía sau, Hàn Phong trầm giọng nói:
- Mọi người đừng vội kích động, tranh thủ trời còn chưa tối, chúng ta mau tới vị trí lối ra.
Mọi người nghe vậy, nhanh chóng rảo vội bước chân, bước thẳng vào trong trung tâm màn sương.
Đến đây, trên cơ bản có thể coi là an toàn, mọi người mới đi một lúc đã vào được khu vực trung tâm màn sương.
Nhìn màn sương gần trong gang tấc, mọi người khó giấu nổi tâm trạng kích động trong lòng.
Hàn Phong hít một hơi thật sâu, nhìn những người sau lưng, thì thầm dặn dò:
- Màn sương xám này có thể thay đổi bất cứ lúc nào, vì vậy mọi người phải giữ nhau thật chặt, như vậy chúng ta mới có thể được chuyển đến cùng một nơi.
Mọi người lập tức giữ chặt lấy nhau đúng như những gì hắn nói, Hàn Phong lại hít thêm một hơi nữa, trực tiếp bước vào bên trong làn sương mù, những người sau lưng nhanh nhẹn bước theo.
Khoảnh khắc họ bước vào bên trong làn sương xám, bốn phía chuyển sang một màu đen mịt mùng. Hàn Phong có tiên thiên đấu khí trợ giúp vậy mà vẫn chẳng nhìn thấy bất cứ cái gì trong làn sương mù này.
Liền sau đó, mọi người cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, thân thể giống như không thể tự mình khống chế được, một luồng sức mạnh cường đại tràn đến, cuốn họ vào trong, may mà Hàn Phong đã nhắc nhở trước nên mọi người đều giữ chặt lấy đối phương, nếu không e rằng khoảnh khắc này đã bị luồng sức mạnh vô tri đó tách nhau ra.
Ở một nơi giơ tay cũng không nhìn rõ năm đầu ngón tay như thế này, Trầm Ngọc trong lòng có chút căng thẳng, lên tiếng gọi Hàn Phong, phát hiện đối phương không trả lời, nếu như không phải vì một tay cô vẫn đang nắm gấu áo đối phương chắc cô đã sợ chết khiếp rồi.
Truyện khác cùng thể loại
152 chương
278 chương
10 chương
80 chương
100 chương
119 chương