Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 541
Tuy bọn họ không rõ chuyện gì phát sinh nhưng vẫn không thể khống chế được tâm tình và ánh mắt của bản thân.
Lúc này Võ Hoàng cũng đã triệt để bị kích nộ rồi, hắn đã muốn bất chấp mọi thứ, thân hình phóng tới đuổi theo quầng bạch quang.
Đây là lần đầu tiên hắn di động từ khi xuất hiện tới giờ.
Quầng bạch quang kia đã khiến hắn mất đi sự kiên nhẫn vốn có.
Thấy Võ Hoàng động, Tiêu Linh nhịn không được mà la toáng lên.
Tuy rằng bạch quang không ngừng né tránh tử khí nhưng sự cường đại của Võ Hoàng bày ra từ nãy giờ đã khắc thật sâu trong tâm trí mọi người.
Cho nên khi thấy Võ Hoàng di động, Tiêu Linh mới không kìm được la lên.
Trong lúc mọi người đang chăm chú nhìn hai bóng người ở giữa không trung thì quầng bạch quang nãy giờ không ngừng né tránh đột nhiên dừng lại. Có lẽ là phát hiện hành động của Võ Hoàng hoặc là đã mất đi năng lực né tránh rồi.
Võ Hoàng trong lòng tuy có chút nghi ngờ nhưng động tác của hai tay lại không ngừng nghỉ tụ tập tử khí xung quanh.
Võ Hoàng không hề lưu thủ, trực tiếp đánh vào quầng bạch quang.
Mà lúc này, quầng bạch quang cũng không né tránh mà ngạnh sinh tiếp một kích này của Võ hoàng.
Ngay khi quyền đầu của Võ Hoàng đụng vào quầng bạch quang thì nó trong nháy mắt liền tiêu tán.
Ngay sau đó vô số tử khí lại một lần nữa bao phủ xung quanh.
Một kích đắc thủ nhưng Võ Hoàng lại không hề cảm thấy vui mừng mà hắn lại có cảm giác khiếp sợ.
Ngoại nhân lúc này không nhìn thấy nhưng không có nghĩa là hắn không thấy, một quyền vừa rồi Võ Hoàng tự tin trên thế giới này không người nào có thể tiếp được.
Nhưng vừa rồi hắn lại cảm giác quyền đầu của hắn như đánh vào thiết bản, một khối thiết bản không gì phá nổi.
Ngay lúc đó, phản ứng đầu tiên của Võ Hoàng là lập tức lùi lại phía sau.
Khi hắn vừa ổn định thân hình thì tử khí vây xung quanh cũng tan hết.
Tình hìn bên trong lúc này đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Đám người bên Liên minh nhất thời vang lên từng trận hoan hô.
Nguyên nhân là vì khi tử khí tan hết thì một đạo nhân ảnh cũng chậm rãi xuất hiện.
Ngừoi này ngoài trừ Hàn Phong ra thì không thể là ai khác được!
Mọi người ở đây tuy đại bộ phận thực lực không cao lắm nhưng vẫn có phần nhãn lực. Hiện giờ trên người Hàn Phong đã có chút biến hoá, bộ dáng chật vật lúc nãy đã không còn mà thay vào đó là một vẻ mặt rất thản nhiên. Trừ y phục trên người có chút tổn hại ra thì không còn nhìn ra chút dấu vết bị tổn thương nào.
Thêm vào vừa rồi Võ Hoàng đột nhiên thối lui, mọi người liền đoán được là Hàn Phong đã ngăn trở được một kích vừa rồi của hắn.
Đây là một kích gần như toàn lực của Thiên giai cửu phẩm!
Điều này không phải là đại biểu cho bọn họ còn có hi vọng hay sao? Vì vậy mà bọn họ mới cất tiếng hoan hô như vậy.
- Điều này sao có thể? Tại sao ngươi lại không bị thương? Vì sao ngươi lại có thể ngăn cản được công kích của ta?
Võ Hoàng có chút không dám tin thì thào lẩm bẩm.
Hàn Phong một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm bình thản nhưng tràn đầy tự tin:
- Không có gì là không thể, bởi vì ta đồng dạng đã đạt tới Thiên giai cửu phẩm!
Thanh âm của Hàn Phong tuy không lớn nhưng lại rất rõ ràng truyền vào tai từng người.
Mọi người đều có chút bất khả tư nghị nhìn chằm chằm vào Hàn Phong. Ai cũng không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Hàn Phong lại có thể đột phá lên Thiên giai cửu phẩm.
Điều này đã triệt để phá tan thế giới quan của mọi người.
Lúc này Hàn Phong cũng không có tâm tư để ý đến phản ứng của những người khác, hắn hiện tại đang tinh tế thể hội năng lượng thiên địa sinh sôi nảy nở không ngừng xung quanh.
Đây là lực lượng của Thiên giai cửu phẩm? Loại cảm giác này quá huyền diệu!
Nghe nói Thiên giai cửu phẩm đã là tối cường giả, một khi đạt tới cấp bậc này sẽ nhận được sự biến đổi nghiêng trời lệch đất, lật tay là mưa, trở tay là giông tố!
Trên thế gian này mọi thứ như nằm trong lòng bàn tay hắn, ở đây hắn chính là thần, nắm trong tay sinh tử van vật!
Đây chính là ý niệm nảy sinh trong lòng Hàn Phong trong khoảnh khắc hắn đột phá lên Thiên giai cửu phẩm.
Lúc này thực lực của Hàn Phong đã dư sức đối kháng với Võ Hoàng, bởi vì cảnh giới của hắn lúc này còn vượt xa cả Võ Hoàng. Hắn đã đạt tới Chí Tôn cảnh giới!
Tất cả những điều này đều là công lao của Tiểu Bạch, hoặc cũng có thể nói đây là lễ vật cuối cùng của Vô Danh để lại cho hắn.
Hàn Phong có thể dưới lực lượng khủng bố của Võ hoàng mà khởi tử hồi sinh, đồng thời còn nhất cử bước vào Thiên giai cửu phẩm - Chí tôn cảnh giới. Tất cả đều nhờ vào công lao của Vô Danh.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu được vì sao lúc trước Vô Danh lại dặn hắn nhất định phải mang Tiểu Bạch theo bên người.
Đồng dạng hắn cũng hiểu được vừa rồi tại sao Tiểu Bạch trong lúc mấu chốt lại vọt tới bên người hắn.
Tất cả những chuyện này đều nằm trong ván cờ mà Vô Danh đã lưu lại trước đó.
Then chốt của ván cờ chính là viên hắc thạch nhìn không chút bắt mắt trên người Hàn Phong.
Bên trong viên hắc thạch này có lưu lại một đạo lực lượng của Vô Danh.
Đạo lực lượng này có thể giúp cho Hàn Phong và Tiểu Bạch triệt để dung hợp thành nhất thể, nhất cử đột phá Thiên giai bát phẩm trở thành Thiên giai cửu phẩm.
Những điều này là trong lúc Hàn Phong và Tiểu Bạch dung hợp lấy dược tin tức từ trong viên hắc thạch kia.
Tiểu Bạch nguyên bản là một linh thú tinh thuần nhất được thiên địa dựng dục mà thành. Loại linh thú này mấy vạn năm cũng khó xuất hiện một lần.
Tiềm lực của Tiểu Bạch rất lớn, ngay từ đầu đã được Vô Danh ngoài ý muốn phát hiện.
Linh thú tuy rằng cường đại nhưng muốn trưởng thành lại rất chậm.
Sau một lần ngoài ý muốn, Tiểu Bạch một mình thoát ly cấm địa chạy vào trong U Ám Sâm Lâm được Cửu U Bạch Hổ thu dưỡng. Mà lúc đó Vô Danh lại vô pháp rời khỏi cấm địa nên chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện phát sinh.
Thẳng đến hai năm trước Hàn Phong mang Tiểu Bạch quay trở lại cấm địa mới để cho Vô Danh một lần nữa gặp lại Tiểu Bạch.
Cũng từ lúc đó, kế hoạch của Vô Danh cũng đã bắt đầu.
Về phần Vô Danh làm như thế nào thì Hàn Phong không biết mà cũng không có khả năng biết.
Đương nhiên những chuyện này cũng không phải mối quan tâm của hắn, trong thời khắc hắn bước vào Thiên giai cửu phẩm hắn đột nhiên có chút hiểu ra.
Sau khi quan sát Võ Hoàng hắn tuyệt đối có lòng tin có thể đánh bại Võ Hoàng.
Hay đổi góc độ khác để nói thì Võ Hoàng lúc này căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Tuy Võ Hoàng tự nhận bản thân tiến vào Thiên giai cửu phẩm, lúc trước cũng bày ra thực lực rất mạnh mẽ.
Nhưng Hàn Phong biết Võ Hoàng vẫn còn dừng tại một cửa cuối cùng. Nếu như không thể đột phá một cửa này thì Võ Hoàng vô pháp chân chính trở thành một chí tôn cường giả.
Một cửa này Võ Hoàng bị vướng lại cũng là do hắn đã dung hợp thân thể hắn với ma vật kia.
Ma vật mặc dù bị phong ấn hơn ngàn năm, thực lực có chút suy yếu nhưng bản thân nó lệ khí quá nặng, làm sao có thể đơn giản thuần phục Võ Hoàng được.
Vì vậy, tuy rằng Võ Hoàng mạnh mẽ dung hợp, đồng thời dùng sức mạnh để khống chế dung hợp nên hai bên có chút bài xích, dẫn đến cảnh giới của hắn không ổn định, do đó hắn cũng vô pháp lĩnh ngộ được áo nghĩa của chí tôn cảnh giới.
Đương nhiên, nếu cho cho Võ Hoàng thêm thời gian thì hắn có thể sẽ triệt để luyện hoá được lực lượng của ma vật kia và chân chính trở thành chí tôn cường giả như Hàn Phong lúc này.
Đáng tiếc là trên thế giới này không có sự tình nếu như.
Hàn Phong và Tiểu Bạch tâm ý tương thông, lại có Vô Danh chỉ đạo nên mới người một thú mới có thể hoàn mỹ dung hợp với nhau.
Do đó chân chính đạt tới Thiên giai cửu phẩm chí tôn cảnh giới.
So sánh với Võ Hoàng thì lúc này Hàn Phong mới chân chính là một vị thần của thế giới này.
Nhìn vẻ mặt khó tin của Võ Hoàng, Hàn Phong nhẹ nhàng di động, từng bước một đi về phía hắn.
Mỗi bước chân của Hàn Phong như một nhát búa gõ vào lòng của Võ Hoàng, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một sự sợ hãi khó hiểu, hắn muốn thoát khỏi nhưng lại phát hiện thân thể lại không thể khống chế theo ý mình.
Phát hiện điều này khiến Võ Hoàng càng thêm bất an, mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng vô pháp thoát khỏi sự trói buộc này.
Theo bước chân của Hàn Phong chậm rãi lại gần, trán Võ Hoàng càng thêm nhiều mồ hôi, hô hấp càng lúc càng trầm trọng.
Hàn Phong đi tới cách Võ hoàng mười thì đột nhiên dừng lại.
Hàn Phong không xoay người lại mà đột nhiên mở miệng nói:
- Ngọc nhi, nàng dùng tinh thần lực tinh lọc tử khí ở đây!
Trầm Ngọc nghe Hàn Phong nói thì sửng sốt, có chút chần chờ:
- Cái này …
Hàn Phong phản phất như biết suy nghĩ trong lòng nàng, ôn hoà nói:
- Không cần lo lắng, tất cả có ta!
Chỉ một câu nói của Hàn Phong đã khiến Trầm Ngọc tràn ngập tự tin, tuy nàng không hiểu Hàn Phong vì sao muốn nàng làm như vậy nhưng nàng tin tưởng hắn.
Vì vậy, thân hình nàng liền di chuyển nhảy lên không trung. Theo tinh thần ý niệm của nàng, từng đạo nguyên tố thiên địa tinh thuần từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, trong nháy mắt đã thanh lọc tử khí xung quanh.
Đương nhiên, nếu chỉ một mình nàng tất nhiên vô pháp làm được một bước này, nhưng có Hàn Phong trợ giúp thì mọi chuyện đều dễ dàng.
Thấy Trầm Ngọc hành động, Hàn Phong tiếp tục nói:
- Tử Nhược, dùng khả năng lớn nhất của nàng thi triển hắc thuật y liệu của nàng hướng về đám người Võ Hoàng điện! Yên tâm là làm, tất cả có ta!
Có hành động lúc trước của Trầm Ngọc, Tử Nhược tự nhiên cũng không có bất luân nghi ngờ nào, thân hình nàng khẽ động, từng đạo bạch quang từ trong thân thể nàng phát ra, dưới sự trợ giúp của Hàn Phong bao phủ toàn bộ đám người Võ Hoàng điện vào trong, đương nhiên bao gồm cả Võ Hoàng.
Không để ý tới ánh mắt sợ hãi của đám người Võ Hoàng điện và Võ Hoàng, Hàn Phong lại nói tiếp:
- Linh nhi, nàng dùng tinh thần lực của mình đem huyễn âm thần quyết truyền cho ta!
Không hề nói lời dư thừa bởi vì Hàn Phong và Tiêu Linh từ lâu đã tâm ý tương thông.
Vừa nghe Hàn Phong phân phó, Tiêu Linh nhìn hắn mỉm cười rồi từng đợt âm thanh ưu mỹ phát ra từ trong băng huyền cổ cầm của nàng vang vọng khắp không gian.
Theo ý niệm của Tiêu Linh, một đạo tinh thần lực như thật chất chậm rãi rót vào thân thể Hàn Phong.
Đợi tam nữ hoàn thành xong mọi việc, Hàn Phong lại tiếp tục nói với đám người phía sau:
- Trác cốc chủ, phân phó xuống dưới, bảo mọi người buông lỏng tâm thần, ta muốn mượn lực lượng của các ngươi!
Chẳng biết tại sao, lời Hàn Phong nói phảng phất giống như ma lực, mọi người về nghe đều không cần Trác Minh phân phó liền không hẹn mà đồng thời đều thả lỏng tâm thần.
Nhìn thấy vậy, khoé miệng Hàn Phong liền xuất hiện tiếu ý.
Sau đó hắn nhìn vào ánh mắt sợ hãi của Võ Hoàng nói:
- Hiện tại ngươi đã hiểu cái gì mới chân chính là chí tôn cảnh giới chưa?
Vẻ mặt Võ Hoàng lúc này rất dữ tợn, hắn không cam lòng hét lên:
- Nói bậy, ta mới là người mạnh nhất trên đại lục này, ngươi bất quá chỉ dùng một chút tiểu xảo mà thôi!
- Đúng không? Nhưng chuyện này cũng không trọng yếu!
Hàn Phong đột nhiên chuyển thành ngữ khí âm trầm nói:
- Qua hôm nay, trên đời này không còn cái tên Võ Hoàng điện nữa, cũng không còn tồn tại ma vật hại người, mầm tai hoạ lưu lại năm ngàn năm nay, hôm nay sẽ triệt để bị tiêu diệt trong tay ta.
Dứt lời, hai mắt Hàn Phong toát ra một tia tinh quang, ngay sau đó vố số đạo năng lượng từ trên người những người trong Liên minh thoát ra nhanh chóng hướng về phía hắn tụ tập lại.
Đám người Trác Minh chỉ thoáng cảm thấy thân thể có chút không thích ứng, phảng phất như đấu khí trong cơ thể thoáng đình trệ một chút mà thôi.
Khi tất cả những đạo năng lượng này toàn bộ tụ lại trong cơ thể Hàn Phong thì hai tay Hàn Phong đột nhiên giơ ra phía trước, nhất thời bốn loại năng lượng phong, hoả, thuỷ, địa nhanh chóng tập trung lại bao phủ đám người Võ Hoàng điện và cả Võ Hoàng vào trong.
- Ngưng!
Hàn Phong khẽ quát một tiếng, toàn bộ nguyên tố quang mang đại thịnh, dưới ánh mắt khó tin của mọi người, từng đạo thiên địa năng lượng này nhanh chóng co rút lại.
Chỉ trong chốc lát, bốn đạo năng lượng áp súc thành một đường kính cỡ ngón tay Hàn Phong rồi quấn lấy nhau. Hàn Phong tiện tay bắt lấy đoàn năng lượng này rồi thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
- Kết thúc!
Lời hắn vừa dứt, đoàn năng lượng trong tay hắn cũng tiêu tán trong không khí.
mà đám người Võ Hoàng điện cùng với Võ Hoàng lúc này cũng đã biến mất không còn người nào.
Không ngờ, một đám người của Võ Hoàng điện từ đầu luôn khiến mọi người áp lực và tuyệt vọng cứ như vậy đơn giản bị tiêu diệt.
Phải một lúc lâu sau mọi người mới kịp hoàn hồn phát ra tiếng hoan hô.
Tất cả mọi người đều vì thắng lợi của trận chiến này mà hoan hô, vì vị cứu tinh Hàn Phong mà hoan hô và cũng là vì tính mạng được bảo toàn của bản thân mà hoan hô.
Tất cả rốt cuộc đều kết thúc!
…………
Ba tháng sau, trong Huyền Thiên tông, Hàn Phong sau khi tiêu diệt đám người Võ Hoàng điện cũng không có hành động gì với đám đồng minh của chúng mà để cho Trác Minh đi an bài bọn họ.
Hàn Phong tuy rằng chỉ hời hợt nói một câu nhưng các thế lực này đều không ai dám phản kháng.
Một người có thể tuỳ ý phất tay tiêu diệt toàn bộ Võ Hoàng điện cộng với thực lực kinh khủng như Võ Hoàng thi cốt vô tồn thì có ai đui mù đi ra trêu chọc chứ.
Mà Hàn Phong cũng không muốn quản việc này cho nên đem mọi chuyện giao cho Trác Minh xử lý.
Hắn tin là Trác Minh có thể xử lý ổn thoả mọi chuyện.
Võ Hoàng điện biến mất, mục đích của Liên minh cũng đã hoàn thành cho nên sau khi xử lý ổn thoả mọi chuyện, Trác Minh cũng tuyên bố giải trừ Liên minh.
Sau khi Liên minh vừa giải tán, lại thêm ba tháng trôi qua, Hàn Phong mang theo Tiêu Linh, Trầm Ngọc và Tử Nhược tam nữ ly khai Huyền Thiên tông. Hàn Phong đầu tiên là đến Tứ diệu các đón Đường Vũ Nhu, sau đó rời khỏi Thiên Tinh đế quốc. Hàn Phong dự định lợi dụng khoảng thời gian này hảo hảo cùng các nàng đi du lịch khắp nơi.
Đương nhiên đi theo còn có Tiểu Bạch.
Hàn Phong và Tiểu Bạch tuy là lúc trước đã dung hợp với nhau trở thành chí tôn cường giả nhưng trạng thái này cũng không phải là ổn định bất biến.
Một khí Hàn Phong muốn chủ động giải trừ trạng thái thì tu vi của hắn lại trở về Thiên giai bát phẩm đỉnh phong, mà Tiểu Bạch lúc đó cũng sẽ khôi phục tự do.
Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng Hàn Phong cũng không thấy có gì bất ổn. Bởi vì chỉ cần hắn muốn là tuỳ thời có thể trở thành Thiên giai cửu phẩm.
Mà quan trọng hơn là đại lục hiện nay cũng không có việc gì phải dùng tới cỗ lực lượng này.
Hàn Phong sở dĩ rời khỏi Huyền Thiên tông là bởi vì hắn cảm thấy đại lục hiện nay đã tương đối an ổn, Huyền Thiên tông phải tự dựa vào bản thân ma từng bước phát triển lớn mạnh.
Vì vậy, hắn rời đi là lựa chọn tốt nhất. Vả lại, tuy rằng người đã rời đi nhưng danh vọng vẫn như trước còn tồn tại, tin rằng chỉ cần không phải là muốn tự sát thì không có bất luận một thế lực nào dám tới cửa khiêu khích Huyền Thiên tông.
Sau khi Hàn Phong rời khỏi Huyền Thiên tông hai ngày thì dưới chân núi Huyền Thiên tông có hai thân ảnh lén lút rời đi. Nhìn kỹ thì ra là hai nàng Lâm Phỉ Vân và Kỷ Thanh Thanh.
Lúc trước, sau khi tiêu diệt Võ Hoàng điện, Hàn Phong đã phát hiện ra Kỷ Thanh Thanh ở dưới lòng đất, tuy không biết Võ Hoàng làm sao lấy được thuỷ diệu thạch trên người nàng nhưng hoàn hảo là nàng vẫn còn hơi thở.
Với thực lực của Hàn Phong khi đó thì muốn cứu sống nàng thì quá dễ dàng.
Bây giờ hai nàng lưng đeo bọc nhỏ, nhanh chóng chạy đi.
Chạy được một lúc, Kỷ Thanh Thanh mới thở phì phò nói:
- Vân nhi, chúng ta vô thanh vô tức rời đi như vậy, mấy người sư phụ sẽ rất lo lắng đó!
Lâm Phỉ Vân nghe vậy thì khoát khoát tay nói:
- Yên tâm đi! Trước khi đi ta đã viết một phong thư để lại cho sư phụ, không có việc gì đâu!
- Vậy tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?
Kỷ Thanh Thanh có chút khổ não hỏi.
Lâm Phỉ Vân lại lộ vẻ mặt tức giận nói:
- Đều tại tên thối sư huynh kia, rời đi mà không nói cho chúng ta lời nào, chờ khi tìm được hắn, nhất định phải cho hắn đẹp mặt!
- Được rồi, ngươi còn chưa nói là chúng ta nên đi theo hướng nào đó!
- Tiểu Thanh nhi yên tâm đi, sư huynh hắn cho rằng là thần không biết quỷ không hay nhưng hắn làm sao biết được tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của bản cô nương!
- Vậy ngươi biết Hàn Phong ca ca ở chỗ nào sao? Chúng ta nhanh đuổi theo thôi!
- Hảo! Nhớ kỹ khi tìm được hắn, nhất định phải hảo hảo mà giáo huấn một trận đó!
HẾT
Truyện khác cùng thể loại
152 chương
278 chương
10 chương
80 chương
100 chương
119 chương