Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 16
Bởi vì huyệt động nằm dưới đáy hồ nên ánh sáng không thể lọt vào được, nhưng Hàn Phong vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật chung quanh bởi vì từ sâu trong huyệt động mơ hồ truyền tới một chút ánh sáng.
Hàn Phong chậm rãi đi theo hướng có ánh sáng. Càng đi sâu vào trong, ánh sáng càng rõ ràng hơn.
Rất nhanh Hàn Phong đã đi tới một cái huyệt động thật lớn.
Đảo mắt nhìn, Hàn Phong thấy có sáu viên dạ minh châu lớn nhỏ bất đồng bị người ta khảm lên trên đỉnh động. Ánh sáng vừa nãy Hàn Phong thấy là từ chúng phát ra.
Đầu tiên Hàn Phong cẩn thận kiểm tra mặt đất và chung quanh, phát hiện không có cơ quan nào, lúc này mới yên tâm đi sâu vào bên trong.
Sau khi đi vào, Hàn Phong mới phát hiện cả toà huyệt động này hình như là do nhân công mở ra, vách tường rất bằng phẳng, căn bản không giống tự nhiên hình thành. Hơn nữa không khí trong này không ẩm ướt như bên ngoài mà rất khô ráo.
Hàn Phong lúc này xác định chỗ này chính là động phủ của Chấn Phi.
Sau đó hắn lại phát hiện ở một bên huyệt động lại có thêm một thạch động khác, Hàn Phong vừa đi vào vừa nhìn, trên vách tường của căn phòng có treo vài bức tranh chữ. Càng ngạc nhiên hơn nữa là trong này mọi thứ trong cuộc sống hầu như đều có hết, có cả một cái giường rất lớn nữa. Không biết mấy thứ này làm thế nào có thể mang vào đây được.
Hàn Phong đi tới trước cái giá bằng đá, phát hiện trên đó toàn là sách nhưng tất cả đều dính đầy bụi.
Tiện tay cầm một quyển lật xem, Hàn Phong nhất thời kinh ngạc:
- Đây … đây là Du Tiên Huyễn Ảnh?
Đây là tuyệt thế kiếm kỹ danh tiếng đại lục ngày xưa, không nghĩ tới lại xuất hiện ở chỗ này. Sau đó, Hàn Phong lại lật xem quyển khác.
Thái Hư Ngân Đồ, Huyền Thiên Bảo Giám, Tu La Thất Sát cùng với rất nhiều bí tịch khác, Hàn Phong nhìn hoa cả mắt, trong lòng khiếp sợ không thôi. Những quyển sách này không cái nào không danh chấn đại lục, tất cả đều cao giai tâm pháp và cao giai vũ kỹ.
Đều là thứ tốt! Hàn Phong không khỏi bội phục Chấn Phi có thể thu thập nhiều tuyệt thế tâm pháp và vũ kỹ như vậy. Thảo nào năm đó nhiều thế lực muốn truy sát hắn mà hắn vẫn có thể bình yên vô sự, có lẽ là có một phần nhờ các quyển sách ở đây.
Xem xong đống sách đó, Hàn Phong lại thấy trên giá có hai thanh binh khí. Chuẩn xác mà nói là do lãnh ý do hai thanh binh khí này phát ra khiến hắn chú ý.
Hàn Phong tỉ mỉ quan sát thì thấy đây là một đao và một kiếm.
Toàn thân cây đao là một màu đen tuyền, có hình dáng như một con rồng; chuôi đao màu đỏ tươi như máy, hình dáng tựa như một con khổng tước khiến Hàn Phong đột nhiên nhớ tới một chữ.
"Đại hạ long tước!"
Truyền thuyết nghìn năm trước, đại lục đệ nhất luyện khí sư Mạc Thương ngẫu nhiên có được thiên ngoại vẫn thạch, bế quan trăm năm luyện chế ra thanh tuyệt thế thần binh này. Sau đó Mạc Thương cầm cây đao này trong này chém giết vô số cường giả, Đại hạ long tước nếm qua vố số máu huyết cường giả nên hung danh rất vang dội.
Sau đó, Hàn Phong lại nhìn về thanh kiếm được đặt cùng với Đại hạ long tước đao.
Thanh kiếm này toàn thân trong suốt, như băng như ngọc, khi đến gần liền cảm thấy một cổ hàn ý nhè nhẹ, kiếm này từ thân tới chui đều liền thành một khối.Hàn Phong liền nghĩ ra tên của nó.
"Băng phách hàn quang!"
Thanh kiếm này tồn tại là có liên hệ với Đại Hạ Long Tước đao, năm đó con trai của Mạc Thương là Mạc Khê vì muốn siêu việt hơn cha mình nên đã cất công đi tới nơi cực hàn kiếm vạn năm băng phách, trải qua 120 năm mới tạo thành. Nhưng mà lúc thần kiếm thành Mạc Khê cũng hao hết tâm lực thổ huyết mà chết. Lúc Mạc Thương phát hiện thi thể nhi tử thì bên cạnh hắn lẳng lặng nằm một thanh kiếm dính đầy máu tươi.
Biết được lai lịch hai thanh thần binh này, ho cực kỳ kinh ngạc. Tục truyền hai thanh thần binh sau đó đã bị Thần Phong đế quốc năm xưa đoạt được rồi mang đi thờ cúng trong hoàng cung. Nhưng chẳng được bao lâu đã bị người ta trộm mất, sau đó Thần Phong đế quốc bị diệt, hai thanh thần binh cũng mất tin tức từ đó. Không ngờ Chấn Phi lại đoạt được rồi để ở nơi này. Xem ra tên trộm năm đó chính là Chấn Phi.
Thảo nào kiếp trước khi động phủ của Chấn Phi bị phát hiện lại đưa tới vố số cường giả và các đại thế lực sống mái với nhau, và cuối cùng truyền tới tai hắn dẫn tới tiện nghi hiện tại. Chỉ cần hai thành thần binh này cũng đã đủ cho mọi người điên cuồng rồi.
Sau đó, Hàn Phong đi tìm quanh huyệt động một vòng, lại phát hiện thêm hai cái rương gỗ. Bên trong đều là vàng bạc châu báu các loại, mấy thứ này tuy rằng cũng vô giá nhưng so với đống sách và hai thanh thần binh kia thì chẳng thấm vào đâu.
Sau đó Hàn Phong lại phát hiện một ô cửa ngầm, nhẹ nhàng đẩy vào, bên trong độ ấm so với ở ngoài thấp hơn nhiều. Nhưng với tu vi hiện tại của Hàn Phong lại cảm thấy hơi mát.
Căn phòng ngầm này, bên trong tổng cộng có hai cái giá, đều dùng đá xây thành.
Lúc Hàn Phong đi tới trước một cái giá thì kinh ngạc phát hiện trên đó toàn là tài liệu luyện khí. Cái gì ngũ sắc luyện kim, tuyền ki thần thạch, cửu thiên thần sa … toàn là những tài liệu rất quý hiếm mà nơi này lại chất thành đống lớn. Trong đó, Hàn Phong còn thấy có một tấm da lông thú trắng như tuyết, nhìn qua hình dạng hình như là của Tam trảo tuyết viên.
Tam Trảo tuyết viên chính là hi hữu mãnh thú có thể so với võ giả Thiên giai. Dùng da của nó luyện chế phòng cụ (công cụ phòng ngự) không chỉ có lực phòng ngự rất mạnh mà còn không thấm nước, có tác dụng giữ ấm nữa. Kiếp trước, Hàn Phong nghe nói có người có một nhuyễn giáp làm từ da của Tam Trảo tuyết viên này, bị một Thiên giai cao thủ đánh trúng mà không hề hao tổn chút nào. Mà người đó thực lực cũng mới đạt Địa giai nhất phẩm. Bởi vậy có thể thấy lực phòng ngực của tấm da này cường đại thế nào.
Xem xong những tài liệu luyện kim, Hàn Phong xoay người hướng cái giá còn lại đi tới. Hàn Phong càng đi vào trong, nhiệt độ tựa hồ lại giảm xuống một chút.
Hàn Phong rất nghi hoặc nhưng khi hắn đi tới bến cái giá đó liền biết được, nguyên lai trên cái giá này có mấy khối hàn băng tinh phách. Loại hàn băng tinh phách này đối với Hàn Phong cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng đối luyện dược sư luôn thu thập tài liệu công thêm với sản lượng rất ít thì cái này đúng là vô giá.
Đương nhiên, kiếp trước từng là luyện dược đại sư, Hàn Phong đối với mấy khối hàn băng tinh phách này cũng rất quen thuộc. Mấy tài liệu luyện dược còn lại cũng khiến hắn có chút hứng thú.
Trên giá xếp chỉnh tề một loạt dược thảo: long đản hương, huyết ngọc san hô, thất sắc tuyết liên … những thứ này đều là tài liệu cực gì quý hiếm mà ở đây lại chất thành đống. Nhìn thấy một đống dược liệu như thế nên lúc này Hàn Phong cũng không cảm thấy cái gì.
Hàn Phong tiếp tục nhìn thì không khỏi hô lên một tiếng, đây là: tam sí hồng nghĩ, xúc tua giao long, hồng tuyến kim thiền … những thứ này đều là của những ma thú rất hiếm, sinh trưởng trong U Ám Sâm Lâm. Hàn Phong còn nhớ rõ kiếp trước hắn vì tìm một con tam si hồng nghĩ mà dừng lại trong U Ám Sâm Lâm hơn một năm, mấy lần suýt chết trong miệng ma thú.
Tuy rằng cuối cùng có thể bắt được một con tam sí hồng nghĩ nhưng trong lòng hắn cũng biết vận khí đã chiếm hơn phân nửa. Mặc dù khi đó hắn chưa đạt tới Thiên giai nhưng dù gì cũng là Địa gia cửu phẩm.
Nhưng mấy thứ này dù sao cũng không khiến hắn kinh ngạc quá lớn, dù sao lúc trước hắn cũng từng tự thân cầm qua.
Mà chân chính khín Hàn Phong khiếp sợ chính là một bình ngọc lưu ly trong suốt hắn đang cầm trong tay.
Khiến hắn kinh ngạc như vậy không phải là cái bình ngọc lưu ly này mà là những thứ bên trong.
Một đống hạt hình tròn dẹp có chút khô héo.
Hàn Phong đếm qua thì có mười chín hạt.
Nếu đổi thành người khác thì sẽ hứng thú với cái bình ngọc nhưng trong mắt Hàn Phong, giá trị của cái bình không bằng một phần vạn của một hạt nhỏ này.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
17 chương
38 chương