Ba người nam nữ trẻ tuổi, diện mạo nổi trội xuất sắc đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn tròn nhỏ. Chỉ thấy người con gái ngồi ở giữa mặc quần áo màu xanh lam, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, mái tóc đen nhánh như thác nước đổ thẳng xuống vai. Nữ tử cười khanh khách nâng chiếc ly cao cổ lên, hai mắt giống như mặt hồ trong vắt, đảo vài vòng trên mặt hai người đàn ông xuất sắc còn lại. Tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, mặt mày đẹp như vẽ, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc. "Được, vì tính bạn của chúng ta, quen biết nhau ba mươi năm, cạn một ly!" Giọng nói của Lăng Tuyệt Trần trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đúng vậy, nếu cô không nói, ai có thể biết được cô đã "lớn" đến ba mươi hai tuổi. Ngồi ở phía bên phải người con gái là một người đàn ông có một đôi mắt màu lam trong suốt sáng ngời, dịu dàng ấm áp, mũi thẳng, cùng với độ cong đẹp mắt, mái tóc màu nâu vừa mềm vừa bóng mượt, lóe ra ánh sáng chói lọi. Môi mỏng, sắc nhạt như nước, đôi mắt lấp lánh, đang nâng ly nhìn người con gái, trong đôi mắt chợt lóe lên một thứ tình cảm dịu dàng rồi biến mất: "Được, vì tình bạn hai mươi bảy năm của chúng ta, cụng ly!" Đúng vậy, bọn họ đã quen biết được hai mươi bảy năm, bọn họ đều là cô nhi từ lúc chỉ có năm sáu tuổi, họ cùng nhau phấn đấu hai mươi bảy năm, hôm nay đã ngồi ở nơi cao nhất thế giới. Khóe miệng của người con gái chậm rãi cong lên, nhìn về phía người đàn ông ngồi ở  bên trái vẫn đang im lặng —— Vô Dạ: "Dạ, anh sao vậy!" Côvbiết, tính cách của anh từ trước tới nay đều như vậy, đương nhiên cũng sẽ không để ý động tác ‘ trì độn ’ của anh. Lúc này Vô Dạ mới ngẩng đầu lên, ánh mắt hàm chứa ý cười, khóe miệng nhếch lên. Thật là một  nam tử tuấn mỹ, dịu dàng! Nhưng mà, sự dịu dàng của anh chỉ giành cho người con gái ở trước mặt. Gió khẽ thổi qua, sợi tóc màu nâu sẫm của anh tùy ý bay loạn trong gió. Làn da trắng nõn tựa như trứng gà mới bóc, đôi mắt thâm thuý như thủy tinh đen lóe sáng, lông mi cong cong như hàng mi của người con gái khẽ chớp. Nâng tay cầm ly cao cổ, động tác của anh rất nhẹ, toả ra một mùi thơm ngát thản nhiên. "Được, vì tương lai của chúng ta, cụng ly!" Thanh âm đặc biệt nam tính gợi cảm đầy mị hoặc, mang theo một chút khàn khàn, Vô Dạ giơ cao ly rượu trong tay. Ba người nhìn nhau cười, một ngụm cạn sạch, cầm lấy cái ly rỗng tuếch của mình giơ lên. Có thể là uống hơi nhiều, trên khuôn mặt trắng nõn của Lăng Tuyệt Trần, lộ ra ít đỏ ửng, lại càng thêm vẻ quyến rũ mê người, nằm úp sấp ở trên bàn, khóe miệng cũng cong lên hạnh phúc. Vô Dạ ngồi ở bên trái, có chút đau đầu xoa trán, đôi mắt hàm chứa chân tình khó thấu, liếc mắt nhìn người đàn ông còn lại —— Như Phong, cuối cùng cũng gục xuống bàn, say bất tỉnh! Ước chừng qua một giờ sau, Tuyệt Trần chậm rãi mở hai mắt ra, đau đầu xoa trán, muốn ngồi dậy từ trên sô pha, lại phát hiện mình căn bản là không có một chút sức lực nào. Nhất thời, đôi mắt sương mù trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng. Một con mèo trắng nhảy vào trong lòng nàng, lười biếng nằm xuống. Lúc này, Vô Dạ ở bên cạnh cũng từ từ tỉnh lại, chỉ mở to đôi mắt cũng đã phải dùng hết sức, lại dùng hết sức lực còn lại xoay người, cùng cô dựa vào nhau: " Trần, em sao rồi?" Giọng nói của người đàn ông tuy rằng vô lực, nhưng vẫn đầy sức quyến rũ, cực kỳ hấp dẫn. Tuyệt Trần khẽ lắc đầu: "Chỉ là toàn thân mệt mỏi!" Chết tiệt, vì sao người mà cô tín nhiệm đến thế, cùng nhau chung sống gần ba mươi năm, thật không ngờ lại đối đãi với cô và Dạ như vậy, nhưng mà ··· đảo mắt nhìn Dạ: "Ha ha, đã liên lụy ngươi rồi!" Giơ tay lên, vuốt ve bộ lông của con mèo trắng. Lúc này, lửa lớn bắt đầu tràn ra từ bốn phía biệt thự: hỏa hoạn. Đôi mắt màu lam của Như Phong từ ngoài cửa nhìn vào, nhìn hai người trên sô pha, khóe mắt lại cong lên, lúc xoay người rời đi thì lại bị người con gái kêu lại. "Như Phong! Vì sao lại như vậy?" Tuyệt Trần khoanh tay lại, mắt đẹp lại gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở cửa. "Một ngọn núi không thể có hai hổ, huống chi, chúng ta có ba người!" Chỉ đơn giản vài chữ, đã nói lên, vì quyền lợi, cũng là vì tiền! Lúc này, trong mắt Như Phong đã không còn tình cảm dịu dàng ấm áp của ngày xưa. Không đợi Lăng Tuyệt Trần mở miệng lần nữa, cửa thép ngoài biệt thự đã đóng lại. Bân trong biệt thự lập tức vang lên tiếng nổ mạnh kinh người. Như Phong kinh ngạc nhìn cô, vừa muốn tiến lên, hai chân đã bị vướng chặt ở một chỗ, vẻ mặt căm tức nhìn Lăng Tuyệt Trần: "Cô...!" Vì sao hắn còn có thể khiếp sợ như vậy. Cá tính của Tuyệt Trần như thế nào, hắn vẫn là người hiểu nhất! Lăng Tuyệt Trần không trả lời, chỉ ngoái đầu nhìn người đàn ông tuấn dật ngồi ở bên cạnh: "Cho dù em phải chết, cũng không thích làm chuyện lỗ vốn. Nếu phải chết, vậy cứ làm một lần cho xong! Ở trên người em, cũng không thể để cho người ta chiếm một chút tiện nghi nào! Chỉ là hiện tại, lại tiện nghi cho đám người kia!" Ánh mắt lộ ra ý hối hận, lúc trước liều mạng gầy dựng giang sơn, nay ba người tương tàn đúng là chắp tay nhường người ta. Bất quá cơ quan ở biệt thự này là do cô vì ngừa vạn nhất mà thiết kế, chưa từng nghĩ, thế nhưng dùng để tự sát! Nghe Tuyệt Trần có ý trêu tức, Như Phong đứng ở cửa cuối cùng vô lực ngồi xuống, hắn làm hết thảy đều đã uổng phí. Bất quá, nếu ba người cùng nhau lớn lên, hôm nay có thể cùng nhau xuống Hoàng Tuyền, cũng không tiếc! Nhìn hai người thân mật, vốn dĩ, hắn từ trước đến nay đều luôn bỏ lỡ. Vô Dạ dùng hết sức lực đặt người con gái ở dưới thân: "Không sao, được chết cùng em, cũng rất đáng giá! Nhưng cho dù là như vậy, cũng phải là anh chết  trước em một bước... nhưng mà, anh lại không muốn để cho em thấy bộ dạng anh bị phá huỷ, làm sao bây giờ?" "Anh ······" Lăng Tuyệt Trần khẽ nhíu mi, muốn nói cái gì đó, lại bị anh chặn lại. "Hư, em hãy nghe anh nói! Nếu còn có kiếp sau, xin em hãy đáp ứng anh, không được trốn tránh nữa, được không?" Ánh mắt Vô Dạ vốn đầy ý trêu chọc, bỗng trở nên thâm tình chân thành. Cô há miệng nhưng lại không nói được gì, chỉ gật gật đầu. Cô trốn tránh anh, chỉ là bởi vì người đàn ông đang thất thần ngồi ở cạnh cửa kia. Nếu việc đã đến nước này, cô cũng không còn điều gì phải cố kỵ. Bất quá, chuyện tình lớn hơn nữa cũng không còn quan hệ, lập tức, cô sẽ cùng anh vĩnh viễn ra đi. "Tốt lắm, chúng ta đã định, em nhất định phải nhớ kỹ!" Khóe miệng Vô Dạ cong lên, sắc mặt tràn ngập vui vẻ trước nay chưa từng có, một tay gắt gao nắm tay nàng, mười ngón giao nhau, xiết chặt, vùi đầu vào cổ cô, như vậy cũng rất tốt. Từ lúc ba người quyết định đi lên con đường kia, kết quả như thế, trong lòng mỗi người đều đã chuẩn bị nhận lấy bất cứ lúc nào. Lúc này bọn họ, mới hiểu được, nguyên lai sinh mệnh của con người đúng là ngắn ngủi như vậy. Chuyện cũ theo gió phiêu tán, nhưng không cách nào loại bỏ trong đầu của bọn họ. Những phấn đấu chung sức này, vài năm cũng không quên được, ai cũng đều không quên được, cho dù là có người phản bội. Đồng hội đồng thuyền, sinh tử đồng mạng, mấy năm nay cùng trải qua, nay, có thể cùng chung giờ khắc này, cùng nhau xuống Hoàng Tuyền, cuộc đời này cũng không uổng. Chỉ là, vì sao người phản bội lại là hắn, hắn vẫn luôn là anh cả, vinh hoa phú quý đều là cùng chung, vì sao phải phản bội. Nếu có kiếp sau, cô tuyệt không dễ dàng tin tưởng người khác ······ có thể sống, cô sẽ làm người mạnh nhất thế giới, để đến cuối cùng cũng không có người nào dám làm như thế với cô! Trần, xin em nhất định phải tiếp tục sống thật tốt, thật tốt! Anh nguyện ý dùng bất kỳ giá nào để trao đổi cuộc sống kiếp sau của em. Khóe mắt Dạ chảy ra một dòng nước mắt trong suốt, chỉ vì người con gái mà anh đang bảo vệ ở bên cạnh, Trần của anh! Nếu như, chỉ có cách này, cô mới có thể sống thật kiêu ngạo, mới có thể hóa giải mạng sống kiếp này của cô, cho dù bị cô hận, hận ngàn lần, hắn cũng không hối hận! Cho dù phải dùng hết thảy phương pháp mới có thể khiến cho cô khi đến thế giới khác chịu tha thứ cho hắn, Như Phong hắn cũng sẽ làm như vậy. Ba người đều có tâm sự, nhưng đều có thể bình tĩnh thản nhiên đối mặt với cái chết đang đến gần. Đều đã nói, chờ đợi cái chết là đáng sợ nhất, nhưng, bọn họ, chưa từng sợ hãi, bởi vì bên cạnh bọn họ, đều có người quan trọng nhất trong cuộc đời này, cùng nhau chờ, cũng giống như chờ đợi bình minh lên. Tiếng nổ mạnh vang lên khắp bốn phía, vốn là biệt thự không thể phá vỡ, giờ đã bị phá đến ‘ hài cốt không còn ’, có thể thấy được, thuốc nổ có lực sát thương lớn bao nhiêu! Vĩnh biệt, hi vọng kiếp sau cũng có thể sống yên bình an ổn, sống thật hạnh phúc, không cần phải gặp lại thăng trầm của kiếp này, không cần sống cuộc sống trôi nổi vô định. Chỉ là, thứ trên tay bọn họ đã dính, là máu tươi vô tận, không biết còn có thể có kiếp sau không? Chờ đợi cái chết, là dài như vậy, cô không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm nhận được chung quanh càng ngày càng nóng, cảm nhận được làn da trên thân thể truyền đến đau đớn cháy bỏng, đau mà cũng không đau, bởi vì, cô đã muốn nhắm hai mắt lại, vĩnh viễn sẽ không biết thêm cảm giác gì nữa! Áng sáng nhàn nhạt thoáng qua, sống hay chết, bất quá chỉ là một cái chớp mắt ······