Ngạo Thế Đan Thần

Chương 2 : Địa Ngục linh chi (2)

Chương 2: Địa Ngục Linh Chi (2) Trầm Tường phí rất nhiều khí lực mới hái được, để vào trong túi trữ vật, hắn nhếch miệng cười: - Ha ha, thời điểm lão tử xoay người đến rồi! Hắn chỉ cần bán đi cây Địa Ngục Linh Chi này, liền có thể mua rất nhiều đan dược cấp bậc không sai, đến thời điểm hắn liền có thể tăng nhanh như gió! Mưa dần dần nhỏ, Trầm Tường là người rất thấy đủ, cho nên hắn không có tiếp tục sưu tầm vách đá to như vậy, mà là lựa chọn leo lên, dù sao thể lực hắn có hạn, leo lên cũng là phi thường gian khổ cùng nguy hiểm. Thời điểm hắn bò hơn nửa giờ, đột nhiên cảm giác được vách đá đang run rẩy nhè nhẹ lên! Trong lòng Trầm Tường cả kinh, tâm kích động và hưng phấn lập tức chìm xuống, hắn có dự cảm không tốt. Hắn nhìn về phía trên, chỉ thấy rất nhiều hòn đá nhỏ từ trên vách đá rớt xuống, ngã vào dưới vực sâu sâu không thấy đáy, mà nguyên bản vách đá cũng khẽ run run đến càng ngày càng kịch liệt. - Mẹ kiếp, thật vất vả đạt được Địa Ngục Linh Chi, ông trời ngươi đừng nói giỡn cùng ta a! Đột nhiên xuất hiện sơn diêu địa chấn, làm cho Trầm Tường không khỏi chửi nhỏ lên. Hắn muốn bảo trì trấn định, để cho mình tóm chặt lấy vách đá gập ghềnh, bằng không hắn cũng sẽ bị chấn động đến mức ngã xuống. Rung động không ngừng tăng lên làm cho Trầm Tường dần dần tuyệt vọng, lúc này hắn thấy phía trên không ngừng rơi xuống hòn đá càng to lớn hơn, mà hắn cảm giác được hai tay của hắn cầm lấy nham thạch cũng sinh ra khe nứt. - Ông trời, ta mới vừa đạt được Địa Ngục Linh Chi, ngươi liền để ta xuống địa ngục, chơi ta sao! Trầm Tường không khỏi chửi ầm lên, cũng tại lúc này, hắc khí phía dưới bắt đầu bay lên, nham thạch mà Trầm Tường cầm đột nhiên nứt ra... - A… Thân thể Trầm Tường rơi vào trong vực sâu tràn ngập hắc khí, âm thanh tràn ngập không cam lòng của hắn quanh quẩn ở phía dưới... Không biết qua bao lâu, Trầm Tường mở mắt ra, hắn dĩ nhiên có thể nhìn thấy ánh sáng, đây cũng là dưới đáy vực sâu, làm cho hắn cảm thấy khó mà tin nổi nhất chính là hắn dĩ nhiên ở bên trong nước, hơn nữa hắn còn có thể hô hấp! Trầm Tường bơi lên mặt nước, chỗ của hắn là một cái hồ nước, mà trong hồ nước lại phát ra quang mang màu trắng thánh khiết. Làm cho Trầm Tường trợn mắt ngoác mồm chính là, ở cách đó không xa dĩ nhiên là hai mỹ nữ ngồi xếp bằng, tóc rối bời xoã trên vai, dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ nhất chính là, hai nữ tử trước mắt giống như Thiên tiên này dĩ nhiên đều không có mặc quần áo! Hai cỗ ngọc thể hoàn mỹ không một tì vết cứ như vậy không hề bảo lưu bày ra ở trước mặt hắn! Thân thể hai nữ tử giống như là dùng ngọc bạch tỉ mỉ điêu khắc mài thành, không có một chút tạp sắc nào. Đôi nhũ hoa của các nàng đều đẫy đà kiên quyết, vòng eo đều kiều tế như thế, các nàng đều đẹp đến khiến người ta nghẹt thở... Đây là nữ nhân đẹp nhất mà Trầm Tường gặp gỡ. Hình ảnh hương diễm có lực trùng kích như vậy làm cho cả người Trầm Tường trong nháy mắt hoá đá, mặt đỏ tới mang tai, tim đập cùng hô hấp đều phảng phất ngưng lại! Hai vị nữ tử xếp bằng trên mặt đất, các nàng nhìn đối phương, hoàn toàn không có phát hiện Trầm Tường, điều này làm cho Trầm Tường có loại cảm giác bị coi rẻ, hắn lại bị hai Đại mỹ nhân không nhìn. Sau một trận thất thần, Trầm Tường mới nhìn rõ dưới đáy vực sâu này khắp nơi vết thương, có rất nhiều khe nứt cùng lõm khanh, đá vụn đầy đất, trong đá vụn còn có rất nhiều rất nát tan màu trắng tơ lụa, xem ra giống như là đã xảy ra chiến đấu, hắn suy đoán là hai vị nữ tử kia chiến đấu tạo thành, cũng bởi vậy dẫn đến quần áo nát tan nát. Tuy Trầm Tường không biết vì sao hai nữ tử tuyệt sắc khuynh thành này lại chiến đấu ở dưới vực sâu, nhưng hắn nhìn ra hai nữ này rất mạnh, hơn nữa cường đại đến vượt qua phạm trù hắn nhận thức, dĩ nhiên có thể thi triển ra sức mạnh đất rung núi chuyển. - Thực sự là hồng nhan họa thủy, dĩ nhiên chấn ta rớt xuống nơi này, may mà mạng lớn không có ngã chết! Trong lòng Trầm Tường chửi nhỏ, bất quá hắn rất tò mò hai nữ tử thần bí này. Trầm Tường trừng trừng nhìn trước mắt này hai cỗ không hề tỳ vết ngọc thể, đồng thời hướng hai nữ nhẹ nhàng bước qua. Vực sâu bên cạnh Tiên Ma Nhai được gọi là Địa Ngục, mà lúc này ở phía dưới Địa ngục này, Trầm Tường lại tưởng là Tiên cảnh, nơi này có một cái đầm toả ra Bạch Quang thánh khiết, trọng yếu nhất là bên hồ nước còn có hai nữ tử tuyệt mỹ không có mặc quần áo. Lúc này hai vị nữ tử kia mới ý thức tới cách đó không xa có một đôi con mắt hừng hực quét qua các nàng, điều này làm cho các nàng nổi giận không ngớt. Hai nữ tử tuyệt mỹ cũng không hề động, chỉ là trên mặt cười che kín sát ý ngập trời, hai đôi mắt đẹp kia đều bao hàm tức giận mà nhìn hắn, các nàng thậm chí ngay cả đầu cũng không thể vặn vẹo. - Hai vị đại tỷ, các ngươi... các ngươi không lạnh sao? Tại sao không mặc quần áo, ta cảm giác rất lạnh. Trầm Tường cũng không biết nên nói cái gì, liền hỏi lung tung một câu. Lúc này, nữ tử lãnh diễm cao quý, đầy mặt sương lạnh kia lạnh lùng quát lên: - Ngươi lại tiến lên một bước, ta tất nhiên sẽ để cho ngươi nhận hết nỗi đau Thực cốt, sống không bằng chết. Tuy âm thanh nữ tử này kỳ ảo lanh lảnh, nhưng cũng không chút tình cảm nào, khiến người ta có một cảm giác ngọc có tỳ vết. Nữ tử này cùng âm thanh như thế, bất kể là thần tình hay là khí chất, đều có một cảm giác lạnh lẽo từ chối người ngoài ngàn dặm, một đôi hàn mang càng là lộ ra lệ khí nồng đậm. - Tiểu tử, nếu ngươi dám tới gần, ta sẽ để ngươi hối hận vì đi tới thế giới này! Một nữ tử khác nhẹ nói, âm thanh nữ tử này kiều mị giống như chuông bạc, đảo mắt mị thái nảy sinh, câu nhân đoạt phách, đây là một vưu vật tuyệt thế diễm lệ, mị hoặc đến trong xương. Trước mắt hương diễm, đối với Trầm Tường là thiếu niên mới lớn mà nói có sức mê hoặc rất lớn, tuy hắn tự nhận không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng hắn cũng không phải là loại tiểu nhân gian trá, hai vị nữ tử trước mắt này không có cách nào nhúc nhích, hắn sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay. Trầm Tường âm thầm bình tĩnh lại, lễ phép mà nói rằng: - Hai vị cô nương, cái này. . . ta không phải cố ý, ta hái thuốc ở vách núi phía trên, sau đó ta bị chấn động rơi xuống, ta không có chết đã xem như là mạng lớn. Đang khi nói chuyện, Trầm Tường lấy ra hai cái áo choàng, đi tới nữ tử lãnh diễm kia, hắn nhìn ra được hai vị nữ tử này không thể động, vì không cho các nàng cảm thấy thẹn thùng, hắn chỉ có thể trước tiên che đậy kín thân thể lỏa lồ kia của các nàng. Bị Trầm Tường khoảng cách gần như vậy nhìn ngọc thể nàng, nữ tử lãnh diễm chỉ có thể nhắm mắt lại, chịu đựng ánh mắt nóng bỏng thiêu đốt ngọc thể nàng kia của Trầm Tường! Cả người nàng khẽ run, tản mát ra một loại sát khí âm lãnh thấu nhân cốt tủy, làm cho Trầm Tường không khỏi rùng mình một cái. Cả người Trầm Tường toát mồ hôi lạnh, có chút không muốn mà choàng cái áo kia lên thân thể nữ tử lãnh diễm, điều này làm cho nàng hơi hừ một tiếng, sắc mặt cũng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, không có sát khí hừng hực như lúc trước. Trầm Tường lại tới đến bên người nữ tử yêu mị kia, chỉ thấy nữ tử yêu mị kia hướng hắn khẽ mỉm cười, mị thái ngàn vạn, điều này làm cho nét mặt của Trầm Tường hơi đỏ lên, hắn hít sâu một hơi, mới choàng áo lên người nàng. Động tác này của Trầm Tường, làm cho trong lòng hai vị nữ tử đều âm thầm cảm kích, trong lòng các nàng cũng có chút hổ thẹn, trước đó các nàng vẫn cứ uy hiếp người ta, hơn nữa còn chấn người ta rớt xuống, nếu như không phải Trầm Tường mạng lớn, chỉ sợ cũng ngã chết.