Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 97
Cố Độc Hành cố moi móc tất cả vốn từ của mình mà cũng không tìm ra nổi từ nào để hình dung về Sở Dương! Thằng này đã hoàn toàn vượt qua khỏi phạm trù "con người" rồi!
Cấp bậc của vũ giả càng lên cao càng khó. Mỗi một cấp bậc lớn chia ra làm chín bậc nhỏ, mỗi bậc nhỏ thì lại chia tiếp thành thượng trung hạ. Từ xưa đến nay có ai mà không phải bước đi từng bước một, chậm rãi tích lũy rồi sau đó mới đột phá chứ?
Tuy rằng Vũ sĩ cấp bậc còn thấp, nếu sử dụng linh dược để tăng nhiều giai vị một lúc cũng không kỳ lạ gì. Nhưng nếu không sử dụng linh dược mà chỉ thuần túy tu luyện để tăng giai vị lên một mạch như vậy thì tuyệt đối là kinh khủng nhất từ xưa đến nay đấy. Cho dù là thần thoại sống Vô Cực Tuyệt Đao Liễu Vĩnh Tường ở Thượng Tam Thiên khi còn trẻ trùng kích cấp bậc ở giai đoạn Vũ sĩ cũng phải tốn ba ngày, đây đã là kỷ lục nhanh nhất trên đại lục xưa nay chưa ai phá nổi rồi.
Nhưng hôm nay, Cố Độc Hành lại tận mắt nhìn thấy một thằng quái thai trong một canh giờ đột phá một cấp bậc! Là tận mắt chứng kiến kỳ tích xảy ra đấy nhé!
Cố Độc Hành nuốt nước bọt đánh ực một cái, trong lòng cảm thấy cực kỳ tự ti.
Aaaaaaa…. Trời ạ! Vẫn chưa xong hả. Hai mắt Cố Độc Hành trợn trừng, vì hắn cảm thấy khí cơ của Sở Dương lại có chút dao động nữa rồi.
Vũ sĩ cấp năm trung cấp!
Dùng từ sét đánh giữa trời quang cũng đã không thể miêu tả cảm xúc kinh ngạc cùng khiếp sợ của Cố Độc Hành lúc này nữa rồi. Hắn đờ người như khúc gỗ!
Vũ sĩ cấp năm cao cấp!
Vũ sĩ cấp năm đỉnh phong!
Cấp sáu!
Cấp sáu trung cấp!
Aaaaaaaaaaaaaaaa…. Trời ạ, may mà cuối cùng cũng dừng lại rồi! Nếu không chỉ sợ ta phải hộc máu mất. Dừng lại tại cấp sáu đỉnh phong rồi! Cố Độc Hành dập đầu côm cốp xuống mặt đất, lặng lẽ cầu hai chữ bình yên… Ở cùng một chỗ với cái kiểu biến thái như thế này cũng quá đả kích tự tôn đi a!
Ta…Ta cũng là một… một… thiên tài a… Đem so với thằng kia thì… ta… ta… ta… đập đầu vào tường chết béng đi cho xong.
Không đến hai canh giờ thăng lên hai cấp… Cố Độc Hành chỉ cảm thấy như mình vừa nằm mơ, mà còn là một giấc mơ cực kỳ hoang đường, cực kỳ không tưởng nữa!
Cuối cùng thì Sở Dương cũng từ trong cảnh giới kỳ diệu kia tỉnh lại.
Đồng thời ngay khi tỉnh lại thì thanh âm của Cửu Kiếp Kiếm cũng vang lên trong đầu Sở Dương: "Rốt cục ngươi cũng lần đầu lĩnh ngộ lực lượng thiên địa rồi!" Trong thanh âm tràn ngập vẻ vui mừng.
"Lực lượng thiên địa?" Sở Dương nghi hoặc hỏi: "Đây chính là lực lượng thiên địa sao?"
"Hừ… cái này so với lực lượng thiên địa chân chính còn kém quá xa. Cái mà người vừa lĩnh ngộ chỉ là một trong trăm ngàn loại lực lượng thiên địa mà thôi - Nhu thủy chi lực (lực mềm như nước). Phải nói cũng thật là may a, kiếp trước ngươi cả đời đau khổ, đầu óc toàn là cừu hận nên chẳng thể cảm ngộ nổi bất kỳ thứ gì hết. Không ngờ kiếp này ngươi lại có thể lĩnh ngộ được một loại sớm như vậy a."
"Hả?"
"Nước, chia làm hữu hình chi lực cùng vô hình chi lực. Hữu hình chi lực bao gồm Nộ hải bào hao chi lực (biển cả giận dữ gào thét), Sơn hồng bạo phát hủy diệt (nước lũ cuồn cuộn trào dâng) chi lực, Thiên ý nhuận trạch (ý trời phẳng lặng) chi lực, Thiên ý cuồng bạo (ý trời cuồng bạo) chi lực, còn thứ mà ngươi vừa lĩnh ngộ được chính là Nhu hòa chi lực (mềm mại) trong hữu hình chi lực.
"Lực lượng này có ích gì chứ?"
"Lấy nhu thắng cương.", thanh âm kia nói: "Còn vận dụng như thế nào thì phải trông vào ngươi rồi. Cửu Kiếp Cửu Trọng Thiên, không gì không thể dùng."
"À, nói vậy thì núi non, sông ngòi, biển cả, ao hồ, rừng rậm, mặt đất, gió, sấm sét, mưa, tuyết, mây mù cũng đều mang những lực lượng khác nhau sao?" Sở Dương trầm tư hỏi.
"Không thể tả nổi. Nếu ngươi có thể lĩnh ngộ được thì đó là cơ duyên của ngươi, còn nếu đã không lĩnh ngộ được thì nói gì cũng vô nghĩa mà thôi. Đây là cơ duyên, cũng là ngộ tính nữa." Thanh âm kia nhỏ dần rồi biến mất.
"Hừ… ngươi tồn tại không phải là để chỉ điểm ta những cơ duyên này hay sao?" Sở Dương hỏi lại.
Không có thanh âm trả lời, dường như thanh âm đó lại ngủ say rồi.
Nhưng Sở Dương cũng biết rõ, Cửu Kiếp kiếm không phải là vạn năng. Nếu muốn đạt tới đỉnh phong thì vẫn phải dựa vào chính mình mà thôi. Cửu Kiếp kiếm cũng vậy, Cửu Kiếp Cửu Trọng Thiên thần công cũng vậy, mặc dù có linh hồn mấy đi nữa thì chúng cũng không thể thay thế chính mình được. Bạn đang đọc truyện tại - https://
Chỉ khi mình có cố gắng tới mức nhất định thì Cửu Kiếp kiếm mới có thể nhắc nhở cho mình những điều thích hợp. Nếu đã không cố gắng thì cho dù có nắm giữ thứ vũ khí mạnh nhất trên đời này cũng chẳng khác gì cầm một cây củi mục mà thôi!
Sở Dương trầm tư. Vừa rồi chỉ là một chút nhắc nhở nhỏ, nhưng cũng đủ để cảnh tỉnh Sở Dương và mở ra cho hắn cả một trời võ đạo bao la vô bờ!
Vốn trước đây Sở Dương tu luyện chỉ theo một con đường nhỏ mà dò dẫm bước. Nhưng hiện giờ hắn đã có thể thấy cả một bầu trời xanh trong bao la, cả một vũ trụ mênh mông vô bờ bến.
Thở hắt ra một hơi thoải mái, Sở Dương đứng dậy, khớp xương toàn thân kêu lốp bốp… Tới khi hắn ngước lên nhìn bầu trời mới tang tảng sáng thì hết sức kinh ngạc, rõ ràng mình chỉ ngồi không đến hai canh giờ thôi, sao lại có thể xảy ra hiện tượng này chứ? Chắc chắn không phải là do mệt mỏi rồi, nhưng khớp xương kêu như vậy thì bình thường phải ngồi một đêm mới có a!
Có điều bình thường ngồi luyện công một đêm thì khi xảy ra hiện tượng này hắn cũng đều cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng hôm nay lại cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như vừa thoát khỏi một thứ gông xiềng nào đó, toàn thân lâng lâng như muốn bay lên. Giống như không phải luyện công cả đêm mà vừa có được một đêm ngon giấc vậy.
Thử vận công một chút thì không ngờ kình khí trong đan điền bắt đầu chồm lên, chạy lồng một vòng trong kinh mạch. Sở Dương chợt cảm thấy bất thường nên vội vàng vận hành tiếp một chu thiên nữa. Bỗng hắn há hốc miệng kinh ngạc, bình thường vốn nguyên khí không thể đi tới hai cái khiếu huyệt liền nhưng không ngờ lúc này lại thông suốt một mạch a.
Đột phá?
Sở Dương không nhịn được hưng phấn, không ngờ mình chỉ mới luyện có hai canh giờ mà đã có thể đột phá hai cấp bậc rồi. Điều này cũng quá thần kỳ đi!
Trong lòng Sở Dương đang cảm thấy thoải mái vô cùng thì bỗng vụt một cái có người xuất hiện trước mặt hắn. Trừng mắt nhìn lên thì chỉ thấy Cố Độc Hành vẻ mặt tiều tụy, hai mắt tràn đầy tơ máu đang nhìn hắn chằm chằm, thần sắc lúc này vô cùng dữ tợn mà mất hẳn vẻ lạnh lẽo như xác ướp mọi khi.
"Ách, ngươi sao thế?", Sở Dương vô cùng kinh ngạc.
"Sao… sao là sao hả?" Cố Độc Hành cắn răng, gầm gừ trong miệng: "Ngươi nói là làm sao đây?"
Sở Dương gãi gãi đầu, buồn bực như thầy chùa tìm tóc mà hỏi: "Có chuyện quan trọng gì sao?"
Cố Độc Hành phát điên, nhảy dựng lên la hét: "Làm sao ngươi làm được thế chứ?"
"Làm sao ta làm được cái gì?" Sở Dương ngơ ngác hỏi.
"Ngươi… ngươi… ngươi còn là người chứ hả?" Cố Độc Hành đứng bật lên, luống ca luống cuống đi quanh Sở Dương một vòng rồi cúi thấp đầu, chóp mũi gần như đụng vào mũi Sở Dương hổn hển hỏi dồn: "Ngươi… ngươi… ngươi có nói hay không? Làm sao ngươi… ngươi…a… sao ngươi có thể tăng hai cấp chỉ trong hai canh giờ chứ? Aaaaaaa…!"
Cố Độc Hành gần như phát khóc, mẹ kiếp thằng này lại còn giả nai được mới hay chứ!
"A, ngươi nói là việc này sao?" Sở Dương vô tội gãi gãi đầu: "Nói thật, ngay bản thân ta cũng không rõ lắm, sáng rồi ta vừa tỉnh lại thì phát hiện mình đã thăng hai cấp, giờ vẫn còn đang mừng thầm này."
Chính ngươi cũng không rõ? Mừng thầm? Cố Độc Hành chỉ cảm thấy trước mắt sao xanh sao đỏ dắt tay nhau nhảy múa, trời đất quay cuồng. Hắn rên rỉ hai tiếng, khinh khỉnh nhìn Sở Dương kiểu như mày mà không biết thì chó nó biết chắc… sau cùng đành dậm chân, hít thở thật sâu cố gắng đè nén khí huyết đang nhộn nhạo xuống. Cuối cùng hắn chợt cảm thấy rằng cái loại việc như thế này thì cũng rất có thể ngay cả người trong cuộc cũng không rõ lắm.
Nhất là cái loại Vũ sĩ gà mờ như Sở Dương thì lại càng có thể không biết nữa a. Đây là cơ duyên trời ban! Mà tất cả đều phải trong lúc bất tri bất giác mới có thể phát sinh. Nếu Sở Dương có thể biết rõ được thì ngược lại chuyện này đã chẳng xảy ra rồi.
"Ta đúng là không biết mà!" Sở Dương vô tội nói: "Chỉ đang luyện công thì tự dưng nó thăng cấp…"
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
318 chương
712 chương
25 chương
13 chương
128 chương