Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 77
Thiếu nữ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thiết Long Thành, ánh mắt bén nhọn như mũi kiếm và lạnh như băng. Thế nhưng theo thần sắc suy tư tăng dần trong mắt nàng, một lát sau thì nét sắc bén ấy cũng dần dần biến mất.
"Tám năm trước, Bệ hạ đột nhiên trúng tên tẩm độc, tính mạng như đèn treo trước gió. Lúc đó Thái tử còn nhỏ, mới chỉ lên mười, dù có trí tuệ hơn người thì cũng là khó lấy được lòng thiên hạ. Thiết Vân quốc trong tình huống lăm le sụp đổ, trọng thần triều đình ai cũng có lòng riêng, thế cục chí nguy như ngàn cân treo sợi tóc.""
Thiết Long Thành chậm rãi nói. Hơn nữa, còn khiến cho Sở Dương có cảm giác như là hắn ta đang giải thích!
Sở Dương tự biết bản thân cũng chỉ mới gặp hắn lần đầu, không nói tới việc là có tư cách hay không, nhưng cho dù có tư cách đi nữa thì hắn cũng không nên giải thích những chuyện này với mình phải… Vì vậy liền không khỏi nghi hoặc trong lòng.
Thiết Long Thành tiếp tục nói:
"Sau đó, Đệ Ngũ Khinh Nhu lại đột nhiên phạm phải những sai lầm căn bản trên chiến trường, cũng chính là những sai lầm khiến người ta không thể nào lý giải, vì thế mà khiến những lão tướng chinh chiến lâu năm của Đại Triệu đế quốc phải vùi thây giữa sa trường. Những chiến dịch này đối với Đại Triệu mà nói căn bản là không cần thiết, lại càng không thể nào có tổn thất đến mức ấy được!"
"Bởi vì khi đó chỉ cần bọn họ đồng loạt tiến công thì toàn bộ Thiết Vân sẽ tan thành mây khói trong vòng nửa năm ngắn ngủi! Thiết Vân chúng ta lúc ấy vốn đã lực bất tòng tâm! Nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt này, không ngờ mấy vị Đại tướng thống lĩnh phe địch lại bởi vì tình báo sai lầm mà xông vào tử địa! Kết quả là chúng ta cứ thoải mái mà mặc tình tiêu diệt! Ba trận đại chiến mang tính quyết định kia cũng chính là cơ hội để cho Thiết Vân lấy lại một tia sinh cơ!"
"Sau đó, chúng ta ngồi lại tổng kết mọi mặt, nhìn lại thời điểm ba trận chiến kia xảy ra, mới phát hiện là dù chúng ta có cố gắng thế nào thì cũng không có khả năng đẩy họ rơi vào cạm bẫy! Nói cách khác là chính bọn họ tự tìm đường chết, là tự mình muốn chết. Chuyện như vậy thực sự khiến cho chúng ta kinh ngạc và khó hiểu không thôi."
"Sau chuyện này, quân đội Đại Triệu đế quốc phải nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại đến một tháng. Mà quan trọng là bọn họ không cần thiết phải nghĩ ngơi hay chỉnh đốn cái gì cả; tựa hồ như bọn hắn cố ý để cho chúng ta có thời gian dưỡng sức và suy tính…"
Thiết Long Thành hít sâu một hơi, nói:
"Mãi cho tới khi chúng ta đem tin tức từ Đại Triệu về phân tích kỹ lưỡng nhiều lần, mới phát hiện ra đây chính là âm mưu của Đệ Ngũ Khinh Nhu! Nhưng khốn nỗi, mưu đồ này của hắn lại khiến chúng ta không thể không phối hợp! Không thể không để cho hắn xỏ mũi dắt đi!"
"Đệ Ngũ Khinh Như cần một hồi chiến tranh lâu dài nhằm không ngừng tích lũy chiến công, bài trừ những kẻ đối lập, đề bạt tâm phúc, đem một phương quân đội nắm trọn trong lòng bàn tay của hắn. Mà Thiết Vân chúng ta ngay lúc đó còn cần thời gian hơn gấp bội so với Đệ Ngũ Khinh Nhu. Hơn nữa lại cần phải đem quân đội trong nước quy về một mối, vì khi đó chính là thời điểm quyết định sinh tử tồn vong của Thiết Vân!"
"Nếu chúng ta không thuận theo thì Thiết Vân quốc sẽ bị diệt vong chỉ trong vòng mấy tháng, mà cho dù chúng ta không phối hợp thì Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn còn đầy cơ hội khác. Ví dụ như Vô Cực quốc chẳng hạn! Cho nên chúng ta không còn đường khác để lựa chọn. Cho dù đây chính là một sự sỉ nhục thì bọn ta cũng chỉ có thể nuốt nghẹn mà sống!"
Thiết Long Thành nói đến đây thì thở ra một hơi thật dài.
Dù hắn không nói tiếp, bọn Sở Dương cũng đã hiểu mọi chuyện.
Khi đó, Thống soái hai nước dưới sự phối hợp ăn ý này đã thống nhất triển khai hành động thanh trừ phe đối lập, thống nhất quốc nội! Vô hình trung, sự hợp tác ngươi giành lấy chiến công của ngươi, ta chiếm lại cương thổ của ta, ngươi bài trừ hàng ngũ đối lập, ta tiêu diệt kẻ thù của mình đã diễn ra một cách âm thầm và lặng lẽ như vậy!
Tóm lại, mục tiêu của cả hai là như nhau: đem toàn bộ lực lượng của quốc gia ngưng tụ về một mối để có thể phát huy hết tất cả sức mạnh của mình!
Nếu lúc đó Đệ Ngũ Khinh Nhu quyết chiến, tất nhiên là Đại Triệu có thể giành lấy thắng lợi hoàn toàn, không còn gì để mà bàn cãi. Nhưng sau khi chiến thắng, thứ mà hắn phải đối diện chính là quân nghi thần kị, là công cao lấn chủ. Mà khi đó, căn cơ của hắn vẫn chưa ổn định, cho nên kết quả xấu nhất dành cho hắn là có thể đoán trước, đó chính là chết không có đất chôn thây! Cho dù có thể bảo toàn tánh mạng thì cũng chỉ giữ lại được địa vị nhất định của mình, nhưng lại vĩnh viễn mất đi cơ hội mưu đoạt quyền lực tối cao!
Với dã tâm bừng bừng của một Đệ Ngũ Khinh Nhu, hơn nữa trước mặt lại là một thế cục cực kì tốt đẹp như thế, liệu hắn có thể buông tha ư?
Dĩ nhiên là hắn không thể.
Mà toàn bộ Thiết Vân quốc khi đó đều do một tay Thiết Long Thành nắm giữ. Trong tình trạng bấp bênh, cơ hồ không cần địch nhân công kích cũng tự mình tan vỡ, Thiết Long Thành tự nhiên càng không muốn quyết chiến!
Thống soái hai nước chưa gặp nhau lấy một lần, cho dù cách xa nhau vạn dặm thì cũng đã triển khai hợp tác ăn ý đến mức độ đáng kinh sợ! Đôi bên kiềm chế lẫn nhau, dè chừng lẫn nhau, hôm nay ngươi thắng ta một hồi, giết chết tên đại tướng đối địch với ta; ngày mai ta thắng lại ngươi một trận, đem trở ngại của ngươi diệt đi cho sạch sẽ!
Trăm vạn đại quân chém giết lẫn nhau trên cương thổ lãnh địa của hai nước không khác nào một trò chơi mặc cho hai người thao túng! Mấy trăm vạn vong hồn một phương đã dựng nên thanh danh cái thế cho một Đệ Ngũ Khinh Nhu. Mặt khác, cũng mấy trăm vạn vong hồn ấy đã gúp ngưng tụ lại Thiết Vân!
Chỉ có điều… Trò chơi này mặc dù là vì tranh thủ thời gian, tranh thủ địa vị, nhưng đối với song phương mà nói, động cơ của hai bên là hoàn toàn khác biệt nhau.
Đệ Ngũ Khinh Nhu là vì Đại Triệu, càng là vì cá nhân mình. Còn Thiết Long Thành sau một thời gian chinh chiến đầy khuất nhục như vậy, đã thành công đem một Thiết Vân trên đà tan rã một lần nữa đoàn kết lại. Từ tình trạng chia năm xẻ bảy lúc ban đầu thì giờ đây đã trở thành một phương chiến lực thiết quốc hùng thành!
Nếu không có sự phối hợp tinh vi giữa Thiết Long Thành và Đệ Ngũ Khinh Nhu thì Thiết Vân quốc tuyệt đối không thể nào chống đỡ được cho tới bây giờ, chứ đừng nói gì tới lúc Thái tử Thiết Bổ Thiên lên chấp chưởng quyền hành, đứng ngang hàng với Đệ Ngũ Khinh Nhu!
Đủ loại biến hóa trong chuyện này làm cho người ta có nghĩ đến nát óc cũng không thể nào tưởng tượng ra được. Hơn nữa, trong mỗi một nước cờ tung ra, Thống soái song phương đều đưa ra một ám chỉ mà chỉ có đối phương mới có thể thấu hiểu được, sau đó đôi bên đều đạt được mục đích của mình. Mà loại ám chỉ như vậy, người ngoài đương nhiên không thể nào nhận ra!
Thân là người trong cuộc, cần phải tổn hao trí lực tới mức nào? Đúng là nghĩ không ra! Sở Dương cũng không cách nào tưởng tượng được vị Đại tướng quân Thiết Long Thành này đã làm như thế nào để được kết quả như hiện tại.
Dưới sự dẫn dắt của Đệ Ngũ Khinh Nhu, hắn vẫn dốc hết sức phối hợp, nhưng lại không để cho đối phương đạt được mục đích hoàn toàn. Hơn nữa, dưới thiên la địa võng mà đối phương bủa ra, hắn vẫn có thể từng bước thiết lập lực lượng đề kháng cho Thiết Vân. Thẳng tới bây giờ, vùng biên giới hai nước đã trở thành một mảng tường đồng vách sắt!
Khả năng tính toán, năng lực điều khiển, năng lực khống chế, năng lực quân sự, thậm chí là khả năng chính trị của tên này, cho dù không bằng được so với Đệ Ngũ Khinh Nhu thì chênh lệch cũng là cực kỳ có hạn!
Hai kẻ thù không đội trời chung vừa chiến đấu với nhau, vừa tranh thủ tiến hành tổ chức xây dựng hậu phương to lớn của mình, hơn nữa xây dựng đến mức không chê vào đâu được. Đúng là hai kẻ đáng sợ!
Nhưng có một điểm khiến cho Sở Dương cảm thấy trong lòng rét lạnh: Thiết Long Thành và Đệ Ngũ Khinh Nhu chinh chiến như vậy, cũng chẳng khác gì đem mấy trăm vạn tướng sĩ của đôi bên làm một đống chốt thí có thể tùy ý vứt bỏ. Đây rõ ràng là sinh mạng của mấy trăm vạn người đang còn sống sờ sờ a!
Chưa bao giờ Sở Dương lại minh bạch ý nghĩa của câu "Nhất tướng công thành vạn cốt khô" như lúc này!
"Hối hận rồi sao?"
Người nói ra câu này chính là Cố Độc Hành. Ánh mắt của hắn giống như hai mũi kiếm lạnh băng chiếu vào Thiết Long Thành: "Mấy trăm vạn tướng sĩ dưới sự hợp tác của hai vị Thống soái các ngươi đã vùi thây nơi sa trường, đến một chút xương cũng không còn!"
"Không phải mấy trăm vạn, số lượng chính xác là hai trăm bảy mươi chín vạn ba ngàn bảy trăm chín mươi sáu người!" (DG: 2.793.796 người ="= Biên: Tên nào đánh đề thử xem J)
Vẻ mặt Thiết Long Thành trơ ra như tượng, không hề có chút cảm xúc:
"Đó là con số tính cho tới hiện tại, hơn nữa chỉ mới là tính riêng số tướng sĩ đã hy sinh. Con số này không tính tới những người bị thương, không tính đến những thương binh tàn tật đã xuất ngũ cũng như không thể nào tác chiến, vẫn còn chưa có tính tới những người đã mất tích…! Đây cũng chính là cái giá cực lớn phải trả cho cục diện ngày hôm nay của Thiết Vân!"
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
318 chương
712 chương
25 chương
13 chương
128 chương