Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 73
Trên thân kiếm lấp lánh quang mang sáng bóng, tựa hồ đang có những con sóng ánh sáng gợn lăn tăn trên đó vậy.
Thiếu nữ một tay cầm kiếm, tay kia khum lại búng ra một chỉ. Một tia chỉ phong lẳng lặng xé gió đụng vào thân kiếm, trường kiếm run lên rồi mạnh mẽ tỏa ra một tiếng vang ong ong tựa long ngâm du dương lảnh lót, lượn lờ quang căn phòng hồi lâu không dứt.
"Quả nhiên là thần binh lợi khí!" Thiếu nữ tán thưởng nói. Lập tức đem trường kiếm tra vào vỏ kiếm, lại cầm thanh đại đao nọ xuống…
Tới khi nàng xem xong một lượt bốn kiện binh khí thì mới ngẩng đầu lên nhìn Sở Dương.
Sở Dương bề ngoài tuy điềm tĩnh nhưng bên trong lại cực kỳ ngạc nhiên… Biểu tình của thiếu nữ này từ đầu đến cuối không ngờ vẫn vô cùng bình tĩnh, dù là đang cầm trong tay những kiện binh khí trên đời hiếm thấy nhưng ánh mắt của nàng vẫn tuyệt đối không hề có nửa điểm biến đổi.
Một vài loại biểu cảm như "Khiếp sợ, kinh ngạc, tham lam, không nỡ…" mà bình thường sẽ xuất hiện trong tình huống này thì giờ đây lại không hề có trong ánh mắt thiếu nữ trước mặt!
Đúng như nàng vừa nói là xem qua, vậy thì chính là chỉ xem qua mà thôi. Hết thảy cũng rất bình thường đấy.
Sở Dương không khỏi có một chút e dè… tâm cảnh tới vậy, hàm dưỡng tới như vậy, đây thật sự chỉ là một thiếu nữ sao chứ?
"Giá tiền thế nào?" Thiếu nữ tựa hồ đang nghĩ liên tưởng tới vấn đề gì đó, khi nàng hỏi những lời này thì có vẻ như có một chút không yên lòng vậy.
Sở Dương hiện đang cố gắng suy đoán thân phận của thiếu nữ này… Nhìn cử chỉ của nàng, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa một nét khí thế uy nghiêm của kẻ bề trên, tựa hồ như chuyện tiện tay sai phái người khác đã là thói quen của nàng rồi. Hơn nữa toàn thân còn toát lên một vẻ cao quý bức người trời sinh. Xem ra cô gái này hẳn phải là hậu duệ của một gia đình quý tộc lâu đời nào đó, dù không phải là dòng dõi chính thống của hoàng thất thì ít nhất cũng là quận chúa một Vương phủ.
Nhưng lại kỳ lạ ở chỗ, vì sao người như vậy đi ra ngoài mà bên cạnh lại không hề có hộ vệ nào đi kèm cả? Chuyện này cực kỳ khó mà tin nổi. Lẽ nào an ninh trong Thiết Vân thành có thể tốt đến loại tình trạng này chứ?
Khi trước Cố Độc Hành đã đơn độc đi vào đây, hiện tại lại thêm một thiếu nữ không ngờ cũng làm đúng như vậy mới lạ.
Nhưng dù sao... Sở Dương nếu đã dám trưng ra biển hiệu của Thiên Binh Các thì hắn cũng đã chuẩn bị tùy thời đón nhận người đến gây sự, sau đó hắn mới có thể thừa cơ đùa lớn một chầu, rồi lợi dụng chuyện đó để quảng cáo cho Thiên Binh Các. Sau lại tận dụng thần binh lợi khí của mình để khiến cho toàn bộ Thiết Vân thành đồn đại ầm ĩ về Thiên Binh Các, trực tiếp đứng tại nơi đầu sóng ngọn gió.
Mà giờ nghĩ lại thì trừ hôm khai trương có vài thằng du côn tép riu đến làm mấy cái trò nhố nhăng, thì cho tới tận bây giờ cũng không ngờ chẳng có ai tới chơi với mình cả.
Những thành phần kiểu như đám công tử phá gia chi tử, đám tiểu thư đỏng đảnh điêu ngoa hay mấy gã quý tộc quen thói ỷ thế hiếp người, rồi vài tên hoàng thân ngoại thích hay giở trò cáo mượn oai hùm mà Sở Dương dự đoán cũng chẳng có ma nào thò mặt vào cửa tiệm của hắn mới hay chứ! Ở mảnh đất mà một bước chân cũng dẫm phải ba người như cái kinh thành của một quốc gia như Thiết Vân quốc này, không ngờ mấy hôm nay lại có vẻ hoang vu hết sức.
Quá kỳ quái!
"Mỗi một thanh hai mươi vạn lượng hoàng kim! Hoặc là xuất ra thiên tài địa bảo có giá trị trao đổi, tựa như Thất Tinh Bạch Ngọc Lan, Cửu Diệp Linh Sâm hay Không Linh Tử Chi, Thiên Niên Hoàng Tinh gì gì đó thì ta cũng có thể miễn cưỡng cân nhắc một chút. À, mà nếu không thì cái gì Tử Tinh Ngọc, Huyền Kim Thiết, Tinh Cương, Mộng Yểm Ngân, Kim Cương Sa cũng được. Mỗi loại đưa tới một vạn tám nghìn cân thì ta cũng đã có thể đồng ý rồi, tiền trao cháo múc." Sở Dương dùng một loại ánh mắt thú vị nhìn cái con nhóc rõ ràng là không hề đem theo tí vàng bạc nào này, mở miệng hét một cái giá tuyệt đối là trên trời! Cái giá này thì kể cả là đối với một quốc gia cũng đã cực kỳ khổng lồ rồi.
Những cái này chính là điều kiện thăng cấp mà Kiếm hồn nói với hắn, hiện hắn bê nguyên ra hét giá, quả nhiên khiến cho thiếu nữ nọ cũng giật thót mình khiếp sợ hồi lâu mới hết!
Mặc dù nàng định lực siêu quần, tâm trí kiên định vượt xa người bình thường… nhưng gặp phải cái kiểu sư tử ngoạm của thằng này thì vẫn không nhịn được có chút ức chế.
Đến như cái mặt cương thi của Cố Độc Hành vốn cả ngày kêu gào rằng bốn thanh binh khí này không phải để bán mà cũng phải há hốc miệng không còn gì để bình luận thêm.
Giá tiền như vậy thì dùng từ cướp đoạt đã không đủ nữa rồi, nói phắt ra là trực tiếp chém giết cướp quách nó cả quốc khố đi cho xong...
"Ngươi vốn không muốn bán phải không?", hai tròng mắt tựa làn thu thủy của thiếu nữ phát lạnh, nhìn Sở Dương mà nói toạc ra bụng dạ của Cố Độc Hành.
Sở Dương khe khẽ mỉm cười, lấy trong người ra một thỏi vàng óng ả, sau đó cầm kiếm vào tay... ném thỏi vàng đánh cạch một cái lên bàn, rồi lấy trường kiếm làm đao dứt khoát bổ xuống.
Phốc một tiếng, tựa như dao bén xắt đậu hũ vậy.
Dưới cái nhìn không thể tin nổi của thiếu nữ, cả một thỏi hoàng kim chỉ trong mấy cái chớp mắt đã biến thành hơn chục lát vàng lá. Ở trên bàn vung vãi lả tả, ánh kim quang lấp lánh.
Sau đó Sở Dương vung tay phải chụp ra một cái, một khối sắt cực lớn cỡ mấy trăm cân vốn nằm cạnh cửa đã bay tới ngay chân hắn… rồi hắn đem trường kiếm chúc mũi xuống, giơ lơ lửng ngay phía trên rồi nhẹ nhàng buông tay. Thanh kiếm rơi xuống phía dưới, mũi kiếm đâm vào tảng sát.
"Xoẹt…"
Trường kiếm yên lặng cắm sâu vào khối sắt, thẳng tắp ngập tới cả nửa thân kiếm! Chỉ còn lại một thước từ chuôi tới thân kiếm đang khe khẽ rung rung trong ánh nắng hắt vào căn phòng, ánh lên hào quang nhè nhẹ.
Ánh mắt thiếu nữ lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ.
"Có đáng giá không?" Sở Dương khoanh tay trước ngực, mỉm cười hỏi.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, trong mắt ánh lên quang mang nóng bỏng.
Hiện tại chuyện Thiết Vân thiếu thốn thần binh lợi khí là không sai… nhưng nàng cũng tuyệt đối không thể ngờ rằng ngay lúc này đây, rành rành trước mắt mình lại có thể xuất hiện những loại binh khí chỉ tồn tại trong truyền thuyết như vậy!
Thiên Binh Các! Quả thực không hề hổ với hai chữ "Thiên Binh", hoàn toàn xứng đáng!
"Đáng giá! Thần kiếm như vậy căn bản đã là bảo vật vô giá, không quản bao nhiêu tiền cũng khó có thể mua được rồi!" Một thanh âm đột ngột vang lên như sấm rền. Mà theo sát thanh âm này là một thân ảnh khôi ngô bỗng xuất hiện ở sau lưng thiếu nữ.
Ngay chớp mắt khi thanh âm này vang lên, Sở Dương cùng Cố Độc Hành cùng lúc khiếp sợ mà nhìn nhau! Bởi vì không ngờ bằng vào cảm giác của bọn họ mà còn không phát hiện nổi người này đã tới đây từ khi nào. Như vậy chẳng phải chứng tỏ tu vi của người này ít nhất cũng phải vượt qua Võ Tông rồi sao?
Kẻ này vóc người vạm vỡ, mặt vuông chữ điền (田), ánh mắt trầm ổn nhưng cũng vô cùng sắc sảo, lông mày thô rậm, miệng rộng mũi sư tử, dưới hàm ba chòm râu đen nhánh khe khẽ đung đưa. Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở đó nhưng bờ vai rộng rãi chắc chắn cũng mạnh mẽ đem tới cho người đối diện cảm giác tựa như đang gánh cả bầu trời trên vai vậy!
Từ trên người hắn mạnh mẽ tản ra một loại khí tức ngàn quân lui tránh!
Không cần hắn tự giới thiệu bất cứ cái gì, Sở Dương cùng Cố Độc Hành đã ngay lập tức nhận ra người này!
Dõi mắt cả Hạ Tam Thiên hiện nay, trừ đệ nhất danh tướng Thiết Long Thành thì không còn một cá nhân nào có thể có loại khí phách uy mãnh như vậy nữa rồi! Cũng chỉ có Thiết Long Thành mới có thể tựa hồ như chỉ tùy ý đứng đó mà tản ra loại cảm giác tựa như thành đồng vách sắt, tựa như ngàn dặm núi non trùng điệp khiến thiên binh vạn mã cũng phải lui tránh này vậy!
Kẻ đứng đầu toàn bộ quân đội Thiết Vân! Một trong hai cây cột chống trời của Thiết Vân quốc, một đời chiến thần nơi Cửu Trọng Thiên đại lục - Thiết Long Thành!
Cũng vào lúc này thì Sở Dương mới phát hiện ra rằng cả một con đường náo nhiệt là thế bỗng trở nên yên ắng cực kỳ, yên ắng tới mức khác thường quỷ dị. Thì ra không biết từ bao giờ đã một đội binh lính tinh nhuệ, vũ trang tới tận răng đã đem cả con phố hoàn toàn cách ly với toàn thành!
Nguyên một dãy phố phồn hoa náo nhiệt ồn ào thật dài mà hiện im ắng tới mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được nữa!
Ở cửa chính của Thiên Binh Các, có bốn người chia làm hai bên đứng nghiêm trang, hai mắt không hề có chút biểu cảm nhìn chăm chăm vào tình hình bên trong. Mặc dù chưa thể phát hiện gì thêm, nhưng Sở Dương biết chắc ở cửa sau và trên nóc nhà không những nhất định đã rải đầy người, hơn nữa còn toàn là cao thủ nữa!
"Quả nhiên là kiếm tốt!" Thiết Long Thành ánh mắt sắc bén lạnh lẽo nhìn thoáng qua thân kiếm đang đong đưa bên trên tảng sắt lớn thốt lên. Sau đó hắn lập tức quay đầu nhìn thiếu nữ nọ, vẻ mặt không ngờ giãn ra ôn nhu khác hẳn khi trước: "Sao ngươi lại tới đây chứ?"
Sau đó hỏi rõ hơn: "Sao ngươi lại tới đây một mình chứ?"
"Ta đến xem qua một chút." Thiếu nữ thần sắc bình tĩnh cười cười: "Đối với cái Thiên Binh Các này, ta thật sự là rất tò mò."
"Hộ vệ của ngươi đâu hả?" Đôi lông mày rậm của Thiết Long Thành nhíu lại, quang mang sắc lạnh trong mắt lóe lên cực kỳ nguy hiểm: "Đám khốn kia làm ăn kiểu gì thế không biết! Quả thực là chó má! Không ngờ dám để cho ngươi một thân một mình ra ngoài như thế này! Đợi ta trở về sẽ đem bọn chúng toàn bộ bắt lại băm xương ra cho chó gặm!"
"Là chính ta lén trốn ra mà. Bọn họ không có quan hệ." Thiếu nữ lắc lắc bả vai Thiết Long Thành năn nỉ: "Nhị thúc, ta chỉ còn có giữ được mỗi một điểm bí mật này mà thôi, cũng chỉ còn mỗi phương thức này để thi thoảng buông lỏng một chút..."
Thiết Long Thành thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn thiếu nữ toát lên vẻ trìu mến thương tiếc, rồi tới khi tựa hồ như đã quyết định không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa thì hắn mới quay đầu hỏi Sở Dương: "Tiểu gia hỏa, hai thanh kiếm và hai cây đao này, ta mua!"
Sở Dương ngẩn ra, trầm ngâm hỏi: "Ngươi dùng cái gì để mua?"
"Tất nhiên không phải là dùng vàng mà mua." Thiết Long Thành nheo con mắt lại, gằn từng tiếng nói: "Dùng mạng của ngươi mua, cái giá này đủ chưa?"
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
318 chương
712 chương
25 chương
13 chương
128 chương