Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 69
Không thể không nói rằng trong khoảnh khắc mở cái ngăn tủ kia ra thì ngay cả một kẻ thường xuyên nhìn thấy vàng bạc châu báu như Cố Độc Hành cũng phải hoảng hốt giật mình!
Kim quang chói mắt, nào là vàng lẻ, vàng cục, vàng thỏi… tất cả đều là vàng, còn có cả một xấp ngân phiếu cực dày nữa. Nhất thời Cố đại thiếu gia cũng có chút choáng váng đầu óc, trong giây lát hắn còn tưởng như đang lọt vào trong kim khố của một gã đại tài chủ nào đó vậy.
Còn một điều nữa chính là không ngờ Sở Dương lại sắp xếp để hắn ở ngay trong phòng chứa kim khố này, hơn nữa không hề khóa lại... Ô ô, cái cảm giác có người tín nhiệm trong lúc cùng đường mạt lộ thế này thật sự là quá tốt, thật sự ấm áp vô cùng...
Sở Dương chân thành giơ tay lên: "Cố huynh, chúng ta mới gặp đã thân, cần gì phải nói những câu khách khí như vậy."
Hắn thầm nghĩ "Ngoài chỗ đó ra, ta còn có vài cái ngăn tủ như thế, toàn là do trộm cắp của hơn chục gã đại tài chủ, sao không nhiều cho được đây? Bất quá những thứ đó ta còn chưa sử dụng tới mà thôi..."
Cố Độc Hành liên tục gật đầu, đột nhiên trong lòng nổi lên một điểm nghi vấn nên hỏi: "Sở huynh, nếu ngươi đã có nhiều tiền như vậy, sao còn muốn bán mấy thanh thần kiếm kia chứ?"
Đêm qua thằng này một mực nói là không bán thì lấy gì để ăn, nhưng hiện cả đống vàng bạc ngân phiếu ở trong tủ thế này thì hắn giải thích ra sao chứ? Đống vàng bạc này cũng đã đủ cho ba đời đại tài chủ ăn chơi đàng điếm mà nói không có gì để ăn ư? Đây không phải là chuyện quá nực cười sao?
"Xin lỗi Cố huynh, đêm qua là ta gạt ngươi." Sở Dương bày ra bộ dáng như quỷ kế đã thực hiện được, nói: "Cố huynh, thần kiếm bậc này... ngươi cho rằng ta có thể tùy tiện bán đi ư? Ta chẳng qua là nhìn thấy thần kiếm bị phủ bụi, có chút đáng tiếc nên mới hao tâm tổn lực để tìm cho chúng nó một chủ nhân xứng đáng mà thôi."
Sở Dương thở dài: "Thần binh như vậy vốn nên ở trong tay của người thích hợp, tàn sát thiên hạ, tiếu ngạo giang hồ, tắm mình trong gió tanh mưa máu mới thể hiện hết được cái phong thái tuyệt thế của nó, đó mới là nơi xứng đáng với thần kiếm a."
"Một người muốn tìm thanh kiếm thích hợp với mình khó khăn biết bao? Nhưng một thanh kiếm muốn tìm ra chủ nhân thích hợp thì lại càng khó khăn hơn gấp bội! Hiếm thấy người có chung chí hướng với ta như Cố huynh, vậy nên ta cũng tranh thủ lười biếng một chút, ha ha..."
"Thì ra là thế." Cố Độc Hành cười ha hả, khúc mắc được khai thông khiến hắn cười vô cùng thỏa mãn, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác "Anh hùng gặp được tri kỷ". Thần binh thế này vốn đã không còn là vật để mua ra bán vào nữa rồi, hẳn Sở Dương động tâm với mình chỉ thuần túy vì hắn coi trọng mình mà thôi.
Không thể không nói tình cảm sinh ra sau khi có hảo cảm quả thực bất đồng. Bởi vì một khi loại cảm giác ấm áp này đã xuất hiện thì kể cả đối phương có sai đi nữa, mình cũng sẽ tìm lý do thỏa đáng để biện hộ, hơn nữa lại để cho bản thân thoải mái tiếp nhận lý do đó...
"Đương nhiên, vì thần binh kiếm tìm chủ nhân chính là tâm nguyện của ta, nhưng cũng cần phải kiếm đủ bạc cho chúng ta sống nữa." Sở Dương mỉm cười nói: "Huống chi, nếu như chủ nhân của danh kiếm không bỏ ra cái giá nhất định thì dù hắn có lấy được binh khí cũng chưa chắc sẽ quý trọng nó rồi."
Cố Độc Hành gật gật đầu, tràn đầy vẻ đồng cảm nói: "Không sai, nhớ lúc trước khi ta lấy được Hắc Long quả thực cũng phải trải qua trăm cay nghìn đắng..."
Hai người nhìn nhau mà cười. So với Đằng Long Kiếm Hoàng tung hoành thiên hạ ở kiếp trước thì Cố Độc Hành bây giờ không thể nghi ngờ là thiếu đi vài phần cơ trí thành thục lão luyện, nhưng lại nhiều hơn vài phần bồng bột và nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Sở Dương tự nhiên biết được người trước mặt mình giá trị đến mức nào. Sự cố chấp, si mê với kiếm, kiên định với cuộc sống, hành sự ngang bướng của Cố Độc Hành ở kiếp trước đến giờ vẫn không hề thay đổi. Người như vậy tuyệt đối cực đáng để làm bạn.
Sở Dương cũng không thể một lòng với kiếm như Cố Độc Hành, bởi theo hắn thì dốc lòng như vậy quả thực có chút ngớ ngẩn. Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản sự thưởng thức trong lòng hắn đối với Cố Độc Hành.
Sự khác nhau trong tính cách đó chính là nguyên nhân mà kiếp trước Sở Dương trở thành "Vũ Tôn" chứ không phải là "Kiếm Tôn". Bởi vì tuy hắn sử dụng kiếm, nhưng tất cả bản lĩnh của hắn lại không phải chỉ có kiếm mà thôi.
"Cố huynh, mấy chuôi kiếm này của ta so với Hắc Long của ngươi thì thế nào?" Sở Dương hỏi.
"Sắc bén hơn xa Hắc Long của ta, nói về độ cứng rắn cũng hơn hẳn Hắc Long." Cố Độc Hành suy nghĩ cẩn thận rồi nghiêm túc đáp lại: "Nhưng trong lòng ta, Hắc Long vẫn là độc nhất vô nhị. Mấy thanh kiếm này của ngươi mặc dù là thần binh thế gian khó tìm khó gặp, nhưng chung quy ta vẫn cảm giác như thiếu cái gì đó! Nếu để ta lựa chọn, ta vẫn sẽ chọn Hắc Long của ta thôi."
Ngón tay Cố Độc Hành vuốt nhẹ chuôi kiếm bên hông đầy vẻ thương yêu, ánh mắt hắn lúc này biểu lộ cảm tình cũng thật chân thành như thể một thiếu niên đang chìm trong mối tình say đắm nhìn thấy người yêu của mình vậy. Tuy rằng người yêu của mình không phải là nghiêng nước nghiêng thành, so với mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn thì còn kém xa, nhưng có thể khiến trái tim của hắn rung động vĩnh viễn chỉ có một người này. Những mỹ nữ khác tất nhiên cũng có thể khiến cho hắn thưởng thức hâm mộ, nhưng nếu phải chọn một người để bầu bạn cả đời thì chỉ có một người này mà thôi!
Thiếu cái gì ư? Trong lòng Sở Dương cũng nhảy dựng lên.
Cảm giác của Cố Độc Hành quả thật rất chuẩn xác. Mấy chuôi kiếm này thoạt nhìn sắc bén vô cùng, nhưng thật sự vẫn có khiếm khuyết. Bởi vì những tinh túy của tài liệu trong đó đã bị Cửu Kiếp Kiếm cắn nuốt, mà đó mới chính là hồn phách chân chính của một thanh thần kiếm.
Không có hồn phách thì mấy chuôi kiếm này cũng chỉ là cục sắt có mật độ tinh khiết cao dọa người mà thôi, tuyệt đối không thể trở thành thần binh trong truyền thuyết nổi! Bởi vì chúng nó đã vĩnh viễn mất đi khả năng có được linh tính của riêng mình rồi.
Bảo kiếm có linh, giết người tắm máu càng nhiều thì linh khí càng bức người. Nhưng mấy chuôi kiếm này dù có tàn sát toàn bộ thiên hạ thì cũng vẫn chỉ là một khối sắt thường mà thôi.
Sự khác biệt nhỏ nhoi đó chỉ đến khi chém giết tầm cỡ Kiếm Vương trở lên mới có thể chân chính lộ ra sự hơn kém một trời một vực. Ở cảnh giới trước đó thì hẳn không có bất kỳ kẻ nào có thể nhận ra sự bất đồng trong chuyện này! Vậy mà Cố Độc Hành mới chỉ là Kiếm Tông mà đã có thể dựa vào trực giác mẫn tuệ của mình cảm nhận ra sự không thích hợp trong mấy chuôi kiếm này rồi!
"Cố huynh, ta mở Thiên Binh Các cũng không phải chỉ vì chuyện này." Sở Dương trầm ngâm một chút rồi nói thẳng: "Ta còn có mục đích khác nữa, nhưng Thiên Binh Các này lại phải tồn tại. Chuyện này rất phức tạp, cũng rất hung hiểm, cho nên ta cần sự trợ giúp của ngươi."
Sở Dương cười cười: "Kỳ thật ngay từ đầu, ta thật sự cũng không ngờ tới sẽ có người như ngươi tới đây. Nhưng nếu như ngươi đã đến thì ta sẽ không để cho ngươi đi. Ta tin tưởng ngươi, càng tin tưởng vào ánh mắt của ta."
Cố Độc Hành trong mắt chợt hiện ra nét cười từ đáy lòng, nói: "Tốt."
Chỉ có một từ, nhưng đó chính là sự hứa hẹn của Cố Độc Hành. Hắn có thể cảm nhận được những lời này của Sở Dương tuy ẩn dấu rất nhiều thứ nhưng đó hoàn toàn là những lời phát ra từ đáy lòng. Cho nên hắn đã đáp ứng ngay lập tức. Bất kể như thế nào đi nữa, một là người ở trước mắt này nhìn rất thuận mắt, hai nữa là người này cũng đã giúp đỡ mình trong lúc khó khăn nhất – Thế là đủ rồi!
Hai người nhìn nhau cười, hai bàn tay vỗ vào nhau. Chẳng một ai có thể ngờ rằng cái vỗ tay này về sau lại sẽ trở thành một truyền thuyết của cả Cửu Trọng Thiên đại lục!
"Ta đến từ một đại gia tộc, Cố thị gia tộc. Nói với ngươi như vậy nhưng chưa chắc ngươi có thể biết được trọng lượng của bốn chữ Cố thị gia tộc này. Nói thật, trên cả Hạ Tam Thiên này cũng chưa chắc có mấy người biết được sự khủng bố của Cố thị gia tộc." Cố Độc Hành bưng chén rượu lên, trong mắt toát ra một tia lưu luyến, một tia trìu mến sâu sắc rồi tiếp tục kể: "Ta là nghĩa tử của tộc trưởng gia tộc. Sau khi cha mẹ ruột của ta bất ngờ chết đi thì nghĩa phụ đã nhận nuôi ta, hết lòng bồi dưỡng ta."
Sở Dương gật gật đầu, thầm nghĩ nếu ta còn không biết Cố thị gia tộc thì ai biết đây chứ? Một gia tộc khổng lồ như vậy mà ta còn không biết thì quả thực nên đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi!
Ài, thì ra tin đồn có chút sai lầm rồi... Người thừa kế tương lai của Cố thị gia tộc không ngờ chỉ là nghĩa tử của Cố gia mà không phải là con ruột.
"Nghĩa phụ có một con gái và hai con trai." Cố Độc Hành tiếp tục chìm vào hồi ức: "Hai vị nghĩa huynh luôn xa lánh ta, mà vốn thật sự ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tranh giành, cướp đoạt cái gì của bọn họ cho nên luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng. Ta biết rõ rằng ta chỉ là một nghĩa tử của gia tộc, rằng quyền lực trọng yếu của gia tộc vĩnh viễn sẽ không thuộc về ta."
"Cho dù trong tương lai, khi ta có thành tựu thì ta cũng sẽ thủ hộ cái gia tộc này, không để cho bất cứ người nào trong gia tộc bị thương tổn, nhưng ta tuyệt đối sẽ không trở thành chủ nhân của gia tộc này." Cố Độc Hành mỉm cười. Nụ cười đó nở bừng trên khuôn mặt sắc lạnh, đường nét rõ ràng như điêu khắc kia của hắn thật sự có vẻ không hợp nhau chút nào.
"Vậy vì sao ngươi phải trốn nhà đi hả?"
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
318 chương
712 chương
25 chương
13 chương
128 chương