Khi màn đêm buông xuống, Sở Dương vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi. Mới ngày đầu tiên khai trương mà Thiên Binh Các đã thu hút rất nhiều người tới xem, trong đó không thiếu võ giả, cũng không thiếu những người quần áo hoa lệ, thần sắc cao ngạo, có lẽ là người của đại thế gia trong thành Nhưng vì sao họ lại có thể dằn lòng mà không tiến vào bên trong quan sát? Phải biết rằng, chỉ cần có một thanh thần binh lợi khí thì ít nhất có thể đề cao sức chiến đấu lên một bậc. Bất kể là hành tẩu giang hồ hay chinh chiến sa trường thì thần binh lợi khí đều là vật bảo mệnh mà các võ giả mơ ước. Nếu có một thanh thần binh vượt xa binh khí bình thường thì chẳng khác gì có thêm một sinh mệnh thứ hai trong tay. Chẳng lẽ lực hấp dẫn như vậy vẫn chưa đủ? Không lẽ những thế gia và đám quân đội này có thể nhẫn nhịn được sao? Sở Dương lòng rối như tơ vò mà vẫn không có lời đáp. Chuyện gì nhỉ? Theo mình được biết thì nếu như ở Thiết Vân quốc mà có được tin tức này hẳn phải là nháo nhào xông đến mà mua chứ? Đằng này lại không có ma nào đến hỏi thăm? Không lẽ là mình nhớ lầm sao? Ngày hôm sau, vẫn có người tới vây xung quanh đứng xem, nhưng so với ngày đầu tiên còn tệ hơn rất nhiều. Bọn họ ngay cả bậc cửa cũng không bước tới. Ngày khai trương còn có vài tên lưu manh tới quấy rối cơ mà... Ngày thứ ba, số người tới xem ít dần. Sở Dương không khỏi buồn bực trong lòng. Có mua hay không là một chuyện, ít nhất cũng phải vào trong mà xem một chút chứ? Tòa thành này có tới mấy trăm vạn người, chẳng lẽ không ai có lòng hiếu kỳ sao? Thật không thể nào hiểu nổi!!! Đêm ngày thứ ba, rốt cuộc cũng có động tĩnh. Lúc này Sở Dương đang đọc Bất Tử Y Thuật mà Đỗ Thế Tình tặng. Trang sách mà hắn đang đọc có ghi: "Người sống trên đời có ai mà không chết? Chắc chắn là không có! Cho nên thầy thuốc chỉ có thể chữa những bệnh không gây ra cái chết. Nhưng như thế nào là những bệnh không gây ra cái chết? Thiết nghĩ, phàm là tác động từ bên ngoài khiến cho cơ thể bị thương tổn hay ốm đau... thì đều gọi là những bệnh không gây chết… Những bệnh mà hẳn là phải chết thì đó chính là do thiên mệnh..." Đọc tới đây, tinh thần của Sở Dương liền trở nên chấn động dữ dội. Ý tứ của đoạn trên rất rõ ràng: chỉ cần không phải là đèn dầu sắp cạn thì mọi bệnh tật đều có thể chữa trị. Đây chỉ dựa trên lý luận mà nói, thế nhưng khẩu khí lại rất lớn a! " Rầm… rầm...!" Sở Dương đang cảm thấy hứng thú thì nghe tiếng đập cửa, hắn bực bội hỏi: "Ai đó?" "Tại hạ nghe nói nơi này có bán thần binh lợi khí, cho nên đặc biệt tới bái phỏng." Thanh âm từ bên ngoài truyền tới có vẻ mệt mỏi. Sở Dương nghe xong liền máy động trong lòng, thanh âm này tuy mệt mỏi nhưng vẫn ẩn chứa sự kiêu ngạo giống như không để bất kỳ kẻ nào vào mắt. Chỉ có những người luôn ở địa vị cao mới có khẩu khí như vậy. Hơn nữa, chủ nhân của thanh âm này còn rất trẻ. Gấp sách lại, Sở Dương đi ra mở cửa. Trước mặt hắn là một thanh niên mặc cẩm y, vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi và lo lắng. Thấy Sở Dương mở cửa, hắn cũng không có bất kỳ biểu tình nào khác thường. Tuy rằng thanh niên này ăn mặc hoa lệ, nhưng y phục lại bám đầy bụi đất giống như vừa vượt qua một chặng đường dài còn chưa kịp nghỉ ngơi. Người này khẩu khí rất kiêu ngạo mà sao lại chật vật thế này nhỉ? Trong nháy mắt khi Sở Dương mở cửa, bụng của cẩm y thanh niên bỗng "đánh trống" vài tiếng. Có lẽ hắn đã đói từ lâu, nhưng trên mặt người này vẫn không hiện lên sự xấu hổ nào. Bạn đang đọc truyện tại - https:// Một ngọn đèn được thắp lên, ánh sáng leo lét nhảy múa nhỏ như hạt đậu. "Mời ngồi!" Cho tới bây giờ, Sở Dương mới từ phong độ của người đối diện mà đưa ra kết luận chắc chắn: người thanh niên này chính là đệ tử của đại gia tộc. Bởi loại khí thế thượng vị giả này, gia đình quan lại bình thường không thể có được. Những gia đình đại phú cố nhiên có nhiều hoàn khố đệ tử, nhưng cũng là nơi dễ tạo ra nhân tài nhất. Bởi vì khởi điểm của bọn họ tốt hơn những anh hùng thảo mãng nhiều. Sở Dương cảm thấy có chút nghi hoặc trong lòng, bảo bối của đại gia tộc sao đi lại vào ban đêm mà không mang theo thị vệ? Hơn nữa, vì sao lại chật vật như thế? Thiếu niên kia mỉm cười, liếc mắt đánh giá mọi thứ bên trong cửa hàng, sau đó mới cất bước tới ngồi đối diện với Sở Dương. Hắn mỉm cười nói: "Huynh đài họ gì?" "Ngươi muốn mua binh khí, hay là đến kết giao bằng hữu?" Sở Dương cười nhạt, giương mắt hỏi. "Hay!" Thiếu niên kia chăm chú nhìn Sở Dương một hồi, rồi mới nhẹ nhàng khen một câu. Nói xong, hắn tháo bội kiếm bên hông để lên trên bàn. Với vẻ mặt luyến tiếc, hắn chậm rãi đẩy tới trước mặt Sở Dương: "Huynh đài nếu là người chuyên mua bán thần binh lợi khí thì hãy thử nhìn xem thanh kiếm này của ta như thế nào?" Sở Dương thoáng thở dài. Cửa hàng bán binh khí của hắn trong ba ngày khai trương không có một người tới mua, nhưng hiện tại tự nhiên khuya khoắt có một người tới. Nghe có vẻ như hắn cũng muốn bán binh khí, chẳng lẽ lại là cùng nghề? Khỉ thật! Đúng là chó cắn áo rách mà!!! Nhưng nghĩ là một chuyện, Sở Dương vẫn đưa tay đón lấy thanh kiếm. Dù sao cũng chẳng có việc gì, xem một chút thì có sao đâu. Kiếm vừa tới tay, cảm giác đầu tiên của Sở Dương là rất nặng. Lông mày giãn ra, hắn buột miệng nói: " Kiếm tốt!" "Huynh đài còn chưa mở ra, tại sao biết đây là một thanh kiếm tốt?" Cẩm y thanh niên mỉm cười nhìn của hắn. Y phục trên người hắn tuy nhem nhuốc, nhưng phong thái cử chỉ rất bình tĩnh và tự nhiên. Có thể thấy ngày thường gia đình dạy dỗ rất khuôn phép. "Trường kiếm bình thường dài ba thước hoặc ba thước ba. Mà thanh kiếm này của ngươi là ba thước rưỡi." Sở Dương nhìn thanh kiếm rồi tiếp tục nói: "Kiếm là vua của binh khí, câu "nhất thốn trường nhất thốn cường"* chính là nói về nó. Mọi người đều lầm tưởng lời này áp dụng cho binh khí khác. Bởi vì kiếm thường khinh nhu, dài thì không kiên, mà không kiên thì giòn, giòn thì dễ gãy. Cho nên đoản kiếm rất dễ chế tạo, nhưng trường kiếm thì không như vậy. Giống như thanh kiếm này của ngươi, chiều dài của nó khiến cho việc đúc kiếm khó càng thêm khó. Vỏ kiếm và chuôi kiếm lại mang một phong cách cổ xưa giống như đã trải qua biết bao năm tháng, mơ hồ có thể thấy được huyết khí nhàn nhạt chứng minh nó đã kinh qua không ít trận chiến, nhưng nó vẫn hoàn hảo không sứt mẻ. Như thế chắc chắn là một thanh kiếm tốt.") "Nói rất hay!" Thanh niên kia cười to, trong tiếng cười lộ ra sự tán thưởng, hắn nói: "Huynh đài thật đúng là người biết kiếm!" "Còn nữa... Thông thường trường kiếm chỉ nặng từ sáu tới chín cân, lý tưởng nhất là trọng kiếm bảy cân bảy lượng." Sở Dương thản nhiên nói: Nhưng nếu trộn thêm kim chúc thì rất khó nói! Thanh kiếm này của ngươi nặng hơn ba mươi cân! Thân kiếm nặng, nhưng hình dáng lại không thay đổi, hẳn là hảo kiếm!" Vẻ tán thưởng trong mắt người thanh niên càng lúc càng đậm. "Keeng....!!!" Sở Dương khẽ động cổ tay thì trường kiếm đã ra khỏi vỏ giống như rồng ngâm hổ khiếu. Nhất thời một đạo hàn quang lóe lên, ánh đèn rọi vào thân kiếm phát ra một màu ngọc bích chiếu sáng cả gian phòng. "Kiếm tốt!" Sở Dương tán thưởng một câu, sau đó cẩn thận xem xét, càng xem hắn càng tặc lưỡi khen không dứt lời. Thân kiếm như thu thủy, chỉ cần đứng yên cũng tạo cho người ta cảm giác nó đang không ngừng rung động. "Dưới đèn ngắm mỹ nhân quả là một chuyện khoái lạc của đời người, nhưng được gặp người biết kiếm, xem kiếm dưới đèn mới là chuyện may mắn nhất." Thanh niên thở dài nói: "Trong kiếm có linh, có tâm. Xem kiếm chính là xem sự sát phạt của giang hồ. Trong tay có một thanh thu thủy danh kiếm, tiếng ngâm như rồng ngâm hổ khiếu thì trong người sẽ như dâng lên một luồng hào khí thiết mã băng hà, thiên thu giang hồ!" Sở Dương than thở nói: "Không sai. Xem kiếm, chính là xem giang hồ." Hắn ngẩng đầu, nhìn người thanh niên trước mắt, nói: "Chúng ta vốn không quen biết nhau. Các hạ hôm nay đến không phải chỉ để cho ta xem kiếm để cảm thụ giang hồ chứ?" "Keeeng...!" Sở Dương nói xong thì kiếm quang lại chợt lóe lên, trường kiếm tựa như có mắt mà tự chui vào vỏ. "Quả nhiên là người biết sử dụng kiếm!" Thanh niên nở nụ cười: "Ta đương nhiên không phải chỉ cho ngươi xem kiếm, mà ta muốn tìm một người yêu kiếm." Trong mắt của hắn lộ ra một cỗ thần sắc thống khổ, hắn nói: "Ta từ lúc xuất môn tới nay, trên người không có một xu, một đường lặn lội tám nghìn dặm đến nơi này. Tất cả đồ vật tùy thân trên người đều đã bán đi lấy tiền. Giờ chỉ còn lại có một thanh kiếm này!" Ánh mắt của hắn sáng lên nhìn Sở Dương: "Huynh đài, chỉ cần một trăm lượng hoàng kim là ta liền chấp nhận cầm cố thanh kiếm này cho huynh. Sau một khoảng thời gian ta sẽ tới lấy lại. Đến lúc đó, ta sẽ trả cho huynh vạn lượng hoàng kim và lấy lại thanh kiếm này!" Sở Dương lẳng lặng trầm mặc, hắn cảm thấy rất nghi hoặc trong lòng. Thanh kiếm này vừa nhìn là biết có ngàn vàng cũng khó mua! Cầm với giá một trăm lượng hoàng kim là rất rẻ. Nhưng hắn vẫn không rõ chuyện tốt như vậy tại sao lại rơi vào đầu mình chứ? ---------------------- (1) Một tấc dài là một tấc mạnh