- Lý huynh, lúc trước Ngũ tướng gia đã nói rồi mà! Hắc y nhân cầm đầu cười hắc hắc: - Chúng ta giúp ngươi hạ bệ Ô Vân Lương, thu thập những kẻ đối đầu, giành lấy Thiên Ngoại Lâu, để Thiên Ngoại Lâu được đặt ngang hàng với những môn phái được triều đình tôn vinh, môn hạ đệ tử của Lý huynh có thể vào triều làm quan, rạng rỡ tổ tông, được tướng gia sẽ tận lực nâng đỡ! Hắn âm trầm cười nói: - Lợi ích lớn như vậy, chỉ sợ ngay cả Hiên Viên minh chủ Thiên Đạo Minh cũng sẽ động tâm nữa là! Còn ngươi, ngươi cho rằng chỉ cần cung cấp một vài tin tình báo như vậy là có thể đổi lấy vinh hoa phú quý cả đời hay sao? Lý Kính Tùng giận dữ, trầm giọng phẫn nộ quát: - Ngay cả tính mạng cả nhà bọn ta đều nằm trong tay các ngươi, còn nói gì đến vinh hoa phú quý? Người nọ buồn phiền nói: - Nhưng Lý huynh, thứ mà huynh muốn... Chà! huynh cũng biết nó quan trọng như thế nào mà! Lý Kính Tùng tức giận hừ một tiếng: - Cùng lắm ta sẽ lên kinh tìm Ngũ tướng gia. Ta bỏ quách chuyện này là xong. Giọng điệu không ngờ lại cực kỳ dứt khoát. Tên hắc y nhân trầm ngâm chốc lát rồi mềm mỏng đáp: - Thôi được! Lý huynh! Thật không dám giấu giếm. Thủy Linh Chi nghìn năm mà ngươi muốn thực sự rất khó tìm. Tướng gia đã phái mười tám đội nhân mã đi tìm kiếm khắp nơi, khi nào tìm được nhất định sẽ đưa tới cho ngươi. Hắn cười ha ha nói tiếp: - Tướng gia biết rõ đó chính là chuyện mà ngươi lo lắng nhất hiện nay, phải không? Lý huynh thật đúng là một người giàu tình cảm. Chỉ có điều những thiên địa kỳ bảo như thế này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Nếu Lý huynh không kiên nhẫn thì việc không thành đâu! Lý Kính Tùng hừ một tiếng, phẫn nộ: - Ta có thể chờ, một trăm năm ta cũng có thể chờ được. Nhưng vợ của ta lại không chờ được, nàng đang đợi vật này đến cứu mạng! - Dĩ nhiên! Dĩ nhiên! Mặc dù Ngũ tướng gia không có Thủy Linh Chi nghìn năm nhưng lại cho chúng ta mang Tam Sinh Đan đến. Hắc y nhân cười khà khà nói tiếp: - Ba viên! Lý Kính Tùng vui mừng ngẩng phắt đầu: - Thật chứ? Không chỉ hắn mà ngay cả Sở Dương đang nấp một bên nghe trộm cũng chấn động trong lòng. Tam Sinh Đan! Thủy Linh Chi nghìn năm! Đây thực sự đều là những thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, Lý Kính Tùng cần những thứ này để làm gì? Tam Sinh Đan không phải là đan dược, mà là quả của một loại cây kỳ lạ. Ở vòng đời thứ nhất, loại cây này chỉ nảy ra vài mầm, mười năm sau sẽ héo rũ. Sau hai mươi năm lại nảy mầm lần thứ hai, sinh trưởng năm mươi năm trở thành một thân cây nhỏ. Sau đó lại héo rũ, mục nát. Sau năm mươi năm nữa lại tiếp tục nảy mầm lần thứ ba, sau hai trăm năm sẽ trưởng thành, nở hoa, hoa của nó có chất kịch độc, sau đó kết quả. Quả chính là Tam Sinh Đan! Quả của nó khi chín sẽ lớn cỡ quả hạnh, còn thân cây sẽ lập tức héo rũ, không còn tiếp tục sinh trưởng nữa. Ba lần tuần hoàn, ba trăm ba mươi năm mới kết quả một lần. Từ đó có thể thấy được độ trân quý của loại quả này. Công dụng của nó là chữa bệnh trầm kha, trị nan y, cứu trọng thương, thêm nguyên khí, tăng thọ nguyên! Còn như Thủy Linh Chi nghìn năm thì càng là dị bảo trong truyền thuyết, là một trong chín đại kỳ dược của thiên hạ! Nghe nói nó có thể khởi tử hồi sinh, tái tạo xương thịt; cụ thể như thế nào thì Sở Dương cũng không rõ. Nhưng hai loại kỳ dược này đều dùng để chữa bệnh. Chẳng lẽ vợ của Lý Kính Tùng bị bệnh? Không ngờ vị Ngũ tướng gia này lại phóng khoáng như vậy, tặng cho Lý Kính Tùng một lần đến ba viên Tam Sinh Đan! - Ba quả Tam Sinh Đan này đủ để bảo vệ bà chị trong ba năm không phải lo lắng chuyện gì! Trong tay hắc y nhân xuất hiện một hộp ngọc đen nhánh: - Ngũ tướng gia bảo tiểu đệ nói với huynh nếu ba năm sau vẫn không thể tìm được Thủy Linh Chi, ngài cũng sẽ cung cấp tiếp cho huynh một hộp khác! Hắn trầm giọng nói tiếp: - Ngũ tướng gia đích thân dặn dò ngàn vạn lần không được lừa gạt ngươi chuyện này! Tướng gia có nói tuy chúng ta hợp tác với nhau chỉ vì lợi ích, nhưng phải thẳng thắn thành khẩn với nhau mới là chuyện quan trọng nhất! Những lời này chính là do tướng gia tự miệng nói ra. Lý Kính Tùng cúi đầu, trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: - Đa tạ tướng gia đã thẳng thắn. Lý Kính Tùng hiểu rõ! Hắn cúi đầu, trời lại tối mờ mịt nên không nhìn rõ nét mặt của hắn, nhưng Sở Dương đang nấp sau tảng đá lại âm thầm cười lạnh trong lòng. Vị Ngũ tướng gia này nói thật dễ nghe, nhưng chỉ dựa vào một câu của Lý Kính Tùng "Ngay cả tính mạng cả nhà bọn ta đều nằm trong tay các ngươi, còn nói gì vinh hoa phú quý?" thì ta cũng có thể hiểu được bản chất việc cộng tác này là như thế nào. Tuy Lý Kính Tùng là kẻ mê muội vì tham lam nhưng hắn cũng không cam tâm tình nguyện làm chuyện này, chắc hẳn hắn cũng bị uy hiếp ở mức độ nào đó. Uy hiếp người của mình mà còn dám nói bản thân thật lòng? Nếu Lý Kính Tùng tin là thật thì hắn chính là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ! - Tam Sinh Đan vô cùng trân quý, ngươi phải giữ gìn cẩn thận! Bình thường hãy để trong hộp ngọc này, chưa đến lúc sử dụng thì không nên mở hộp ra. Phải biết mỗi lần mở hộp thì thiên địa linh khí trong Tam Sinh Đan đều bị giảm đi một phần. Hắc y nhân trịnh trọng nói tiếp: - Chuyện về Thiết Vân, huynh đệ chúng ta phải nhanh chóng báo cho Ngũ tướng gia hay. Nếu Tướng gia biết rõ, có lẽ sẽ có cách sắp xếp. Lý huynh, chúng ta từ biệt ở đây! Lý Kính Tùng ôm quyền chào: - Không tiễn! Rồi nhanh chóng bỏ hộp ngọc vào trong ngực. Ba tên hắc y nhân đã đi rất lâu rồi mà Lý Kính Tùng vẫn đứng nguyên tại chỗ. Mãi một lúc lâu sau hắn mới cúi đầu thở dài một tiếng, kiểm tra hộp ngọc rồi quay về. Chỉ trong chốc lát thân hình hắn liền biến mất trong bóng tối. Sở Dương vẫn không động đậy, hắn vẫn ẩn nấp sau tảng đá lớn, hô hấp cũng không thay đổi. Quả nhiên, một tiếng gió vụtvang lên, thân hình Lý Kính Tùng lại xuất hiện ở chỗ cũ. Hắn quan sát bốn phía một lượt, sau khi xác định không có ai nghe trộm thì thân hình mới tung lên, lướt gió đi mất. Cuối cùng hắn cũng đi hẳn, Sở Dương thầm thở phào nhẹ nhõm. Sở Dương biết rõ bí mật mình nghe được hôm nay là một việc cực kỳ quan trọng, liên quan đến sự tồn vong của Thiên Ngoại Lâu! Một khi mình bị bọn họ phát hiện thì muốn chạy thoát e rằng còn khó hơn lên trời! Không thể không cẩn thận! Không ai ngờ, nội gian lại là nhân vật số hai của Thiên Ngoại Lâu, người quyền cao chức trọng Lý Kính Tùng! Sở Dương đang định đứng dậy hoạt động tay chân gần như cứng ngắc của mình một chút, đột nhiên cả người căng thẳng, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vào giữa sân. Giữa sân vốn là chỗ vừa rồi có bốn kẻ đứng nói chuyện thì nay lại đột nhiên lẳng lặng xuất hiện một hắc y nhân! Da đầu Sở Dương hơi tê dại, hắn không hề phát hiện được người này xuất hiện từ lúc nào. Người đó toàn thân mặc hắc y, vóc người cao to, đứng bất động ở đó một lúc thật lâu. Mãi sau, đột nhiên hắn ta thở dài một tiếng, điềm đạm gọi: - Sở Dương! Ngươi đi ra đi! Sở Dương choáng váng. Mình đã trốn ở đây rồi mà vẫn bị người này phát hiện, hơn nữa hắn còn nhận ra mình! Lúc này có muốn chạy, sợ rằng cũng không kịp nữa rồi, vả lại nghe giọng điệu của hắn thì dường như cũng không hề có ác ý gì. Sở Dương đành liều đứng lên, từ từ bước ra từng bước. - Ngươi đã nghe hết rồi chứ? Người nọ vẫn chắp tay sau lưng, quay lưng về phía Sở Dương, khoan thai hỏi. - Đúng vậy, ngươi cũng nghe hết rồi chứ? E rằng ngươi nghe còn rõ ràng hơn cả ta, đúng không? Sở Dương cười thản nhiên, híp mắt hỏi lại. Người nọ bật một tiếng cười trầm thấp, chậm rãi xoay người lại. Lúc này thời điểm tối tăm nhất đã qua, sắc trời cũng đã lờ mờ sáng, ánh sáng yếu ớt từ phía chân trời chiếu rọi lên trên gương mặt ông ta. Ba chòm râu đen khẽ phất phơ trước ngực, khuôn mặt đứng đắn nghiêm minh, không giận mà uy. Vừa nhìn, bất giác Sở Dương giật nảy cả người, bất ngờ đến mức nói không ra lời. Hắn không ngờ người vừa xuất hiện lại chính là tông chủ đương nhiệm của Thiên Ngoại Lâu! Ô Vân Lương! Tại sao ông ta lại ở chỗ này? Nếu ông ta đã ở đây, ắt hẳn ông ta phải biết rõ âm mưu của Lý Kính Tùng, vì sao ông ta không ngăn cản? Lập tức trong thâm tâm Sở Dương nảy sinh một loạt nghi vấn. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc hồ đồ, mê muội, tuy đã hai kiếp làm người nhưng hắn vẫn chưa thể hiểu được mấy chuyện phức tạp kiểu này. Hắn nghĩ không ra chuyện này là thế nào. - Đi theo ta! Ô Vân Lương nhìn bầu trời đang dần dần sáng, đột nhiên nắm lấy ống tay áo của Sở Dương kéo hắn chạy một mạch. Hết quẹo đông lại quanh tây, cuối cùng ông quành vào một khe núi cách Tử Trúc Viên không xa. Khe núi này tuy không rất khuất nẻo nhưng cũng rất hoang vắng. Bởi bên trong không hề có gì đặc biệt nên bọn Sở Dương cũng hoàn toàn chẳng đến đây. Ở đây có một cái vách núi sụt lún vừa khéo tạo nên một cái thạch động tự nhiên, sâu không đến hai trượng. - Vào đi! Ô Vân Lương bước vào trước.