- Ngươi đã luyện được cả canh giờ rồi, đến giờ vẫn chưa có gì chuyển biến. Mạnh Siêu Nhiên nhìn sâu vào ánh mắt nhị đệ tử của mình, suy tư nói: - Dường như việc ngươi đang làm còn hơn cả luyện kiếm? - Sư phụ biết sao. Sở Dương cười cười, hắn đối với đối với sư phụ, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này đều vô cùng tôn kính. Tuy Mạnh Siêu Nhiên tính tình đạm bạc nhưng không có ai dám khinh thường, hắn trông có vẻ xuất trần, điều gì cũng đều không để trong lòng, thế gian vạn vật, dường như không một thứ gì có thể giấu giếm được hắn. Trong lòng của hắn, lúc nào cũng biết phân biệt nặng nhẹ! Cân đo cả thiên hạ. Người như vậy, cho dù là ở nơi nào cũng đều là nhân vật xuất chúng! Chỉ là, trong lòng của hắn cũng có thứ mà hắn luôn muốn bảo vệ, đó chính là tông môn của hắn! Thiên Ngoại Lâu! Bởi như vậy nên tại thời điểm Thiên Ngoại Lâu gặp nguy hiểm, hắn thà chiến đến chết chứ không lùi! Trong cơn gió tanh mưa máu hắn vẫn luôn cố bảo vệ đệ tử của mình. Có lẽ sư phụ còn có điều tiếc nuối gì khác, chỉ là Sở Dương cũng không rõ. Hắn chỉ biết trong đêm khuya, sư phụ vẫn thường lặng yên đứng một mình trước gió, tựa như đang hoài niệm, tựa như đang cảm thán, cũng tựa hồ như đang nhớ lại điều gì... - Ngươi luyện tâm, luyện ý, luyện được tốc độ xuất kiếm, còn khống chế được âm thanh khi kiếm rời khỏi vỏ! Mạnh Siêu Nhiên bắt tay trước ngực, thản nhiên nói: - Những thứ này là ai đã dạy cho ngươi vậy? - Không có ai bảo con cả, chỉ là con đột nhiên ngộ ra, xuất kiếm nên dùng tâm! Mỗi kiếm đều nên dùng tâm mà xuất thì mới có có hiệu quả. Sở Dương nói: - Đệ tử trước kia chỉ biết luyện kiếm và luyện kiếm, thực sự là đã bị bỏ lại rất xa... - Ừ... Không tệ. Mạnh Siêu Nhiên gật đầu nhè nhẹ, sau đó liền giơ tay lên. Sở Dương chỉ cảm thấy tay mình chợt nặng, thì ra trên tay đã có thêm một bình nước. - Sau này khi ngươi luyện kiếm nên thu liễm kiếm ý, tán đi sát khí trong nội tâm, sau đó lại nói lại với ta mấy câu. Cảnh giới của ngươi hôm nay đã tương đối vững vàng rồi, đi uống nước đi. Mạnh Siêu Nhiên mỉm cười nói. Đang khi luyện tập thì không thể uống nước. Nếu như vào lúc đình chỉ luyện kiếm mà uống nước vào ngay, vậy bao nhiêu thành quả cố gắng từ sáng sớm đến giờ sẽ không còn gì, hơn nữa có thể còn gây tổn hại đến thân thể. Nhưng hiện giờ trải qua khoảng thời gian trì hoãn này thì đã không còn vấn đề nữa rồi. Sở Dương giơ ấm nước lên uống vài ngụm nhỏ, sau đó đặt bình nước xuống. Tuy rằng hắn đang khát tới cực điểm, nhưng hiện tại không nên uống quá nhiều nước được. Đạo lý này người người đều hiểu, nhưng người có thể thực sự tự kiềm chế được thì lại không có bao nhiêu. Mạnh Siêu Nhiên vẫn luôn nhìn hắn, đến bây giờ mới nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói: - Dùng tâm luyện kiếm mới có thể luyện thành kiếm tâm. Kiếm tâm thành mới có thể có kiếm đảm. Có kiếm đảm là bước đầu có thể tung hoành thiên hạ. Trong số những tên đệ tử cùng lứa với các ngươi cũng có kẻ biết được đạo lý này, nhưng người có thể chính thức làm được thì lại không nhiều. Ngày hôm nay ngươi đã hơi ngộ đến được một tầng này, đúng thật là không tệ. Nhưng ngươi vẫn cần phải tiếp tục cố gắng nhiều hơn nữa. Rồi hắn ngừng lại một chút, nói: - Luyện kiếm như thế nào thì ta không quản. Nhưng ngươi không chế âm lượng trường kiếm khi xuất vỏ để làm cái gì? Sở Dương cười hì hì, nói: - Sư phụ, tất cả kiếm thủ của toàn bộ đại lục Cửu Trùng Thiên cũng thế, hay là đao khách cũng vậy. Tóm lại, vỏ binh khí như đao, kiếm đều là làm bằng thép. Hoặc là có một vài người giàu có thì vỏ kiếm sẽ làm bằng vàng, bạc, hoặc là huyền kim đấy, thậm chí là vật liệu càng thêm quý hiếm cũng đều có. Nhưng dù là như thế nào, chúng chung quy cũng đều thuộc về kim loại. Kim loại cứng rắn không dễ bị mài mòn, có thể sử dụng lâu dài, hơn nữa tại lúc vạn bất đắc dĩ cũng có thể sử dụng như lợi khí để công kích. Đây đều là ưu điểm, nhưng khi binh khí ra khỏi vỏ sẽ ma sát cùng nó tạo ra âm thanh. - Không tệ. Mạnh Siêu Nhiên gật gật đầu. - Nhưng thanh âm này lại tạo cho địch nhân có thời gian phòng bị. Đệ tử cho rằng, đây cũng chính là khuyết điểm của vỏ kiếm bằng kim loại! Sở Dương chậm rãi nói: - Sư phụ, người cho rằng luyện kiếm là vì cái gì chứ? Chính là vì để giết người! Nếu đơn thuần chỉ là để luyện tập thân thể, vậy thì cũng không cần phải dùng binh khí. Đã muốn giết người, vậy tại sao lại phải cho hắn có thời gian phòng bị? Một kiếm đoạt mệnh, không phải là dứt khoát hơn sao? - Con tập kiếm không phát ra âm thanh cũng chính là vì để tạo ra bất ngờ! Sở Dương mỉm cười nói: - Con đường hành tẩu giang hồ vốn vô tình, đại nam tử giết người, máu tươi trải dài ba nghìn dặm để làm gì, Thủy chung thì con vẫn cho rằng, sát nhân vô thanh vô tức mới chính là cảnh giới tối cao. - Sát nhân trong bóng tối? Giống như cái cách mà ngươi hại Thạch Thiên Sơn sao? Mạnh Siêu Nhiên hơi nghiêng đầu qua, ánh mắt trở nên sắc bén. Sở Dương khẽ giật mình, không thể tưởng được Mạnh Siêu lại để ý chuyện này, hơn nữa lại nhìn thấu mọi chuyện đều là do mình bố trí. - Không thể không nói, việc hãm hại Thạch Thiên Sơn làm con cảm thấy rất sảng khoái. Sở Dương thản nhiên cười cười, cũng không có phủ nhận. Rồi đột nhiên trầm giọng nói: - Nếu hắn không bị sắc làm cho đầu óc mê muội, dục vọng xâm chiếm, con cũng không cần hãm hại hắn. Mạnh Siêu Nhiên nhìn Sở Dương một cái thật sâu, thở dài rồi lập tức bỏ qua chuyện này, chắp tay quay người đi về phía trước, thản nhiên nói: - Ngươi mới vừa nói, học kiếm chính là vì giết người... Ngươi không cảm thấy bất công à? Ngươi cần phải biết rằng, ở trên đời này còn có rất nhiều thứ đáng quý trọng, cũng có rất nhiều điều phải bận tâm. Học kiếm, không chỉ là vì giết người, mà còn để bảo vệ thứ mà mình yêu quý. - Dùng kiếm của mình bảo vệ người thân, hay là những thứ liên quan đến mình. Mạnh Siêu Nhiên thở dài nói: - Mạng người rất quý giá, có thể không giết thì đừng giết. Ngay cả những kẻ cùng hung cực ác, mỗi khi họ giết một người thì lòng họ cũng tổn thương thêm một phần. Vô luận giết chết người nào thì cũng là tội ác tày trời, họ dù sao cũng là con cái của cha mẹ họ, là phụ thân, là huynh đệ, hay là trượng phu của người khác nữa. - Sư phụ nói về chuyện bảo vệ người khác, đệ tử đồng ý. Nhưng, lúc người khác tới phá hoại cái mà chúng ta vẫn luôn bảo vệ, vì để cho thân nhân của chúng ta không phải thương tâm rơi lệ… Sở Dương theo Mạnh Siêu Nhiên chậm rãi đi về phía trước, trong miệng nói một cách kiên quyết: - Đành phải làm cho cha mẹ của địch nhân thương tâm rơi lệ vậy. Người này, không thể không giết! Mạnh Siêu Nhiên nói: - Làm người phải có lòng khoan dung. - Con tha cho kẻ khác, nhưng người khác lại không buông tha cho con! Sở Dương nói: - Thế gian này vốn là như thế. Kẻ thù mang lại nguy hiểm, đều có cách giải quyết tốt đẹp. - Sát nghiệt của ngươi quá nặng! Mạnh Siêu Nhiên thở dài: - Cứ như vậy không tốt chút nào Hắn thương xót lắc đầu: - Oan oan tương báo khi nào mới dứt? - Diệt cỏ phải diệt tận gốc! Như vậy mới không để lại hậu hoạn. Sở Dương nói thẳng: - Sư phụ, lòng người đã mềm yếu rồi, không còn giống người trong giang hồ nữa. -Ngươi luyện kiếm pháp không phát ra âm thanh, cũng tương tự như đánh lén. Việc này khác biệt với quy củ của giang hồ. Chỉ sợ sẽ bị người đời chỉ trích, sau này sợ ảnh hưởng không tốt tới tiền đồ của ngươi. Sở Dương cười ha ha, nói: -Quy củ là quy củ, Sở Dương là Sở Dương. Vì sao con lại phải tuân theo quy củ nào? Đệ tử làm việc, chỉ nghĩ đến có một quy củ duy nhất. Đó chính là tự bảo vệ tính mạng của mình, đó là quy củ lớn nhất! Không có mạng, cho dù có tuân theo quy củ cũng là việc vô nghĩa. Hắn ngừng lại một chút, giọng điệu mỉa mai nói: -Huống chi hiện trên giang hồ, còn có mấy người tuân theo những quy củ kia? Những quy củ đó, đã đẩy biết bao người trung thực đi vào chỗ chết đó. Mạnh Siêu Nhiên trở nên trầm mặc Thầy trò hai người ai cũng không thuyết phục được ai, nhưng trong lòng mỗi người đều cảm thấy một cảm giác kì lạ. Kiếp trước của Sở Dương đối với sư phụ chỉ có tôn kính, chưa bao giờ tranh luận với người điều gì. Cả hai người cứ một trước một sau mà đi, mặc dù nói về việc giết người làm hư đi ý cảnh xung quanh, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Mạnh Siêu Nhiên cũng vậy Lời Sở Dương nói hắn không đồng ý, nhưng thực sự không thể phủ nhận rất có đạo lý. Sở dĩ hắn không hề nói ra, bởi vì cho dù là đồ đệ, hắn cũng chưa bao giờ cưỡng ép bất cứ ai làm theo ý mình. Mỗi người đều có con đường riêng của họ, việc nên đi như thế nào thì cứ để tự bọn hắn lựa chọn. -Sư phụ, có một việc, đệ tử nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Sở Dương đắn đo. -Ngươi muốn hỏi về Thạch Thiên Sơn hả? Mạnh Siêu Nhiên bật cười lớn: -Ta một mực dung túng cho Thạch Thiên Sơn lừa gạt các ngươi, tùy ý để cho hắn độc chiếm tài nguyên của sư môn mà lại chẳng quan tâm, có phải không? Sở Dương nhướng mày, mày kiếm chau lại. Chuyện này đã làm hắn nghi hoặc thật lâu. Mạnh Siêu Nhiên đã biết, vì sao lại chưa bao giờ ngăn cản? Thạch Thiên Sơn là đồ đệ của người, chẳng lẽ mình và Đàm Đàm lại không phải sao? Sở Dương không phải là không rõ, hắn biết chắc Mạnh Siêu Nhiên làm như vậy tất có nguyên nhân. Hiện giờ hắn hỏi là bởi vì muốn biết cho rõ ràng, bởi vì bước tiếp theo chính là giết Thạch Thiên Sơn! Nhưng vạn nhất nếu như phá hủy kế hoạch của Mạnh Siêu Nhiên thì sao?