Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 118
Sở Dương kể từ khi tới đây, vẫn đang suy nghĩ về câu trả lời của Thành Tử Ngang, càng lúc hắn càng nghi ngờ thêm. Dưa hấu non? Hẳn không phải là…
Nhìn một vòng địa thế vô cùng phức tạp xung quanh, Sở Dương tự hỏi mình: Nếu ta là Đường Tâm Thánh, ta sẽ làm như thế nào? Sẽ trốn thế nào đây?
Sở Dương bắt đầu đem sự việc dưới góc độ của Đường Tâm Thánh để suy luận sâu hơn…
Tình thế còn chưa rõ ràng, Bổ Thiên Các còn chưa bắt đầu ra tay với ta, ta chỉ cần phòng ngừa cẩn thận, trước tiên hẵng cứ trốn một bên để xem phản ứng của bọn hắn đã. Nếu thật sự như vậy thì ta sẽ lập tức trốn đi, còn không ta liền trở lại rồi nói với bên ngoài là đi thăm bạn bè… Ừm, hẳn đây chính là suy tính của Đường Tâm Thánh rồi.
Như vậy, hẳn Đường Tâm Thánh vẫn còn ở gần đây, đang chú ý tới động tĩnh nơi Đường phủ mới phải. Mà ở xung quanh đường ngang ngõ tắt khá nhiều, muốn chú ý tới tình hình Đường phủ ở mọi phương diện thì ta phải chọn nơi nào đây?
Sở Dương suy nghĩ. Thành Tử Ngang để che dấu tai mắt người khác nên chắc chắn sẽ lựa chọn vị trí không phải là tốt nhất. Vị trí tốt nhất thường sẽ bị giám thị, người người chăm chú để ý tới. Vị trí kém nhất cũng vậy! Nếu Thành Tử Ngang còn không chọn chỗ đó thì hẳn với trí tuệ của Đường Tâm Thánh tất nhiên cũng sẽ không chọn rồi!
Như vậy hắn sẽ chọn vị trí kém một chút. Vị trí mà Thành Tử Ngang đang chiếm hiện tại cũng là như vậy.
Ánh mắt Sở Dương quét khắp xung quanh, tìm những vị trí thích hợp giám sát Đường phủ nhất. Hai vị trí trước không được, vậy chắc hẳn là vị trí thứ ba đi!
Sở Dương nhìn về phía hai lão già đang đánh cờ dưới gốc cây.
Hai người đều tóc bạc trắng, nhìn qua khoảng hơn sáu mươi, mặt đầy nếp nhăn, mắt mờ chân chậm. Hai người đang tập trung tinh thần chăm chú vào bàn cờ trước mặt. Trong hai người, người đối mặt với Sở Dương có chút ung dung, khoái chí, đưa tay phe phẩy quạt giấy, mà người còn lại thì cúi đầu, mặt lộ vẻ suy tư, tựa như đang tận lực suy nghĩ cách phá thế cờ của đối thủ.
Hai lão đầu này nhã hứng rất cao nha, lớn tuổi vậy rồi mà còn ngồi được trầm ổn như vậy nữa...
Sở Dương trong lòng khẽ động, đánh mắt đưa cho Thành Tử Ngang một ánh mắt bí ẩn. Tới a!
"Hai vị lão huynh, đánh cờ mệt nhọc, nhấm nháp hạt dưa nha! Ha ha!" Thành Tử Ngang tập tễnh khoan thai đi tới, mặt cười hèn mọn, để lên bên cạnh bàn cờ một nhúm hạt dưa, ra vẻ hâm mộ nói: "Hai vị lão ca thật là may mắn nha, liên tục đánh cờ hai ngày chẳng cần quan tâm việc gì. Đâu như tiểu lão nhi ta, ngần này tuổi rồi còn phải suốt ngày bôn ba kiếm kế sinh nhai…"
Lão già đang ung dung kia khuôn mặt giãn ra, cười nói: "Tiểu lão ca cũng rất may mắn mà! Thân thể khỏe mạnh chẳng phải đó là may mắn lớn nhất hay sao?" Thanh âm tuy già nua nhưng lại vô cùng thanh nhã.
Thành Tử Ngang lia lịa đồng ý, sau đó khom người quay trở về chỗ cũ.
"Liên tục đánh cờ hai ngày…" Sở Dương thần quang lóe lên, lập tức trong lòng đưa ra kết luận. Hắn nhìn gốc đại thụ, lắc la lắc lư đi tới cạnh hai lão đầu gần đất xa trời đang tiêu sái đánh cờ, rồi lại cúi đầu nhìn bàn cờ.
"Thế cờ này không dễ phá a…" Sở Dương tặc lưỡi không thôi: "Hay! Đúng là quá hay…"
Lão già đang suy tư kia lập tức quay đầu lại, trợn mắt nói: "Ngươi nói linh tinh cái gì đó, ngươi mà cũng hiểu đánh cờ?" Tựa như đem toàn bộ cơn giận áp chế bất lâu bộc phát ra trút hết lên cái thằng nhóc lắm mồm này vậy.
"Ừ. Ngài xem chỗ này, ở đã không được, trốn cũng không xong, ở giữa thì càng không tốt, thế cờ đối phương vô cùng sắc bén nha. À cả đây nữa, chỗ này nhìn qua có vẻ là một vị trí ngon, nhưng lại ẩn chứa nguy cơ toàn quân bị diệt a. Đúng là không dễ phá giải rồi…" Sở Dương xòe quạt, sau đó xoạt một tiếng gập lại, chỉ vào một điểm trên bàn cờ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lời này của Sở Dương khiến Thành Tử Ngang giật thót mình một cái! Hắn đối với đánh cờ vốn dốt đặc cán mai, nhưng lời vừa rồi của Sở Dương rõ ràng là mang dụng ý khác nữa… Bà mẹ nó… đây còn không phải là đang nói về tình cảnh hiện tại của Đường Tâm Thánh sao chứ?
Chẳng lẽ lão tử ngồi ở đây hai ngày, mục tiêu lại ngồi ngay phía sau mình sao? Nghĩ tới đây thì Thành đại Đường chủ hầu như đã muốn đem cái đầu của mình nhét mẹ nó vào trong đũng quần rồi…
Hắn từng thề sống thế chết là sẽ bắt được Đường Tâm Thánh, nhưng mục tiêu lại ngồi ngay sau mình hai ngày mà không hề phát hiện… Cái này… cái này…quả thực là nhục tới không biết đem mặt giấu đi đâu nữa.
"Hả? Theo ý kiến của ngươi… người trẻ tuổi, ngươi nói phải làm như thế nào đây?" Lão giả ung dung kia nhìn Sở Dương cười cười hỏi lại.
"Theo ngu kiến của tại ha, quân cờ này… phải thí đi thôi!" Quạt giấy trên tay Sở Dương lại xòe ra, phe phẩy vài cái, thâm thúy nói: "Thi chậm một chút cũng không được. Ngài xem có đúng không hả? Đường đại nhân!"
Sở Dương vừa nói xong thì không khí lập tức trở lên căng thẳng. Tấm lưng của lão giả đang quay về phía hắn đột nhiên cứng ngắc lại.
Thành Tử Ngang vụt đứng phắt dậy, mạnh mẽ quay đầu dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn lão nhân sau lưng mình, gương mặt đỏ bừng như máu.
Nhục chết ta rồi! Tức chết ta mất!
Không ngờ ta lại phạm vào sai lầm kiểu dưới chân nến không tỏ này a…
Lão già đối diện với Sở Dương thần sắc không đổi, nhìn hắn từ tốn nói: "Thí sao? Cũng là một loại biện pháp. Bất quá những lời tiểu hữu nói lại quá sâu xa khó hiểu rồi…"
"Ta cũng cảm thấy sâu xa khó hiểu… còn có chút không dám tin tưởng nữa cơ." Sở Dương khẽ nói: "Cho tới bây giờ thì đã từng nghe nói, lại không hiểu tới một câu, tìm hoài không thấy, lại cũng tìm không được, tới nay mới hiểu rõ. Đường đại nhân, không biết ngài thấy những lời ta nói này lý giải ra sao đây chứ?"
Trong mắt lão giả tóc trắng nọ lóe ra nét cười, nói: "Ta vẫn không rõ, vì sao mỗi lời của ngươi đều khẳng định ta là Đường đại nhân hả?"
"Ngửa đầu giang san vạn dặm, trời mây bát ngát xa tắp... Cúi đầu công danh chẳng mấy, cát vàng một nắm mà thôi..." Sở Dương thản nhiên nói.
Đây là hai câu điếu văn Đường Tâm Thánh viết khi một vị trọng thần của Thiết Vân, danh tướng một thời Thiết Hồn chết trận. Vào lúc này Sở Dương đọc ra lại có thêm một ý nghĩa khác hẳn.
Cũng hoàn toàn xóa sạch tâm tư phủ nhận đến cùng của Đường Tâm Thánh.
Lớp vỏ bọc của ngươi ta đã nhìn thấu, ngươi phủ nhận nữa cũng chỉ làm trò cười thêm mà thôi.
Đường Tâm Thánh đứng dậy, cười nhẹ: "Trí nhớ của tiểu huynh đệ thật tốt."
"Quá khen." Sở Dương ôm quyền mỉm cười.
"Chắc hẳn tiểu huynh đệ chính là Ngự Tọa Bổ Thiên Các trong truyền thuyết, Sở Diêm Vương a?" Bộ dạng Đường Tâm Thánh vẫn điềm đạm như cũ, không hề có chút bối rối. Nhưng ngay khi hắn vừa nói ra điều này thì lão giả còn lại đã lập tức lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Lại là Sở Diêm Vương!
Hắn chính là đệ nhất hung nhân nơi Thiết Vân a!
"Không dám, ngoại hiệu thô tục, khiến bẩn tai Đường đại nhân." Sở Dương khiêm tốn nói.
"Không nghĩ tới hung danh vang khắp thiên hạ, một kiếm tàn sát Thiết Vân Sở Diêm Vương lại trẻ tuổi anh tuấn tới vậy!" Đường Tâm Thánh tao nhã cười, thanh âm trong trẻo: "Nhưng đến giờ ta vẫn không hiểu sao ngươi có thể tìm được ta? Vì sao ngươi khẳng định ta ở nơi này?"
"Ta không dám khẳng định, chỉ cầu may mà thôi." Sở Dương thản nhiên nói: "Biện pháp của ta sử dụng với đám ngu ngốc thì không chút tác dụng. Nhưng đối với người thông minh tuyệt đỉnh như Đường đại nhân thì lại khác. Ta vốn chỉ đến dò xét, nhưng vừa tới ta đã lập tức xác định được ngươi chính là Đường Tâm Thánh rồi!"
"Hả?" Đường Tâm Thánh cảm thấy rất có hứng thú, dùng ánh mắt nghi vấn nhìn hắn.
"Chỗ này rất dễ dàng giám thị Đường phủ. Những chỗ khác tuy cũng được nhưng lại rất dễ bị chú ý. Mà ở đây có gốc đại thụ này che chắn, hơn nữa trước nay vẫn có người đánh cờ ở đây, hẳn là do Đường đại nhân đã sớm an bài. Đợi khi ngươi cải trang ngồi ở đây thì cũng sẽ không khiến ai chú ý tới…"
Sở Dương mỉm cười.
Đường Tâm Thánh lộ vẻ tán dương, ánh mắt dần lộ ra vẻ sắc bén.
"Mà Đường đại nhân chưa khẳng định chắc được ta sẽ ra tay với ngươi hay không nên đây là một vị trí tốt để quan sát diễn biến tình hình. Mặc dù có nguy hiểm nhưng ngươi ở nơi này còn có thể đợi người đến tiếp ứng. Hơn nữa nếu trong nhà xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng đều chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết rõ."
"Đường đại nhân tình tình trầm ổn, túc trí đa mưu. Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Đạo lí này chắc chắn Đường đại nhân hiểu rõ. Thật ra nếu đại nhân tới trốn tận trong Bổ Thiên Các thì mới là an toàn nhất đấy!" Sở Dương điềm đạm cười: "Vậy giờ xin mời đại nhân tới chỗ lí tưởng nhất để ẩn thân đi thôi!"
Đường Tâm Thánh lắc đầu cười khẽ, cảm thán: "Khá lắm khá lắm. Không hổ danh là Sở Diêm Vương." Hắn dừng một chút, nheo mắt, nói: "Nhưng sao ngươi không lập tức ra tay, mà lại ở đây nói nhảm một hồi với ta chứ?"
"Nên biết nói nhiều tất có sơ hở. Ngươi thân là Sở Diêm Vương đại danh lừng lẫy, ngay cả điều này cũng không biết sao?" Đồng tử Đường Tâm Thánh mạnh mẽ co lại, bắn ra hào quang sắc bén tựa kim châm.
"Bởi vì sự tình có chút ngoài ý muốn!" Sở Dương thong dong nói: "Càng vì ta quả thật không ngờ tới một quan văn như đại nhân lại còn là một cao thủ đỉnh cấp nữa! Ta ra tay không có chút nắm chắc."
"Mà Đường đại nhân còn chưa ra tay thì chắc hẳn là vì tức giận." Sở Dương cười hắc hắc: "Mưu kế mà mình tự cho là đắc ý bị người khác nhìn thấu, hơn nữa thân phận vốn che dấu hết sức kín kẽ cũng bị người khác moi ra. Đây là sỉ nhục đối với một kẻ tự cho là đa mưu túc trí như đại nhân a! Cho dù chết thì chắc Đường đại nhân cũng không khó chịu như khi bị sỉ nhục thế này rồi!"
"Vì vậy Đường đại nhân đang trêu đùa ta." Sở Dương lộ ra vẻ mỉa mai: "Đường đại nhân muốn sau khi ta vạch trần ngươi, ngay tại thời điểm ta đắc ý nhất sỉ nhục ta một phen, sau đó dựa vào võ công tuyệt thế của mình mà phá vây chạy thoát đi sao!"
"Hoặc là trực tiếp giết ta ngay tại chỗ!" Sở Dương thản nhiên nói: "Đường đại nhân, không biết ta nói có sai điều gì chăng?"
"Không sai!" Đường Tâm Thánh chậm rãi đứng lên, nói: "Bổn tọa khổ tâm tính toán mười ba năm, bị ngươi hủy hoại chỉ trong chốc lát. Mà ngươi lại đích thân tìm ra ta. Thù này không giết ngươi sao có thể tiêu nổi đây!"
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Bổ Thiên Các trong mắt ta chỉ là thứ đồ chơi mà thôi. Nếu ngươi đã không có bản lãnh bắt được ta, vậy thì bó tay chờ chịu sỉ nhục đi thôi!"
Suy đoán của Sở Dương không sai chút nào, quả thật đó vốn là dự định của Đường Tâm Thánh trong tình huống xấu nhất xảy đến. Đường Tâm Thánh là một cao thủ. Hơn nữa hắn còn không đem Thành Tử Ngang để vào mắt. Bố cục hắn bày ra này vốn là để giết Sở Dương!
Sở Dương muốn bắt hắn, hắn ngược lại muốn giết Sở Dương.
Đây cũng là điểm sơ hở duy nhất trong kế hoạch của Sở Dương.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
318 chương
712 chương
25 chương
13 chương
128 chương