Ngạo Kiều Tiểu Thân Thân I
Chương 17
Trên đường chạy tới tổng bộ Hoặc bang, Kim Long muốn kéo Trương Kiến Hiền ngồi ở ghế sau, Vĩ Tử chắc chắn như vậy, tự mình nhận lái xe.
Đại tỷ Mẫu Đơn bang cũng muốn chen vào, còn nói nàng đã nhận Tiểu Hiền Hiền làm đệ đệ, tỷ tỷ chiếu cố đệ đệ là đương nhiên.
“… Tiểu Hiền Hiền, vết thương của ta đau quá… chen chúc ba người, làm vết thương càng đau…” Tận dụng ưu thế bị thương, Kim Long chớp chớp mắt nói.
“Vậy chỗ đó nhường cho anh, tôi cùng đại tỷ ngồi xe khác.” Trương Kiến Hiền không hiểu Kim Long đau thật hay giả, đành phải đề nghị như vậy.
Không còn cách nào khác, Kim Long đành phải lộ ra sắc mặt hung ác, gào lên với người phụ nữ kia.
“Đại tỷ, nói trước với tỷ, Tiểu Hiền Hiền là áp trại phu nhân tôi hao hết thiên tân vạn khổ cướp từ Bắc bộ về, ai muốn tranh với tôi, đừng trách tôi không để ý giang hồ đạo nghĩa, Vân Dật hội cùng Mẫu Đơn bang nhất đao lưỡng đoạn!”
Ở trong mắt đại tỷ, Kim Long quả thực giống như con cún gác cửa, thật đúng là buồn cười, nhịn không được nghĩ muốn khi dễ.
“Kim Long đệ đệ, cậu trước kia không phải nói thích nhất đầu bài Điềm Điềm trong quán tôi sao? Được rồi, đừng nói đại tỷ không chiếu cố cậu, Điềm Điềm liền tặng cho cậu được không, ân?”
Điềm Điềm (ngọt ngào) ? Trương Kiến Hiền mắt liếc nhìn Kim Long.
Kim Long bắt đầu đổ mồ hôi: “Cái, cái gì ngọt ngào? Tôi không thích ăn ngọt, chỉ thích hiền… Tiểu Hiền Hiền, thật sự, đừng nghi ngờ anh… Đại tỷ châm ngòi ly gián. Cô ta muốn cướp em…”
Trương Kiến Hiền hừ một tiếng, cúi đầu nói nói mấy câu bên tai đại tỷ, đại tỷ che miệng cười khanh khách, cũng không hỏi thêm gì, ngồi lên xe mình đi trước.
Giận tới đỉnh điểm, Kim Long cũng là cực nộ không dám phun ra một tiếng.
Trừng mắt một cái, Trương Kiến Hiền leo lên xe, còn lạnh lùng nói: “Bổn Long còn không lên xe? Sắp trễ giờ rồi! Vĩ Tử, đỡ Lão Đại ngu ngốc của cậu tới đây, hắn thật sự thành Long chân thọt.”
Hiện giờ trong mắt Vĩ Tử, áp trại phu nhân so với Lão Đại còn quyết đoán hơn, phu nhân nói một là một, nói hai không dám cãi ba, nghe phân phó lập tức túm Lão Đại ấn vào xe.
“Kháo! Tự ta đi… Đau đau đau, Vĩ Tử chết tiệt, động tác nhẹ chút… Không, Tiểu Hiện Hiền, tuyệt không đau, ta là Kim Long, thân cường thể tráng…” Nhe răng trợn mắt nói.
Chỉ giỏi cậy mạnh, Trương Kiến Hiền còn đoán không ra?
Chờ Kim Long cùng mình ngồi vào sau xe, Trương Kiến Hiền bảo Vĩ Tử lái xe.
Kim Long vẫn còn cằn nhằn: “… Chẳng qua là một viên đạn, không có gì, người ta ăn khổ bổ thân, ta ăn đạn bổ người… Hắc hắc, muốn ăn Tiểu Hiền Hiền…”
“Bệnh thần kinh.” Trương Kiến Hiền chờ xe đi ra đường lớn, nghiêng qua bên cạnh, hôn một chút Kim Long, nói: “Im miệng.”
Kim Long thật sự kinh ngạc, Tiểu Hiền Hiền bình thường luôn chờ mình chủ động thân thiết, hiện tại cư nhiên…
“Thế nào, không đủ sao?” Trương Kiến Hiền hỏi, nhíu mày, tiếp tục dâng lên một nụ hôn sâu hơn.
Hoàn hồn, Kim Long vẫn có chút ngốc lăng, sau khi lấy lại tinh thần, dùng khí lực lớn nhất nhéo cánh tay lái xe Vĩ Tử.
“Đau quá!” Cơ hồ không giữ nổi tay lái, Vĩ Tử hai mắt đẫm lệ lưng tròng oán giận: “Lão Đại anh bị đánh đến không phân biệt được gì rồi sao? Có phải còn chưa tỉnh táo không, sao lại nhéo em? Em đang lái xe a!”
Nhìn xem Vĩ Tử nước mắt chân thành như thế, trong suốt sáng sáng, Kim Long cười ha ha.
“Không phải nằm mộng, thật không phải là mộng, Tiểu Hiền Hiền chưa bao giờ chủ động hôn ta, hiện tại biết ta hảo, càng yêu ta, cái này gọi là làm, ách, Kim Long sở chí, t*ng trùng vi khai…”
Trương Kiến Hiền thật sự muốn hộc máu.
Xem đối phương còn đang thụ thương, hắn nhẫn nhẫn, đè nặng cổ họng nói: “Là tinh thành sở chí, kim thạch vi khai!” (tương tự có công mài sắt có ngày nên kim)
“Tùy tiện đi, Tiểu Hiền Hiền hiểu ý anh là được… Đúng rồi, vừa rồi em cùng đại tỷ nói cái gì? Cô ta cư nhiên bỏ qua em, so với em đột nhiên hôn anh càng thêm bất khả tư nghị.”
Kim Long chỉ sợ lão bà của mình cùng bà già gian trá kia lập hiệp nghị gì, Tiểu Hiền Hiền hồn nhiên như thiên sứ, nếu không cẩn thận, sẽ bị nữ quỷ kia ăn gọn.
“Không có gì, trước đó tôi đã phái tiểu đệ tới Cao Thiết chờ người kia, hiện tại nhờ đại tỷ đi đón hắn tới tổng bộ Hoặc bang… Đúng rồi, mặc kệ là nhân tình của đại tỷ, hay hắn cố ý xuôi nam đến hỗ trợ, anh đều phải trả cho tôi.”
“Rống, Tiểu Hiền Hiền nói người kia rốt cuộc là ai a? Không phải là em gạt anh qua lại với tình nhân bên ngoài chứ?” Kim Long nói xong liền tức giận.
Trương Kiến Hiền cũng giận dữ, cố ý nhằm vào vết thương của Kim Long đạp một cước, thở phì phì mắng: “Cái gì tình nhân? Anh, anh thật sự là… Người kia chính là người kia, tôi không thích nói tên hắn!”
“Đau, đau muốn chết!” Gào lên như heo bị chọc tiết.
Vĩ Tử lúc này rốt cục nhịn không được mở miệng: “Lão Đại, Tiểu Hiền ca, vợ chồng đầu giường sảo cuối giường hòa, hai người ở phía sau có tình tứ thế nào, em cũng sẽ làm bộ như không thấy… Nhưng sắp đến tổng bộ Hoặc bang rồi, vợ chồng phải nhất thể đồng tâm, mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, không thể để cho người ta chê cười.”
Hai người đồng thời ngây người, cũng không nghĩ tới Vĩ Tử cư nhiên lại nói như vậy… Như vậy… Luận điệu kỳ quái như vậy, Kim Long trước ha ha cười, mà ngay cả Trương Kiến Hiền cũng phì cười, rồi lại có chút tức giận.
Vốn hắn và Kim Long đang gây gổ, ở trong mắt tiểu đệ đều xem thành vợ chồng liếc mắt đưa tình? Vậy những kiên trì trước kia của hắn tính là gì? Kháng cự giãy dụa đều là giả, đi một vòng lớn, cuối cùng trở lại đúng như mong muốn ban đầu của Kim Long.
Hiện tại, hắn đã lay không được.
Kim Long cười xong, ôm lấy thắt lưng Trương Kiến Hiền, tà tà nói: “… Tiểu Hiền Hiền, anh đã hai lần bị thương vì em, em thực cảm động đi? Này chứng minh anh thật sự yêu em, có thể chết vì em, cho nên em không thể di tình biệt luyến a!”
“Được rồi, đã biết.” Trương Kiến Hiền ngoài ý muốn ngại ngùng đồng ý, quay đầu nhìn ra cửa sổ xe.
Tổng bộ Hoặc bang nằm ở tận ngoại ô thành phố, hơi xa xôi, cách đường quốc lộ một đoạn, dọc theo đường nhỏ hoang vắng khoảng mười mấy phút, liền nhìn thấy một khu nhà tư nhân lớn bị lớp lớp cỏ dại cập vây quanh, khu đất rộng lớn, dùng bức tưởng đỏ cao bằng người vây quanh.
Trước mắt vây phía sau tường là tình huống nào, không rõ ràng lắm, chỉ biết một giờ trước, tình thế ngoài tường phi thường khẩn trương, đội ngũ hùng hậu hai bên im lặng giằng co.
Tuy rằng im lặng, sắc mặt mỗi người lại đều là hung thần ác sát, ngươi liếc ta một cái, ta trừng ngươi một lần, cho nên, tuy rằng không tiếng động, lại hết sức căng thẳng.
Hiện tại, đội ngũ Vân Dật hội phía ngoài rõ ràng khí thế đã tiêu giảm, bọn họ đang thì thầm với nhau, nghe nói Lão Đại Kim Long đang trên đường tới đây, hơn nữa, y cũng không phải là bị Hoặc bang bắt cóc.
Hiện tại, Ngân Long, Thiết Long cùng Đồng Long lão đại đang ở trong tổng bộ Hoặc bang nói chuyện gì? Nếu là hiểu lầm, đêm nay có phải cũng không cần đánh nhau? Vân Dật hội có vài đàn em chưa từng giao chiến.
Đám Hoặc bang cũng không nghĩ như vậy, dùng ánh mắt nghiêm nghị phê phán đối thủ, biểu tình như nói, thao, nghĩ rằng nói một câu hiểu lầm liền xong sao? Dám tới Hoặc bang khiêu khích, đương nhiên phải trả chút đại giới, nói thí dụ như, trao sinh ý kiếm lời tốt nhất của Vân Dật hội cho bên đây, nếu không, vài địa bàn làm ăn cũng được.
Tóm lại, một bên tinh thần sa sút bất đắc dĩ, một bên dáng vẻ bệ vệ tăng vọt, hình thành hình ảnh đối lập hảo ngoạn, xe bọn Vĩ Tử vượt qua mấy trăm xe dàn thành trận của hai bên, nhìn đến chính là tình huống kể trên.
Căn cứ theo Vĩ Tử kể sơ lược, bên ngoài hiện tại ước chừng khoảng hai ba nghìn người, con số thật ấn tượng, Trương Kiến Hiền nghĩ, nếu giờ không phải ban đêm, tin tưởng nhiều người sẽ nghĩ ở đây tổ chức lễ hội, không chừng sẽ có quán hàng rong nào chen chân vào đặt chỗ.
Ba chiếc xe xuyên qua giữa đội hình hai phe, xe đi trước là của Kim Long, hai xe sau là mấy đàn em áp chế thủ phạm bắt cóc thật sự, hiện tại Kim Long cố ý kéo cửa kính xuống, để đàn em nhà mình thấy mình đích xác bình yên vô sự.
“Kim Long lão đại!” Đám đàn em ngửa mặt lên trời hoan hô, lòng người ổn định.
Kim Long thấy trong tay đàn em, đều cầm kiếm đao sáng loáng, hừ một tiếng, bảo Vĩ Tử dừng xe, sau đó tự mình kêu gọi đầu hàng.
“Lão Đại ta không sao, các ngươi a, đứng ở đây làm gì? Mùa hè nóng nực, các ngươi cũng đều khát nước rồi? Gọi điện cho người đưa một xe dưa hấu đến, cắt đưa qua cùng Hoặc bang huynh đệ cùng nhau ăn, chút thành tâm, mọi người hạ bớt cơn tức!”
Đám đàn em tiếp tục hoan hô, người Hoặc bang đối diện nghe thấy, cũng vui vẻ, ở bên ngoài giằng co mấy giờ, đêm hè vẫn nóng bức như cũ, đã có hoa quả ăn, vậy tạm thời tha thứ đám người Vân Dật hội.
Vĩ Tử tiếp tục lái xe đi tới phía trước, Trương Kiến Hiền mỉm cười, Bổn Long cũng có thời điểm không ngu ngốc, lấy dưa hấu đến thu mua lòng người, mọi người giảm cơn tức, cũng sẽ không dễ dàng đánh nhau.
Kim Long nhìn thấy thân thân Tiểu Hiền Hiền vừa cười, hắc hắc quay về: “Tiểu Hiền Hiền cũng muốn ăn dưa hấu? Đợi quay ra liền ăn… Có điều so ra anh càng muốn ăn em…”
Bổn long quả nhiên không thể khen ngợi, ngay cả trộm ca ngợi trong lòng cũng không được, Trương Kiến Hiền vì thế vươn một ngón tay, tính trạc miệng vết thương của đối phương, làm cho y đau đến nói không nổi thì thôi, kết quả, có người lơ đãng cứu Lão Đại.
“Lão Đại không được rồi, sắp đi vào tổng bộ Hoặc bang!” Vĩ Tử nói.
“Thao O cái X, cái gì Lão Đại không được? Lão Đại ta còn đi, cho dù bị thương, một đêm ba lần năm lượt cũng không vấn đề gì!” Kim Long quay đầu nói: “Tiểu Hiền Hiền, nhanh giải quyết cho xong chuyện này, anh chứng minh cho em xem!”
Trương Kiến Hiền không khách khí, ngón tay niết chặt vào vết thương trên đùi y.
Vĩ Tử thả chậm tốc độ xe, chậm rãi tiến tới cánh cổng viền hoa độc đáo đang mở ra, bên trong cánh cổng vài người mặc tây trang phẳng phiu chặn bọn họ lại.
“A, Tôn đại ca, để ta vào bồi tội cùng Triệu lão đại, đám anh em của ta, rất lỗ mãng, đúng đúng, hẳn nên dạy dỗ bọn chúng một trận…” Kim Long có vẻ có quen biết với những người kia.
Vị Tôn đại ca bị gọi đích danh nhìn vào trong xe, Vĩ Tử gã nhận ra, Trương Kiến Hiền thực xa lạ, tiểu bạch kiểm loè loẹt, không đến mức tạo thành uy hiếp gì.
“Bên trong đang rất lộn xộn, Ngân Long đè ép hai tên mãnh tử kia xin lỗi, nhưng lão đại của chúng ta sớm bị thái độ vô lễ của hai tên đó chọc giận, hơn nữa mấy vị hội trưởng Hoặc bang cũng bị shock, đã nói mấy tên đó không chặt ngón tay nhận lỗi, Hoặc bang sẽ khai chiến với Vân Dật hội.” Tôn đại ca nói với Kim Long.
“Ta đi nói chuyện với Triệu lão đại một chút, hy vọng hắn bán cho ta chút mặt mũi.” Kim Long đều biến sắc mặt, nhưng cũng không nắm chắc mười phần.
Trương Kiến Hiền lúc này vỗ vỗ tay Kim Long, nói: “Đừng lo lắng, tôi có vũ khí bí mật.”
Kim Long mặt càng trắng: “Tiểu Hiền Hiền muốn hy sinh nhan sắc đi câu dẫn Triệu lão đại? Không được, anh tình nguyện chết, cũng không nguyện làm rùa!”
Lý trí người nào đó rốt cục phá tan điểm mấu chốt.
Trương Kiến Hiền chửi ầm lên: “Anh anh anh, mỗi lần nói chưa đến ba câu anh đều có bản lĩnh hiểu sai, đầu anh rốt cuộc nhét những thứ gì? Anh sớm từ chức đi, tôi sẽ làm Lão Đại Vân Dật hội!”
“Hảo oa hảo oa, Tiểu Hiền Hiền thông minh hơn anh, liền để Thần Long em đảm đương đại ca.” Kim Long thực cao hứng.
Vĩ Tử cũng cổ vũ: “Em tán thành, Lão Đại anh không được thấy, Tiểu Hiền ca làm việc có bao nhiêu quyết đoán a, hơn nữa thời điểm lấy súng uy hiếp người, cái tên lái xe tải, còn có Lưu Hoành đã bắt cóc anh a, cũng không phải đối thủ của Tiểu Hiền ca, anh ấy so với đại tỷ Mẫu Đơn bang còn sắc bén hơn, không hổ là áp trại phu nhân…”
Kim Long bắt đầu chảy nước miếng như đi vào cõi thần tiên, tưởng tượng bộ dáng lão bà khi cầm súng phong tao tàn nhẫn diễm mị…
Bên cạnh Tôn đại ca nghe được đoạn đối thoại, kinh ngạc: “Vị này chính là Thần Long, kiến thủ bất kiến vĩ trong truyền thuyết…”
Cái ngoại hiệu tục tĩu kia khiến Trương Kiến Hiền từ trong tức giận kéo trở về, cũng kéo Kim Long từ trong vọng tưởng trở về, hai người nhìn nhau.
“Phải, Tôn đại ca, ngay cả Thần Long chưa bao giờ lộ diện nhà ta đều ra trận, đủ thành tâm đi.” Kim Long xoa xoa nước bọt bên miệng, nói: “Trước hết để chúng ta gặp Triệu lão đại, xem có thể giữ lại đầu nhị long kia không.”
Tôn đại ca vì thế cho đi, ba chiếc xe đi khoảng mấy trăm mét đến trước tòa nhà hai tầng mái lam tường màu đại dương.
Trong tổng bộ Hoặc bang, chưởng quản toàn cục là bang chủ họ Triệu, chừng bốn, năm mươi tuổi, chính là càng già càng dẻo dai, vẫn là nhân vật phong vân vang danh trong chốn giang hồ, cá tính hào sảng, là nhân vật quan trọng chỉ một cái dậm chân có thể khiến cả Nam Đài rung chuyển.
Nhân vật quan trọng này trước mắt đang tứ bình bát ổn ngồi hút thuốc, quanh người có rất nhiều đại ca đầu đảng, đối diện là hai người đàn ông trẻ tuổi.
Hai gã tuổi trẻ tự nhiên là Thiết Long Đồng Long, mắt to trừng mắt nhỏ, Thiết Long lại chết không chịu nhận sai, vẫn ở đó ầm ĩ.
“Triệu lão đại, người bắt đại ca đích xác có người Hoặc bang, đây là đàn em của ta cùng mấy người lái taxi tận mắt nhìn thấy, không phải ngài sai sử, còn ai vào đây?”
Triệu lão đại ngưng trọng như núi, mở miệng: “Mấy người các cậu nhìn thấy, đúng vậy, từng là người Hoặc bang ta, mấy kẻ vặt vãnh Đông Môn hội, gạt người khác trộm buôn lậu thuốc phiện, trước mắt đang bị truy nã, sớm đã bị chúng ta xoá tên, việc Kim Long bị bắt, không có chút liên quan gì đến Hoặc bang.”
“Nói miệng không bằng chứng, Triệu lão đại, tóm lại ngài phải cho chúng ta một lời giải thích!” Thiết Long như trước kêu gào.
Triệu lão đại không kiên nhẫn, đổi tư thế ngồi, gạt rụng tàn thuốc, ở trong mắt lão, tiểu tử tuổi trẻ này đang vuốt râu hùm, tính nhẫn nại của lão đã đến cực hạn, tính sớm chấm dứt trò khôi hài này.
“… Hoặc bang ta cho con rắn mất đầu Vân Dật hội tới nháo ầm ĩ, truyền ra ngoài thật sự mất mặt, vừa rồi nể tình Kim Long luôn tôn kính với ta, không so đo với các cậu, nếu nháo nữa, Triệu mỗ ta cũng không sợ khai chiến.”
Ngân Long vừa nghe, nóng nảy, biết còn tiếp tục, Triệu lão đại sẽ thực động thủ, vì thế đứng một bên mắng chửi: “Thiết Long! Mắt thấy không nhất định là thực, Triệu lão đại đã nói không phải, cậu đừng dây dưa nữa, Kim Long đại ca tuy bị thương nặng, nhưng sẽ lập tức tới đây!”
Đồng Long với Ngân Long sang thanh: “Là tên tiểu bạch kiểm kia nói đi? Hừ, không chừng mọi chuyện đều là hắn tự biên tự diễn! Đại ca không suy nghĩ, bị hắn lừa coi như xong, ngay cả anh cũng bị hắn làm thần hồn điên đảo, từ khi đại ca mất tích, hắn cũng vô tung, nói không chừng đã sớm đào tẩu, anh…”
“Tam đệ, các cậu…” Ngân Long dậm chân: “Các cậu đừng có thành kiến với Tiểu Hiền, các cậu không biết, hắn… Ai, tôi nghĩ đại ca hẳn là còn có khí lực gọi điện, để hắn chứng thực cho các cậu!”
Đang muốn bấm số, người phía sau Triệu lão đại đã nhận được tin qua bộ đàm, lập tức chuyển cáo: “Tiểu Tôn nói nhóm Kim Long đến đây, ngay cả Thần Long trong truyền thuyết cũng xuất hiện.”
“Nga, Thần Long? Nghe nói kẻ đó đã giúp đỡ Vân Dật hội rất nhiều chuyện, ta thật muốn gặp một lần, có điều…” Triệu lão đại lạnh lùng nói: “Trước xem Kim Long làm thế nào giải thích cho ta, ta cũng không phải ngày ngày nhàn rỗi chơi đùa với bọn họ!”
Nhanh nhanh, từ cửa truyền đến tiếng Kim Long, thành công tập trung sự chú ý của mọi người.
“… Triệu lão đại ngài cũng đừng nóng giận, chân ta bị thương thành như vậy, còn không phải cũng đến đây.”
Kim Long đi đường kỳ thật còn không tiện, đi một đoạn đường này cơ hồ đều hư thoát, có điều người vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, y lại là Lão Đại Vân Dật hội, tuyệt đối không yếu thế, từng bước từng bước được Vĩ Tử dìu vào.
Có điều, tuy rằng tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn ra cửa, nhưng không xem Kim Long, mà là phía sau y, một nam nhân tuấn dật tuyệt luân.
Nam nhân này lấy vẻ tao nhã khó gặp mà đến, so sánh với cả phòng hung thần ác sát, sự xuất hiện của hắn như đóa hoa tươi vươn lên giữa vùng đầy cỏ dại, khí chất lịch sự tao nhã cao lại thổi bay không khí lạnh lẽo âm trầm này.
Thấy thế nào cũng là người không nên xuất hiện ở đây, trừ bỏ người Vân Dật hội, những người khác đều nghĩ, quý công tử nhất định là lạc đường, nơi này là tổng bộ Hoặc bang, không phải nhà hát quốc gia.
Ánh mắt Triệu lão đại chuyển động, lại đoán được thân phận người kia: “… Thần Long?”
Trương Kiến Hiền nghe thấy có người kêu cái danh hiệu buồn cười kia, nhíu mày.
Kim Long trả lời: “Đúng vậy, Triệu lão đại, ta giới thiệu với ngài, hắn chính là Thần Long, cũng là của ta… Khụ khụ, không có gì, Tiểu Hiền, cùng Triệu lão đại chào hỏi.”
Nếu không lâm thời liếc một ánh mắt đầy sát ý tới y, Trương Kiến Hiền không nghi ngờ Kim Long sẽ lại đặt bốn chữ “Áp trại phu nhân” lên miệng.
“Trương Kiến Hiền.” Hắn tự giới thiệu: “Triệu lão đại, tôi đem mấy kẻ cầm đầu sự kiện này tới, ngài có lẽ cũng nhận ra mấy người này.”
Ra hiệu cho đàn em phía sau, Lưu Hoành, Hùng ca cùng ba gã người vạm vỡ bị trói gô chật vật bị ném tới trước mặt Triệu lão đại.
Lưu Hoành vừa thấy Triệu lão đại, liền lớn tiếng cầu xin: “Triệu bá bá, ngài cứu ta, những người này…”
Triệu lão đại quen biết Lưu Cự Tập, khẩu khí khó nghe, hỏi: “Ngươi bắt Kim Long làm gì? Có biết hắn là ai không? Cho dù thúc thúc của ngươi là uỷ viên Lập pháp, nhưng lão cũng không thể trông nom hết, nếu Vân Dật hội muốn xử lý ngươi, ta cũng không thể ngăn cản!”
Lưu Hoành vẫn đang đau khổ cầu xin, nói mình nhất thời hồ đồ, Trương Kiến Hiền vì thế đem tiền căn hậu quả nói một lần, còn đưa hình ảnh trong di động ra cho Triệu lão đại xem. Mọi người hai mắt nhìn nhau, mà ngay cả Thiết Long Đồng Long quật cường đều đen mặt.
“Triệu lão đại, tôi biết ngài cùng thúc thúc Lưu Hoành có quen biết, thế nhưng, tôi đã đem ảnh chụp giao cho cảnh sát, Lưu uỷ viên có thể sẽ sớm bị sờ gáy, chuyện này ngài nên sớm cắt đứt, chớ chọc phiền toái.” Trương Kiến Hiền nói.
Triệu lão đại sắc mặt không tốt: “Thần Long, ta không can thiệp việc cậu xử trí người thế nào, nhưng Vân Dật hội lúc này minh mục trương đảm đến giương oai trên đầu ta, cũng không phải cậu nói chút lời khách sáo liền có thể giải quyết, cậu cho là có thể một đao lưỡng đoạt chuyện này liền êm xuôi?”
Kim Long sao có thể để người ngoài ức hiếp Tiểu Hiền Hiền? Cho dù đối phương là Lão Đại Hoặc bang cũng vậy.
“Triệu lão đại, ta là đại ca Vân Dật hội, có chuyện gì ngài nên nói với ta, việc Thiết Long Đồng Long đắc tội ngài, nếu không thể bỏ, ngài nói đi, ta chiếu quy củ đền tội.” Kim Long nói, trong lòng đã có tính toán xấu xa.
“Đại ca!” Thiết Long Đồng Long cùng kêu lên: “Không liên quan đến anh, dám làm dám chịu, để chúng ta đi xin lỗi, dù chặt tay chặt chân đều được!”
“Dong dài, ta là đại ca, các cậu cút qua một bên!” Kim Long mắng chửi. Nhưng trong lòng nghĩ, hy vọng Tiểu Hiền Hiền sẽ không ghét bỏ lão công là thương tàn nhân sĩ.
Trương Kiến Hiền nghe không nổi nữa, đi lên trước, mắng Kim Long: “Chuyện này do tôi mà ra, anh giành khoe cái gì? Nhìn xem, vết thương lại rỉ máu, đừng kích động!”
Tiểu Hiền Hiền hảo hung, lại hảo sang… Kim Long không dám minh mục trương đảm chảy nước miếng, đành phải nuốt nước miếng.
Trương Kiến Hiền mắng xong người nhà, lại quay đầu đối Triệu lão đại nói: “Tôi mặc dù có cái ngoại hiệu Thần Long, lại không rõ quy củ giang hồ của các vị lắm, sự kiện này đều là hiểu lầm, tôi cũng đem chính chủ bắt đến đây, chẳng lẽ thực sự phải đổ máu mới tính là tạ tội với các anh em Hoặc bang?”
“Cậu cho rằng thế nào? Thần Long, nhìn ra cậu là người lương thiện, được giáo dục chính quy, có điều hắc bang không phải trò chơi của đám trẻ con, quy củ chính là quy củ, trừ phi cậu dùng thành ý thật sự đến giải thích.”
Triệu lão đại nói là nói như vậy, lại không cho là Trương Kiến Hiền có thể đưa ra điều kiện gì tối ưu, trong mắt lão, Trương Kiến Hiền quá non, khiến một người lăn lộn mấy chục năm trong hắc đạo như lão thật chẳng thể mong chờ gì một mỹ nam tử như thế.
“Tôi thấp cổ bé họng, Triệu lão đại đương nhiên không để tâm…” Trương Kiến Hiền đột nhiên cười rộ lên: “Cho nên tôi mời vị bằng hữu đến, là chỗ quen biết cũ của Triệu lão đại, xem như nể mặt mũi hắn, mong Triệu lão đại tha thứ mấy tên nhóc không biết trời cao đất rộng nhà ta?”
“Quen biết cũ?” Triệu lão đại nghi hoặc, nhưng cũng nổi lên tò mò: “Ai?”
Kim Long cũng tò mò muốn chết, Tiểu Hiền Hiền chính là người theo chủ nghĩa bí mật, vẫn không nói y biết đã tìm ai tới, hại chính y dọc đường luôn nghĩ đông nghĩ tây, muốn nói chờ người kia vừa hiện thân, sẽ bắt Vĩ Tử điều tra rõ tư liệu đối phương, lại thừa dịp áp trại phu nhân không chú ý, tự mình đi chém người.
Trương Kiến Hiền không đáp, chỉ bấm một cuộc điện thoại: “Uy, đại tỷ… Tới rồi?”
Tắt máy, lễ phép nói với Triệu lão đại: “Tôi nhờ đại tỷ Mẫu Đơn bang đưa người đến, Triệu lão đại, phiền ngài để cho xe đại tỷ tiến vào, được không? Người tới tuyệt đối là bạn, không phải địch.”
Triệu lão đại an nhàn dựa vào ghế xao xao ngón tay, bình tĩnh nói: “Thần Long, cậu làm ta thấy thật đáng mong chờ, ân, làm thế nào mới tốt…”
Kim Long lúc này đột nhiên thực khẩn trương chắn trước mặt Trương Kiến Hiền.
“Làm gì?” Trương Kiến Hiền dùng ngón tay trạc trạc lưng Kim Long, nhỏ giọng hỏi: “Lại nghĩ vớ vẩn gì rồi?”
“Không đúng không đúng! Triệu lão đại thích đoạt nhân tài, hiện tại đã có hứng thú với em!” Kim Long quang quác kêu: “Không được! Triệu lão đại nếu ngài thích, Thiết Long Đồng Long đều tặng cho ngài, nhưng không cho phép đoạt Tiểu Hiền Hiền của ta!”
Triệu lão đại lạnh lùng cười. Thiết Long Đồng Long ở bên nghe xong thực ai oán, lại không dám rên một tiếng, Trương Kiến Hiền trộm nhéo mông Kim Long một cái.
“Lão Đại, miệng vết thương rất đau sao? Ngồi xuống đi?” Vĩ Tử vẫn đảm nhiệm chức năng làm nạng chống, nhận thấy sắc mặt Kim Long vừa trắng lại hồng, vì thế hảo tâm đề nghị.
“Không cần!” Rống, Kim Long đang hưởng thụ áp trại phu nhân động thủ động cước với mình.
Nơi này thấp giọng tranh cãi ầm ĩ, phía cửa cũng nổi lên xôn xao không nhỏ, chỉ thấy đại tỷ Mẫu Đơn bang phong tư yểu điệu kéo cánh tay nam nhân cao tráng, niệu niệu na na đi tới.
Nam nhân lưng hùm vai gấu, tuổi không lớn không nhỏ, năm đó kia nhuệ khí dũng mãnh hào hãn, qua vài năm sống trong an bình cũng bị dung hòa không ít, thế nhưng trong ánh mắt sáng ngời, vẫn nhìn ra được ý chí cương liệt ngạo khí bất tuân năm nào.
Sắc mặt Triệu lão đại quả nhiên thay đổi, còn cư nhiên đứng lên, nghênh đón.
“Đại Đồng, thì ra là cậu!”
Kim Long cũng ngốc lăng vài giây, tiếp theo quay đầu lại dùng sức ôm lấy Tiểu Hiền Hiền, cao hứng nói: “A, anh sao lại không nghĩ tới Đại Đồng ca chứ? Ảnh là ân nhân cứu mạng của Triệu lão đại, Triệu lão đại có thể không bán mặt mũi cho ai, nhưng nhất định sẽ mua của ảnh! Tiểu Hiền thật sự biết lợi dụng người…”
“Tôi tuyệt không muốn cầu ‘người này’… Hừ, còn không phải là vì anh…” Vừa nói vừa dùng sức đánh rơi hai tay Kim Long đang đặt trên mông mình.
Kim Long vừa nghe từ đôi môi hồng nhuận của Tiểu Hiền Hiền thoát ra “Còn không phải là vì anh”, tâm liền muốn rụng, miệng cũng ngoác ra cười ngây ngốc không thể ngậm lại, nếu không phải có nhiều người ở đây, y sẽ nhấm nháp đôi môi thoát ra lời ngọt ngào kia một hồi.
Bên kia, Triệu lão đại sở dĩ có phản ứng lớn như vậy, là bởi vì Tần Đại Đồng lúc còn trẻ đã theo Triệu lão đại bắt đầu sự nghiệp, còn từng đảm nhiệm Hữu hộ pháp Hoặc bang, ngoại hiệu Mãnh long quá giang, lấy dũng mãnh thiện chiến mà nổi tiếng. Một lần bang phái giao tranh, Triệu lão đại bị địch thủ bắt giữ, ngay khi sắp bị khổ hình xử quyết, Tần Đại Đồng dẫn một đội cảm tử, cứu được người ra.
Sau đó, Tần Đại Đồng ngồi tù hai năm, ra tù Triệu lão đại muốn hắn quay về Hoặc bang, còn muốn đem vị trí Nhị ca Hoặc bang cho hắn, Tần Đại Đồng cự tuyệt, nói ở trong tù đã suy nghĩ rất nhiều, sau khi ra tù thầm nghĩ muốn sống cuộc sống an ổn, vì thế hắn tới Đài Bắc, mở quán rượu, hiện tại, sống cùng Tiểu Dị.
“Triệu lão đại, Kim Long coi như là tiểu lão đệ của ta, còn có…” Tần Đại Đồng liếc Trương Kiến Hiền: “… Chuyện của hắn ta cũng không thể mặc kệ, cho nên ta đến đàm hòa cùng ngài…”
Tần Đại Đồng vì sao không thể không để ý chuyện của Trương Kiến Hiền? Nói đến nói đi còn không phải do Trương Kiến Hiền gọi điện cho hắn, nhờ hắn đến điều đình. Tiểu Dị biết được, ngay trên giường lôi kéo nài nỉ, muốn Đại Đồng ca nhất định phải giúp Trương Kiến Hiền chuyện này.
Tần Đại Đồng trên cơ bản là một nam nhân tốt yêu thương lão bà, cho dù không muốn liên quan gì tới hắc đạo, nhưng Tiểu Dị đã yêu cầu như vậy (đương nhiên là dùng tới thủ đoạn âm hiểm hai mắt đẫm lệ lưng tròng), hắn đành đáp ứng, lập tức xuôi nam, gặp lại Lão Đại mười năm trước của mình.
Về phần Triệu lão đại, tuy rằng thủ đoạn lãnh khốc, cũng là người rất nặng tình nghĩa, lại nói Hoặc bang cùng Vân Dật hội vẫn tới mức động đến binh đao, chỉ là vì duy trì uy tín, lão mới muốn cho hai tên nhóc Vân Dật hội một chút giáo huấn, hiện tại Tần Đại Đồng đến đây, lão cũng có bậc thang xuống, vì thế…
Mọi việc liền được Trương Kiến Hiền vân đạm phong khinh giải quyết.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
19 chương
9 chương
57 chương
15 chương
33 chương
30 chương