Chương 61.2: Lăng Nhân cúi đầu mím miệng cười.   Lúc này Lăng Triệu chạy tới kéo lấy góc áo Lăng Nhân, "Chị, chơi với em."   "A?" Nhóc con này chưa bao giờ dính cô, sao hôm nay lại nói cô chơi cùng?   Thấy cô chưa lập tức đáp ứng, Lăng Triệu dẩu miệng lên, vô cùng ủy khuất mà nói: "Bạn chị tới, chị liền không chơi với em."   "..."   Cô trước kia cũng không phải cùng chơi với bé sao?   Nhóc con hôm nay làm sao vậy?   Lăng Nhân thật sự không thắng nổi ánh mắt lên án của Lăng Triệu, gật đầu, nói: "Sắp phải ăn cơm rồi, cơm nước xong lại chơi cùng em, được không?"   "Được ạ!"   ...   Lúc ăn cơm.   Lăng Triệu kiên định không thay đổi mà đảm đương làm bóng đèn, thề muốn ngăn cách Lăng Nhân cùng Lục Thiệu Đông ở trên bàn cơm, không đạt mục đích không ăn cơm.   Lăng Nhân: “……”   Khóe miệng Lục Thiệu Đông nhẹ cong, cho nhóc con một ánh mắt nhóc chờ đó , sau đó rót rượu cho cha vợ tương lai.   Lăng Vu Hải nhấp một ngụm rượu, nói: “Tôi nghe Nhân Nhân nói, cậu định chuyển nghề về làm cảnh sát hình sự?"   "Đúng vậy ạ. Thủ tục chuyển nghề đã xong xuôi, qua tết Nguyên Tiêu bắt đầu đi làm.”   Lăng Vu Hải thả chén rượu lại bàn ăn, nói: "Làm cảnh sát hình sự rất nguy hiểm."   Lục Thiệu Đông lại rót rượu, khóe miệng trước sau cong một độ cong nhàn nhạt, giọng vân đạm phong khinh: "Cháu làm cảnh sát hình sự mà nói, nguy hiểm chắc là phạm nhân."   Lăng Nhân yên lặng mà ở trong lòng tán dương anh.   Lăng Triệu làm mặt quỷ với bát cơm.   Đường Duyệt thì cảm thấy vui mừng mà cười. Điển hình mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vui mừng.   "Chuyện về sau, cậu tính thế nào?" Lăng Vu Hải lại hỏi.   Lục Thiệu Đông: “Nếu ngài đồng ý, cháu sẽ nhanh chóng thành hôn với Nhân Nhân."   Mặt Lăng Vu Hải khẽ biến: "Các cậu còn trẻ. Chuyện này chờ sau này thảo luận kỹ hơn."   Lục Thiệu Đông cũng không tức giận, nói tiếp: "Hôn phòng cháu đã chuẩn bị xong. Những năm này ở trong bộ đội không tiêu tốn tiền gì, tiền gửi ngân hàng cũng có một ít. Tiền lương của cảnh sát tuy rằng không cao, nhưng cũng tuyệt không làm cho Nhân Nhân chịu ủy khuất."   "Ừ." Lăng Vu Hải gật gật đầu, tỏ vẻ khá vừa lòng với câu trả lời này.   Ăn xong bữa cơm, Lăng Nhân bị Lăng Triệu quấn lấy vui đùa, Lục Thiệu Đông thì cùng đi ra ngoài với Lăng Vu Hải.   ...   Ước chừng một giờ sau.   Lăng Nhân ngồi dưới mặt đất đầy khối gỗ xếp phiền muộn không thôi, ngoài các hình  lập phương cùng hình hộp chữ nhật ra, cô thật sự không biết mấy thứ này.   Lúc này hai người Lục Thiệu Đông cùng Lăng Vu Hải trở lại, một bộ trò chuyện với nhau rất vui.   Lăng Vu Hải: "Ta thấy tháng sau cũng khá được."   Lục Thiệu Đông: "Cháu nghe ngài."   Lăng Vu Hải: "Được. Ta đi xem lịch, chọn ngày lành cho các cậu."   Cô không nghe lầm chứ?   Tháng sau?   Chọn ngày?   Lúc nãy ăn cơm không phải còn nói, chuyện kết hôn phải thảo luận kỹ hơn sao?   "Anh sao làm được vậy?" Cô hỏi Lục Thiệu Đông.   Lục Thiệu Đông lại cười không nói, hai ngón tay kẹp lấy một khối gỗ, nói với Lăng Triệu: "Anh đua với em."   Lăng Triệu lập tức nhào cả người qua bảo vệ toàn bộ gỗ xếp: "Đây là của em! Không cho chạm vào!"   Lăng Nhân: “…" Địch ý của nhóc con này đối với Lục Thiệu Đông có chút lớn.   Đương đại ma vương gặp phải tiểu ma vương, ai thua ai thắng?   Lăng Nhân nghịch ngợm mà chớp chớp mắt với Lục Thiệu Đông, em xem trọng anh.   Lục Thiệu Đông không thèm để ý mà hừ cười một tiếng, không màng Lăng Triệu quỷ khóc sói gào, lăn lộn đầy đất, thong thả ung dung mạnh mẽ lấy ra một khối lại một khối xếp gỗ, bắt đầu  rút.   Mười phút sau ——   Một khắc trước Lăng Triệu còn đằng đằng sát khí khóc đỏ mắt, lúc này hai mắt tỏa ánh sáng, mặt đầy sùng bái mà nhìn thứ trong tay Lục Thiệu Đông, chảy nước dãi ba thước: “Máy bay chiến đấu!"   "Ừ hử."   "Có thể dạy em không?" Chắp tay trước ngực, tiểu ma vương nháy mắt biến thành tiểu đáng thương.   Đại ma vương xấu xa cong khóe miệng, nhẹ nhàng nói: "Gọi anh rể."   "Anh rể!"   Không chút nghĩ ngợi, không có tiết tháo chút nào nói.   — —  mười phút liền thu phục tiểu ma vương.   Lăng Nhân: "..."   Thế giới của đàn ông, cô không hiểu lắm.   .   Dựa theo ý của Lăng Vu Hải, hôn lễ của Lăng Nhân cùng Lục Thiệu Đông được định vào cuối tháng ba, thời gian chuẩn bị trước sau chưa đầy một tháng.   Qua Tết Âm Lịch, Lăng Nhân trở lại thành phố Nam, liền tìm Vương Gia Lâm cùng cô thử áo cưới.   "Phó Kiêu Phong thật đúng là không mạnh miệng nói, cậu quả nhiên kết hôn trước tớ. Ha ha!" Vương Gia Lâm cười hì hì nói, sau đó cầm lấy một chiếc váy cưới cổ hình chữ V lộ lưng kéo dài trên mặt đất, nói: "Cái này thế nào?"   Lăng Nhân ngưng mắt nhìn nhìn, nói: "Có phải quá lộ không?"   "Biết cậu sao cũng nói như vậy." Vương Gia Lâm thả áo cưới về, tay lướt qua một loạt áo cưới thật dài, vừa nhìn vừa nói: “Ba mẹ cậu chắc phải rất vừa lòng với Lục Thiệu Đông đấy! Tháng trước mới vừa gặp mặt, tháng này liền muốn gả cậu cho cậu ấy."   Lời nghe sao lại nghe như ba mẹ cô mới vừa ý Lục Thiệu Đông, mà không phải là cô?   Nhưng mà... Ba mẹ hình như rất thích anh đấy.   Lăng Nhân nhớ tới đêm hôm đó quyết định ngày hôn lễ, cô hỏi anh: "Ba em rốt cuộc tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý vậy?" "Chắc là sợ, qua thôn này, sẽ không có cửa hàng nào."   "..."   Thật đủ tự tin.   Sau đó cô lại hỏi Lăng Vu Hải vấn đề tương tự, đáp án là — —   "Đứa nhỏ Thiệu Đông  này quá được phụ nữ trung lão niên thích, ba mang thằng bé xuống chưa kịp đi một vòng, liền đụng phải tám đồng chí Tổ Dân Phố, chủ động muốn giới thiệu con gái cho thằng bé."   "May mắn ba tiên hạ thủ vi cường. Con không nhìn thấy chứ, khi bọn họ nghe Thiệu Đông là con rể tương lai của ba, ánh mắt kia... Ha ha ha ha... Dùng lời của người trẻ tuổi các con là — — hâm mộ ghen tị."   "Ánh mắt không tệ, giúp ba chọn một con rể tốt."   Đối với lần này, biểu tình Lăng Nhân là —— trợn mắt há hốc mồm.   Tám đồng chí Tổ Dân Phố kia, là diễn viên tạm thời Lục Thiệu Đông mời tới đúng chứ?   Vẫn còn cười cười, Lăng Nhân chỉ một chiếc áo cưới trên người manocanh nói: "Cái kia thế nào?"   Vương Gia Lâm theo ngón tay cô chỉ nhìn qua, cẩn thận đánh giá một phen, sau đó rung đùi đắc ý nói: “Làn váy hình chữ A rộng, bên vai, đơn giản hào phóng, đoan trang lại không mất gợi cảm. Rất thích hợp với cậu! Thử một chút đi.” Nói xong, vẫy tay với người bán hàng.   Người bán hàng lập tức nhiệt tình giúp Lăng Nhân mặc thử.   Lăng Nhân thử quần áo không chút khó khăn, Vương Gia Lâm hỏi: "Đúng rồi, hôn lễ rốt cuộc cử hành ở nơi nào? Trên thiệp mời tớ nhận được, lại không viết địa chỉ."   "Tớ cũng không biết. Tớ chỉ phụ trách tham dự hôn lễ, những chuyện khác do anh ấy phụ trách." Lăng Nhân vừa soi gương vừa nói, nhìn chung quanh một chút, rất hài lòng, liền nói với người bán hàng: "Lấy bộ này."   "Lục Thiệu Đông thần bí như vậy, ngay cả phù dâu như tớ cũng gạt, tớ đoán nhất định sẽ là một kinh hỉ lớn." Vương Gia Lâm mặt đầy hâm mộ.   Lăng Nhân cười cười: "Không phải là kinh sợ liền tốt."   "Sẽ không đâu. Cũng không phải là Phó Kiêu Phong... Ai nha, Phó Kiêu Phong nhất định sẽ giúp Lục Thiệu Đông bày mưu tính kế. Xong rồi, đột nhiên có chút hoảng. Dẫu sao tên kia mua pháo hoa, cũng có thể mua phải hàng nhái hàng giả.”   “Ha ha. Tớ đột nhiên có chút mong đợi."   "Cậu còn cười được. Tớ thật sự rất lo! Không được, tớ phải gõ gõ anh ấy, ngàn vạn không thể để cho anh ấy ra chủ ý gì cho Lục Thiệu Đông." Vương Gia Lâm vừa nói vừa mở wechat ra, còn nói: "Hình cậu vừa thử áo cưới đó, tớ gửi trong nhóm rồi. Đại Chu hôm nay kiểm tra thai nhi, không thể tới cùng cậu, để tớ gửi ảnh chụp lên nhóm cho cậu ấy xem."   "Được."   Thay áo cưới xong, Lăng Nhân từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra xem hình, mở wechat ra, phát hiện có một người xin làm bạn tốt.   【 Lăng Nhân chào cậu, tôi là Dư Yên Nhiên, có chuyện phải nói với cậu. 】   “Dư Yên Nhiên muốn thêm wechat tớ." Cô nhìn di động kinh ngạc mà nói thầm.   Vương Gia Lâm nghe vậy lại gần, ngạc nhiên mà nói: "Cô ta thêm wechat của cậu làm gì?"   "Cô ấy có chuyện nói với tớ."   Lăng Nhân nhận lời mời bạn tốt, Dư Yên Nhiên lập tức gửi tới một đoạn chữ dài, như đã biên tập xong từ trước đó vậy.   【 Lăng Nhân, nghe nói cậu cùng Lục Thiệu Đông muốn kết hôn, chúc mừng các cậu, chân thành chúc phúc các cậu bạc đầu giai lão. Lần trước ở khu nội thất gặp phải cậu, biết được cậu cùng Lục Thiệu Đông còn ở bên nhau, tôi thật sự thay cậu cảm thấy cao hứng. Tôi đã từng thích Lục Thiệu Đông, từng ghen tị với cậu, mang theo không cam lòng vượt qua toàn bộ thanh xuân, hiện tại tôi cuối cùng cũng có thể tiêu tan. Mấy năm quá khứ, tôi chạy sai kịch bản, không cẩn thận chạy vào kịch bản của hai người, lại vọng tưởng chính mình là vai chính, cho nên mới không cam lòng như thế, Hiện tại, tôi muốn làm vai chính trong kịch bản của chính mình. Hy vọng có một ngày, hy vọng tôi có thể mang theo người ấy, ngẫu nhiên gặp được các cậu ở góc nào đó của thành phố, sau đó nhìn nhau cười một tiếng, xóa bỏ tất cả chuyện cũ trước kia. 】   Lăng Nhân một hơi xem xong, sau đó nhanh chóng đáp: 【 Cố lên. Chúc khỏe. 】   Đối diện không trả lời.   Nhưng Lăng Nhân biết Dư Yên Nhiên nhất định thấy.   "Tớ nghe nói, Dư Yên Nhiên từ hôn với vị hôn phu của cô ấy." Vương Gia Lâm nói.   Lăng Nhân nhướng nhướng mày, không tiếp lời.   Lần trước gặp phải ở khu nội thất kia, Mạnh Thanh Thanh nhắc tới Dư Yên Nhiên có một vị hôn phu nhiều tiền bỏ vốn lớn mua hôn phòng ở thủ đô, trên mặt Dư Yên Nhiên không có một chút hạnh phúc của cô dâu đợi gả.   Hôn sự như vậy, lui rất tốt.   .   Mùa xuân ba tháng, trời trong nắng ấm.   Hôn lễ của Lăng Nhân cùng Lục Thiệu Đông đúng hạn cử hành.   Lăng Nhân ngồi ở trong phòng trang điểm, hạnh phúc, mong đợi, lại có chút thấp thỏm.   Từ lúc cô được Lục Thiệu Đông đón từ khách sạn tới đây, mắt vẫn luôn bị che bằng vải đen, mãi cho đến khi vào cửa mới gỡ xuống.   Cửa phòng trang điểm bị người khóa từ bên ngoài, cô không ra được, nhưng loáng thoáng có thể nghe phía bên ngoài có tân khách nói chuyện với nhau. Nghe tiếng, tân khách cũng không ít.   "A Nhân, tớ hình như nghe được tiếng của Đại Chu." Vương Gia Lâm thân là phù dâu còn mong đợi hơn Lăng Nhân, hận không thể lập tức xông ra.   Lăng Nhân gật đầu: "Tớ cũng nghe được. Còn có tiếng của em trai tớ."   Lăng Triệu hôm nay là hoa đồng, Chu Vân Dạng dẫn bé tới, tỏ vẻ hôn lễ sắp bắt đầu rồi.   Một phút đồng hồ sau, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng chuông đi học.   "Cái quỷ gì vậy? Không phải bật sai nhạc chứ? A a a, thật lo lắng tên Phó Kiêu Phong kia làm chuyện gì mà." Vương Gia Lâm lo lắng nói.   Lăng Nhân dở khóc dở cười, đang muốn an ủi bạn tốt, lại nghe hôn lễ tấu nhạc vang lên.   “Hôn lễ bắt đầu rồi. Gia Lâm, đưa  A Nhân xuất hiện đi.” Chu Vân Dạng ở ngoài cửa kêu.   Vương Gia Lâm một bước dài vọt tới cửa, nói: "Còn khóa chứ?"   "Các cậu chuẩn bị tốt, tớ mở cửa đây."   "Ồ. Được."   Vương Gia Lâm vội vàng chạy về bên cạnh Lăng Nhân: "Chuẩn bị xong chưa?"   Lăng Nhân hít một hơi thật sâu, gật đầu: "Chuẩn bị xong."   Lời còn chưa dứt, tầm mắt bỗng nhiên sáng lên, toàn bộ phòng trang điểm giống như một cái hộp bị mở ra.   Bất ngờ đập vào mắt, là thảm cỏ xanh cô quen thuộc, thảm đỏ trải lên, tân khách ngồi đầy.   Đồng phục học sinh đổi thành âu phục.   Hai bên thảm đỏ thật dài, phù rể mặc âu phục giày da xếp thành hàng, trên tay bọn họ mỗi người nâng một đóa hồng đỏ.   Nhìn gần, còn có chút quen mắt.   Cô nhớ ra rồi.   Là nhóm giáo bá lớp chín.   "Năm mươi hai người, tất cả thành viên tham dự." Vương Gia Lâm thấp giọng nói.   Lăng Nhân hơi kinh ngạc: "Cậu đã sớm biết sao?"   "Dĩ nhiên. Tớ diễn không tệ chứ?"   "... Ừ."   Qúa như thật. Cô hoàn toàn không chút nghi ngờ.   Lăng Nhân nhìn hôn lễ long trọng trước mắt, cảm động đến một chữ không nói ra được, đoạn phim quen biết với mọi người thoáng hiện lên."   “Tiểu tiên nữ, Đông ca đang đợi cậu." Giáo bá đứng đầu tiên bỗng nhiên nói.   Những lời này.   Cô nghe đã nghe từ cao trung.   Sao nghe cũng không chán, vĩnh viễn có một cảm giác ngượng ngùng như trái tim thiếu nữ hoài xuân bị người nhìn thấy.   — — Anh đang đợi cô đấy.   Lăng Nhân giương mắt nhìn lên, một đầu khác của hàng, Lục Thiệu Đông ôm một bó cát tường trắng, lẳng lặng mà cười với cô.   Ngoài vườn trường, còn vang lên khúc quân hành hôn lễ.   Cô bước lên tiết tấu của âm nhạc, từng bước một đi qua, cuối đường, là anh cùng thời niên thiếu khinh cuồng của anh.   Cô không che dấu hạnh phúc trong lòng, tươi cười từ khóe miệng cong đến đuôi lông mày, đưa anh từ ánh mắt đến tận đáy lòng.   Đông ca, con đường nhân sinh rất dài, chúng ta chậm rãi đi.   --- toàn thư chính văn hoàn ---