Chương 53-2:   Ánh mắt Vương Gia Lâm cũng ảm đảm xuống, trầm mặc thật lâu, nói: "Chuyện trước kia không cần nhắc lại.”   Hắn đối với cô rất tốt. Từ mười tám tuổi đến 26 tuổi,  giữa bọn họ từng có rất nhiều hồi ức tốt đẹp.   Chia tay chỉ là bởi vì cô không thể chịu được những cuộc cãi nhau bất tận.   Hai người đối diện không nói gì hồi lâu, Phó Kiêu Phong bỗng nhiên nắm lấy tay cô, nói: "Trước kia là anh quá ngây thơ, anh không nên buồn bực liền xem nhẹ cảm xúc của em. Cho anh một cơ hội nữa, được không? Lần này anh nhất định sẽ không làm sai nữa."   Trong lòng Vương Gia Lâm chấn động một cái, ngơ ngác nhìn hắn, không biết nên đáp lại thế nào.   " Tối hôm qua em đăng trong vòng bạn bè anh thấy được. Bức ảnh che ô đó. Lúc đầu anh không hiểu nó, nhưng anh đã suy nghĩ rất lâu nới nghĩ ra. Anh biết mình trước kia sai ở đâu, sau này nhất định sẽ thay đổi."   Nói xong lời nói này, Phó Kiêu Phong thành ý tràn đầy mà nhìn chằm chằm cô,  hận không thể trực tiếp móc tim ra cho cô xem.   Rất lâu sau đó, mới thấy cô đáp: "Có rảnh cùng nhau xem chứ."   "Ừ!" Hắn không khống chế được nội tâm mừng như điên, làm ra động tác tay thắng lợi.   Vương Gia Lâm nhìn người đàn ông cô dùng toàn bộ thanh xuân để yêu này, cũng cười.   Bọn họ đều cần phải thay đổi.   Lần này, cô cũng không muốn sai lầm nữa.   .   Cùng lúc đó, Lăng Nhân cùng Lục Thiệu Đông đã từ cục công an nhận lấy hành lý, cũng chọn xong ghế sô pha, bàn trà nhỏ, bàn ăn, bàn đọc sách... Các loại đồ dùng trong nhà.   " Còn phải chọn cho phòng ngủ phụ hai cái giường." Lăng Nhân nhìn vào danh sách mua đồ nói.   Trong lòng Lục Thiệu Đông tức khắc kéo chuông đỏ cảnh cáo, trên mặt đề phòng còn nghiêm túc hơn khi biên giới bị quân đội nước láng giềng xâm lấn, trong giọng nói hết sức cảnh giác: "Em muốn phân phòng ngủ với anh?"   "..."   "Anh khuyên em nhanh chóng vứt bỏ ý niệm này. Anh sẽ không đồng ý."   "..."   Người này nha! Có thể đứng đắn một chút không.   Lăng Nhân buồn cười trừng anh một cái, nói: "Mua giường chẳng qua là để ngừa trong nhà sau này có khách tới, cũng không thể để cho người ta ngủ dưới đất chứ? Huống chi chờ sau này còn có trẻ con... "   Dừng lại!   Sao lại nói lỡ miệng rồi?   Tại sao từ khi ở chung một chỗ với anh, luôn không nhịn được nghĩ đến chuyện sau này?   ... Không còn mặt mũi mà gặp người.   Lăng Nhân cắn môi, xấu hổ cúi đầu xuống.   Lục Thiệu Đông cũng rũ mắt xuống nhìn cô, phát hiện qua nhiều năm như vậy, trái tim vẫn như thời niên thiếu bị một cái nhăn mày một tiếng cười của cô tác động tới, mỗi lần thấy dáng vẻ cô thẹn thùng đỏ mặt, trái tim cứng rắn cũng mềm xuống.   Ôm vai cô, anh tâm tình tốt mà cong môi cười: "Em muốn có trẻ con sao?"   Mặt Lăng Nhân vốn bởi vì ngượng ngùng mà nóng rực, lúc này càng thêm khó nhận ra, đầu hận không thể chui xuống lòng đất.   "Em chỉ là giả thiết... " Cô nhỏ giọng nói thầm.   "Được. Vậy về sau sinh."   "..." Ai muốn về sau sinh với anh.   "Anh tạm thời chưa muốn sinh, không muốn bị con chồng trước phá hư thế giới hai người.”   "..."   Con chồng trước?   Ghét bỏ trẻ con như vậy, khi còn nhỏ nhất định không ít lần bị ghét bỏ.   ...   Chọn xong giường ngủ cho phòng ngủ phụ, Lục Thiệu Đông đi tính tiền cũng xử lý giao hàng tận nhà, Lăng Nhân đi mua nước.   Cầm theo một bình nước khoáng trở về, gặp phải bạn học cũ.   “Lăng Nhân?! Thật là cậu sao?" Đối phương chào hỏi trước.   Lăng Nhân ngẩn mấy giây mới nhận ra người: "Dư Yên Nhiên?"   Cô trước kia không thân với bạn học trong lớp trọng điểm, bởi vì quan hệ với Lục Thiệu Đông, đối với Dư Yên Nhiên ấn tượng khá sâu.   Tám năm không gặp, Dư Yên Nhiên biến hóa không nhỏ, bỏ đi ngây ngô thời cao trung, thêm vài phần thướt tha thùy mị, thành mỹ nhân cổ điển tiêu chuẩn. Không đổi là, bên cạnh cô vẫn có Mạnh Thanh Thanh ngồi cùng bàn năm đó.   "Là tôi." Dư Yên Nhiên mỉm cười, thân thiết hỏi: "Cậu về nước khi nào vậy?"   Lăng Nhân đáp: "Ngày hôm qua."   Dư Yên Nhiên: "Đúng dịp vậy sao. Tôi ngày hôm qua cũng mới về thành phố Nam, hôm nay cùng Thanh Thanh đi dạo phố."   Lăng Nhân gật gật đầu, sau đó lễ phép cười cười với Mạnh Thanh Thanh, xem như chào hỏi.   Mạnh Thanh Thanh lại không quá cảm kích, cằm sắp nâng đến trên trần nhà, lên tiếng: "Yên Nhiên bây giờ là đang làm lãnh đạo của một công ty nước ngoài ở thủ đô, vị hôn phu của cô ấy đã mua xong hôn phòng, tiêu tốn gần ngàn vạn. Thật hâm mộ Yên Nhiên mà, vóc người đẹp, năng lực làm việc mạnh, vị hôn phu lại có tiền, quả là người chiến thắng trong cuộc sống. Qủa nhiên tốt nghiệp xong rồi yêu mới đáng tin. Tình yêu thời học sinh, 99% đều tu không thành chính quả.”   Nói tới đây, cô ta hỏi Lăng Nhân: “Đúng rồi, cậu cùng Lục Thiệu Đông có khỏe không?”   Hừ hừ. Trong vòng bạn học đã sớm truyền đến điên rồi, Lục Thiệu Đông ba năm trước đây bị tổn thương tình cảm đi Tây Tạng, trong lòng căm ghét Lăng Nhân.   Lúc cao trung tình yêu cảm động như vậy, bây giờ không phải rơi vào kết cục cả đời không qua lại với nhau sao?   Thật hả giận!   Mạnh Thanh Thanh một lòng một dạ muốn chọc vào vết sẹo của Lăng Nhân, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, không cho cô lảng tránh vấn đề, tươi cười trên mặt có chút ác độc.   Lăng Nhân không biết tính toán trong lòng Mạnh Thanh Thanh, vừa định trả lời, lại nghe tiếng của Lục Thiệu Đông từ phía sau truyền tới — —   "Cảm ơn cậu quan tâm, chúng tôi thật sự rất tốt."