Chương 49:   Sân bay quốc tế thành phố Nam.   Lăng Nhân kéo rương hành lý màu đen, thông qua kiểm tra an ninh nhập cảnh, dần đi đến. Lối ra vây đầy người tới đón, radio của sân bay phát tiếng Trung, nghe đặc biệt thân thiết.   Dõi mắt nhìn lại, còn có thể thấy cảnh sát phiên trực đang lui tới trong đám người.   Đây là những thói quen cô dưỡng thành trong mấy năm này, mặc kệ đi đến nơi nào, hễ nhìn đến người mặc cảnh phục hoặc quân trang, luôn không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần.   Đang nhìn đến xuất thần, rương hành lý trong tay bỗng nhiên bị một cái rương màu đen khác đụng bay.   " Xin lỗi, không có làm cô bị thương chứ?" Một thiếu niên gầy gầy đuổi theo, một bên nhặt rương hành lý một bên hỏi.   " Không có." Lăng Nhân lắc đầu, kéo rương hành lý màu đen.   “Vậy là tốt rồi.” Thiếu niên một bộ ‘ may mắn không có việc gì ’, sau đó kéo cái rương tránh ra, đi ra vài bước, lại quay đầu nhìn lại, tựa hồ muốn xác nhận có thật sự có sao không.   Lăng Nhân nhấp nhấp miệng, kéo cái rương tiếp tục đi, lại phát hiện cái rương hình như nhẹ hơn không ít, đang lúc cúi đầu kiểm tra, nghe được phía trước truyền tới một tiếng kêu gọi thân thiết — —   “A Nhân!”   Vừa nhấc mắt, thấy Vương Gia Lâm ở cách đó không xa điên cuồng vẫy tay với cô.   Vương Gia Lâm gầy hơn rất nhiều so với khi ở cao trung, cũng cao thêm, biến thành đại mỹ nữ tiêu chuẩn.   Nếu không phải Vương Gia Lâm gọi cô trước, cô cũng không quá dám nhận nhau.   "Cậu vẫn tới." Lăng Nhân đi qua, nhàn nhạt mà cười nói.   Vương Gia Lâm hừ hừ trừng cô một cái nói: "Năm đó lúc cậu đi tớ không thể đưa cậu, bây giờ cậu đã trở lại, nào có đạo lý không tới đón?"   “Năm đó…… Đi vội vàng.”   "Tớ biết. Tớ cũng nghe Phó Kiêu Phong nói, cậu lúc ấy cũng thân bất do kỷ, ai cũng không kịp nói lời từ biệt, trừ Lục... "Vương Gia Lâm đột nhiên ngưng lại lời nói, thật cẩn thận mà nhìn bạn tốt một cái, thấy vẻ mặt cô vẫn như thường, mới chuyển đề tài, nói: "Tớ nhớ cậu muốn chết. Cậu  xuất ngoại nhiều năm như vậy, sao không liên lạc với mọi người?"   Lăng Nhân cong môi lên, nụ cười vẫn nhàn nhạt, nói: "Việc học bận quá.”   “Cũng đúng, hoàn toàn có thể tưởng tượng được có bao nhiêu bận rộn. Cậu đọc sách đúng là không muốn sống, hai năm hoàn thành xong học phần đại học của bốn năm, sau đó lại chỉ dùng hai năm hoàn thành bằng tiến sĩ, tính luôn năm thứ nhất học nền tảng, trước sau chỉ tốn 5 năm liền lấy được băng tiến sĩ y khoa Ivy League tại Mỹ. A Nhân, tớ thật bội phục cậu. Cậu từ đâu có được nghị lực lớn như vậy?" Vương Gia Lâm nói.   Từ đâu sao?   Chắc là người kia cho.   Lăng Nhân nhàn nhạt mà cười cười, nói: “ Cậu sao lại biết những việc này?" Cô chưa từng tuyên truyền lý lịch của mình, hiện giờ lại mới vừa về nước, hẳn không có ai biết mới đúng.   "Không chỉ có tớ biết, tớ đoán nhân dân toàn tỉnh đều biết."   "Vì sao?"   "Bởi vì đài truyền hình tỉnh thành từng đưa tin nha! Cậu quên sao, ba cậu hiện tại là Bí thư tỉnh ủy. Ba năm trước lúc cậu tốt nghiệp ấy, ông ấy đi Mỹ tham gia lễ tốt nghiệp của cậu, các phương tiện truyền thông lớn ở tỉnh thành cạnh tranh nhau đưa tin. Cậu thành một huyền thoại truyền cảm hứng. Phải biết rằng ngành bác sĩ y khoa tại Mỹ khó tốt nghiệp nhất thế giới, có người mười mấy năm cũng không nhất định có thể tốt nghiệp đâu."   Nói tới chuyện này, Vương Gia Lâm đến bây giờ vẫn còn rất tự hào, một huyền thoại truyền cảm hứng như vậy, lại là bạn thân nhất của cô đấy!   "Lúc chúng tớ nhìn thấy tin tức kia, thật đúng là vừa bất ngờ vừa vui mừng, vui vẻ vô cùng. Mọi người đều cho rằng cậu muốn trở lại, cố ý chuẩn bị hoan nghênh cậu, muốn cho cậu một kinh hỉ. Nhưng mà cái này cũng không tính là gì, lãng mạn nhất chính là Lục Thiệu Đông, tớ nghe Phó Kiêu Phong nói, cậu ấy cũng chuẩn bị xong... "   Nói tới đây, Vương Gia Lâm lại ý thức được chính mình nói tới người không nên nói, vội vàng che miệng lại. Dù sao ai cũng không biết, giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cho nên vẫn ít nói thì tốt hơn, để tránh chọc cô thương tâm.   Ba chữ Lục Thiệu Đông làm cho trong lòng Lăng Nhân chợt kéo căng, tựa như thứ gì đó phong ấn đáy lòng rất nhiều năm, bị giải trừ phong ấn, tất cả cảm xúc trào tới, hận không thể lập tức nhìn thấy anh, lại sợ sau khi thấy anh rồi, cảnh còn người mất.   Trầm mặc một hồi, cô hỏi: "Anh ấy khỏe không?"   Vương Gia Lâm thở dài một hơi, nói: "Sau khi tin cậu tốt nghiệp xong ở lại nước Mỹ công tác truyền tới, cậu ấy ngày hôm sau liền xin điều đi Tây Tạng, ba năm không trở về, không có ai biết có khỏe hay không. Nhưng mà nơi Tây Tạng đó, nghĩ cũng biết không tốt. A Nhân, cậu không liên lạc với chúng tớ còn chưa tính, vì sao ngay cả cậu ấy... Cũng không liên lạc?"   Lăng Nhân gục đầu xuống, trầm tư hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Chúng tớ đã nói, trước khi tốt nghiệp sẽ không liên lạc."   “Chuyện khi nào?”   “Rất lâu rồi.”   Lăng Nhân nhàn nhạt mà nói.   Chắc là nửa năm sau khi anh tiến vào trường quân đội. Suốt nửa năm, bọn họ chỉ gọi điện thoại ba lần. Cô nhắn tin cho anh, trên cơ bản đều phải một tháng sau mới có thể nhận tin nhắn trả lời, mà bởi vì có lúc chênh lệch múi, chờ tới lúc cô thấy tin nhắn của anh, anh lại mất liên lạc.   Như thế vòng đi vòng lại, giữa bọn họ có thể nói lời càng ngày càng ít, thật vất vả thông một cuộc điện thoại, chưa nói vài câu liền phải tập hợp.   Khi đó cô một mình sống ở nước lạ tha hương, không nơi nương tựa, không cách nào dung nhập vào vòng địa phương này, áp lực học tập lại lớn, bạn trai 90% thời gian đều rơi vào trạng thái mất liên lạc, mà cha mẹ nơi đó... Cũng không dung nạp cô, dần dần cảm xúc của cô càng ngày càng xuống thấp, luôn luôn cảm thấy cuộc sống quá khó khăn, không cách nào tiếp tục tiến về  trước.   Ở lần cuối cùng gọi điện thoại với anh, cô đề nghị tạm thời tách ra trước, anh dường như dự đoán được sẽ có ngày này, không hỏi nhiều liền đồng ý, nhưng mà đổi cách nói khác — —   " Có thể trước khi tốt nghiệp tạm thời không liên lạc, nhưng không phải là chia tay, cũng không phải tách ra."   " Được."   “Trong khoảng thời gian này là anh lạnh nhạt với em. Chờ sau khi anh lên làm sĩ quan, sẽ có nhiều thời gian tự do chi phối hơn. Chờ sau khi em về nước, anh lại bồi thường cho em, được không?"   "Em biết anh đã tận lực. Em không trách anh."   "Nhưng anh trách bản thân anh."   ...   Về sau cô tham khảo những cuốn sách liên quan mới phát hiện ra, chính mình khi đó có khuynh hướng bị bệnh trầm cảm, cho nên cảm xúc mới lên xuống, thậm chí muốn tạm dừng tình yêu.   Cũng may từ khi phong ấn anh dưới đáy lòng, cô đem tất cả tinh lực đều đặt ở trên học tập, tâm thái cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp.   Ngày tháng say mê việc học cùng công tác trôi qua thật nhanh, tám năm cũng chỉ như một cái búng tay.   "Vậy sau khi cậu tốt nghiệp tại sao không trở lại, mà muốn ở lại Mỹ công tác?" Vương Gia Lâm đột nhiên hỏi.   Lăng Nhân thu hồi suy nghĩ, thở dài nói: "Tớ cũng không muốn." Nói xong, hướng tới bên ngoài sân bay, nói: "Mọi người thế nào?"   Vương Gia Lâm thấy cô  nói sang chuyện khác, trong lòng biết cô không muốn nói nhiều, cũng không truy hỏi nữa, bắt đầu nói cho cô tình hình của mọi người gần đây ——   “Mọi người đều rất tốt. Chu Vân Dạng thi đại học phát huy vượt xa hơn người thường, tới một đại học về máy tính siêu lợi hại ở thủ đô, hiện giờ thành một Đại Ngưu lập trình. Thật ra thì tớ cũng không hiểu trâu bò bao nhiêu, nghe Phó Kiêu Phong nói. Phó Kiêu Phong cùng Thạch Vũ thi vào hai trường đại học, một người học công thương quản lý, một người học máy tính. Hiện giờ hai người bọn họ cùng Chu Vân Dạng, hợp lại cùng mở một công ty trò chơi, hô mưa gọi gió. Ồ, đúng rồi, năm thứ hai đại học Thạch Vũ thổ lộ với Chu Vân Dạng rồi, hiện tại bọn họ còn ở bên nhau.”   “Còn có Vương Liên, cậu còn nhớ rõ không? Nam sinh đặc biệt khôi hài của lớp chín kia. Cậu ấy trải qua cũng rất khôi hài. Cậu ấy năm đó không thi đậu đại học, đi tới một trường dạy nghề học quốc tế mậu dịch, sau khi tốt nghiệp bán dụng cụ chữa bệnh mấy năm, đi ăn máng khác đến một công ty Tây Tạng, kết quả bị bức lương vì xướng làm buôn lậu.  Khôi hài chính là, cậu ấy sau khi buôn lậu lại đụng phải Lục Thiệu Đông, lại được cứu giúp, còn được Lục Thiệu Đông thu nạp."   " Tóm lại mọi người đều rất tốt."   Nghe được mọi người đều rất tốt, Lăng Nhân vui mừng gật gật đầu, sau đó hỏi: “Cậu thì sao? Có tốt không?"   "Cậu còn biết quan tâm tớ sao?" Vương Gia Lâm cố ý trừng cô một cái, sau đó cười nói: "Tớ cũng rất khỏe. Cậu nhất định không nghĩ tới chứ? Tớ hiện tại chính là người mẫu. Tớ rất thích làm người mẫu, không cần động não. Cậu biết mà, tớ vừa động não liền choáng váng đầu.”   Tính cách lạc quan vẫn giống lúc cao trung như đúc.   Lăng Nhân khen: “Cậu xinh đẹp như vậy, làm người mẫu vừa lúc.”   “Cảm ơn khích lệ."  Vương Gia Lâm vui vẻ mà cong môi lên, sau đó nói: "Cậu cũng đẹp như trước kia, không đúng, đẹp hơn trước kia."   Lăng Nhân cười vén tóc mái ra sau tai, lại hỏi: "Cậu cùng Phó Kiêu Phong……”   "Từng yêu, lại tách ra rồi. Hiện giờ là bạn tốt." Vương Gia Lâm vô cùng tiêu sái mà nói, đôi mắt lại nhìn tới nơi khác, như đang lảng tránh gì đó.   Nghe được bọn họ chia tay, trong lòng Lăng Nhân có chút khổ sở, muốn an ủi, nhưng giật giật miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói.   Giữa tám năm này bọn họ nhất đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà cô một chuyện cũng không biết. Ngoài im lặng, cô không biết nói gì cả.   .   Phía nam của sân bay, khu chuyển bay trong nước.   Hai người quân nhân mặc quân trang xuất hiện ở sân bay, làm cho xôn xao không nhỏ, nhất là người có vóc dáng cao kia, trẻ tuổi dáng dấp đẹp trai không nói, trên vai hai hàng sao, đi ngang qua làm cho trái tim thiếu nữ rối loạn, rối rít lấy điện thoại di động chụp lén.   Tuy rằng biết rõ không phải đang chụp mình, Vương Liên vẫn đặc biệt hưởng thụ cảm giác thuận tiện được đèn flash vây quanh, cảm thấy dân chúng quê hương thật nhiệt tình.   " Đông ca, em nghe nói ngày đó anh xin nghỉ, lãnh đạo phía trên không đồng ý, anh sau đó nói sao thuyết phục lãnh đạo vậy?" Hắn hỏi.   Lục Thiệu Đông quân trang thẳng, mắt nhìn thẳng, một tay kéo rương hành lý, vai thẳng ngang, anh lờ đi những mặt hoa si chung quanh, sải bước đi tới phía trước, giọng trong trẻo lạnh lùng: "Chưa thuyết phục."   "..."   “Có phục hay không tôi cũng phải đi."   "..."   Đây không phải là chơi xấu lãnh đạo sao?   Trên làng dưới xóm bộ đội biên phòng khu Tây Tạng, chỉ sợ chỉ có Đông ca này dám chơi xấu lãnh đạo.   Trong lòng Vương Liên vẽ một chữ to phục , sau đó đuổi theo người phía trước, nói: "Cửa sân bay ở phía đông, chúng ta đi phía bắc làm gì vậy?"   Nói xong, khóe mắt nhoáng lên, thấy bảng hướng dẫn phía trước trên cao viết mấy chữ to khu đến của chuyến bay quốc tế , trên chữ còn vẽ một mũi tên hướng phía bắc.   Thì ra là muốn đi đón tiểu tiên nữ nha!   Vương Liên bừng tỉnh đại ngộ, lập tức bước nhanh theo sau, đi khoảng mười phút, người phía trước bỗng nhiên dừng lại, hắn kỳ quái giương mắt nhìn, phát hiện phía trước có hai đại mỹ nhân da trắng chân dài.   "Oa oa.  Tiểu tiên nữ!”   Hắn kêu sợ hãi một tiếng, sau đó kích động mà nhìn về phía lão đại nhà mình, tiếp theo phát hiện ——   Ngoan ngoãn, dáng đứng quân tư của lão đạo, tựa như gặp được thủ trưởng.