- Trong Thánh Vực này, ở trong mắt ta trừ hai ba người còn lại đều là con sâu con kiến. Chiến với ngươi một trận, cũng là chờ mong đã lâu của ta! Đến đây đi! Lăng Tiêu! Để ta nhìn thực lực chân chính của ngươi! Vương Lâm khí thế ngút trời, kiếm chỉ vào Lăng Tiêu, kỳ thật thân mình động cũng không động, nhưng khiến cho người ta có cảm giác một mối nguy hiểm sẽ ập tới mình trong chốc lát. Lăng Tiêu cười sảng khoái một tiếng, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay chỉ vào Vương Lâm. Vương Lâm nhìn bảo kiếm trong tay Lăng Tiêu, hơi thoáng nhíu mày, nói: - Lăng Tiêu! Ngươi coi ta không xứng sao? - Đây là ý tứ gì? Lăng Tiêu nhiều ít có hơi nghi hoặc. Nhìn Vương Lâm ngang nhiên thu hồi toàn thân chiến ý trở về, biết hắn không nói đùa. - Có ý tứ gì? Trên gương mặt ngạo nghễ của Vương Lâm, lộ ra vẻ thách thức: - Ngươi cho là ta nhìn không ra: thanh kiếm trong tay ngươi này phẩm chất rất kém cỏi sao? Nếu so với thanh Đoạn Thủy trong tay ta, quả thực như trên trời dưới đất! Dùng thanh Đoạn Thuỷ đấu với ngươi, cho dù có thắng, cũng là thắng mà không võ! Ta không tin nhiều năm như vậy, ngươi cũng không có một thanh bảo kiếm thuộc về chính mình! Lăng Tiêu cười khổ một chút, sau đó nói: - Nguyên vốn hẳn là có, đáng tiếc thiếu một loại tài liệu. Tông sư kiếm đạo, cho dù không hiểu thuật luyện kiếm, nhưng ít ra cũng không phải không biết gì. Cho nên Vương Lâm mói có thể mới vừa nhìn thoáng qua Yêu Huyết Kiếm trong tay Lăng Tiêu liền thấy ra chỗ thiếu sót. Chỗ thiếu sót này, đúng ra đối với người khác mà nói chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, bởi vì trong chiến đấu, chủ yếu vẫn là xem cách sử dụng kiếm của người ta! Một thanh lợi khí, ở trong tay kẻ bình thường, cũng không phát huy ra hết được sự rực rỡ của nó. Mà dù một thanh thiết kiếm bình thường, ở trong tay cường giả cũng có thể bộc phát ra uy lực kinh người! Nhưng với cấp bậc như Lăng Tiêu và Vương Lâm bọn họ, bất cứ một chênh lệch nào dù nhỏ cũng sẽ mang đến cho bọn họ tai họa không thể tưởng được. Vương Lâm này hiển nhiên là một người bản tính kiêu ngạo tự phụ tới cực điểm, vì thế hắn hoàn toàn không muốn chiếm một chút nhỏ tiện nghi nào với Lăng Tiêu! Đây mới chân chính là một võ giả! Đây mới đúng là khí độ! - Ngươi thiếu cái gì? Hai mắt Vương Lâm toát ra vài phần ý cười. Khi hắn nói ánh mắt còn chớp chớp, không giống như là hai kẻ đối đầu sắp chiến đấu sinh tử với nhau, mà giống như bằng hữu đang nói chuyện phiếm bình thường. - Hắc Thiết Mộc Thán mười vạn năm trở lên. Lăng Tiêu cũng cười nói, nơi khóe miệng, cũng nổi lên một vẻ tươi cười kỳ dị. Vương Lâm khẽ nhíu mày, dùng tinh thần lực lục soát trong nhẫn không gian của mình, ngay sau đó hắn cười nói: - Ngươi rất may mắn! Ta nơi này, vừa lúc có, hơn nữa đều là mười lăm vạn năm trở lên! Nói xong Vương Lâm lấy ra hơn mười cái mộc thán đen nhánh, dài hơn một thước, dường như có hơi đau lòng nói: - Thứ này không dễ có! Trong rừng cây phạm vi ngàn dặm mới có thể hình thành một cây như vậy. Hy vọng ngươi có thể luyện chế ra một thanh bảo kiếm tuyệt thế! Lăng Tiêu còn thật sự gật gật đầu. Sau đó nói: - Như ngài mong muốn! - - - - - - - - - - - - - - - - Vương Lâm khoanh chân ngồi ở ngoài không gian, nhắm hai mắt, dường như toàn thân cùng không gian này hợp thành một thể, rõ ràng ở nơi này, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác hoàn toàn rỗng không. Lăng Tiêu một bên luyện tế Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, một bên ở trong lòng tán thưởng: Vương Lâm này, quả nhiên là một nhân tài! Khó trách có thể xếp hạng thứ nhất trên Thiên bảng! Tuy nhiên nói gì thì nói, thứ nhất Thiên bảng và những người phía dưới thật sự là chênh lệch quá lớn! Người trên bảng Thiên Địa Nhân, coi như Lăng Tiêu cũng gặp qua không ít, như Vương Tá đứng hàng thứ thứ hai, Đông Hải Quái Khách đứng hàng thứ ba, Tư Đồ Quang Huy thứ bốn v. v... Những người này thực lực tuy rằng đều rất mạnh, nhưng thật ra cũng không bao nhiêu. Chỉ có Vương Lâm này, không ngờ mình cũng không nhìn thấu thực lực của hắn. Hơn nữa, cứ xem hành động hắn khẳng khái giao cho mình Hắc Thiết Mộc Thán trên mười vạn năm thì đã có thể thấy được: người này cũng là hạng người quang minh lỗi lạc! So với đệ đệ Vương Tá của hắn, bất kể nhân phẩm hay là võ công, mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần! Hắc Thiết Mộc Thán hơn mười vạn năm, ở trên không trung hình thành một hỏa trận ngũ hành độc đáo, thiêu đốt hừng hực bên ngoài không gian. Nhiệt độ cực nóng kia giống như ánh sáng mặt trời, khiến Vương Lâm đang nhắm mắt dưỡng thần cách đó không xa cũng hơi kinh hãi. Không phải Vương Lâm chưa thấy qua cảnh tế luyện bảo kiếm, nhưng chưa từng thấy giống như Lăng Tiêu thế này! "Khó trách rất nhiều năm trước đã được xưng là đại tông sư tuổi trẻ nhất trong Thánh Vực. Quả nhiên là có đạo lý của nó!" Về phần Vương Lâm vì sao lại chủ động đưa tài liệu cho Lăng Tiêu luyện hóa bảo kiếm? Có hai nguyên nhân: Một là do tính tự cao tự đại của hắn mà ra. Nếu Lăng Tiêu kiên trì không chịu, như vậy tất nhiên hắn cũng sẽ thu hồi bảo kiếm trong tay. Nguyên nhân thứ hai, là hắn muốn vì đệ đệ hóa giải đoạn ân oán kia. Lăng Tiêu cường thế như thế, hiển nhiên không phải dễ đối phó. Nếu thực sự kết thù đối với Vương Tá mà nói, cũng không phải một chuyện tốt! Còn điều thứ ba... khóe miệng Vương Lâm cong nhếch lên về phía trước, lơ đãng nhìn lướt lên bầu trời, nói trong lòng: "Lăng Tiêu quả thực thông minh!" - - - - - - - - - - - - - - - - - - - Vào thời điểm này ở Thánh Vực, Thục Sơn quốc toàn diện rực rỡ cờ hoa, nhanh chóng khuếch trương lãnh thổ. Rất nhiều người đều hoài nghi có phải Thục Sơn phái có sự giúp đỡ ngấm ngầm nào hay không? Nếu không như thế nào có thể phát triển nhanh như vậy! Đến ngay cả Mạnh gia một gia tộc nổi tiếng từ lâu đời ở Trung Châu, cũng hoàn toàn không chống đỡ được thế công của bọn họ! Người biết chân tướng sự việc, vĩnh viễn chỉ có mấy người, hơn nữa mỗi người đều nói năng thận trọng. Không có biện pháp, bất kể là Triệu Dũng, hay là Bạch Sơn Thánh Giả, đều không thể ra mặt một cách công khai được. Thậm chí rất nhiều người đến bây giờ vẫn đang hoài nghi, vị đại nhân vật cao cao tại thượng kia: Làm thế nào thu phục được sát thần như Bạch Sơn Thánh Giả? Dù sao Lăng Tiêu thành danh không lâu, mà hung danh của Bạch Sơn Thánh Giả thì đã truyền lưu không biết bao nhiêu năm rồi. Các nàng Diệp Tử cùng mọi người, rất ít xuất hiện ở dưới bầu trời Thánh Vực. Trong thế giới đỉnh nội đã được Lăng Tiêu hoàn toàn thôi diễn ra hết thảy, hiện tại đang điên cuồng cắn nuốt linh khí trong Thánh Vực với một tốc độ kinh người! Tuy nhiên đối với thế giới đỉnh nội mà nói, Thánh Vực thật sự là quá lớn! Cho dù nó cắn nuốt linh khí của Thánh Vực với tốc độ và số lượng thật vô cùng kinh người, nhưng cũng không làm cho nhiều người chú ý lắm. Lăng Tiêu không ở trong đó, người khác cũng không cảm nhận được. Chỉ có điều mọi người trong thế giới đỉnh nội, mỗi ngày đều đã cảm giác được rõ ràng: thế giới này rộng lớn lên từng ngày, linh khí càng ngày càng nồng đậm đến mức không hóa giải được! Nguyên vốn linh khí trong thế giới đỉnh nội là gấp năm sáu lần Thánh Vực, mà hiện tại, đã sớm tăng lên không dưới mười lần! Mọi người trong thế giới đỉnh nội, đều tiến vào trạng thái bế quan tu luyện trường kỳ. Ngay cả Diệp Tử vừa mới sinh hạ con nhỏ không lâu, cũng mang theo đứa con gái còn chưa trưởng thành bắt đầu tu luyện. Thời điểm cô bé còn trong bụng mẹ, đã được Lăng Tiêu dùng các loại thiên tài địa bảo tiến hành tẩm bổ thân thể. Có thiên tài nào có thể ưu tú và xuất sắc hơn so với người bồi dưỡng từ trong trứng nước như thế? Có thể đoán được, không cần tới bao lâu, trưởng nữ của Lăng Tiêu sẽ trở thành một nhân vật lĩnh quân của thế hệ mới! Tuy nhiên hôm nay, nhiều người lại đột nhiên rời khỏi không gian đỉnh nội, trở lại Thục Sơn phái ở Thánh Vực. Diệp Tử, Hoàng Phủ Nguyệt, Thượng Quan Vũ Đồng, Isa, Phong Linh, Xuân Lan, Thu Nguyệt, Tống Minh Nguyệt cùng với Nữ hoàng Tinh Linh Karina, còn thêm một số nữ nhân: Lam Hi, Lam Thiên Mai, Hoắc Thanh Thanh, Lăng Vận Nhi, Lăng Tố, Nha Nha, Ngô Tú Nhi v. v... tất cả đều tụ tập trên đại bình đài ở Thục Sơn phái Thánh Vực. Trận pháp, chậm rãi vận hành, tiếng thác nước ầm vang bên kia to lớn như vậy nhưng cũng không truyền đến bên này mảy may nào, toàn cảnh im lặng đến kim rơi cũng có thể nghe tiếng. Trên mặt chúng nữ, thoạt nhìn như bình tĩnh, nhưng dường như có một bầu không khí khẩn trương quanh quẩn trong lòng các nàng. Trong lòng mỗi người đều vô cùng trầm trọng, bởi vì các nàng đều biết Lăng Tiêu đi làm chuyện gì! Người xếp đệ nhất ở Thánh Vực, đứng đầu Thiên bảng... danh tiếng này, giống như một tòa núi lớn đè nặng trong lòng các nàng, khiến các nàng có cảm giác như không thở nổi. Tất cả nữ nhân đều đang nhìn Diệp Tử, được xem như phu nhân cả của Lăng Tiêu. Diệp Tử hiện tại toàn thân sung đầy vẻ thiếu phụ phong tình, trong ánh mắt mang đậm vẻ lo lắng, thật lâu sau, nàng cười nói: - Nói đến, bắt đầu từ Nhân giới, thời điểm ta còn là một thiếu nữ luôn theo bên huynh ấy khắp nơi. Mấy năm nay, đã trải qua rất nhiều chuyện, nói ra, không sợ các ngươi chê cười: Ta đã từng hoài nghi, nhưng huynh ấy lại chưa làm ta thất vọng lần nào! Cho nên, ta tin tưởng bất kể tới nơi đâu, bất kể huynh ấy đứng ở địa phương nào, huynh ấy cũng vĩnh viễn không để ta thất vọng. Thượng Quan Vũ Đồng cũng nhớ lại năm đó thời điểm vừa mới gặp Lăng Tiêu, hắn còn là một tiểu tử không hơn không kém. Hơn nữa, khi đó hắn còn có một ngoại hiệu, được xưng là thứ sỉ nhục của quý tộc, đồ vô dụng của đế đô. Năm đó cái hình tượng một đứa nhỏ mi thanh mục tú, vẻ mặt quật cường còn mang theo vài phần ngượng ngùng vẫn còn hiện rõ trước mắt nàng. Hồi tưởng lại nàng vẫn thấy như chuyện xảy ra ngày hôm qua. Rất khó tưởng tượng hôm nay lại là một nam nhân oai phong một cỏi, mà trước đây chính mình nằm mơ cũng không dám nghĩ tới; là một nam nhân cao thủ đạt tới cảnh giới được cung kính tôn xưng là đại tông sư của thời nay. Thật sự rất khó tưởng tượng! Tuy nhiên, hắn đích thật là nam nhân của chính mình! - Ta cũng tin tưởng hắn! Trên mặt Thượng Quan Vũ Đồng hiện lên một chút vẻ tươi cười dịu dàng. Nàng nói thầm trong lòng: "Bởi vì, hắn là nam nhân... ta yêu nhất! Trong đầu Phong Linh cũng đang nhớ tới thời điểm nàng gặp mặt Lăng Tiêu lần đầu tiên, còn nằm trong tình huống đối địch. Chính đoàn người mình bị người ta mua chuộc, với lòng tham rình lấy cho được bí mật ẩn dấu trên người Lăng Tiêu. Mang theo một đám người, tất cả đều cho rằng sẽ dễ dàng bắt Lăng Tiêu đem đi, không ngờ ngược lại bị hao binh tổn tướng, bản thân mình còn bị bắt làm tù nhân. Lại nghĩ đến thời điểm chính mình thân bị trọng thương, thế mà vẫn chạy như điên suốt đêm cả ngàn dặm, để truyền tin tức tới Lăng Tiêu. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Tiêu đó, nhìn thấy trong mắt hắn đầy vẻ đau lòng thương xót, lúc ấy trong đầu Phong Linh chỉ có một ý niệm: "Hết thảy những việc mình làm, đều thật đáng giá!" Số mệnh con người quả thực rất huyền diệu! Nếu Lăng Tiêu là một người máu lạnh, lúc ấy chỉ một kiếm giết chết mình, thì đâu có chuyện trải qua mấy trăm năm giống như sống trong mộng ảo này? Còn có thể đứng ở chỗ này làm một thê tử hiền lành, ngóng trông phu quân trở về? - Ta cũng tin tưởng! Trên mặt Phong Linh, cũng lộ ra ý cười thoải mái, nhẹ nhàng nói. - Chúng ta cũng tin tưởng! Xuân Lan và Thu Nguyệt, gần như không hề do dự liền lên tiếng nói. Xuân Lan và Thu Nguyệt, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới sẽ tách khỏi bên người thiếu gia. Đồng thời hai nàng cũng không nghĩ tới có một ngày lại gả cho thiếu gia làm thân phận thê tử, cái được này đã là phúc phận tu luyện mấy kiếp rồi?