Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 755
Bên ngoài không gian, nếu đánh không lại thì còn có cơ hội đào tẩu nhưng ở chỗ này khi chiến đấu với lực lượng bổn nguyên, lúc thất bại thì ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có!
Dưới kiếm ý bao phủ của siêu cấp cường giả, mọi người không thể thoát nổi!
Vạn Nhân Địch càng đánh càng kinh hãi. Người có thể đánh bại Diệp Thiên quả nhiên bất phàm! Đúng lúc này thì mười mấy kẻ ở trong mười vạn người bay lên, tỏa ra khí tức của vũ giả cường đại quát:
- Lăng Tiêu, nạp mạng đi!
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn qua mấy kẻ này, đều có thực lực Kiếp Tiền Thần. Sau khi né tránh một kích của Vạn Nhân Địch, Lăng Tiêu lạnh lùng nói:
- Tu vi không tồi lại còn không biết quý trọng! Ta đây cũng không cần hạ thủ lưu tình nữa!
Vừa nói Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm vừa bắn ra một đạo kiếm khí hồng nhạt, đánh thẳng về phía một người trong đó.
Người nọ cũng biết Lăng Tiêu lợi hại, hét lớn một tiếng, toàn thân tỏa ra khí thế kinh người, thân thể giống như một con quay quay tròn. Trong khoảnh khắc hắn chuyển động với tốc độ rất cao, một quầng sáng màu vàng đất liền bao phủ lấy thân thể hắn!
Lúc này đạo kiếm khí của Lăng Tiêu cũng đã tới nơi, ầm lên một tiếng. Một luồng lực lượng mênh mông bộc phát, hung hăng cuộn trở về phía Lăng Tiêu.
Đây là loại công pháp gì? Rất thú vị! Trong lòng Lăng Tiêu khẽ động, hừ một tiếng, Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay lại đâm một phát nữa. Một cỗ kiếm khí mạnh hơn nữa lại vọt tới.
Ầm!
Giữa không trung bùng lên một đóa hoa khói huyễn lệ. Năng lượng trong không gian bắn ra bốn phương tám hướng. Những cường giả phía dưới mặt lộ vẻ hoảng sợ chạy tứ tán khắp nơi. Bị cỗ lực lượng này đánh lên người thì không phải chuyện đùa đâu!
Chẳng qua cuối cùng cũng có mấy người gặp xui xẻo bị lực lượng kinh khủng này đánh trúng, lập tức la lên thảm thiết ngã ra trên mặt đất. Lực lượng này có ẩn chứa thiên địa pháp tắc, đối với cơ thể con người gây ra tổn thương rất kinh người. Thương tổn chưa nói làm gì, những nơi bị đánh trúng rất khó khép miệng, nếu không có linh dược thì một cường giả cũng rất có khả năng chết vì vết thương chảy máu không ngừng!
Mà công kích vừa rồi của Lăng Tiêu cũng khiến cường giả Kiếp Tiền Thần kia bị lực phản chấn khiến miệng phun ra máu tươi, thân thể giữa không trung quay cuồng bay ra xa.
Vạn Nhân Địch cắn răng, biết hôm nay khó có thể có được kết quả tốt rồi, lớn tiếng quát:
- Lăng Tiêu, ta có hảo ý muốn tới nương tựa ngươi, ngươi chẳng những không tán thưởng hơn nữa lại còn ra tay đả thương người. Các huynh đệ, Thục Sơn phái khinh người quá đáng. Bọn họ bất nhân cũng không thể trách chúng ta bất nghĩa! Bắt đầu từ giờ, tự do công kích Thục Sơn phái, giết cho bọn chúng...không còn manh giáp!
Mười vạn người phía dưới ầm ầm hô vang một tiếng đáp lời. Cả đám người bắt đầu đánh lên trận pháp của Thục Sơn phái. Nhất thời quang mang bên ngoài trận pháp bùng lên. Những người này thực lực mạnh mẽ hơn binh lính Liên Minh Nam Phương năm đó không biết bao nhiêu lần, đều là những nhân vật kinh tài tuyệt diễm một phương, mỗi người đều có bản lãnh riêng.
Đạo lí này giống như là một con đê dài ngàn dặm lại có một lỗ hổng như vậy. Lực lượng một người có lẽ không thể rung chuyển trận pháp nhưng mười người thì sao? Trăm người thì sao? Ngàn vạn người đồng thời công kích vào một chỗ, như vậy tình hình sẽ thế nào?
Tứ Tượng Đại Trận được mở ra toàn diện nhưng vẫn không thể ngăn cản công kích của mười vạn người này. Trong tiếng ầm ầm, đại trận không xuất hiện vấn đề nhưng lại xuất hiện một lỗ hổng vài trăm thước. Cả một đoạn đường dài hơn ngàn thước bị công kích của những người này đồng thời đánh ra khiến không còn bất cứ vật gì!
Chẳng qua trận pháp mạnh mẽ chỉ cần trận nhãn không bị phá huỷ thì làm sao có thể dễ dàng để bọn hắn phá như vậy? Mười vạn người này cậy mạnh cũng chỉ đạt tới thành công tạm thời. Rất nhanh có nhiều người phát hiện ra huyền bí trong đó, rống lớn:
- Mau tiến vào! Mau vào nơi này! Nếu không chờ một lát nữa trận pháp lại khép lại. Thừa cơ hội này chúng ta vọt vào đi! Đánh cho Thục Sơn phái không còn manh giáp!
Những người này tiến vào nhanh, đại trận khép lại cũng nhanh! Gần như chỉ khoảnh khắc, đại trận đã khép lại. Màn sương mù dày đặc lại một lần nữa che phủ những người ngoài trận chưa kịp đi vào.
Những kẻ vào được đại khái tầm ba vạn người. Trong lòng những người này có một niềm tin rằng hoàn toàn có thể đánh cho Thục Sơn phái này thành một mảnh đất bằng! Một cái sơn môn mười vạn đệ tử chẳng lẽ có thể so sánh với những cường giả đã thành danh mấy vạn năm như bọn họ sao? Càng huống chi bọn họ không phải chỉ là cường giả bình thường. Bọn họ chính là những vị thần hiển hách một phương ở Thần giới đó!
Lăng Tiêu từ trên cao nhìn xuống đã thấy các đệ tử tinh anh của Thục Sơn phái sớm bày trận thế chờ những người này xông tới!
Nhiều năm qua như vậy, dưới sự bồi dưỡng của Lăng Tiêu, môn nhân đệ tử của Thục Sơn phái cũng đã chính thức trưởng thành. Nhũng chú chim non ngày trước núp dưới cánh của Lăng Tiêu giờ đã có thể tự bay, dù là hiện tai bay không cao, không xa nhưng cũng đã trưởng thành rồi, đã có thể tự mình đảm đương rồi!
Không có hi sinh thì sẽ không thể trưởng thành!
Ý niệm này lại hiện lên trong đầu Lăng Tiêu. Hắn không bận tâm về tình thế phía dưới nữa mà phóng ánh mắt lên người Vạn Nhân Địch, thân thể nhoáng lên, giống như quỷ mị biến mất tại chỗ. Một khắc sau đã xuất hiện trước mắt Vạn Nhân Địch.
Keng keng keng keng!
Những tiếng sắt thép va chạm vang lên. Cây trường thương màu đen trong tay Vạn Nhân Địch vũ động như cối xay gió, một giọt nước cũng khó lọt qua!
Hơn nữa thương pháp này của hắn cũng ẩn chứa một lượng lớn thiên địa pháp tắc, lại còn có mấy người đồng thời vây công Lăng Tiêu, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên là đánh ngang tay!
Lăng Tiêu cũng không muốn vận dụng lực lượng quá khổng lồ. Thế giới này không thể thừa nhận lực lượng quá lớn, nếu không thiên địa pháp tắc sẽ sụp đổ, tạo thành hậu quả tổn thất không chỉ cho Thục Sơn phái mà còn cả Nam Chân khổng lồ cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Uy lực của thiên địa cho dù là một Tu Chân giả đã bước một chân vào tiên cảnh như Lăng Tiêu cũng thầm kính sợ trong lòng, không dám ngạnh kháng. Truyện Sắc Hiệp
Đơn thuần hắn chỉ lấy kiếm kĩ bổn nguyên đối địch. Kiếm kĩ mặc dù ác liệt nhưng muốn giết một địch nhân công pháp cũng xuất sắc thì lại không dễ dàng. Bởi lẽ Lăng Tiêu đang phải hạn chế thực lực của bản thân mình.
Vạn Nhân Địch lúc này cũng nhận ra Lăng Tiêu không dám vận dụng lực lượng quá mức khổng lồ, lớn tiếng quát:
- Tất cả mọi người cứ xuất ra bản lãnh đi! Hôm nay có thể chém chết tên không biết tốt xấu này, Thục Sơn phái tài nguyên phong phú, đến lúc đó người nào ra sức thì người đó được phân nhiều!
Có trọng thưởng tất cả dũng phu. Vạn Nhân Địch vừa lên tiếng làm cho những người vây công Lăng Tiêu càng nhiều, nhất thời có mấy chục nhân ảnh bay lên không, kiếm khí ác liệt bắn về phía Lăng Tiêu/.
Lăng Tiêu không dám sử dụng năng lượng quá lớn tiến hành công kích nhưng không có nghĩa là hắn không thể sử dụng năng lượng của Tu Chân giả Đại Thừa Kỳ tiến hành phòng ngự. Hơn nữa thấy người bay lên càng lúc càng nhiều, trong mắt Lăng Tiêu hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
Hắn quát khẽ một tiếng, đột nhiên phân ra thành mười mấy nhân ảnh. Mỗi một nhân ảnh đều giống nhau như đúc, không thể nhìn ra chút khác biệt.
Những người vây công Lăng Tiêu sắc mặt đại biến. Bọn họ không phải là những vũ giả trong Thánh Vực không có kiến thức. Những người ở đây đều là những kẻ danh tiếng lừng lẫy trong Thần Giới năm đó.
Phải biết rằng năm đó trong Thần giới có ngàn vạn, lại có thể bảo trì trí nhớ hoàn toàn tới ngày nay, hơn nữa tu luyện tới cảnh giới rất cao thì sợ rằng trong trăm vạn không có nổi một người.
Mà mười vạn người này chỉ tùy tiện chọn một người cũng ít nhất ở cảnh giới Đại viên mãn đỉnh phong, thuộc về những cường giả đỉnh cấp trong Thánh Vực, làm sao lại không hiểu sự cường hãn trong chiêu thức này của Lăng Tiêu chứ!
Năm đó Thanh Hà dựa vào cái gì có thể giết chết hằng hà sa số thần linh? Thực lực bản thân hắn mạnh mẽ hơn các thần linh, hơn nữa hắn cũng có năng lực phân thân như thế này. Năm đó Thanh Hà còn có thể phân ra thành mấy chục phân thân, thực lực của phân thân so với bản thể cũng không khác biệt nhiều lắm. Không biết có bao nhiêu người đã chết trong tay phân thân của hắn.
Phân thân của Lăng Tiêu xuất hiện trên miệng mỗi người đều lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay chém ra, giống như mãnh hổ hạ sơn vọt tới giữa đám người kia.
…..
Trong Thục Sơn phái, năm vạn đệ tử của Thục Sơn cứ ba người một tổ tạo thành Phục Ma Kim Cương kiếm trận, đi theo sau binh đoàn Tia Chớp. Mà những người đi đầu chính là những nhân vật trung tâm của Thục Sơn phái!
Trừ Diệp Tử bởi vì có hài tử nên ở hậu phương ra, mọi người khác đều đã đứng ở đây.
Ba vạn cường giả xông vào cũng không chần chừ chút nào, xông thẳng lên, muốn dùng giết chóc để thỏa mãn tâm lí khát máu đã đè nén nhiều năm. Khi họ nhìn thấy đám người kia đang đứng đó, những cường giả này thậm chí còn có thể chứng kiến sâu trong ánh mắt bọn họ có sự khinh thường và...trào phúng!
Yên tĩnh.
Song phương chạm mặt. Hơn tám vạn người đột nhiên xuất hiện một sự yên tĩnh tới kì dị. Lúc đầu phía sau còn có người nói chuyện nhưng lập tức bị không khí này bao trùm, cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Rất nhiều người từ bên ngoài tới lúc này miệng mở to, mắt trừng lớn nhìn một màn trước mắt, trong lòng không khỏi dâng lên một ý niệm tức cười trong đầu: Những người Thục Sơn phái này...có phải điên rồi không? Vẻ mặt bọn họ sao lại có biểu hiện như thế này? Chẳng lẽ trên đời ngoài cầu trường sinh ra còn có cầu chết không được sao?
Lúc này tất cả mọi người nhìn thấy một nữ tử đẹp như thiên tiên đứng đầu tiên, tay phải giơ cao, lộ ra cổ tay như ngọc, sau đó...hung hăng nhấn xuống một cái!
Hống!
Một tiếng gầm giận dữ từ trong miệng hơn năm vạn đệ tử Thục Sơn phái đồng thời phát ra, thanh thế rung trời. Ngay sau đó hằng hà sa số các loại pháp bảo hướng về phía ba vạn người này hướng xuống. Ngay sau đó, năm vạn người Thục Sơn phái như thủy triều tràn tới ba vạn người này.
Còn cám lao tới sao?
Ba vạn người nay muốn phát điên lên! Điên mất thôi, cỗ lửa giận trong lòng giống như là bị đổ thêm dầu, điên cuồng bốc cháy!
- Sát!
Ba vạn người này cũng đồng thanh gầm lên giận dữ.
Thịch...thịch...thịch...thịch!
Những người bên Thục Sơn phái đang vọt tới trước mặt địch nhân, tiếng bước chân đột nhiên trở nên chỉnh tề như một. Đây giống như một luồng áp lực của cả một dãy núi, khiến cho ba vạn người sắc mặt đại biến!
Phục!
Có hơn tám ngàn người trong năm vạn đệ tử chợt quát lên một tiếng.
Đồng thời tám ngàn người này tạo thành một trận thế kì quái, đem chia hơn sáu ngàn địch nhân ra, vây họ lại.
Ma!
Lại có hơn tám ngàn đệ tử Thục Sơn cao giọng thét, một lần nữa hình thành một trận thế kì quái, đem sáu bảy ngàn địch nhân chia ra, vây lại.
Kim!
Hơn một vạn đệ tử Thục Sơn lại hô vang một tiếng. Thanh âm còn đang vang vọng đã vây bảy tám ngàn địch nhân lại trong trận.
Cương!
Lại thêm một vạn đệ tử Thục Sơn chợt quát lên một tiếng, giống như một tiếng gầm, đem luồng khí thế này như thủy triều đẩy tới, vây thêm bảy ngàn người nữa.
Kiếm!
Một tiếng hô nữa vang lên hơn một vạn người với tốc độ cực nhanh biến trận ở bên ngoài, vây toàn bộ chiến trường lại, đồng thời theo tiếng hô này, tất cả các đệ tử Thục Sơn đều rút bảo kiếm khỏi vỏ!
Một cỗ sát khí kinh thiên bốc thẳng lên chín tầng mây!
Trận!
Một tiếng gầm cuối cùng này vang lên. Chỉ thấy mấy ngàn người là trung tâm của cả chiến trường! Đây đều là những tồn tại trung tâm của Thục Sơn phái!
Một trận chiến này tổng chỉ huy là Lam Hi, mang theo một ý niệm trong đầu: Không thành công thì cũng thành nhân! Thục Sơn phái không thể vĩnh viễn chỉ dựa vào một mình Lăng Tiêu! Không có trưởng thành trong máu lửa thì cũng đành phải để tiêu vong trong máu lửa!
Một cỗ nhiệt huyết theo tiếng thét cuối cùng này trào dâng trong đáy lòng của mỗi đệ tử Thục Sơn. Đại trận bắt đầu chuyển động!
Mọi người đều có cùng một mục đích!
Giết sạch địch nhân!
…...
Một người mập mạp điên cuồng tấn công Lam Hi, trong miệng rống giận:
- Yêu nữ Lam gì, còn nhớ Ô gia bảo năm đó không?
Vừa nói một kiếm liền đâm tới Lam Hi. Trong một kiếm này không ngờ lại âm thầm mang theo chút thiên địa pháp tắc.
Lam Hi né tránh một kiếm này, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ và phẫn nộ. Cảnh tượng vạn năm trước lại xuất hiện trong đầu nàng.
Vạn năm trước Lam Hi còn thường xuyên xuất ngoại. Ô gia bảo ở một nơi trong Tây châu mà kẻ mập mạp này chính là lão tổ của Ô gia bảo, cũng là một trong nhửng chuyển thế thần sớm nhất năm đó. Một vạn năm trước thực lực của hắn đã đạt tới cảnh giới Kiếp Tiền Thần, chỉ còn kém một bước là độ kiếp.
Đúng lúc đó hắn đã gặp Lam Hi ở vùng phụ cận của Ô gia bảo tìm dược liệu. Tên này vừa nhìn đã thích Lam Hi. Ở Thần giới dĩ nhiên là có rất nhiều phương pháp song tu, cũng giống như đạo lữ ở Tu Chân giới, Thần giời cũng có loại tổ hợp này.
Tên mập mạp này muốn kết thành vợ chồng với Lam Hi, cùng tu luyện song tu công pháp, cũng hứa hẹn với Lam Hi là tương lai khi trở về Thần giới, nàng sẽ là đệ nhất phu nhân!
Đối mặt với một cao thủ thực lực mạnh hơn bản thân quá nhiều, Lam Hi đương nhiên biết nếu cự tuyệt thì kết quả sẽ ra sao. Vũ giả trong Thánh Vực kẻ yếu phải nghe kẻ mạnh, nếu rượu mời không uống lại uống rượu phạt thì hẳn phải mất mạng. Điều này khiến vô số kẻ đối với tình ái trở nên vô cùng lạnh nhạt, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng.
Cho nên Lam Hi lúc ấy giả ý nói mình không biết đối phương, cần phải tìm hiểu thêm, rồi theo gã mập mạp về Ô gia bảo. Lam Hi tinh thông dược lí vừa ứng phó với hắn, vừa tìm một cơ hội dùng một thứ dược vật cực kì cường đại, khiến người ta tiến vào trong ảo giác mê đảo tên mập này, hơn nữa còn làm cho hắn lầm một nha hoàn thành Lam Hi. Chuyện tốt sau đó đã thành, Lam Hi rời khỏi Ô gia bảo, trốn đi còn mang theo rất nhiều bảo vật của Ô gia bảo, trở về Nam Châu, trở lại Lam gia.
Lúc đó tên mập này cũng cho người nói với Lam Hi, nếu nàng trở lại thì sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không hắn sẽ khởi binh đánh Lam gia. Đã trở lại địa bàn của mình, tất nhiên là Lam Hi không sợ hắn, cũng không thèm để ý tới tên mập mạp này nữa. Đương nhiên hắn cũng chỉ dọa dẫm vậy thôi chứ đánh tới Nam Châu thì hắn còn chưa có lá gan đó.
Nếu năm đó hắn thực sự có dũng khí mang binh tấn công Lam gia, Lam Hi có lẽ không biết chừng lại chuyển biến tâm lí cũng nên.
Dù sao thì đối với phụ nữ mà nói, một nam nhân chính thức cũng đáng để ái mộ.
Chuyện quá khứ đã gần vạn năm, trong trí nhớ của Lam Hi thậm chí đã gần như quên mất, không ngờ hôm nay gặp lại tên mập mạp này. Hận cũ cừu mới nhất thời nổi lên trong lòng nàng. Gã mập coi đây là một đại sỉ nhục trong đời hắn, lẽ nào Lam Hi lại không coi như thế?
Tên mập mạp này một vạn năm mặc dù không đột phá cảnh giới Kiếp Hậu Thần nhưng năng lượng của hắn tích lũy cũng rất kinh người! Theo hắn thấy, năm đó Lam Hi xa xa không phải là đối thủ của hắn, mới qua một vạn năm làm sao có thể đánh thắng được mình chứ?
Cho nên gã mập mạp mới thoát li đại đội nhân mã, bay lên không trung chém một kiếm về phía Lam Hi, trong lòng thầm nghĩ: Đợi lát nữa ta sẽ bắt ngươi lại, làm nhục ngươi, khiến cho ngươi biết kết quả của việc dám đùa cợt ta!
Nhưng hắn lại thật không ngờ rằng Lam Hi từ một trăm năm trước đã đột phá cảnh giới Đại viên mãn đỉnh phong, tiến vào Kiếp Tiền Thần. Bởi vì thường xuyên theo Lăng Tiêu luyện kiếm kĩ, Lam Hi cũng nắm giữ được mấu chốt của kiếm kĩ bổn nguyên, mặc dù vẫn chưa đạt tới cảnh giới như Lăng Tiêu nhưng đối phó với tên mập này... khóe miệng Lam Hi hiện lên một nụ cười nhạt lạnh lẽo. Nụ cười này đập thẳng vào mắt gã mập. Đồng thời bảo kiếm trong tay Lam Hi không có bất cứ kiếm khí gì, bình thản chẳng có một tia khói lửa đâm tới hướng tên mập.
Phì!
Ngươi định liếc mắt đưa tình với ta sao? Dám dùng phương thức này làm nhục ta!
Gã mập dùng lực lượng và tốc độ hoàn toàn đối lập với thân thể hắn hung hăng đánh ra một đạo kiếm khí. Kiếm khí bay ra như hình quạt, giống như hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm đồng thời bắn về phía Lam Hi!
Vạn quyết kiếm!
Tuyệt kĩ của Ô gia!
Trước người Lam Hi đột nhiên có vô số đạo thiên địa pháp tắc. Tất cả kiếm khí khi bắn tới trước người Lam Hi khoảng mấy chục thước liến tự động tiêu tan. Tên mập còn chưa kịp lộ ra ánh mắt kinh hãi, một kiếm bình thản của Lam Hi đã đâm tới mặt tên mập!
- Chết đi cho ta!
Tên mập hét lớn một tiếng, một chưởng đánh ra thẳng về phía bảo kiếm trong tay Lam Hi.
- A!
Gã mập phát ra một tiếng kêu kinh thiên thảm thiết, nhìn lên cánh tay trái của hắn. Cổ tay hắn đã bị chặt đứt!
Không đợi tên mập kịp phản ứng, một kiếm của Lam Hi hời hợt đâm tới cổ hắn.
Một tia màu hồng hiện lên.
Tóe ra.
Mùi màu tươi nồng đậm từ cổ gã mập giống như suối phun ào ào ra!
Con ngươi của tên mập nhanh chóng trở nên vô thần, vận nhìn về phía trước, thấy nhân mã của bên mình đã bị những người của Thục Sơn mà bọn hắn vốn không để vào mắt chia nhỏ ra, phân hóa...tiêu diệt!
Trái tim hắn đã ngừng đập vậy mà...lại bị chấn kinh.
Hắn đến chết cũng không hiểu tại sao rõ ràng thực lực của mình cao hơn yêu nữ Lam gia này rất nhiều mà khi đối mặt dù một chiêu cũng không đánh nổi, kết quả là mất đi sinh mạng.
Tên mập không rõ, các thần chuyển thế phía dưới càng không hiểu. Đơn độc thì thực lực của họ rõ ràng là vượt trội đệ tử Thục Sơn nhưng mấy người hình thành một trận pháp thì có thể vây khốn họ. Mà trong khi bọn họ chiến đấu lại phát hiện ra, đệ tử Thục Sơn phái cứ bà người một tổ hình thành trận pháp, kết hợp cùng với nhay lại hình thành một cái đại trận, vây toàn bộ va vạn người của bên họ vào trong. Tốc độ giết chóc của đối phương khiến cho người ta phát lạnh từ tận đáy lòng.
Sự hối hận vô cùng nổi lên trong lòng bọn họ. Vốn tưởng rằng tiến vào đây có thể đại sát tứ phương, lại không ngờ rằng đại sát tứ phương lại chính là đối thủ của bọn họ!
Phục Ma Kim Cương kiếm trận cũng là lần đầu tiên chính thức thể hiện bộ mặt cực mạnh của nó.
Răng nanh dữ tợn của nó không chỉ cắn thương vũ giả Thánh Vực mà còn cả những vị thần chuyển thế...mạnh mẽ này!
…
Ba vạn người cơ hồ chỉ trong thời gian một nén nhang toàn bộ bị giết sạch trong trận pháp của Thục Sơn phái! Mà bên Thục Sơn phái thì chỉ phải trả giá bằng một ít thương vong, thậm chí còn không đáng kể!
Mọi người của Thục Sơn phái chém giết đã đỏ mắt, dưới sự chỉ huy của Lam Hi triệt hồi Tứ Tượng Đại Trận...răng nanh sắc bén lại hướng về bảy vạn người bên ngoài đại trận, mở ra!
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
494 chương
73 chương
180 chương
257 chương
9 chương
81 chương