Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 743
Đã từng là như vậy!
Tiểu Yêu dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua căn nhà gỗ hoàn mỳ ở phía trước, nàng thầm kín nói:
- La Ma giới đều đã bị phá huỷ, Tiểu Yêu đã sớm không còn nhà để về, chủ nhân nếu không ghét bỏ Tiểu Yêu thì Tiểu Yêu sẽ tuyệt đối không đi đâu cả.
- Sao ta lại ghét bỏ ngươi, nếu ngươi vẫn đồng ý đi theo ta thì ta vui mừng còn không kịp nữa là!
Lăng Tiêu cũng có thể cảm giác được Tiểu Yêu không muốn rời xa mình, đây chính là kết quả mà chính mình liên tục luyện hóa Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm vài trăm năm. Yêu Huyết Kiếm dù sao cũng chỉ là một địa phương cư trú khá nhỏ, nếu không phải Lăng Tiêu liên tục luyện hóa Yêu Huyết Kiếm thì chỉ sợ bây giờ nó đã bị hắn loại bỏ rồi, mà Tiểu Yêu...cũng không thức tỉnh được nhiều kí ức như vậy, chưa nói đến chuyện có thể trợ giúp được Lăng Tiêu.
- Đi, chúng ta đi xem phong thổ và dân tình của La Ma giới này.
Sau khi giải quyết dứt điểm những chuyện giữa Lăng Tiêu và Tiểu Yêu, trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, giọng nói cũng trở nên cởi mở hơn.
Tiểu Yêu thản nhiên cười, nàng đi theo phía sau Lăng Tiêu. Những căn nhà gỗ này dù có lực lượng thần bí bao phủ bên ngoài nhưng chính bản thân nó lại không có bất kì năng lực tấn công hoặc phòng thủ nào. Chắc chằn năm xưa địa phương này cũng ít khi bị những kẻ xấu tiến vào.
Lăng Tiêu thuận tay đẩy một cảnh cửa gỗ ra, trong nhà thoang thoảng một mùi hương của thiên nhiên làm Lăng Tiêu không nhịn được phải giật mình:
- Đã nhiều năm như vậy mà trong căn phòng này vẫn còn tỏa ra mùi vị này sao? Thật thần kì!
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu nhịn không được đưa tay sờ lên tường, hắn dùng tâm để cảm nhận thành phần của căn nhà gỗ này. Kết quả đơn giản đến mức hắn không thể nói được gì, gỗ của căn nhà này chỉ là loại thông thường.
Rõ ràng vấn đề này nằm trên luồng năng lượng bảo vệ bề ngoài, dù Lăng Tiêu đã đạt đến cảnh giới cao của người tu chân nhưng cũng không thể phân biệt được tầng năng lượng kia là thứ gì.
Trong phòng vô cùng sạch sẽ, cũng vô cùng đơn giản. Chỗ này chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và vài cái ghế dựa. Truyện Tiên Hiệp
Trên mặt bàn còn có một quyển sách, Lăng Tiêu đi qua, động tác của hắn cực kì nhẹ nhàng giống như chỉ sợ vội vàng sẽ làm quyển sách này bị gió thổi đi mất.
Trải qua một khoảng thời gian mười vạn năm, liệu còn quyển sách nào được giữ gìn nguyên vẹn không?
Nhưng khi Lăng Tiêu đi đến gần mới cảm giác được trên mỗi trang giấy của quyển sách này đều được phủ một tầng năng lượng để bảo vệ.
Tiểu Yêu cũng không biết được luồng năng lượng kia là thứ gì, dù sao khi La Ma giới gặp phải chuyện không may thì nàng vẫn đang còn nhỏ. Một cô bé mà nhớ được những điều này thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì rồi.
Lăng Tiêu mở một trang sách ra, đây là một bản thảo rất quý giá. Mặt trên sách ghi lại rất nhiều tâm đắc về luyện khí, Lăng Tiêu cảm thấy vui mừng chính là những chữ viết này chính mình có thể hiểu được. Không giống như trước đây hắn gặp được nửa tấm bia đá, mặt chữ viết bên trên rất quen thuộc nhưng hắn lại không thể hiểu được.
Thì ra La Ma giới cũng cố tình giả thần giả quỷ.
Trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy hơi buồn cười, ánh mắt lại chuyển lên quyển sách trên mặt bàn. Chỉ là một tu sĩ luyện khí thông thường mà bản thảo lại có rất nhiều tri thức, kiến thức bên trong phong phú đến mức ngay cả Lăng Tiêu mỗi khi lật một trang sách cũng cảm thấy vô cùng sáng suốt đồng thời còn muốn vỗ tay khen hay.
- Thật là một bảo bối!
Lăng Tiêu tán thưởng một câu, sau đó hắn tiện tay bỏ quyển sách này vào trong nhận trự vật của chính mình, tạm thời giữ lại để sau này có thời gian sẽ nghiên cứu tỉ mỉ.
- Chủ nhân, sang bên này!
Giọng nói của Tiểu Yêu truyền đến, khi Lăng Tiêu đọc sách thì Tiểu Yêu đi kiểm tra những căn phòng khác.
Lăng Tiêu đi vào một căn phòng trông giống như kho hàng ở phía sau, Tiểu Yêu đang đứng sững sờ ở chỗ đó xoa xoa tay. Nàng cẩn thận nhìn về phía Lăng Tiêu, năm xưa nàng vốn là một cô bé ngây thơ hồn nhiên, sau khi gặp phải những biến đổi lớn và đại chiến rồi ngã xuống thì chỉ giữ lại được một luồng thần tính linh trí của chính mình. Khi trải qua nhiều năm và khôi phục lại được trí nhớ gốc, khoảnh khắc nàng có được một luồng linh trí thì đã ở bên cạnh Lăng Tiêu.
Có lẽ Tiểu Yêu cũng không hiểu được cái gì là tình yêu, nhưng cảm tình của nàng đối với Lăng Tiêu cũng không kém hơn bất kì người nào khác. Trong ý thức của Tiểu Yêu thì Lăng Tiêu chính là ông trời của nàng, là tất cả mọi thứ của nàng.
Cho nên Lăng Tiêu có bất kì cảm xúc này cũng làm Tiểu Yêu phải khẩn trương rất nhiều. Hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng "hiến vật quý" cho Lăng Tiêu.
Thấy những hành động của Lăng Tiêu vô cùng chậm chạp, Tiểu Yêu hơi do dự hỏi:
- Chủ nhân! Chủ nhân! Những thứ này...
- Ha ha, đều là những thứ tốt, rất tốt...ha ha ha!
Với tâm tình như Lăng Tiêu mà bây giờ cũng phải cười ngây ngô giống như một đứa trẻ thì có thể biết được mức độ quý giá của nhưng thứ trong căn phòng này là thế nào rồi.
Rất nhiều người chỉ biết những loại tài liệu luyện khí cực phẩm như "vàng tinh chất", "bạc tinh chất", "xương và máu của yêu thú hùng mạnh"...nhưng lại không biết rõ những thứ trên còn được phân ra làm ba bảy loại khác nhau.
Tài liệu tốt tất nhiên sẽ luyện chế được những loại pháp bảo có cấp bậc cao hơn, những thứ tài liệu kém hơn thì luyện chế ra những pháp bảo thấp hơn một chút, nhưng xác suất cũng thấp hơn rất nhiều.
Luyện chế pháp bảo cũng không phải là một việc có xác xuất thành công đặc biệt cao, hơn nữa tài liệu lại rất khó tìm, cũng không có bất kì người nào muốn lãng phí. Cho nên những pháp bảo cao cấp được luyện thành chỉ nằm trong tay một vài người.
Mà kho hàng trước mặt Lăng Tiêu lại có đủ loại nguyên liệu luyện khí, không ngờ lại có hơn bảy mươi loại. Hơn nữa mỗi loại đều có số lượng rất lớn.
Không những thế cái loại nguyên liệu luyện khí này cũng chẳng ai dám nói là cùng một loại tài liệu cực phẩm, ít nhất cũng đều là những tinh phẩm đẳng cấp rất cao, tuyệt đối không còn bất kì vân đề gì phải bàn cãi.
Lăng Tiêu vung tay lên thu tất cả những tài liệu luyện khí này lại, thầm nghĩ trong lòng:
- Nhất định phải bỏ ra chút thời gian để luyện chế vài món vũ khí thật tốt cho thê tử và bọn thuộc hạ của mình mới được.
Năm xưa Lăng Tiêu đã từng nói sẽ không luyện chế vũ khí cho bọn họ nữa, vì khi đó Lăng Tiêu đã đem tất cả phương pháp luyện khí truyền thụ cho mọi người rồi. Nhưng luyện khí dù sao cũng phải coi trọng thiên phú, hơn nữa chẳng những cần thiên phú mà cũng cần phải giàu có. Thục Sơn phái tuy cũng đã đủ giàu, nhưng muốn dồn tài liệu lại để bọn họ luyện khí thì rất khó khăn.
Một môn phái như Thục Sơn mà còn không thể cung cấp tài liệu luyện khí cho tất cả đệ tử thì không cân phải nói đến Tu Chân giới năm xưa và Thánh Vực bây giờ. Cho nên pháp bảo...mới mãi mãi mê người như vậy.
Đột nhiên vẻ mặt Lăng Tiêu khẽ biến động, trong lòng thầm mắng:
- Mũi tên của Thương Địch kia sao lại thính như vậy? Còn thính hơn cả mũi chó nữa, mình chạy đến đây mà hắn vẫn còn đuổi theo được!
Lăng Tiêu hô lên một tiếng với Tiểu Yêu, cũng không muốn nấn nà phát hiện thêm bất kì bảo bối gì ở những căn phòng khác. Hai người lập tức chuẩn bị chạy trốn.
Khi Lăng Tiêu đảo ánh mắt cuối cùng nhìn thoáng qua căn nhà gỗ thì có chút do dự, hắn vung tay lên thu toàn bộ căn nhà vào trong nhẫn trữ vật.
Căn nhà gỗ này khá tốt, không thể buông tha được. Sau này hắn có đặt nó vào trong thế giới của Hàm Hàn Bảo Đỉnh thì cũng rất tuyệt.
Tiểu Yêu không nhịn được phải có chút nghi hoặc nhìn về phía Lăng Tiêu. Nàng khó thể tưởng tượng nổi vì sao chủ nhân vẫn lạc quan như thê, rõ ràng sắp phải đối mặt với Thương Địch mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều mà còn giữ được tâm tình này. Vì căn nhà gỗ này sao? Trong mắt Tiểu Yêu thì chủ nhân một ngày có thể làm được cả trăm cái...
Tâm tính của Lăng Tiêu và vị công chúa cao cao tại thượng trên La Ma giới như Tiểu Yêu, đương nhiên có sự chênh lệch rất lớn. Phải biết rằng năm xưa Lăng Tiêu cũng dám có chủ ý với tổ tiên của sư môn thì Thương Địch này là quái gì? Thương Địch có đáng sợ thế nào cũng hơn được Thiên Kiếp sao?
Thân thể Lăng Tiêu lại rất quỷ dị xuyên ra rừng cây dày đặc mà không có bất kì trở ngại nào. Ngược lại Thương Địch đang đuổi theo sát phía sau dù đã thu nhỏ thân thể của chính mình lại cũng còn cao hơn mười dặm, mỗi một bước tiến của hắn đều giẫm nát một tảng rừng lớn.
- Đúng là một tên hùng mạnh! Thân thể hắn nếu còn có thể thu nhỏ lại được nữa thì sợ rằng cũng không thể chịu đựng được luồng năng lượng kinh khủng kia.
Lăng Tiêu thầm nghĩ, vẫn tiếp tục cất bước bạy trốn.
La Ma giới khác hẳn với Thánh Vực, Lăng Tiêu chưa đi qua Tiên giới cũng chưa đến Thần giới, nên không thể biết được bộ dạng của những địa phương này. Nhưng La Ma giới lại làm hắn sinh ra cảm giác giống như đang đi trong thế giới của một giấc mộng.
Tất cả mọi thứ ở đây nhìn qua thì rất đẹp, rất nhiều địa phương đẹp đến mức làm người ta không đành lòng thở mạnh. Dù hắn đang chạy trối chết, nhưng vẫn phải đảo mắt nhìn qua tất cả cảnh đẹp trên đường đi.
- Lăng Tiêu! Tên nhát gan! Không dám đứng lại cùng chiến đấu một trận sao?
Tiếng gầm rống giống như sấm sét ở phía sau đã vang lên không biết bao nhiêu lần, mỗi khi Lăng Tiêu kéo dài khoảng cách ra một chút thì âm thanh này lại được truyền qua không khí đến tận nơi đây.
Không phải tất cả mọi thứ trên con đường trốn chạy của Lăng Tiêu đều bằng phẳng, ngoài những địa phương tuyệt đẹp thì pháp tắc thiên địa lại bị phá huỷ nghiêm trọng ở những địa phương khác. Đã rất nhiều năm trôi qua nhưng những địa phương này vẫn không thể khôi phục trở lại, không gian loạn lưu khắp bầu trời, các loại pháp tắc hỗn loạn, ngay cả Lăng Tiêu cũng muốn tránh xa những địa phương này.
Dần dần Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, hắn cũng không thể suy tính được có điều gì bất ổn. Nhưng khi hắn càng đi sâu vào trong La Ma giới thì cảm giác nguy hiểm kia lại ngày càng mạnh mẽ.
Điều này là vì sao? Lăng Tiêu không thê nghĩ ra được, cũng không thể dừng chân lại. Hắn không phải không muốn đứng lại chiến đấu một trận với Thương Địch, nhưng thực lực giữa hai bên chênh lệch quá xa. Lúc này Lăng Tiêu đã tin năm xưa Thương Địch chỉ cần dùng một phân thân cũng có thể đánh cho Tối Cao Thần Thanh Hà trọng thương, vì vậy mà Thần giới mới bắt đầu tan vỡ. Cho đến tận ngày hôm nay Thanh Hà vẫn còn phải nằm trong thần điện của chính mình để chậm rãi khôi phục lại thực lực.
Vừa nghĩ đến những điều này thì đầu óc Lăng Tiêu lại trở nên rối loạn, không ngờ mình lại chém chết phân thân Không Huyền Tử của Thương Địch, chẳng lẽ mình cũng có thực lực hùng mạnh giống như Thanh Hà sao?
Lăng Tiêu lắc đầu để cố gắng vứt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu mình, tiên lực khắp toàn thân đột nhiên vận chuyển. Chính bản thân Lăng Tiêu cũng không cảm giác được trên đường chạy trốn thần cách đã trờ nên mạnh mẽ hơn trước đây rất nhiều.
Trước mặt Lăng Tiêu là một dãy núi phủ đầy sương, hắn dừng lại phía trước dãy núi, cũng cảm thấy hơi do dự. Hắn có thể xác định được mình hoảng hốt vì chính địa phương này, còn nơi này có gì...ngay cả Tiểu Yêu cũng nói không biết, nàng chưa từng đi qua cũng chưa từng nghe qua.
Âm thanh của những bước chân khổng lồ lại vang lên phía sau, Lăng Tiêu nhìn thoáng qua dãy núi trước mặt rồi liếc nhìn về phía sau. Cuối cùng hắn cũng cắn răng tiến thẳng vào trong không chùn bước.
Rất lâu sau, khi bóng dáng của Lăng Tiêu đã biến mất vào trong dãy núi thì hình bóng của Thương Địch mới xuất hiện ở chỗ này, khóe miệng hắn nhếch lên lộ ra một nụ cười ác độc:
- Lăng Tiêu, cuối cùng ngươi cũng bị ta đuổi vào địa phương này. Ha ha ha, chuẩn bị đón nhận cái chết đi!
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
494 chương
73 chương
180 chương
257 chương
9 chương
81 chương