Long Tường thấy thực lực mấy tên lính đánh thuê không bằng mình, hắn nghĩ không thừa cơ hội này đại phát thần uy, để lại ấn tượng tốt trong mắt mĩ nhân, còn chờ tới khi nào đây? Anh hùng cứu mỹ nhân, từ xưa đến nay đều là chuyện lãng mạn nhất! Lăng Tiêu lắc đầu. Vốn hắn chẳng có cảm giác gì với Long Tường cả. Việc Long Tường theo đuổi Thượng Quan lão sư với hắn không có quan hệ. Nhưng hiện tại, hắn lại có chút ác cảm. Không phải bởi vì Long Tường thừa nước đục thả câu, mà vì người kia thật không biết sống chết là gì! Bởi vì, cách đó không xa, có một đội nhân mã đang chậm rãi tiến lại. Một trung niên đầu lĩnh đang sầm mặt xuống khi thấy Long Tường kêu gào. Mà sát khí trên người đó, Lăng Tiêu đứng ở rất xa cũng cảm giác được. Hắn không nhịn được bèn kéo Isa lùi lại, nhẹ giọng nói: - Cẩn thận đó! Tiêu Lâm và Thượng Quan Vũ Đồng cùng lúc đó cũng thấy đám người kia, sắc mặt liền biến đổi vì quần áo trên người đám người đó cùng những kẻ mạo hiểm này giống nhau như đúc. Mấy kẻ mạo hiểm bên này đang tiến thoái lưỡng nan, lúc này trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, cùng nhau đỡ tên lính đánh thuê bị chém cụt tay dậy, nói: - Cố chịu đựng, lão Đại đến rồi, lão Đại sẽ đòi lại công đạo cho ngươi! Thượng Quan Vũ Đồng lớn tiếng quát Tô Tú đang đứng ngây người ra đó: - Tô Tú tỷ, còn không mau mang người đi! Tô Tú sực tỉnh, lúc này không phải lúc xưng anh hùng hảo hán. Bất cứ người nào trong đám tiểu thư thiếu gia này xảy ra chuyện gì, bọn họ đều không thể gánh nổi hậu quả. - Tất cả mọi người theo ta. Tô Tú cao giọng quát. Nhìn vẻ mặt không tình nguyện của đám học sinh, lần đầu tiên trong lòng Tô Tú cảm giác được làm giáo sư cũng không dễ dàng gì. Đám học sinh này chưa bao giờ gặp loại chuyện như vậy. Không ít nam sinh nhiệt huyết sôi trào, hận không thể rút kiếm ra đánh một trận, làm sao sẵn lòng rời đi? Đám nữ sinh mặc dù có chút sợ hãi, nhưng ỷ vào bên mình cũng có hơn năm chục người, còn có bốn giáo sư thực lực cường đại, căn bản không nhận thấy nguy hiểm đã ập xuống đầu bọn họ. - Đi? Đừng hòng ai chạy được. Một giọng nói âm trầm vang lên bên tai mọi người làm không ít người sởn gai ốc. Lúc này đã có mấy học sinh thấy không ổn, bắt đầu đi theo Tô Tú, tuy nhiên, mọi thứ đã chậm rồi. Trong đám bên kia, hắc y nam tử vẻ mặt âm trầm vung tay lên, hơn một trăm tên trong thoáng chốc đã vây hơn năm mươi học sinh ở giữa. Các học sinh lúc này mới cảm thấy sợ hãi. Một phần vì đối phương đông người, nhưng chủ yếu là vì bọn họ chưa từng trải qua loại chuyện như thế này. Tuy nhiên, các nam sinh cũng rất ăn ý, đồng loạt rút kiếm ra, bảo bọc nữ sinh ở giữa. Đây là tinh thần mà Đế quốc Học viện truyền dạy, cũng là một loại biểu hiện của phong thái quý tộc. Thật ra cho dù là dân thường, họ cũng biết đạo lý phải bảo hộ đàn bà và trẻ con này. Chẳng qua thể hiện trên đám học sinh nhà giàu này, càng có vẻ có chút giá trị. - Dạ Kiêu! Thượng Quan Vũ Đồng mím đôi môi mỏng manh gợi cảm, liếc sơ qua đã nhận ra hắc y nhân đang đến, trong lòng thầm nghĩ: "Nguy rồi. Không ngờ chọc phải người này." Dạ Kiêu là người hay bao che khuyết điểm kẻ dưới, nên rất được thủ hạ ủng hộ. Một đoàn lính đánh thuê có hơn một ngàn năm trăm người chỉ có mình hắn là đoàn trưởng nhưng kỉ luật nghiêm minh, trong mắt rất nhiều người chuyện này thật là phi thường. Vài tên lính đánh thuê đang vây quanh Long Tường, thấy có chỗ dựa, liền nhe răng cười, nhìn Long Tường, tên lính đánh thuê đỡ đại hán bị chém cụt tay nói: - Thủ lĩnh, ngài nhất định phải làm chủ cho Đại Hổ huynh đệ. Đại Hổ chẳng qua nói vài câu tán tỉnh nữ nhân kia, họ liền chặt bỏ một cánh tay của Đại Hổ. Họ còn nói... Nói đến đây, tên lính đánh thuê kia có chút do dự. - Nói cái gì? Dạ Kiêu dù biết đức hạnh thủ hạ của mình ra sao, nhưng lúc này hắn vẫn vô cùng tức giận. "Đùa giỡn các ngươi thì sao. Chẳng nhẽ đáng để ra tay ác độc như thế. Chặt đứt một cánh tay, coi như phế bỏ tiền đồ trên con đường võ đạo của hắn sau này.Không có thâm thù đại hận, sao hạ độc thủ như thế?" Dạ Kiêu nheo mắt, sắc mặt âm trầm bất định. Hắn nhìn sơ qua đã biết những người này đến từ Học viện Đế Quốc. Hắn tự biết bản thân mình không có bản lãnh lớn đến mức có thể đắc tội với mấy lão quái vật trong Học việc Đế quốc. Nhưng huynh đệ mình bị đả thương, nếu ngay cả một chút công đạo cũng không đòi được, hắn về sau làm sao có thể thu phục nhân tâm? - Hắn còn nói… Nói đoàn lính đánh thuê chúng ta, ở trong mắt hắn cũng không bằng một cái đánh rắm. Tên lính đánh thuê kia mặc dù có chút thêm mắm thêm muối, nhưng trong lời nói cũng không phải không có chút sự thực. Những lời Long Tường nói khi nãy quả thật cũng có ý này. - Ha ha… Dạ Kiêu cười lạnh, nói: - Còn không mau đem Đại Hổ xuống trị thương? Nói xong hắn quay về phía Long Tường, điềm nhiên nói: - Học viện Đế quốc thật oai phong nhỉ, ra khỏi đế đô rồi mà hành sự còn kiêu ngạo như thế. Truyện Sắc Hiệp Hắn đưa một ngón tay chỉ Long Tường: - Ngươi, tự chặt một tay, chuyện hôm nay ta sẽ không truy cứu nữa. Long Tường tuy cảm giác được thực lực mạnh mẽ của hắc y nhân kia, nhưng đã đến thời khắc này, còn mặt mũi nào để nhận thua. Hắn gân cổ lên nói: - Muốn đánh thì đánh, ta mà sợ ngươi sao. - Ha ha ha! Tốt. Lão tử sẽ thành toàn cho ngươi. Dạ Kiêu nói xong, tung mình nhảy lên, khí thế của Ma Kiếm Sĩ bậc ba tỏa ra, một đạo kiếm khí đỏ rực dài chừng hai, ba thước từ thanh kiếm trong tay hắn phát ra, hung hăng chém về cánh tay trái của Long Tường. Hiển nhiên, Dạ Kiêu cũng không muốn đắc tội thái quá với Học viện Đế quốc. Ngươi chặt một tay thủ hạ của ta, ta cũng chặt một tay của ngươi. Long Tường kinh hãi đến độ ngây người ra. Hắn làm sao có thể ngờ một đoàn lính đánh thuê nhỏ bé như thế không ngờ lại có một cao thủ Ma Kiếm Sĩ bậc ba như vậy. Hắn quên cả tránh, mà cho dù hắn có muốn tránh, thì với chênh lệch cấp bậc quá lớn như vậy, hắn căn bản là không thể tránh khỏi. Trong lúc nguy cấp, Thượng Quan Vũ Đồng khẽ kêu lên một tiếng. Một đạo hào quang bảy màu đột nhiên xuất hiện giữa không trung, va vào kiếm khí màu đỏ rồi cả hai cùng triệt tiêu. Thượng Quan Vũ Đồng cũng lùi về sau liên tục bảy tám bước, sắc mặt hơi tái đi. - Thất sắc quang? Dạ Kiêu từ không trung hạ xuống, khuôn mặt âm trầm nhìn qua Thượng Quan Vũ Đồng, chầm chậm cất tiếng: - Ngươi là cô bé mấy năm trước đi theo Vương Siêu? Thượng Quan Vũ Đồng thở dốc mấy hơi mới bình thường lại, nói - Không sai, chính là ta. Dạ Kiêu nhếch miệng, sau đó trừng mắt dữ tợn nhìn về phía tên lính đánh thuê Đại Hổ lúc này đã băng bó vết thương xong, trong lòng thầm mắng: " Chỉ toàn gây chuyện rắc rối cho lão tử!". Hắn âm trầm nói: - Cứ cho là đắc tội với ngươi, giáo huấn hắn cũng không sai. Nhưng hủy đi tiền đồ của hắn, ta tuyệt không thể bỏ qua. Tiêu Lâm, Tô Tú cùng với Long Tường vừa mới trở về từ cõi chết đều kinh hãi nhìn Thượng Quan Vũ Đồng. Bọn họ chưa bao giờ thấy Thượng Quan Vũ Đồng ra tay, thêm vào đó mọi người trong Học viện Đế quốc đều đồn rằng thực lực của Thượng Quan Vũ Đồng rất thấp vì nàng ở giáo ban cấp thấp, đồng thời cũng không dạy vũ kỹ. Không ngờ người như vậy lại ẩn dấu thâm sâu, có thể cùng một gã Ma Kiếm Sĩ bậc cao so chiêu mà không rơi xuống hạ phong. Thượng Quan Vũ Đồng đuối lý. Mặc kệ thế nào, đúng là hành động của Long Tường có chút quá đáng. Nhưng việc này là phát sinh do nàng, mà cho dù là không phải do nàng, nàng cũng không thể nhìn đồng bọn gặp nạn mà không ra tay tương trợ. Nàng đành nói đầy hối lỗi: - Chúng ta có thể đền tiền.