Người đầu tiên ra tay không phải là Thiên Viên mà là Lăng Vũ. Lăng Vũ ở trong thế giới của Hàm Hàn Bảo Đỉnh tuy luyện rất nhiều năm, hắn đã xuất quan trước đây một khoảng thời gian ngắn. Hôm nay người đàn ông lỗ mãng và nhiệt huyết năm xưa đã trở thành một người trung niên điềm tĩnh, thực lực…Cũng đã đạt đến cảnh giới người tu chân sơ cấp. Thực lực này nếu ở trong Thánh Vực thì nhiều nhất cũng nhất định là trưởng lão hoặc là quản sự cao cấp của một gia tộc nhỏ hạng trung, nếu ở trong đại gia tộc thì cũng không tính là gì cả. Trong những đại gia tộc thì võ giả cảnh giới đại viên mãn tuy không nhiều, nhưng những người có thể tu luyện đến mức độ này cũng tuyệt đối không phải là ít. Cho nên Lăng Vũ chỉ mất một khoảng thời gian ba bốn trăm năm đã tu luyện đến cảnh giới này, đây là một sự kiện tuyệt đối không thể tin nổi đối với những người bình thường. Phải biết rằng cho dù ở nhân giới thì những lão quái vật sống cả ngàn năm rất nhiều, nhưng muốn tu luyện đến cảnh giới Kiếm Thánh thì cũng phải mất không biết bao nhiêu ngàn năm. Cho dù là những đệ tử của đại gia tộc trong Thánh Vực cũng không có mấy người đạt được tốc độ đề thăng như Lăng Vũ. Nhưng thực lực như Lăng Vũ giữa dòng sông cường giả trong Thánh Vực thì hơi yếu. Nhưng nếu có người nào coi Lăng Vũ là một người yếu đuối thì kẻ đó nhất định sẽ chết rất thảm. Kim Cương Phục Ma kiếm trận cũng không phải chỉ có không phải chỉ có một loại hình thức biểu hiện, nếu mở rộng ra thì sẽ trở thành Kim Cương Phục Ma kiếm kỹ. Cho dù là người bình thường thi triển bộ kiếm kỹ này cũng đều có thể gây ra sấm sét. Người thi triển kiếm kỹ này cũng trợn trừng mắt giống như hộ pháp, toàn thân có một khí thế cực mạnh. Cho đến ngày hôm nay binh đoàn Tia Chớp vẫn giữ tác phong năm xưa. Nhiều năm sống trong Thánh Vực làm cho những người đàn ông này trở nên trưởng thành và điềm tĩnh, sát khí và nhiệt huyết năm xưa hình như đã sớm biến mất. Nhưng trên thực tế thì có mấy người biết rõ nhóm người này đã đem những nhiệt huyết tuổi trẻ ẩn giấu thật sâu, chỉ khi nào đối mặt với chiến đấu thì mới biểu hiện ra bên ngoài. - Về với mẹ ngươi đi! Lăng Vũ vung thanh hàn thiết đại kiếm trong tay lên, một kiếm chém đứt đôi một tên có thực lực không khác biệt với mình nhiều lắm. Hắn trừng mắt rồi giận dữ hét lên: - Các huynh đệ, còn nhớ rõ mỗi lần giết người phải làm gì không? Mẹ nó, đừng hòng có tên nào muốn giành giật của lão tử, ngày hôm nay nhất định phải giết sạch đám không biết sống chết này. - Thôi đi! Một gã thanh niên dáng người to cao, tướng mạo vô cùng nhã nhặn, trên mặt còn mang theo nụ cười rất tươi nhưng lại không chút lưu tình đem thanh kiếm sắc bén trên tay đâm thẳng vào tim kẻ địch. Sau đó hắn cười lớn nói: - Có bản lĩnh thì cứ tự mình đi mà cướp, giống như năm xưa giết chết những tên cường đạo ức hiếp dân lành vậy, kẻ nào cướp được nhiều mới là anh hùng. - Chó má, Trương Đại Niên tiểu tử ngươi thật khốn kiếp. Ngươi ỷ mình có thân pháp tốt hơn lão tử, lúc nào cũng xài chiêu thức này à, có thể đổi mới lại một chút được không? Lăng Vũ khua kiếm lên đở một chiêu hung hăng của đối phương, sau đó lại vô cùng tùy ý vung kiếm lên rồi cơ thể xoay một vòng. Tay trái của hắn không biết từ khi nào đột nhiên xuất hiện một thanh đoản kiếm sắc bén, thanh kiếm này mạnh mẽ đâm thẳng vào bụng tên vừa mới tấn công hắn. Khi tên kia còn chưa kịp ngã xuống thì đại kiếm của Lăng Vũ đã chém người kia thành hai đoạn. Lăng Vũ dũng mãnh như vậy giết thẳng vào giữa đám địch vốn đang lo lắng bất an, giống như mãnh hổ nhảy vào đàn dê. - Ha ha, chiêu này rất tốt, vì sao lại phải đổi chứ? Ta đã nói rồi, nếu ngươi không chịu thì có thể nhận thua... .... - Cút đi, ngươi mới phải nhận thua! Thân thể khổng lồ của Lăng Vũ phóng thẳng lên đá thẳng vào mặt một võ giả thoạt nhìn có cảnh giới người tu chân Tiên Thiên. Mặt tên kia lập tức tuôn ra đầy máu. - Ai thua! Ai bảo ngươi bỏ mất thời gian ba năm tu luyện trong đỉnh. - So sánh làm gì, đến lúc đó ngàn vạn lần đừng cầu xin ta, ha ha ha! Tình cảm mấy trăm năm đã sớm làm cho nhóm thủ hạ tâm phúc trong tay Lăng Tiêu dưới nhân giới năm xưa hỗ trợ lẫn nhau chiến đấu rất ăn ý. Tuy lời nói không chịu nhượng bộ nhau nhưng trên thực tế đây cũng chỉ là một phương pháo biểu hiện tình cảm của bọn họ mà thôi. Trong lòng đám người Liên Minh Phương Nam bị điều tới phá vỡ đại trận của Thục Sơn phái vốn đã rất lo sợ, nhưng không phải bọn họ biết được sự thật mình phải đi đến tìm chết mà sợ hãi uy danh dần được hình thành trong những năm gần đây của Lăng Tiêu. Ai biết được tên sát thần kia có thể đột nhiên phóng ra hay không, với thực lực của Lăng Tiêu thì đám người bọn họ căn bản chẳng đáng là gì, cũng không đủ cho người ta xỉa răng. Mà lúc này trên bầu trời có phạm vi vài trăm dặm trên Thục Sơn phái lại đột nhiên vang lên một âm thanh khổng lồ, âm thanh này giống như một hồi chuông dữ dội: - Những huynh đệ phá trận, các ngươi đã bị lợi dụng rồi. Đại trận của Thục Sơn phái ta lại dễ dàng bị phá như vậy sao? Có nghe thấy những tiếng nổ kia không? Mỗi một tiếng vang lên đều đại biểu cho một người phá trận về trời, ha ha ha ha! Giọng nói này là của Thiên Viên, hắn sử dụng đạo thuật truyền âm, tất cả mọi người trong phạm vi vài ngàn dặm đều nghe thấy rõ ràng âm thanh của hắn. Khóe mắt của Thủy Trường Xuân khẽ kéo căng lên, mà vẻ mặt của đám người phía sau cũng trở nên biến đổi. Khóe miệng Thủy Trường Xuân hiện lên một nụ cười lạnh, thầm nghĩ: - Tâm lý chiến sao? Lão vung tay lên, hàng trăm người từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện trước mặt rồi xếp thành một hàng rất chỉnh tề. Đám người này khí thế như cầu vồng, tất cả đều quỳ một chân xuống trước mặt Thủy Trường Xuân rồi cùng kêu lên: - Xin bệ hạ ra lệnh. - Bệ hạ... .... - Bệ hạ sao? - Bệ hạ! Lúc này vẻ mặt của đám người đứng phía sau Thủy Trường Xuân mới hoàn toàn biến đổi, những cơ thịt trên mặt đều điên cuồng co giật. Bọn họ không thể tưởng tượng được vào thời điểm này Thủy Trường Xuân vẫn còn sử dụng phương pháp này, lão muốn tuyên bố cho người đời biết mình muốn...Xưng đế. Thật là mưu kế thâm sâu. Đám người đứng phía sau Thủy Trường Xuân đều là những người có địa vị cao trong các gia tộc của Liên Minh Phương Nam, có ai không biết mưu đồ của Thủy Trường Xuân khi hắn công bố tin tức này ra bên ngoài. Lúc này mọi người không ai phản đối, thì chẳng khác nào tất cả gia tộc trong Liên Minh Phương Nam đã sớm đồng ý để Thủy Trường Xuân xưng đế. Tuy đây chỉ là thế lực đầu tiên xưng đế ở Nam Châu, tuy Liên Minh Phương Nam biết sau khi thế lực của chính mình xưng đế và lập quốc thì tốc độ đề thăng thực lực và hiệu suất làm việc sẽ hơn hẳn không biết bao nhiêu lần gia tộc không xưng đế. Tất cả cũng đều nghĩ đến chuyện thế lực của mình có nên lập quốc hay không, nhưng những chuyện thế này có liên quan rất lớn đến lợi ích, căn bản không thể giải quyết một lần là xong. Giống như Sở quốc đột nhiên quật khởi, sau đó lại thành lập đất nước và xưng đế chỉ là một nhà đầu tiên. Đám người Tương Vân Bưu và Tôn Thiết đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều thấy được trong ánh mắt đối phương sự bất đắc dĩ thật sâu. Bọn họ không dám phản đối mà cũng không thể phản đối, vào thời khắc quyết định này nếu xảy ra nội chiến hoặc là có một chút đầu mối để xảy ra tranh chấp thì Liên Minh Phương Nam sau này sẽ không còn chỗ đứng trong Liên Minh Nam Châu nữa. Đừng nói đến chuyện trở thành thế lực mạnh nhất ở Nam Châu, mà chỉ những tổn thất khi tranh chấp cũng đủ để cho liên minh phải sụp đổ rồi. Vẻ mặt Thủy Trường Xuân vẫn rất bình tĩnh, thoạt nhìn thì không biết được đang vui hay buồn. Lão vô cùng ung dung vung tay lên, sau đó nói: - Từ khe hở của trận pháp Thục Sơn phái...Tấn công, nếu chống cự...Giết! Sau khi do dự, Thủy Trường Xuân tạo ra một quyết định rất hồ đồ, nhưng trong mắt hắn thì những người không nghe lời đều là phần tử nguy hiểm. Biện pháp tốt nhất chính là lợi dụng tình hình này mà giết sạch những tên nguy hiểm đi. - Tuân lệnh! Đám người bên dưới trả lời một tiếng vang dội, đội ngũ ba bốn trăm người bay thẳng lên trời rồi phóng thẳng về phía khe hỡ trận pháp của Thục Sơn phái. Khi đám người này tiến cận với khe hở thì đột nhiên nhìn thấy trong lỗ hổng này có một bóng người bay thẳng ra ngoài. Cũng có người muốn ra tay tấn công nhưng lại lập tức phát hiện ra người kia mặc y phục giống như kiểu của chính mình, rõ ràng người này đã chết. Sau đó từ trong khe hở tràn ngập khói bụi lại có một người chậm rãi đi ra. Người này mặc một bộ y phục màu đen, tóc trên đầu rất ngắn và chỉa thẳng lên giống như một con nhím. Ánh mắt người này bắn ra những luồng hào quang cực kỳ khát máu và hung ác, ánh mắt này căn bản không phải của một con người, mà giống như cái nhìn của một con mãnh thú hung ác. Vẻ mặt người này góc cạnh rõ ràng, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một đường thẳng. Khi tên này đi ra thì một luồng khí tanh tưởi từ trên người hắn bùng ra rồi vọt thẳng lên bầu trời. Hai mắt hắn lạnh lùng nhìn tên dẫn đầu đám người, chỉ nói ra một tiếng: - Cút! - Ngươi là người phương nào? Hai mắt tên thị về dẫn đầu đoàn người bùng ra hai luồng hào quang sắc bén rồi nhìn chằm chằm vào người thanh niên áo đen. Trong lòng hắn thầm cảm thấy kỳ quái, người kia sát khí trầm trọng như vậy, cũng không phải là những người Thục Sơn phái mà hắn được nghe nói tới. Nhưng hắn cũng không sợ hãi, mình có cảnh giới đại viên mãn cao cấp, cũng là tâm phúc của bệ hạ nhiều năm nay. Ngày hôm nay bệ hạ đã xưng vương, mình chắc chắn cũng có một thân phận rất tốt trong tương lai. Là một quý tộc trong Thánh Vực, loại cảm giác có thể nắm trong tay sinh tử của người tu chân...Thật tuyệt. Điều làm cho tên thị vệ này cảm thấy không thể ngờ chính là người vừa đến chẳng những không trả lời câu hỏi của hắn, mà cũng không có bất kỳ phong độ nào, dưới tình hình những người ở đây tự cho rằng không có bất kỳ khả năng gì...Lại ra tay đánh lén! Một kiếm! Chỉ một kiếm đã làm cho người thị vệ này ngã từ trên trời xuống đất, có người nhìn thấy một luồng kiếm khí đỏ như máu từ trên người tên kia bắn ra, nhưng khoảng cách kia...Rõ ràng vẫn còn xa vài dặm nữa. Như vậy sao có thể dễ dàng giết chết một tên cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp chứ? Vẻ mặt tất cả mọi người đều trở nên không thể tin, nhưng phản ứng của bọn họ cũng không chậm. Tất cả đều rút bảo kiếm trong tay ra rồi dùng tốc độ nhanh nhất đánh thẳng về phía người hắc y kia. Trong khoảnh khắc này có mấy trăm luồng kiếm khí cắt khoảng không gian này thành từng mảnh nhỏ. Tuy chỉ trong nháy mắt không gian này đã khôi phục lại như bình thường nhưng vì kiếm khí quá nhiều mà làm người ta sinh ra một loại cảm giác vô cùng quỷ dị. Địa phương mà tất cả những tên kia ra tay giống như thời gian đã đột nhiên ngừng hẳn lại. - Ầm! Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, mấy trăm luồng kiếm khí tập hợp lại tạo thành một luồng kiếm khí khổng lồ mà không có bất kỳ kẻ nào dám xem thường. Sau đó nó điên cuồng bùng nổ ra khắp bốn phương tám hướng. Tất cả mọi người đều cho rằng tên hắc y kia, cho dù là Lăng Tiêu thì chắc chắc sẽ phải chết Những người nào trong lòng sinh ra ý nghĩ này thì rất nhanh sau đó đã cảm thấy cơ thể mình tê rần, sau đó lại cảm thấy mất đi tri giác. Chỉ có tên thị vệ thủ lĩnh kia trừng mắt lên kinh hoàng nhìn vào người kia khắp thân thể đều là máu giống như nhìn thấy quỷ, tên võ giả khủng bố kia đã dung nhập vào trong hàng ngũ của chính mình giống như một sát thần. Những người nào trong lòng sinh ra ý nghĩ này thì rất nhanh sau đó đã cảm thấy cơ thể mình tê rần, sau đó lại cảm thấy mất đi tri giác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm. Chỉ có tên thị vệ thủ lĩnh kia trừng mắt lên kinh hoàng nhìn vào người kia khắp thân thể đều là máu giống như nhìn thấy quỷ, tên võ giả khủng bố kia đã dung nhập vào trong hàng ngũ của chính mình giống như một sát thần.