Tảng đá khổng lồ năm xưa Lăng Tiêu dựng trước cổng Thục Sơn phái, bây giờ đã nghiễm nhiên trở thành một địa phương hành hương lĩnh ngộ tinh hoa kiếm kỹ. Mỗi ngày đều có rất nhiều võ giả hâm mộ danh tiếng tìm đến. Bọn họ cũng không phải đều là võ giả Nam Châu trong Thánh Vực mà còn có Trung Châu, Đông Châu, Bắc Châu và Tây Châu. Thực lực của đám người này cũng có thấp có cao, có cảnh giới Kiếm Thánh Kiếm Thần, cũng có những người tu luyện đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn. Nhưng vẻ mặt của bọn họ đều rất trang nghiêm, hoặc ngồi dưới đất hoặc nhíu mày nhìn chằm chằm vào tảng đá khổng lồ này. Có những người hiểu được luồng khí tức khổng lồ trên tảng đá, cũng có kẻ cúi đầu nhắm mắt trầm tư để cẩn thận suy xét những ý nghĩa bên trong. Vì vậy mà địa phương này mỗi ngày đều có hàng trăm hàng ngàn người ở lại. Lúc này những tiểu thương khôn khéo từ trong Vọng Thiên thành vận chuyển đến đủ loại hàng hóa rồi mở quán tiêu thụ. Từ những thứ phục vụ cuộc sống hằng ngày như ăn ở đi lại đến các loại vũ khí đan dược…Hầu như tất cả mọi thứ có liên quan đến võ giả đều có thể tìm được ở đây. Sau khi tình cảnh này liên tục kéo dài vài chục năm thì phạm vi trăm dặm ở hai bên cổng Thục Sơn phái đã tạo thành một cái chợ khổng lồ. Sau đó mọi người bắt đầu xây dựng nhà cửa ở những chỗ xung quanh ngôi chợ này, tửu điếm, khách sạn, thậm chí ngay cả thanh lâu hay sòng bạc đều có cả. Dù sao tất cả những người đến đây cũng không phải loại người mà tâm tình đã đạt tới mức vô dục vô cầu, mà nếu đã có nhu cầu thì sẽ có người cung cấp. Dù là bất kỳ đâu thì đạo lý này cũng mãi mãi không bao giờ thay đổi. Đến ngày hôm nay bên ngoài cổng Thục Sơn phái đã dần từ một cái chợ trở thành một loại thành thị nhỏ có rất nhiều người sinh sống. Thậm chí có rất nhiều người nói không quá một trăm năm nữa thì địa phương này nhất định sẽ trở thành một thành thị cực lớn, còn hơn hẳn Vọng Nguyệt thành bây giờ. Tất cả mọi thứ được tạo thành cũng chỉ vì một tảng đá khổng lồ. Hai người một già một trẻ đang đứng trước cổng Thục Sơn phái. Người thanh niên thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt vô cùng anh tuấn, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ lo lắng. Lão già kia khắp toàn thân không có bất kì con sóng năng lượng nào, đôi mắt rất trong không có bất kỳ vẻ vẩn đục nào. Nhưng nếu có người đến gần sẽ cảm nhận được uy áp trên người lão già bùng lên, sẽ tự dưng sinh ra một cảm giác kinh sợ. Hai người này chính là cha con Thủy Trường Xuân và Thủy Quân. Đây là lần đầu tiên hai người này bước chân đến Thục Sơn, từ trước đến nay chỉ là nghe danh nhưng hôm nay đến đây mới thấy được lời đồn kia rất đúng. Tên Lăng Tiêu kia quả thật đã dần trở thành một nhân vật quật khởi trong Thánh Vực. Chỉ dựa vào một tảng đá khổng lồ mà bên trên có tám chữ lớn đã tạo ra sát khí đằng đằng đập thẳng vào mặt. Hai mắt Thủy Trường Xuân nhìn chằm chằm vào tám chữ kia, những người có cảnh giới khác nhau sẽ có những cảm nhận khác biệt. Trong mắt Thủy Trường Xuân hiện lên tám chữ lớn và kiêu ngạo, hình như lão còn thấy được vẻ mặt của một người thanh niên lạnh lùng và cao ngạo đang bay lên trời múa bảo kiếm trong tay. Thủy Trường Xuân híp mắt lại rồi lập tức lóe lên một tia linh quang. Lão đột nhiên nhìn thấy tên thanh niên đang khắc tám chữ lớn kia tiêu tan thành mây khói, sau đó tám chữ lớn này bùng lên một luồng hào quang kim sắc chói mắt. Luồng hào quang này tạo thành rất nhiều kiếm khí kim sắc che phủ cả đất trời, rồi tất cả đánh thẳng về phía Thủy Trường Xuân. - Muốn chết! Thủy Trường Xuân quát lớn một tiếng, khoảnh khắc này toàn thân lão bùng ra một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ rồi hung hăng đánh thẳng về phía tảng đá. - Ầm! Trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ như sấm động, tất cả những người ở gần đó đang cảm ngộ kiếm kỹ lập tức bị dọa cho hoảng sợ. Tất cả mọi người đều đứng dậy rồi ngẩng đầu lên nhìn với vẻ kinh ngạc. Những người có thể ngồi quanh năm nơi này ngộ kiếm tất nhiên sẽ biết đây không phải xảy ra chiến đấu, vì đã từng có người đến đây lĩnh ngộ kiếm kỹ, cũng có những tiếng đổ đùng đùng phát ra trên không khí như vậy. Một khi có những chuyện thế này phát sinh thì tất cả mọi người sẽ hướng về phía đó chúc mừng. Bởi vì điều này chứng tỏ người kia đã lĩnh ngộ được một điều gì đó hoàn toàn mới mẻ trên tảng đá. Chỉ khi những luồng ý niệm va chạm vào nhau kịch liệt mới tạo ra hiện tượng này. Mà một tiếng nổ vừa rồi...Tất cả những người xung quanh đều không dám nghĩ thêm, tình cảnh vừa rồi phải cần cảnh giới gì mới có thể sinh ra động tĩnh lớn như vậy? Tất cả mọi người đều đứng lên nhìn về phía Thủy Trường Xuân, vừa nãy lão đã hét lên một tiếng rất lớn, rất nhiều người nghe thấy rõ ràng nhưng không ai để ý đến loại chuyện thế này. Nhiều võ giả đến đây lĩnh ngộ kiếm kỹ nhưng chưa thể hiểu rõ được cũng muốn rống lên vài tiếng để phát tiết những ưu phiền trong lồng ngực. Nhưng khi mọi người nhìn Thủy Trường Xuân, thì ánh mắt bọn họ đã không còn là coi thường, mà là...Sợ hãi. Có người khẽ nói thầm với người bên cạnh: - Huynh đệ, người kia có lai lịch thế nào? Động tĩnh vừa rồi là lão ta tạo ra sao? Thật là đáng sợ. - Quả là rất đáng sợ, người và người không thể dùng cái nhìn bình thường để so sánh được. Thực lực của người này có lẽ đã vượt qua Lăng tông chủ Thục Sơn phái. Ngươi nhìn khí độ của lão ta xem, ta không cảm nhận được bất kỳ con sóng năng lượng nào trên người lão cả. - Vượt qua Lăng tông chủ sao? Chuyện này là không thể. Hắn làm sao có thực lực vượt qua Lăng tông chủ được? Nếu lão có thực lực như vậy thì không phải chỉ là một động tĩnh nhỏ như vừa rồi. Ngươi xem tảng đá kia có di chuyển không, chỉ có thể nói thực lực của người này tương đối cao mà thôi... .... - Cũng đúng, Lăng tông chủ võ công cái thế. Theo ta thấy thì không bao lâu nữa Lăng tông chủ sẽ trở thành đệ nhất cao thủ trong Thánh Vực. Lúc này Thủy Trường Xuân đã khôi phục trở lại bình thường, rung động của va chạm dữ dội vừa rồi đến bây giờ vẫn còn vo ve trong đầu lão. Đồng thời trong lòng lão cũng nhịn không được phải ớn lạnh: - Tên Lăng Tiêu này quả nhiên có chút quỷ quái, rất có thể là chân truyền của một đại nhân vật trong La Ma giới. Thủy Trường Xuân vừa nghĩ vậy thì trong mắt lại bùng lên sát khí, người thế này nếu không trừ bỏ kịp thời thì sớm muộn gì cũng trở thành đại họa. Thủy Trường Xuân và con trai Thủy Quân đưa mắt nhìn nhau, sau đó xoay người bỏ đi, cũng chẳng thèm để ý đến những lời bàn luận của đám người kia. ... .... Chuyện vừa xảy ra bên ngoài đã được đệ tử phòng thủ báo lên, mà bây giờ người chủ sự mọi chuyện của Thục Sơn phái chính là Thiên Viên người đứng đầu mười đại đệ tử. Sau khi Thiên Viên nghe xong những lời báo cáo của thủ hạ thì nhíu mày trầm tư. Hiện nay những đệ tử tinh anh chân chính của Thục Sơn phái đều đã ở trong thế giới Hàm Hàn Bảo Đỉnh của sư phụ. Những người khác có lẽ còn không hiểu rõ điều này, nhưng thân là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu, sao hắn lại không biết chuyện này được? Liên lạc với sư phụ sao? Thiên Viên khẽ lắc đầu, cảm thấy nếu chuyện gì cũng làm phiền tới sư phụ thì chính mình cũng là một người vô dụng. Những năm gần đây Thiên Viên đã hiểu rất rõ địa vị của mình. Hắn biết mình chính là tông chủ đời tiếp theo của Thục Sơn phái. Bởi vì Thiên Viên tu luyện những công pháp khác hẳn những võ giả khác trong Thánh Vực, hắn biết sư phụ mình đang muốn làm gì. Sư phụ muốn đem hệ thống tu luyện này mở rộng ra toàn bộ Thánh Vực. Là một người đệ tử thì phải trung thực chấp hành những tâm nguyện của sư phụ, vì vậy mà những năm gần đây số lượng đệ tử Thục Sơn phái đã vượt qua con số năm vạn. Trong đám đệ tử này có nhiều người thực lực rất thấp, nhưng sau khi tu luyện Phục Ma Kim Cương kiếm trận thì ba người đệ tử đạt đến cảnh giới tu luyện giả có thể giữ chân được một kẻ địch có cảnh giới thấp hơn đại viên mãn. Nếu là ba đệ tử đạt đến cảnh giới Tiên Thiên thì có thể vây khốn được một kẻ thù đạt đến cảnh giới cao cấp tu luyện giả. Kiếm trận thần kỳ và hùng mạnh đã sớm không còn là bí mật ở Thục Sơn phái. Thiên Viên nghĩ đến đây thì dần định thần trở lại. Hắn thầm nghĩ những tên ngoài cửa cũng chưa chắc là kẻ thù, hơn nữa còn có Hộ Sơn đại trận bảo vệ, tin chắc những kẻ bình thường sẽ không dám xông vào. Bởi vì những năm gần đây tất cả mọi người trong Thục Sơn phái đều đã quen cuộc sống có Hộ Sơn đại trận. Thậm chí đến bây giờ bọn họ cũng không nghĩ tới nếu có một ngày Hộ Sơn đại trận bị phá, thì bọn họ phải đối phó thế nào với những cường địch tấn công. Câu nói kia của Lăng Tiêu không sai, chim non cũng sẽ có một ngày bay thẳng lên trời. Lão già hùng mạnh và thần bí gây ra những động tĩnh trước cổng Thục Sơn phái hôm nay, ngoài việc tạo ra một đề tài cho những người ngộ kiếm ngoài cổng bàn luận thì không gây ra tình hình gì quá lớn. Mà nội bộ của Thục Sơn phái cũng không ai để ý đến chuyện này. Cũng có một chuyện không làm cho những người khác phải chú ý, chính là có từng nhóm người xa lạ dần dần tiến vào trong thành thị mới mở bên ngoài Thục Sơn phái. Thành thị mới này cũng đã sớm có thói quen tiếp đãi những người xa lạ tới thăm quan, cho nên cũng không có bất kỳ người nào cảm thấy ngạc nhiên đối với những đám người mới đến. Nhưng cũng có một số người vô cùng bình thường, bao gồm một vài tiểu nhị của tửu lâu và những tên ăn mày trên đường phố, giữa hai bên dùng một loại phương pháp truyền tin mà không người nào có thể nhận ra được khi đám người xa lạ kia tiến vào chỗ này. Những người này rất am hiểu ám sát và tình báo do Mạnh Ly tạo ra. Ngoài Lăng Tiêu thì không còn bất kỳ người nào biết được sự tồn tại của bọn họ. Cứ sau một trăm năm mươi năm thì Mạnh Ly lại từ trong thế giới của Hàm Hàn Bảo Đỉnh đi ra một lần, nhưng có lẽ cũng chỉ bằng nửa tháng trong Thánh Vực. Mỗi lần đi ra Mạnh Ly đều thu thập tất cả những tin tức tình báo lại rồi sau đó sẽ báo cáo cho Lăng Tiêu. Thế giới trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh chính là bản mệnh pháp bảo do Lăng Tiêu luyện chế ra, cho nên nếu hắn muốn làm bất cứ điều gì đó thì tất cả mọi sự vật bên trong thế giới này đều bị hắn thu vào trong tầm mắt. Cũng vì điều này mà cảnh giới của Lăng Tiêu mới được đề thăng lên rất nhiều. Bởi vì hắn đột nhiên cảm ngộ được mình đã thật sự là siêu cấp cường giả, sau khi độ kiếp thành tiên thì sẽ trở thành tiên nhân. Vì sao nói bọn họ có thể biết được những chuyện xảy ra trước và sau đó ba trăm năm? Nếu có thể siêu thoát ra ngoài pháp tắc hoặc là dứt khoát trở thành người làm chúa tể pháp tắc thì đừng nói là ba trăm năm, cho dù muốn biết những chuyện xảy ra trong vòng ba ngàn năm cũng dễ dàng như trở bàn tay. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Lăng Tiêu cũng muốn tự mình dung nhập vào Thánh Vực giống như trong truyền thuyết, trở thành vua của một bộ phận pháp tắc. Không biết Lăng Tiêu nhìn Thánh Vực có giống như hắn đang nhìn thế giới bên trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh của mình hay không, dùng một loại ánh mắt siêu thoát lặng lẽ nhìn chăm chăm vào tất cả những chuyện đang xảy ra. Sau khi tiến vào Thánh Vực, Mạnh Ly là người có sở trường về ám sát nhưng đối diện với những đối thủ có thực lực mạnh mẽ thì đã mất đi tất cả tác dụng. Vì vậy Mạnh Ly lại xây dựng sức mạnh trên bộ môn tình báo, sau mấy trăm năm kinh nghiệm hắn đã đạt đến cảnh giới cưỡi gió lướt mây không để lại bất kỳ dấu vết nào. Cho đến lúc này tất cả những chuyện phát sinh ở bên kia Thục Sơn phái đều nằm trong lòng bàn tay của Lăng Tiêu. Bao gồm cả chuyện có một ngôi thành mới được mọc lên ở bên ngoài cổng Thục Sơn phái, hắn cũng biết rất rõ ràng. Sau khi nghe tin tức báo cáo của Mạnh Ly, từ sâu trong mắt Lăng Tiêu lóe lên một tia sáng ác liệt, thầm nghĩ: - Quả nhiên đã đến rồi, sau nhiều năm yên lặng có lẽ người đời đều biết đến Lăng Tiêu ta nhưng lại không biết đám đệ tử Thục Sơn. - Lúc này...Ta sẽ để các ngươi thấy thực lực chân chính của Thục Sơn phái nằm ở chỗ nào. Sau khi nghe tin tức báo cáo của Mạnh Ly, từ sâu trong mắt Lăng Tiêu lóe lên một tia sáng ác liệt, thầm nghĩ: - Quả nhiên đã đến rồi, sau nhiều năm yên lặng có lẽ người đời đều biết đến Lăng Tiêu ta nhưng lại không biết đám đệ tử Thục Sơn. - Lúc này...Ta sẽ để các ngươi thấy thực lực chân chính của Thục Sơn phái nằm ở chỗ nào.