Lăng Tiêu nói ra những lời này vô cùng bình tĩnh, nhưng trong đó lại khiến người ta thấy được một khí thế ngạo nghễ thiên hạ! Hơn nữa Lăng Tiêu đã nói đến mức như vậy, thì rõ ràng là không muốn cho người ngoài nhúng tay vào, không nghĩ tới những người đến để xem náo nhiệt. Cho nên những người này tuy trong lòng tiếc nuối, nhưng không ai dám ý kiến một chút nào. Lăng Tiêu nhìn thoáng qua tám nữ nhân trên đài một cách tình cảm, khẽ mỉm cười: - Chờ ta trở lại! Tám nữ nhân này vô cùng ăn ý đều không nói gì, nhưng ánh mắt họ ai cũng có thể hiểu. Mọi người nhìn ánh mắt của tám nữ nhân này, trong lòng không kìm nổi hâm mộ vận khí của Lăng Tiêu quả thật là quá lớn, không ngờ lại có nhiều cô gái ưu tú chung tình với hắn như vậy. Thân thể Lăng Tiêu chậm rãi biến mất trong không khí. Cùng lúc đó, Lam Hi bỗng nhiên trợn hai mắt, sau đó hướng về Ngô Tú Nhi nét mặt đang buồn bã trước mắt, nói: - Tú Nhi, ngươi ở trong này, sư phụ có việc phải đi, một lúc sẽ quay lại! Nếu ta không trở lại, ngươi hãy ở trong này tu luyện thật tốt, ngươi yên tâm, sẽ không có ai dám đến nơi này tìm ngươi đâu! Lam Hi nói xong, thân mình biến mất trong không khí. Ngô Tú Nhi ngồi ở đó, hai tay chống lên má, suy nghĩ miên man: - Sư phụ này nghe nói đã mấy vạn năm tuổi, nhưng tại sao ta lại có cảm giác không phải? Thoạt nhìn so với ta cũng đâu có khác biệt nhiều! Ôi, hôm nay rốt cuộc đã là đại hôn của hắn, hiện tại nhất định hắn đang tươi cười rất vui vẻ, đáng tiếc là ta không thể nhìn thấy! Nghĩ đến đây, trong lòng Ngô Tú Nhi đột nhiên ngứa ngáy, vừa rồi Lam Hi rời khỏi rất gấp gáp đột ngột, dường như bộ dạng rất vội vàng, cho nên Ngô Tú Nhi liền nghĩ: - Ta sẽ đi xem, lặng lẽ từ xa liếc nhìn một cái, chắc là không có vấn đề gì? Nghe nói Tư Đồ gia cũng có người tới, tuy nhiên bọn họ cũng không nhận ra ta! Ta sẽ lấy khăn che mặt, vậy là không có vấn đề gì! Ngô Tú Nhi tính tình vốn rất vô tư, tự nhiên nghĩ đến đi là đi ngay, lập tức mang theo một tấm khăn mờ mờ che mặt, đi ra phía cửa nhẹ nhàng bay xuống, tay áo phất phơ, trông giống như một tiên nữ. Thân thể Lăng Tiêu đột nhiên xuất hiện ở sơn môn, lại thấy đệ tử của Thục Sơn không ít người đã ngã xuống. Hơn nữa theo quan sát của Lăng Tiêu, tuy những đệ tử ngoại môn này chưa chết, nhưng kinh mạch trong cơ thể họ cũng đã đứt hết, nếu không dùng những cực phẩm thiên tài địa bảo để luyện chế đan dược, cuộc đời này sẽ khó còn có thể tiến thêm trên con đường luyện võ được nữa! Lăng Tiêu nhìn người mặc áo trắng trong tay cầm một cái chuông bằng đồng đỏ, hai mắt bắn ra hai đạo hào quang lạnh lẽo đến cực điểm, Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay Lăng Tiêu. Trên thân Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm phát ra ánh sáng màu hồng tuyệt đẹp, còn có một tia hào quang ngũ sắc lưu động, trông rất là đẹp mắt. Lăng Tiêu đến nơi đây, không nói một câu, thậm chí không có hứng thú muốn biết những người này là ai! Trong lòng Lăng Tiêu đã sớm phán quyết những người này phải chịu tội chết! Tới của khiêu khích, đả thương môn hạ của mình, nhiễu loạn đại hôn của mình! Bất kỳ một điểm nào cũng đủ để cho Lăng Tiêu hạ sát những người này, càng không nói đến cả người toàn bộ những người ăn mặc cổ quái này còn tỏa ra sự thù địch mãnh liệt. Những người mặc áo trắng đội mũ trắng này khi nhìn thấy Lăng Tiêu đều không nói lời nào lấy vĩ khí ra, cả đám đều đề phòng như gặp đại địch, nhưng thật ra người trong tay cầm chuông tang bằng đồng đỏ kia trên mặt lại không hề có một chút sợ hãi, cười nói: - Ngày hôm nay rất tốt! Ngày này sang năm vừa là ngày thành hôn, cũng vừa là ngày giỗ của ngươi. Ta gõ cho ngươi ba mươi hai tiếng, thế nào, có phải ngươi cảm thấy rất vinh dự không? Ha ha ha ha, Lăng Tiêu, chịu chết đi! Nói xong hắn nhanh tay đánh vang cái chuông bằng đồng đỏ kia! Lăng Tiêu vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra cái chuông bằng đồng đỏ này không phải là vật bình thường, nhìn người kia đang định đánh một tiếng nữa, khóe miệng lạnh lùng cười khẩy: - Thực lực của ngươi rất mạnh. Đáng tiếc là… ngươi lại xem thường ta! Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay Lăng Tiêu trong giây lát tuôn ra một luồng ánh sáng màu đỏ tươi rực rỡ, sau đó hướng về người đang cầm chiếc chuông bằng đồng đỏ kia mạnh mẽ bắn tới. Chiếc dùi trong tay người này chưa kịp chạm đến chiếc chuông, hắn liền cảm thấy có một luồng sát khí khiến cho người ta nghẹt thở bất chợt đánh úp lại, sắc mặt lập tức đại biến, thân mình vội vàng mạnh mẽ lui về phía sau. Mặt đất dưới chân hắn bị sức mạnh khi hắn lùi lại tác động bị cuốn tung lên như thể sóng biển, trên mặt đất xuất hiện một cái rãnh rất rộng và sâu! Trong không khí cát đá cũng bay đầy, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, năng lượng hùng mạnh dao động, từ rất xa cũng có thể cảm giác thấy! Sát khí lạnh lẽo yêu dị trên mặt Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm cũng khiến cho Âu Dương Thiên Phong bên trong bộ đồ trắng kia hoảng sợ vô cùng, không biết cũng không hiểu chẳng phải thần vạn năng đã nói Lăng Tiêu chỉ có được thực lực đại viên mãn thôi sao? Vì sao… sức mạnh của hắn biểu hiện ra lúc này lại hoàn hoàn vượt qua cảnh giới đỉnh phong của ta? Tốc độ của Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm thật sự rất nhanh, nhanh đến mức Âu Dương Thiên Phong có cảm giác chính mình cũng bị luồng sát khí này chém giết! Ngay khi Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm sắp sửa đả thương Âu Dương Thiên Phong, chiếc chuông bằng đồng đỏ trong tay Âu Dương Thiên Phong bỗng nhiên giãy giụa thoát khỏi lòng bàn tay hắn, sau đó trong giây lát phóng đại lên vô số lần, biến thành một tấm khiên rất lớn đường kính trên trăm mét. Mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu thấp thoáng trên cái chuông lớn bằng đồng đỏ này lại càng thêm rõ ràng, những hoa văn tinh xảo trên mặt cũng có thể nhìn thấy rõ, mang theo một luồng khí tức thê lương, đột nhiên xuất hiện trên bầu trời. Khoảng cách từ nơi này đến Thục Sơn phái gần như còn tới trên trăm dặm, cho nên những tân khách này tuy rằng đã không kiềm chế được đi ra ngoài cửa, nhưng bị môn sinh của Thục Sơn cảnh cáo, nói Thục Sơn gặp phải kẻ thù bên ngoài đến quấy nhiễu, trận pháp đã mở ra, xin tất cả khách mời lượng thứ, đợi sau khi tông chủ trở về sẽ nhận lỗi với bọn họ. Cho nên, những người này trong lòng cho dù có bất mãn, nhưng cũng đều tỏ vẻ thông cảm. Tuy nhiên luồng khí tức hùng mạnh từ chân trời phía xa xa truyền lại, cũng khiến cho mọi người trong lòng đều vô cùng tò mò. Diệp Thiên khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh, trong lòng nghĩ: - Lăng Tiêu, hy vọng ngươi có thể cố gắng một chút đừng có để thua, bất kể người tới là ai, ngươi chỉ có thua dưới tay ta mới có thể thể hiện được giá trị của ngươi! Cho nên, ngươi hãy giết đám rác rưởi đến khiêu khích kia đi, sau đó… ta chờ ngươi! Kiếm khí của Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm hung ác vô cùng bắn lên trên mặt chiếc chuông lớn bằng đồng đỏ kia, phát ra một tiếng vang như thể tiếng sét đánh! - Đùng! Ngay lúc hai người chạm trán nhau, Âu Dương Thiên Phong lập tức bịt kín lỗ tai lại, sau đó nhìn chiếc chuông rất lớn bằng đồng đỏ kia bỗng nhiên giật mình run rẩy. Tuy nhiên… lại không hề có thương tổn gì! Âu Dương Thiên Phong lập tức ngửa mặt lên trời, cười rộ lên: - Ha ha ha! Thần quả nhiên là không gì không làm được! Lăng Tiêu, ngươi xong rồi, mau đầu hàng đi, ta còn xem xét tha cho ngươi tội chết, nếu không, ngươi sẽ trở thành một con rối! Âu Dương Thiên Phong vừa mới nói xong, chiếc chuông lớn bằng đồng đỏ kia đột nhiên phát ra một tiếng vang cực kỳ nặng nề. Lúc này Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm cũng không hề công kích nó, tiếng vang này không ngờ là tự chính nó vang lên! Một tiếng vang này rơi vào trong tai Lăng Tiêu, khiến cho đạo tâm của Lăng Tiêu bỗng nhiên run rẩy một chút, hai mắt Lăng Tiêu lập tức bắn ra hai đạo hào quang kinh hãi. Thanh âm chiếc chuông này tự phát ra, không ngờ có sức mạnh xuyên thấu linh hồn, khiến cho Lăng Tiêu trong lúc không kịp để phòng, thiếu chút nữa đạo tâm đã thất thủ. Hơn nữa từ trong thanh âm này Lăng Tiêu còn cảm thấy được một sức mạnh linh hồn vô cùng to lớn. Cũng không giống như những loại pháp bảo tà môn, trên mặt chiếc chuông lớn bằng đồng đỏ này, khí thế năng lượng đoạt hồn phách con người vô cùng khổng lồ, dường như không thèm sử dụng âm mưu quỷ kế, một chiêu đó là đường đường chính chính, cho ngươi muốn tránh cũng không thể tránh! Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, đem bản mệnh pháp bảo trong cơ thể là Hàm Hàn Bảo Đỉnh xuất ra, hướng về chiếc chuông lớn bằng đồng đỏ. Ngay khi chạm tới, toàn bộ không trung bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ làm cho người ta hoảng sợ đến cực điểm! Ầm vang một tiếng! Đừng nói là ở ngoài trăm dặm, cho dù là ngoài nghìn dặm cũng có thể nghe thấy tiếng nổ này! Không biết có bao nhiêu người bị tiếng nổ này làm cho sợ đến kinh hồn, trên bầu trời bị cấu xé mạnh mẽ mở ra hai cái khe vô cùng lớn, lộ ra màn hắc ám vô tận phía bên trong, đồng thời còn có vô số không gian pháp tắc bên trong màn hắc ám kia như ẩn như hiện! Đám người Tư Đồ Dũng và Tôn Hạo Thiên cùng với Diệp Thiên đang xem, gần như cùng một lúc trong lòng cả kinh. Sức mạnh kinh khủng đáng sợ kia hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Ánh mắt Diệp Thiên lóe lên mạnh mẽ, trong lòng không biết đang nghĩ về cái gì. Tôn Hạo Thiên trong miệng thì thào tự nói: - Nhất đại tông sư, quả nhiên không hổ là nhất đại tông sư! Tư Đồ Bằng Hạc bên cạnh Tư Đồ Dũng sắc mặt biến thành hết sức khó coi, bởi vì hắn đã nhìn thấy một người khiến hắn vô cùng bất ngờ - Ngô Tú Nhi. Ngô Tú Nhi cho là người khác vẫn không nhận ra là nàng đến, không biết rằng một đại gia tộc như Tư Đồ gia lựa chọn phu nhân cho gia chủ tương lai, làm sao có thể không thận trọng? Cho nên Tư Đồ Bằng Hạc đã sớm xem qua bức họa vẽ Ngô Tú Nhi. Ngay khi hắn thấy Ngô Tú Nhi liền ngẩn người ra, sau đó trong mắt có chút nghi hoặc, bởi vì cô gái kia có đeo một cái khăn che mặt. Truyện Tiên Hiệp Nhưng đến khi Tư Đồ Bằng Hạc thấy Ngô Anh trừng mắt nhìn cô gái kia, sắc mặt hắn rốt cuộc cũng thay đổi, cho dù ở phía chân trời kia có phát sinh năng lượng dao động kịch liệt, hắn vẫn coi như không hề hay biết. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: - Lăng Tiêu ngươi và Ngô Tú Nhi quả nhiên là có gian tình! Cho nên nói đến tu luyện Vô tình đạo, có mấy người có thể làm được? Tư Đồ Dũng là người đầu tiên cảm nhận được sự biến đổi của con mình. Hắn có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua đứa con trai mà từ nhỏ đã không làm hắn phải lo lắng nhiều, tuy nhiên đồng thời sắc mặt cũng ngừng trọng nhìn về hướng sơn môn của Thục Sơn cách đó trăm dặm. Ngay khi hai pháp bảo này va chạm vào nhau, Âu Dương Thiên Phong kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt bắt đầu trở nên u ám, đồng thời lộ ra một vẻ không thể tin nổi, nổi giận gầm lên một tiếng: - Thần vạn năng, hãy ban sức mạnh cho người trung thành nhất với ngài! Trên không trung mênh mông, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp đùng đùng, nhưng không hề có một chút hồi đáp Âu Dương Thiên Phong. Trong lòng Âu Dương Thiên Phong bỗng nhiên vang lên một thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm. - Ngươi dám tự quyết định, ta đã bảo ngươi làm gì, còn ngươi đã làm cái gì? Âu Dương Thiên Phong mồ hôi toát ra như mưa, mắt thấy một đạo hồng quang lóe qua chiếc chuông rất lớn bằng đồng đỏ kia hướng về phía hắn bắn tới. Hắn cả kinh, hồn bay phách lạc, trong lòng than khóc nói: - Xin thần hãy cứu ta! Trên bầu trời, đột nhiên có một tia chớp màu trắng vô cùng to lớn bắn ra, cực kỳ chính xác đánh lên trên mặt của Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm. Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm bất ngờ dừng lại ở chỗ đó, hồng quang trên thân kiếm lập tức tối sầm đi rất nhiều, phát ra một tiếng gào thét, ở trên không trung lung lay sắp đổ, thoạt nhìn như nếu chỉ cần thêm một tia chớp nữa sẽ đánh cho kiếm này tan thành tro bụi.