Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 592
Lúc này bóng người màu xám căn bản đã phát hiện ra luồng kiếm khí cực mạnh kia không thể làm tổn thương hắn được. Lúc này hắn lập tức ngửa mặt trên trời cười dài, sau đó thì cười nói rất chói tai:
- Ha ha! Ha ha ha ha! Đến đi, đến giết ta đi! Lăng Tiêu, ngươi chỉ là đồ bỏ đi, mau đến đây giết ông đi. Xem ngươi có bản lĩnh gì có thể phá vỡ được phòng ngự của ông Thanh Loan ta. Ai cho ngươi ăn hiếp người trong Ma tộc của ta, hôm nay ông Thanh Loan đây phải giáo huấn ngươi thật tốt mới được.
- Ma tộc sao?
Lòng Lăng Tiêu khẽ động, trong lòng đột nhiên nhớ tới con hổ đã lâu không gặp, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ tên Kim Hổ kia tìm người đến giúp sao?
Lăng Tiêu vừa nghĩ vừa hỏi:
- Kim Hổ có khỏe không?
- Con hổ kia rất khỏe…Hừ… ….
Bóng người màu xám đột nhiên giận tím mặt, giọng nói chói tai thiếu chút nữa đã làm không gian này vỡ ra:
- Đáng chết, ngươi dám hỏi ông Thanh Loan, ta nhất định phải giết ngươi!
Hắn vừa nói xong thì một luồng hào quang lục sắc đột nhiên bắn thẳng về phía Lăng Tiêu. Lúc này Lăng Tiêu cảm thấy sửng sốt, vì một luồng khí tức tự nhiên rất thuần khiết và mạnh mẽ tản ra trong ánh sáng lục sắc, ở cự ly gần có thể cảm nhận được nó có một luồng năng lượng vừa tinh khiết mà lại vừa khổng lồ.
- Tên này có khá nhiều bảo bối!
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, hắn lại giỡ trò cũ, Hàm Hàn Bảo Đỉnh đột nhiên hóa thành một con ác thú rồi há rộng miệng máu, nó đột nhiên nuốt luồng hào quang lục sắc này vào trong bụng.
Lăng Tiêu và Hàm Hàn Bảo Đỉnh có mối liên hệ tâm linh, lúc này hắn đột nhiên cảm giác được Hàm Hàn Bảo Đỉnh giống như mơ hồ muốn thoát khỏi bàn tay hắn. Lăng Tiêu cảm thấy cả kinh, vì Hàm Hàn Bảo Đỉnh này chính là bản mệnh pháp bảo của hắn.
Vật lục sắc kia là thứ gì mà có năng lực thần kỳ như vậy chứ? Thậm chí Lăng Tiêu còn dám khẳng định, nếu Hàm Hàn Bảo Đỉnh không phải là bản mệnh pháp bảo thì sợ rằng hắn đã thật sự mất đi khả năng kiểm soát nó rồi.
Nhưng người áo xám kia muốn lấy đi Hàm Hàn Bảo Đỉnh…Chuyện này căn bản không có khả năng! Cho dù nó không phải là bản mệnh pháp bảo của Lăng Tiêu, cũng tuyệt đối không thể để người khác cướp đi được.
Lúc này trên mặt người áo xám kia hiện lên một nụ cười cực kỳ đắc ý, hắn cười lên ha hả, dùng giọng chói tai nói:
- Ha ha, không ngờ à! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ông Thanh Loan ngu ngốc lắm sao? Bị ngươi thôn phệ mất một bảo vật, mà còn tặng cho ngươi cái thứ hai nữa à? Lòng tham đã chôn vùi bảo vật của ngươi rồi, ha ha, cái đỉnh này của ngươi, sau này sẽ là của Thanh Loan ông đây!
Hắn nói xong thì vẫy tay, Hàm Hàn Bảo Đỉnh lại phóng thẳng về phía người áo xám vô cùng kỳ lạ.
- Ngươi muốn có nó sao?
Khóe miệng Lăng Tiêu đột nhiên hiện lên một nụ cười châm biến, hắn cũng không muốn tranh chấp quyền khống chế Hàm Hàn Bảo Đỉnh mà để nó tùy ý để phóng thẳng về phía người áo xám. Sau đó Hàm Hàn Bảo Đỉnh càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng khi nó chỉ còn nhỏ bằng bàn tay thì Lăng Tiêu đã thấy trong mắt người áo xám kia tuôn ra một luồng hào quang nóng hừng hực tràn đầy đắc ý.
Người áo xám kia chìa tay về phía Hàm Hàn Bảo Đỉnh, trong miệng lẩm bẩm:
- Bảo bối…Hì hì, ngươi là của ta rồi!
Lúc này tay người áo xám đã chạm với mặt đáy của Hàm Hàn Bảo Đỉnh, bốn ngón tay nhỏ đã đặt lên chân đỉnh. Nhưng đột nhiên vẻ mặt người áo xám lại có biến đổi lớn.
Khóe miệng người này co rút lại dữ dội, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi. Sau đó hắn thét lên một tiếng kinh thiên động địa, trong tiếng thét của hắn còn truyền ra một âm thanh xương nứt giòn tan.
Cánh tay của người áo xám này…Rắc một tiếng rồi bị gãy. Trong nháy mắt Hàm Hàn Bảo Đỉnh rời khỏi tay hắn rồi rơi trên mặt đất. Lúc này hình bóng của Lăng Tiêu đã phóng đến như tia chớp, sau đó một luồng kiếm khí hồng sắc hung hăng đâm lên trên màn ánh sáng màu lam hộ thể của người áo xám.
Một tiếng phụp vang lên, người áo xám bị hung hăng ném thẳng lên rồi liên tục xoay tròn trong không trung. Tiếng thét chói tai đau đớn của hắn làm cả người Lăng Tiêu sinh ra cảm giác rét lạnh.
Nổi đau đớn dữ dội làm người áo xám không còn chút sức lực để chửi bới. Hắn lăn ra rất xa, bị một kiếm của Lăng Tiêu đáng văng đi một khoảng cách vài trăm thước. Sau đó hắn nương theo tình thế này mà chạy tè cả ra quần.
Lăng Tiêu nhìn về phương hướng mà người áo xám kia biến mất mà nửa ngày sau vẫn còn chưa khôi phục tinh thần trở lại, cứ như vậy mà chạy sao? Ngay cả một câu nguyên nhân muốn đánh cũng không nói, cái gì cũng không có, chưa gì mà đã "núp" rồi sao?
Lăng Tiêu có loại cảm giác dở khóc dở cười đối với người áo xám tự xưng là Thanh Loan này. Tên này cả người đầy pháp bảo giống như một tên nhà giàu mới nổi vậy, mỗi loại pháp bảo đều có chức năng riêng biệt, mà kỳ lạ là mỗi loại pháp bảo hắn đều có thể sử dụng được.
Lúc này Lăng Tiêu mới nhớ tới luồng hào quang lục sắc thiếu chút nữa đã làm cho Hàm Hàn Bảo Đỉnh thoát khỏi sự khống chế của mình. Hắn vẫy Hàm Hàn Bảo Đỉnh lại rồi phi thân nhảy vào bên trong đỉnh.
Tất cả mọi thứ trước mắt Lăng Tiêu đột nhiên biến đổi, hắn xuất hiện bên trong thế giới màu sắc u ám của Hàm Hàn Bảo Đỉnh. Lúc này Lăng Tiêu mới phát hiện ra bề mặt của ngọn núi khổng lồ bên trong đỉnh đã xuất hiện rất nhiều khe nứt rộng trên trăm thước, một nghìn thước từ đỉnh núi xuống đã bị san bằng. Những cây gỗ khổng lồ trên núi cũng bị gãy đi rất nhiều.
Ánh mắt Lăng Tiêu chuyển lên những thi thể động vật, trong đó lộ ra vài phần đau xót. Tuy hắn biết trận chiến vừa rồi nhất định sẽ tạo thành những tổn hại rất lớn cho thế giới cũng không phải ổn định lắm trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh, nhưng cũng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
Trong nháy mắt Lăng Tiêu dùng tinh thần lực bao phủ toàn bộ không gian bên trong đỉnh, luồng năng lượng cực kỳ khổng lồ từ trên cơ thể hắn nhanh chóng sửa chữa lại thế giới này.
Giống như thần tích, khoảnh khắc này thời gian giống như quay ngược trở lại, những vết nứt dài mấy trăm thước hoặc mấy ngàn thước đều khép lại. Đỉnh núi bị san bằng cũng đã được khôi phục lại như lúc ban đầu.
Những cây gỗ lớn đổ ngang dọc trên mặt đất cũng lập tức đứng thẳng lên, chỉ trong nháy mắt tất cả thế giới này đã khôi phục lại sức sống bừng bừng.
Trong bản mệnh pháp bảo của Lăng Tiêu căn bản không có bất kỳ bí mật nào có thể giấu được tai mắt của hắn. Vì vậy mà hai pháp bảo kim sắc và lục sắc đã bị hắn cảm ứng được rất nhanh, chúng đang trốn trong một vị trí trên núi.
Những pháp bảo này giống như có linh tính, đang cùng Lăng Tiêu chơi trò trốn tìm.
Trên mặt Lăng Tiêu hiện lên một nụ cười tinh quái, hắn khẽ động thần niệm, tất cả đất đá trên ngọn núi khổng lồ này đột nhiên trở nên vô cùng cứng rắn. Dù là một tu luyện giả cao thủ hung hăng chém vào một kiếm cũng chưa chắc có thể đâm thủng được.
Cho nên chỉ trong nháy mắt, hai vật nhỏ kim sắc và lục sắc đều phải bay lên. Hình như bọn chúng biết Lăng Tiêu chính là chúa tể của vùng không gian này nên ngoan ngoãn bay đến trước mặt hắn.
Lăng Tiêu đảo thần thức qua hai cái pháp bảo đang tỏa ra hai luồng năng lượng khổng lồ. Hắn đột nhiên phát hiện được một tin vui, pháp bảo kim sắc có thuộc tính hỏa rất tinh thuần.
Hơn nữa hình dạng của nó bây giờ cũng không phải là trạng thái bản thể. Lăng Tiêu từ mặt trên của nó cảm ứng được một tia thần thức rất nhạt, có lẽ là của tên áo xám Thanh Loan để lại.
Lăng Tiêu xóa sạch thần thức kia đi không chút do dự, sau đó hắn đặt thần thức của mình lên trên. Lúc này hắn lại đưa mắt nhìn vật nhỏ hình cầu kim sắc, bây giờ nó đột nhiên cực kỳ đáng yêu!
Lăng Tiêu ra lệnh:
- Lớn!
Quang Cầu kim sắc bắt đầu lớn lên cho đến khi hóa thành một quả cầu lớn có đường kính hơn ba trăm mét mới ngừng lại. Sau đó nó lập tức bùng ra một luồng hào quang cực kỳ nóng, giống như một mặt trời được thu nhỏ lại rất nhiều lần, nhưng nếu dùng nó để soi sáng thế giới trong đỉnh thì không có vấn đề gì cả.
Sau khi biến nó trở thành pháp bảo của mình, Lăng Tiêu mới cảm nhận được bây giờ Quang Cầu kim sắc chỉ có thể phình to ra được như vậy mà thôi. Nhưng bây giờ cũng không phải hình dạng cuối cùng của nó, Lăng Tiêu có thể cảm giác được chỉ cần để nó liên tục trưởng thành thì nhất định sẽ còn lớn hơn nữa.
Lăng Tiêu vừa nghĩ vừa chuyển ánh mắt lên vật màu lục sắc, hắn nhìn xuyên qua luồng sáng màu xanh biếc thì thấy được bản thể bên trong chính là một khối thủy tinh lục sắc trong suốt và lóng lánh. Sau đó hắn còn thấy được đủ loại ánh sáng lục sắc lóe ra ở bên trên làm người ta sinh ra một loại cảm giác mơ mộng.
Lăng Tiêu cũng không biết được đây là thứ gì, chỉ biết trên vật này có những con sóng năng lượng sinh mệnh rất mạnh mẽ, hơn nữa lại giống như đã bị phong ấn. Luồng năng lượng lộ ra lúc này chẳng qua chỉ là một góc nhỏ sau khi phong ấn mà thôi.
Trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy hơi hoảng hốt, thầm nghĩ:
- Những thứ này chẳng lẽ có liên quan đến thần giới sao?
Lăng Tiêu cũng xóa đi một tia thần thức yếu ớt trên khối vuông lục sắc, nhưng hắn lại không đặt thần thức của mình lên trên. Hắn định đem nó tặng cho Nha Nha lúc này chưa có pháp bảo, vì một người tu chân có một pháp bảo thuộc về mình là chuyện quan trọng nhất.
Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy pháp bảo của mình quá ít, còn có rất nhiều người chưa có pháp bảo như tiểu muội Vận Nhi, mười đại đệ tử, còn có rất nhiều đệ tử mới gia nhập Thục Sơn Phái. Sau này mọi người đều cần phải có pháp bảo thuộc về mình, ít nhất cũng phải có một cây phi kiếm.
Lăng Tiêu có thể luyện chế được phi kiếm nhưng hắn lại không có nhiều tài liệu tốt. Những tài liệu cực phẩm hắn đoạt được cách đây vài năm đã sớm được dùng để luyện chế Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm rồi. Bây giờ căn bản trong tay hắn cũng không có nhiều thứ tốt.
Cho nên đi tìm pháp bảo và các loại tài liệu luyện khí cực phẩm đã trở thành một chuyện quan trọng nhất trước mắt Lăng Tiêu.
Lúc này Lăng Tiêu rất cảm ơn cái tên áo xám không hiểu vì sao lại xuất hiện trước mặt mình kia. Sau đó Lăng Tiêu lại nhớ tới Kim Hổ, hắn thử dùng tinh thần lực để cảm ứng, nhưng hắn phát hiện không có bất kỳ trả lời nào.
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng:
- Kim Hổ có lẽ đã quay về lãnh thổ Ma tộc ngoài hải ngoại, sau này chắc chắn sẽ còn được gặp lại, bây giờ cũng không cần phải nóng lòng muốn gặp hắn làm gì.
Lúc này trên không trung truyền đến một tiếng kêu lảnh lót, một luồng hào quang kim sắc lóe lên, Tiểu Sửu phóng đến bên cạnh Lăng Tiêu, hắn khẽ phóng người nhảy lên lưng nó.
Khi Lăng Tiêu quay trở về bầu trời bên trên Thục Sơn Phái thì phát hiện Huyết Sát La Thiên kiếm trận đã biến mất. Sau đó hắn lại nhìn thấy đám người cao tầng của Thục Sơn phóng ra. Tương Vân Sơn nhìn Lăng Tiêu, vẻ mặt kích động nói:
- Chủ công, hễ người nào rơi vào trong trận thì đều chết sạch. Thật sự là không thể tưởng tượng được, trận pháp quả thật quá mạnh, đám người đó đều là những cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp cả đấy!
Vương Chân ở bên cạnh cười lạnh nói:
- Cường giả cảnh giới đại viên mãn là gì chứ? Hừ! Dám xông vào Thục Sơn Phái thì phải chuẩn bị tốt cho cái chết đi. Bọn họ tưởng rằng cửa môn phái chúng ta chỉ là tấm bia đá trang trí thôi sao? Không phải trả giá đắt thì đám người bọn họ sẽ không hiểu được cái gì gọi là đau!
Lúc này trong ánh mắt Lam Hải nhìn Lăng Tiêu cũng hiện lên sự kính trọng sâu sắc. Người trước mặt không chỉ là ân nhân cứu mạng hắn, mà còn có thực lực làm cho Lam Hi khen ngợi không dứt. Mà hôm nay lại làm cho tất cả môn đồ Thục Sơn được mở rộng tầm mắt và nở mày nở mặt.
- Tông chủ, những tên thực lực mạnh mẽ kia đâu hết rồi?
Lam Hải nhìn Lăng Tiêu rồi khẽ hỏi.
- Chết rồi!
Lăng Tiêu mỉm cười nói làm cho tất cả mọi người hóa đá ngay tại chỗ.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
494 chương
73 chương
180 chương
257 chương
9 chương
81 chương