Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 549
Lam Hi ngây người trong nháy mắt. Lấy cảnh giới của nàng mà nói, ngây người trong nháy mắt như vậy căn bản là không tồn tại! Bao nhiêu năm tháng trải qua vô số tang thương, vạn vật trên thế gian ở trong lòng nàng về cơ bản sẽ không tạo nên chút gợn sóng nào. Chỉ có điều Lăng Tiêu vừa rồi không ngờ có thể phá vỡ mị công đã được nàng tu luyện đến mức tận cùng khiến Lam Hi không thể không kinh ngạc vạn phần. Từ xưa đến nay, loại công pháp này của nàng chưa bao giờ thất bại! Cho dù là ca ca của nàng, là một cường giả tối cao cảnh giới đại viên mãn, cũng sẽ bị công pháp lợi hại vô cùng của nàng ảnh hưởng chút ít.
Đồng thời, Lam Hi cũng cảm thấy một chút tức giận. Nàng nghĩ mình như vậy mà bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa làm chật vật, lập tức hừ lạnh một tiếng, không thấy nàng có động tác gì nhưng một cỗ lực lượng vô cùng cường đại đã từ chỗ Lam Hi trong giây lát quét về phía Lăng Tiêu. Lực lượng cực kỳ tinh thuần, như là một dòng nước ngầm chảy trong sông lớn! Phía trên cực kỳ êm ả nhưng dưới nước lại tiềm ẩn hung hiểm vô cùng!
Uy lực một kiếm này của Lăng Tiêu, cho dù là Lam Hi cũng không dám đón đỡ. Cho nên, sau khi đánh trả, thân ảnh Lam Hi trong giây lát biến mất. Tuy nhiên trong lòng không áp chế được sự kinh hãi bộc lộ ra ngoài, hét lên một tiếng kinh hãi.
Còn Lăng Tiêu đối mặt với cỗ lực lượng mãnh liệt quét đến, thì chỉ có một phương pháp: " mặc cho ngươi muôn vàn kỹ xảo, ta lấy lực phá tan tất cả!"
Dốc sức hàng phục!
Thật là một nữ nhân ngang ngược! Lăng Tiêu thầm cười khổ. Cái bà Lam gia lão tổ này thật quá nhỏ nhen. Chỉ là phá mị công của ngươi thôi mà, có cần tức giận vậy không?
Thân thể Lăng Tiêu nhanh chóng bị cỗ lực lượng hận không thể tràn ngập toàn bộ kết giới hung hăng đánh bay đi, văng vào kết giới. Chỗ kết giới bị Lăng Tiêu chạm vào liên tục phát ra dao động kịch liệt. Thân hình Lăng Tiêu va vào bề mặt kết giới, cực kỳ đau đớn, lại ương ngạnh không kêu một tiếng.
Đây là thực lực cao nhất Thánh Vực sao? Lăng Tiêu thầm nhủ, sau đó nghe tiếng Lam Hi cười lạnh.
- Tiểu tử kia, thế nào hả? Ta đã hạ thủ lưu tình rồi đó!
Thanh âm của Lam Hi vang lên đầy vẻ trêu chọc, không còn chút trang trọng nào như lúc cho rằng Lăng Tiêu là chân thần chuyển thế. Cho dù không dùng mắt mà nhìn cũng có thể tưởng tượng được vẻ đắc ý trên mặt nàng lúc này.
Lăng Tiêu cắn chặt răng, lắc lắc người đứng lên, sau đó nói:
- Tiếp đi!
Lam Hi trừng cặp mắt xinh đẹp lên,sau đó nhìn nhìn Lăng Tiêu đầy hứng thú cười nói:
- Ha ha, đây là lần đầu tiên gặp người bị đánh còn nghiện như ngươi. Tiểu tử kia, thú vị lắm, rất thú vị. Đây là do ngươi tự mình nói ra, ta sẽ thỏa mãn ngươi thật tốt!
Nói xong, bàn tay trắng nõn trong giây lát hướng về Lăng Tiêu vung lên, lại một cỗ lực lượng to lớn vô cùng đánh tới. Tiếp theo, bàn tay kia cũng đồng thời hướng về phía Lăng Tiêu huơ huơ.
Xem động tác kia như là đang xua tay nhưng lại sinh ra từng cỗ từng cỗ lực lượng to lớn khiến Lăng Tiêu căn bản không có cơ hội ứng phó, thân hình không ngừng va vào kết giới. Đến khi khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi thì Lam Hi mới dừng công kích, sau đó nói:
- Tiểu tử kia, thế nào?
- Ngươi lợi hại!
Lăng Tiêu giơ tay lau môi, trong mắt hiện lên dị sắc, sau đó nói. Vừa rồi lúc hắn bị cỗ lực lượng của Lam Hi không ngừng công kích, nguyên thần xuất khiếu, bay đến phía sau Lam Hi chừng năm mươi thước!
Nếu như đột nhiên ra tay thì...
Lam Hi lúc này thản nhiên nói:
- Thu pháp bảo kia của ngươi lại đi. Hắn không làm gì được ta đâu!
Lăng Tiêu cả kinh, tuy rằng nguyên bản hắn cũng không nghĩ tới có thể sánh ngang với Lam Hi. Lần này vốn là một cơ hội luận bàn hiếm thấy. Nhưng Lam Hi không ngờ có thể phát hiện phân thân của mình... khiến Lăng Tiêu cảm thấy giật mình!
Tuy rằng Lam Hi cho rằng phân thân của mình là bảo vật, nhưng mặc kệ như thế nào, nàng đúng là có thể cảm nhận được nguyên thần không có hình thể rõ ràng! Điều này chứng tỏ rằng cảnh giới đại viên mãn ít nhất cũng tương đương với cảnh giới Hợp Thể kỳ đỉnh phong!
Bọn họ... chính là một đám tương đương với người tu chân trước khi độ kiếp!
Trong đầu Lăng Tiêu bỗng nhiên nảy ra một ý niệm: "Nếu cho đám người luyện võ cảnh giới đại viên mãn này công pháp tu chân, bọn họ có thể rất nhanh tu luyện đến Độ Kiếp kỳ hay không? Sau đó nghênh đón chân chính thiên kiếp trong Thánh Vực được không?"
Lăng Tiêu tâm niệm vừa động, phân thân liền biến mất vô tung vô ảnh. Lam Hi nhếch môi cười nhạt. Sau đó nói:
- Ta đã xem thường ngươi. Thực lực của ngươi thật sự rất không tệ! Chỉ có điều ... Muốn hơn ta, ngươi còn cần một ít thời gian. Thật sự rất khó tưởng tượng được, ngươi chỉ là một thanh niên chưa đến năm mươi tuổi sao? Ôi, thật sự là một thiên tài thần kỳ! Nhưng ngươi không thể thắng ta, cho nên, ta cũng sẽ không gia nhập Thục Sơn phái các ngươi.
Lăng Tiêu cũng là khẽ mỉm cười, nói:
- Tiền bối quá khen, vãn bối không sao bì kịp thực lực của tiền bối.
Trong lòng tuy rằng không nghĩ đến người có thân phận và thực lực như Lam Hi có thể gia nhập Thục Sơn, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút mất mát. Tuy nhiên, lúc này lại nghe thấy Lam Hi nói tiếp.
- Tuy rằng không thể gia nhập Thục Sơn phái các ngươi, tuy nhiên ... Đi đến chỗ các ngươi nhìn một chút, làm một khách khanh ở đó vài năm thì cũng có thể! Tiểu tử, ngươi có hoan nghênh ta không?
Trên mặt Lam Hi có chút ý cười tinh nghịch, nháy mắt chớp hàng lông mi dày cong vút nhìn Lăng Tiêu.
- Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh!
Lăng Tiêu mừng rỡ, nếu vị này có thể trấn thủ ở Thục Sơn phái, sức mạnh tổng thể của Thục Sơn phái sẽ nâng cao rất nhiều!
Bên trong Thánh Vực thế lực lớn nhỏ nhiều vô số kể, cũng không thể đơn giản chỉ dùng mấy chữ thế lực đỉnh cấp, thế lực trung cấp và tiểu thế lực để mà hình dung.
Tựa như giữa các tiểu thế lực cũng có mạnh có yếu! Những tiểu thế lực đặc biệt mạnh thậm chí cũng có cường giả tối cao cảnh giới đại viên mãn trấn thủ!
Cái gọi là thế lực đỉnh cấp, bình thường đều là chỉ một gia tộc hoặc là môn phái có số lượng cao thủ đông đảo, lực ảnh hưởng rất lớn, phạm vi khu vực khống chế rộng lớn!
Thế lực đỉnh cấp có ưu thế của thế lực đỉnh cấp. Tiểu thế lực cũng có chỗ tốt của tiểu thế lực!
Cũng không thể nói một thế lực đỉnh cấp thì nhất định có thể giẫm chết một tiểu thế lực mà không tốn chút sức lực nào. Rất nhiều năm trước Thánh Vực không phải chưa từng phát sinh qua sự tình như thế.
Một gia tộc nhỏ bé và khiêm tốn gặp phải một thế lực đỉnh cấp. Thế lực đỉnh cấp này có mười mấy vạn người, cường giả siêu cấp cảnh giới tu luyện giả có hơn một ngàn người, cường giả cảnh giới Tiên Thiên có mấy nghìn người, còn cường giả tối cao cảnh giới đại viên mãn cũng có hai ba mươi vị!
Một thế lực như vậy, theo suy nghĩ của mọi người, nếu muốn tiêu diệt một tiểu gia tộc, có lẽ không cần tốn nhiều sức!
Nhưng khiến tất cả mọi người chấn động chính là, lão tổ tông của tiểu gia tộc kia là một lão quái vật không biết đã sống qua bao nhiêu năm tháng, đạt đến cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, hành tung xuất thần nhập hóa. Trong vòng mấy năm, tiêu diệt hơn phân nửa cường giả cảnh giới tiên thiên trở lên của thế lực đỉnh cấp này! Mấy mươi cường giả tối cao cảnh giới đại viên mãn đều chết thê thảm, tổn thất nghiêm trọng!
Kỳ thật cho dù là cảnh giới đại viên mãn như nhau, cũng có thể phân ra cao thấp mạnh yếu. Cuối cùng thì môn phái đỉnh cấp kia phải công khai xin lỗi, dâng lên đầu những người muốn tiêu diệt tiểu gia tộc này, lúc đó mới dừng được trận giết chóc kéo dài liên tục mấy năm.
Giết chóc tuy rằng dừng lại, nhưng môn phái một thời huy hoàng kia cũng bởi vậy mà không gượng dậy nổi, cho tới bây giờ ở Nam Châu thậm chí rất ít thấy bóng dáng bọn họ.
Sau sự kiện đó, các thế lực lớn trong Thánh Vực thu liễm rất nhiều năm, làm việc cũng trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều. Chỉ có người vô tri mới có thể cho rằng thế lực lớn nhất định có thể nuốt chửng tiểu thế lực.
Ở trong thế giới này, cường giả thần bí đầy rẫy, cũng không phải đơn giản là cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm tép như vậy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Trận chiến vừa rồi giữa Lăng Tiêu và Lam Hi tuy tiến hành trong kết giới, nhưng phong ba do một cường giả tối cao cảnh giới đại viên mãn gây ra cũng đã kinh động rất nhiều người.
Trong đó có một người trung niên mặc áo bào tro, vô cùng đột ngột xuất hiện trong kết giới của Lam Hi, nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, nao nao, hướng về Lăng Tiêu khẽ gật đầu, sau đó nhìn Lam Hi nói:
- Ngươi đang làm cái gì vậy? Còn tưởng rằng có cường địch xâm phạm!
- Nào có cường địch nào đâu? Ngạc nhiên lắm à!
Lam Hi liếc mắt nhìn người trung niên một cái, sau đó nói
- Ta muốn đến môn phái của tiểu gia hỏa này chơi một chuyến. Lúc nào muốn quay về sẽ quay về. Ngươi không cản ta chứ?
Trong mắt người trung niên hiện lên một chút dị sắc, một lần nữa đánh giá lại Lăng Tiêu, rồi không nói gì, khe khẽ gật gật đầu, sau đó thân mình đột ngột biến mất.
Sau khi hắn biến mất mới có không ít người không ngừng bay lên trời, hướng về bên này mà bay tới.
Lam Hi bĩu môi, bất mãn nói:
- Mỗi lần đều như thế này, bí hiểm, đáng ghét!
Sau đó ánh mắt có chút chán ghét nhìn thoáng qua đám người đang tới.
Lăng Tiêu lúc này lặng lẽ biến mất. Đám cường giả Lam gia vừa tới không ngờ không thể phát hiện ra hắn!
Hán tử cao gầy gây sự với Lam Thiên Mai cũng ở trong đó. Một người trung niên dáng người tầm thước, tướng mạo đường đường hướng về phía Lam Thiên Mai thi lễ, trầm giọng nói:
- Hóa ra là tổ bà đại nhân. Chỗ này vừa mới xảy ra chuyện gì thế?
Lam Hi liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Chẳng có gì cả!
Nói xong liền không hề để ý tới những người này, kéo tay Lam Thiên Mai, nói:
- Chúng ta đi!
Nhìn bóng dáng hai nữ nhân biến mất, người trung niên dáng người tầm thước khóe miệng co giật vài cái, trên mặt có chút bất đắc dĩ, muốn nói cái gì, nhưng lại hít sâu một hơi rồi nhịn xuống.
Người trung niên cao gầy kia thì có chút bất mãn, nhẹ giọng than thở nói:
- Chuyện này là sao nhỉ?
Người trung niên dáng người tầm thước quay đầu lại nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Chú ý lời nói và việc làm của ngươi! Bà là tổ tiên của Lam gia ta!
Trong mắt người trung niên cao gầy tuy rằng còn có chút bất mãn, nhưng cũng không có mở miệng phản bác.
Lúc Lam Thiên Mai quay về thấy Lăng Tiêu đang cùng phụ thân mình chuyện trò vui vẻ, trong lòng cũng rất vui mừng. Tuy nhiên trên mặt lại không có gì biểu tình. Nàng vẫn luôn là như thế. Phụ thân hôn mê mấy năm nay, nàng cũng từng vài lần biểu lộ ra chân tình ở trước mặt cha. Khi đó nàng nghĩ cha rốt cuộc cũng nghe không được. Không ngờ phụ thân tuy rằng miệng không thể nói, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn. Lam Thiên Mai có chút không quen với loại cảm giác này, cho nên, nàng lựa chọn tiếp tục trầm mặc.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
494 chương
73 chương
180 chương
257 chương
9 chương
81 chương