Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 520
Hơn tháng nay, đã có không dưới hai mươi mấy người chạy tới phạm vi thể lực của Thục Sơn phái. Mà ngay cả minh chủ Tư Đồ Dũng của liên mình Nam châu, lúc này cũng phái Tương Vân Phong tiến đến tỏ vẻ quan tâm và ủng hộ Thục Sơn phái. Đáng tiếc là, đừng nói là Tương Vân Phong, cho dù là môn nhân của Thục Sơn phái, cũng không dám bước vào đại trận Tứ Tượng nửa bước!
Bên cạnh trận Tứ Tượng không ngừng truyền tới năng lượng dao động kịch liệt, khiến cho mỗi một người đến đây cũng cảm giác trong lòng sợ hãi. May mắn mình không phải là người ở trong trận này!
Người luyện võ đạt tới cảnh giới Tu Luyện giả, xưa nay rất ít xuất hiện trong mắt thế nhân, cho nên cuộc tranh tài ở Nam châu mới có thể xử lý quyết liệt như vậy! Chung quy nói đến người luyện võ phát triển trong Thánh Vực, trên cơ bản là ba loại cảnh giới Kiếm Thánh, Kiếm Thần, Tu Luyện giả!
Trên thực tế, tới Tiên Thiên cảnh giới, tâm tư vốn có của người bình thường vốn chỉ dùng trong tu luyện. Cho dù xuất hiện ở trước mặt thế nhân, đó cũng có các loại mục đích.
Giống như Trương Dương gia nhập Thục Sơn phái, hàng năm tham gia tranh tài là do phần thưởng hậu hĩnh, có thể cho hắn và sư phụ không lo cho mười mấy năm, giữ chặc trong tay, rồi chờ cuộc tranh tài bắt đầu, sau đó lại đi tham gia. Có thể nói, nếu không gặp được Lăng Tiêu, chắc chắn Trương Dương có thể không ngừng tham gia tranh tài.
Mà tranh tài Nam châu sở dĩ được coi trọng, nhân tố trọng yếu nhất là tranh tài giống như một cái máy tạo ra máu, cái nôi nhân tài, bất luận gia tộc thế lực nào, mặc kệ có nội tình mạnh bao nhiêu, cũng sẽ không bỏ qua chuyện bồi dưỡng nhân tài!
Những người luyện võ tiến đến nơi này, hơn phân nữa có cảnh giới Tiên Thiên. Bọn họ đối với chuyện cảm giác lực lượng trong thiên địa cũng vô cùng hùng mạnh. Hiện tại đối với trận pháp vây khốn tám gã cao thủ siêu cấp có cảnh giới Tu Luyện giả của Phương gia, một chút tư tưởng tiến vào nếm thử cũng không có.
Lý Thắng đứng bên cạnh Ngô Anh, híp mắt nhìn về đại trận mù mịt kia, nhẹ giọng nói :
- Ngô huynh có quan hệ tốt với Lăng Tiêu, cũng biết trong trận pháp này có vây khốn tám gã cường giả siêu cấp của Phương gia hay không?
Gia chủ Vương Thành của Vương gia ở bên cạnh cũng không kiềm nổi vãnh tai lên, dưới sự tuyên truyền cố ý của Ngô gia, quan hệ giữa Thục Sơn phái và Ngô gia đã là chuyện ai ai cũng biết ở Vọng Thiên Thành. Đọc Truyện Online
Lúc này Ngô Anh lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó nói :
- Ta thật không biết chuyện này. Ta cũng biết giống như nhị vị gia chủ thôi!
Nhìn ánh mắt rõ ràng không tin của Vương Thành và Lý Thắng, Ngô Anh cười khổ nói :
- Điều này cũng thực sự không có ý lừa các người. Ba nhà chúng ta vốn đồng khí tương liên, hiện giờ bởi vì sự xuất hiện đan dược của Thục Sơn phái, lại chặc chẽ liên kết với nhau. Nếu như thật sự có chuyện gì, vì sao ta không nói thật chứ?
Vương Thành gật gật đầu, tỏ vẻ tin vào lời nói của Ngô Anh, sau đó nói :
- Ta hoài nghi, hành động của gã Lăng Tiêu này là đang lập uy nha!
Lời này của lão vừa thốt ra khiến thân thể hai người Ngô Anh và Lý Thắng hơi hơi run lên, vội nhìn Vương Thành, Ngô Anh hỏi :
- Xin chỉ giáo?
Vương Thành hơi hơi bĩu môi, nói :
- Một Phương gia chó má tính lả gì! Nếu như ba nhà chúng ta liên kết lại, Phương gia kia còn không giống như mảnh vụn sao? Ngay cả cặn thì cũng không còn!
Lý Thắng cau mày hỏi :
- Vấn đề là, Phương gia nhằm vào Thục Sơn phái, như thế thì có quan hệ gì với chúng ta chứ?
Vẻ mặt của Ngô Anh đang rơi vào trầm tư, sau đó nói :
- Vương huynh nói có lý!
Lý Thắng trừng mắt nhìn Ngô Anh, đột nhiên lão cũng phản ứng lại, giật mình nói :
- Ta hiểu rồi, nếu như gã Lăng Tiêu cầu viện chúng ta thì chúng ta quả quyết không cách gì cự tuyệt! Tuy nhiên, cứ như vậy, vốn chúng ta nợ hắn nhân tình thì biến thành hắn nợ chúng ta … Ái chà, làm sao mà ta không nghĩ tới chuyện này, bằng không … Ha … Con mẹ nó!
Lý Thắng nói với giọng liên tục, khiến những người cách đó không xa cũng ghé mắt nhìn, lão lại bừng tỉnh không thấy, lộ ra vẻ hối hận.
Vương Thành cười ha ha nói :
- Được rồi, Lý huynh, ai cũng biết ngươi xấu xa, tâm cơ đều ở trong bụng rất sâu. Ngươi cũng đừng làm bộ dáng như mới phản ứng. Chúng ta đều là bằng hữu cùng lớn lên với nhau, ai mà không biết ai chứ? Cho dù ngươi chủ động tỏ vẻ giúp đỡ Lăng Tiêu, e rằng người ta cũng sẽ không nhận, ngươi nói đi … Ngô huynh?
Ngô Anh cũng chỉ có thể gật gật đầu, sau đó thở dài nói :
- Không thể tưởng được, thật sự không thể tưởng được, gã thiếu niên này lại có can đảm và quyết đoán như thế! Bội phục, bội phục nha!
Hai người Vương Thành và Lý Thắng tự nhiên cũng không biết, Ngô Anh cảm thán là, trước đây Lăng Tiêu tặng cho Ngô gia một nhân tình là bởi vì yêu cầu Ngô gia hỗ trợ giết chết đám người luyện võ có cảnh giới Tiên Thiên của Ngô gia. Hiện tại xem ra, đó không phải là giống như tặng cho Ngô gia một nhân tình rất trực tiếp sao? Ngay cả tám cường giả có cảnh giới Tu Luyện giả người ta cũng dám đối phó, còn có thể sợ mười Tiên Thiên cảnh giới sao?
Không đề cập tới sự thổn thức của Ngô gia, những người tiến đến vây xem bỗng nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy trên bầu trời ở nơi xa một bóng người đang phóng tới. Bóng người kia thực sự giống như ma quỷ ban ngày. Phía trước còn cách nơi này một khoảng thật xa, đợi đến khi mọi người phản ứng tới thì người đó cũng đã lướt qua trước mặt bọn họ, bỗng xông vào trong trận pháp kia!
Sau đó vùng không khí mù mịt kia, năng lượng mênh mông trong trận pháp sáng lên một luồng hào quang, ngay sau đó biến mất không còn!
- Ta hoa mắt rồi sao? Lúc nãy vật gì bay vào vậy?
Một người có thực lực bình thường xem náo nhiệt hỏi.
- Gã kia là ai nhỉ? Hắn điên rồi sao?
Một người của liên minh Nam châu há hốc mồm nói.
- Có lẽ là điên rồi, lao vào chỗ chết sao.
Một người thì thào bên cạnh hắn.
Mọi người ở đây lại không ai có thể thấy rõ người đó rốt cuộc là ai, có thực lực ra sao. Nhưng rất hiển nhiên, thực lực của người đó khẳng định phải mạnh hơn bọn họ nhiều lắm!
- Chuyện này thực sự náo nhiệt rồi.
Ngô Anh than nhẹ một tiếng, sau đó nói :
- Chúng ta trở vể được rồi. Trong thời gian ngắn chuyện này sẽ không kết thúc đâu!
Hai người Lý Thắng và Vương Thành cũng gật đầu. Lúc nãy người đó xông vào, ít nhất cũng có cảnh giới Tu Luyện giả, hiển nhiên không phải là người của Lăng Tiêu, như vậy có lẽ là người của Phương gia tới, gọn gàng dứt khoát xông vào như vậy, chỉ có hai giải thích. Thứ nhất : Người đó là một thằng ngốc, không biết sống chết! Nhưng loại khả năng này tương đối không lớn lắm. Tất cả mọi người đều thấy qua thằng ngốc. Tuy nhiên thằng ngốc có thể tu luyện hùng mạnh như vậy thì cũng không gặp qua nhiều lắm.
Thứ hai : Người này căn bản là không đặt trận pháp vào trong mắt! Hoặc là hắn có mục đích riêng!
Mọi người càng thêm nghiên về suy đoán thứ hai. Tuy nhiên trận pháp này quá mức huyền diệu. Một số tin tức từ bên trong cũng không truyền ra, trong lòng mọi người lại lo lắng, cũng không biết phải làm gì.
Người kia thình lình xông vào trận pháp, tự nhiên là một trong các lão tổ của Phương gia, Phương Hướng Đông. Lão cũng không phải không cảm nhận được trong tòa đại trận thần kỳ này ẩn chứa từng trận sát khí vô tận thiên uy hỗn loạn. Càng như thế, lão càng nóng vội, lão càng không thể trơ mắt nhìn Phương gia cứ như vậy bị hủy diệt. Nếu như toàn bộ tám người này bị nhốt ở đây thì đối với Phương gia mà nói, thật sự giống như gã Lăng Tiêu kia cảnh cáo con cháu gia tộc mình, biến thành tai ương ngập đầu!
Phương Hướng Đông vừa tiến vào trong trận, lập tức liền cảm nhận một luồng lực lượng thiên địa hùng mạnh dường như theo hành động của lão, bắt đầu công kích về phía lão. Mà khi lão hoàn toàn yên tĩnh lại thì công kích cũng ngừng lại, đồng thời xuất hiện đủ loại tâm ma và ảo giác. Lão có thể tu luyện đến cảnh giới này thì ảo giác và tâm ma thông thường cũng sẽ không đi theo.
Phương Hướng Đông hét lớn trong họng :
- Lăng Tiêu ở chỗ nào, Lão hủ Phương Hướng Đông của Phương gia tiến đến cầu kiến. Lão hủ không có ác ý, hy vọng Lăng Tiêu tông chủ có thể hiện thân gặp mặt!
Trên thực tế, ngay thời điểm lão xông vào trong trận pháp, Lăng Tiêu ở trong mắt trận cũng cảm ứng được lão. Từ lúc hắn đi vào Thánh Vực, cũng khó có cơ hội thanh tu. Lăng Tiêu vốn không quá để ý tới lão. Tuy nhiên nghe người này nói mình là người Phương gia, thần niệm của Lăng Tiêu lướt qua đại trận, thấy tám người có cảnh giới Tu Luyện giả của Phương gia, tất cả đều khoanh chân lặng lẽ tu luyện, cũng không có biểu hiện vội vàng dao động và bối rối, trong lòng Lăng Tiêu cười lạnh. Lúc này mới một tháng, ta cũng không tin, theo tu luyện các ngươi, phát hiện ra các ngươi mãi mãi cũng không có thời điểm thoát ra mà còn bình tĩnh như vậy!
Nghĩ vậy, âm thanh của Lăng Tiêu xuất hiện ở bên tai Phương Hướng Đông, thản nhiên nói :
- Ngươi tới van xin cho tám người bọn họ sao?
Phương Hướng Đông nghe thấy âm thanh của Lăng Tiêu, đầu tiên là vui vẻ, tuy nhiên sau khi nghe xong lời hắn nói, trên mặt lập tức hiện lên một chút vẻ giận dữ. Người thanh niên này nói chuyện, không khách khí lắm nha!
Van xin cho?
Ta đường đường là cường gia siêu cấp có cảnh giới Tu Luyện giả. Ta sẽ cầu xin với một tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa hay sao? Thật sự là chê cười! Phương Hướng Đông trầm giọng nói :
- Ta vội đến đây trình bày quan hệ thiệt hơn với Lăng Tiêu tông chủ. Nếu Lăng Tiêu tông chủ nghe xong mà cảm thấy lão hủ nói lời vô nghĩa, nói không có ích, như vậy có thể tùy tiện! Nếu như cảm thấy lão hủ nói có lý, vậy chúng ta thẳng thắng nói chuyện với nhau cho tốt!
Vừa rồi trong lời nói của Lăng Tiêu, Phương Hướng Đông biết những trưởng lão trong gia tộc mình tạm thời cũng không nguy hiểm. Nếu không, với sự cuồng vọng của người thanh niên này, nhất định sẽ kêu mình tới nhặt xác.
- Hả?
Âm thanh Lăng Tiêu nghe ra không có một chút dao động cảm xúc gì, Huyền Thiên đi ra từ trong lệnh bài, bĩu môi nói :
- Một kẻ yếu mà tự cho là đúng, chỉ mạnh hơn tám kẻ yếu kia một chút, nhưng cũng rất yếu!
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Huyền Thiên với vẻ khinh bỉ, sau đó nói :
- Ngươi nói đi.
Phương Hướng Đông lại có một hồi bực mình, đối phương không hiện thân thì cũng được thôi, cũng có thể lý giải là do khiếp sợ thực lực hùng mạnh của mình, nhưng lời nói này cũng không quá khách khí, một chút cũng không biết tôn kính cường giả!
Vì những người trong gia tộc mình, Phương Hướng Đông cũng chỉ có thể nhẫn nại khẩu khí thấp xuống, nói :
- Người ngoài hồ đoán lung tung, tình huống thật sự trong lòng Lăng tông chủ và ta ai cũng đều biết rõ, nói đến chuyện này, là trước đây Phương gia không đúng, tuy nhiên Phương gia ta dường như đã có mười mấy người chết trong tay ngươi. Thù hận này không cần phải … Càng kết càng sâu chứ?
Lăng Tiêu lặng lẽ cười lạnh :
- Một phái nói bậy, quả thực là nói bậy! Còn tưởng rằng lão còn nói ra một chút lời tốt, không nghĩ tới cũng là vô nghĩa! Người Phương gia nào chết trong tay ta chứ? Ngươi có chứng cớ gì chứng minh chuyện này? Đừng tưởng rằng thực lực của các ngươi hùng mạnh hơn Thục Sơn ta, là có thể ngậm máu phun người!
Phương Hướng Đông chán nản, thiếu chút nữa thì không nói gì ra nửa ngày, lão trầm giọng nói :
- Lăng tông chủ nghĩ rằng lão phu không có thành ý?
- Xì!
Lăng Tiêu đứng ở mắt trận xì một tiếng khinh miệt, sau đó cười lạnh nói :
- Thành ý của lão? Chính là thái độ nhìn từ trên cao xuống? Cũng cho lão là đúng? Lão cho là hiện tại lão đứng ở đó thì an toàn sao? Lão có tư cách gì nói điều kiện với ta! Lão có lý do gì để trình bày hơn kém với ta? Vì sao ta phải nghe lời lão? Lão cho mình là ai!
Một lời nói này khiến cho Phương Hướng Đông cũng không thể duy trì thái độ bình thường, nổi giận nói :
- Cuồng vọng! người thanh niên quá cuồng vọng đó! Ngươi thật sự cho rằng, ngoại trừ trận pháp khiến ngươi ỷ lại, ngươi còn có gì nữa? Chẳng lẽ ngươi không sợ, lão hủ phá trận pháp của ngươi, khi người không có bảo đảm gì thì chỉ có thể cho ta xâm chiếm! Làm người … Có lẽ nên lưu lại một đường lùi cho mình thì tốt hơn!
- Một đám chó các ngươi không biết xấu hổ, một đám cường đạo như một đống rác rưởi! Đến gia môn của ta nói cho ta đường lùi, trình bày tốt xấu với ta? Lão già kia, ngươi có mặt không? Muốn yêu cầu ta nhận thua thì phải tỏ thái độ cầu xin tha thứ để nhận thua! Trong lòng rõ ràng là sợ, lại còn muốn giữ tác phong đáng tởm không buông, rõ ràng các ngươi bắt nạt người tới cửa, muốn tiêu diệt sơn môn của ta, hủy đạo chính thống của ta. Nếu như Lăng Tiêu ta không có chút thủ đoạn, khi lão đặt chân đến đây thì nó đã biến thành một vùng tường đổ nát! Các ngươi còn có lòng tốt nói điều kiện với ta sao? Đến nhận thua sao? Không, các ngươi sẽ không! Lão tới đây gào thét, lại bay thẳng vào trong trận pháp này, là không phải cưỡng bức và cám dỗ một hồi, khiến ta thu hồi trận pháp, buông tha các ngươi? Phương Hướng Đông sao? Đầu óc lão có bệnh hay cho là ta khờ? Cưỡng bức thì lão nói ra rồi, còn cám dỗ thì chưa nói? Ta thay lão nói, lão không cần nhiều lời nữa! Có bản lĩnh thì đến phá trận, lão tử chờ lão!
- Tìm … Chết!
Phương Hướng Đông rít gào một tiếng phẫn nộ, trong nháy mắt tay hướng về một phía bắt, cấu, cào. Vùng khí trời quay chung quanh lão bị toàn bộ khí thế của Phương Hướng Đông tạo ra tan nát! Chỗ mà tay của Phương Hướng Đông chỉ tới, liền giống như được mở ra! Trong khoảnh khắc đó, không ngờ lại lộ ra bộ dạng vốn có của nơi đó!
Tuy đó cũng chỉ như tia chớp, so với tốc độ nháy mắt của người thì nhanh hơn nhiều. Không gian kia lập tức khép lại, ngay sau đó, uy thế hùng mạnh vô tận che trời phủ đất quét về phía Phương Hướng Đông!
Phương Hướng Đông đứng tại chỗ, giống như một pho tượng thần, căn bản không có gì chống cự, trên gương mặt phẫn nộ mang theo vẻ khinh thường tràn ngập. Loại công kích và uy áp này cách trước người lão mười mấy thước thì bị ngăn cách, trong không khí không ngừng phát ra tiếng nổ vang lớn kịch liệt!
Ầm! Ầm! Ầm!
Âm thanh kia trầm muộn và vang dội, giống như vang trong lòng mọi người!
Tám gã trưởng lão Phương gia trong đại trận Tứ Tượng gần như trong lúc nhất thời trong lòng có linh động mà ngẩng đầu lên, sau đó gần như đồng thời, công kích mãnh liệt vào nơi phát động trận pháp này!
Hơn tháng nay bọn họ cũng không tu luyện mà là đang tìm hiểu thiên địa áo nghĩa ẩn chứa trong đại trận này!
Gần như trong lòng bọn họ đếu cho là như vậy : Chỉ cẩn hiểu được ý nghĩ thâm ảo trong trận pháp này, cũng bất quá là phá trận pháp này trong nháy mắt!
Có lẽ suy nghĩ của bọn họ có đạo lý, tuy nhiên cho dù đại trận Tứ Tượng ở Tu Chân giới thì cũng có uy danh hiển hách. Với thực lực hiện tại của Lăng Tiêu, dùng Huyền Thiên giữ mắt trận, lấy sự tiêu hao tinh thạch làm cái giá, rốt cuộc cũng đã vận hành đại trận Tứ Tượng hoàn toàn. Ở Tu Chân Giới, trận pháp như vậy, cho dù là cao thủ siêu cấp Độ Kiếp kì, nếu không hiểu được cách phá giải, cũng chỉ có thể bị nhốt!
Đại trận Tứ Tượng đột nhiên rơi vào sự công kích của chín tên cường giả siêu cấp, trong trận lập tức lộ ra các loại cảnh tượng!
Những người ở bên ngoài cũng tràn đầy vẻ kinh hãi trong lòng, nhìn toàn bộ phạm vi trong đại trận, gió nổi mây bay trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn kia làm sao giống như mây đen? Nếu như nói là một khối đá lớn màu đen trái lại người ta càng dễ dàng tiếp nhận!
Sét đánh tia chớp không ngừng lóe sáng, giống như những người luyện võ không sợ thần quỷ, bắt đầu bày ra uy lực của thiên địa!
Mà ngoại trừ phạm vi mười dặm, còn lại là tinh không vạn dặm, ánh mặt trới chói chang!
Loại hiện tượng thiên văn quỷ dị này khiến cho trong lòng những người đó rất sợ hãi, trong lòng không kiềm nổi bắt đầu lui về phía sau. Đồng thời, trong cảm giác những người tận mắt nhìn thấy, Lăng Tiêu thần kỳ và đáng sợ, khắc dấu thật sâu trong linh hồn!
Nơi cư trú của Thục Sơn phái là cấm địa nha!
Đây hầu như là một ấn tượng mà mọi người cảm nhận thiên uy đáng sợ.
Lăng Tiêu đứng trong mắt trận, thần thức bao trùm toàn bộ đại trận, khóe môi nhếch lên vẻ cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ : Thật là ngu xuẩn! Nếu như có thể công kích quá cường đại liền bị phá thì người sáng tạo ta đại trận Tứ Tượng còn không xấu hổ đến tự sát sao? Còn dám nói bậy là một trong trận pháp dũng mãnh của Tu Chân Giới sao?
Lúc này những người của Phương gia cũng đã phát hiện, bọn họ công kích càng mạnh mẽ thì trận pháp này cũng càng phát ra công kích hùng mạnh về phía bọn họ! Đến cuối cùng, chẳng khác nào bọn họ dùng công kích vô cùng hùng mạnh đánh chính mình!
Trong lúc nhất thời, chín tên Phương gia chật vật không chịu nổi, tránh phải tránh trái, may mắn đại trận Tứ Tượng không muốn giết như Huyết Sát La Thiên Kiếm trận. Trọng điểm của đại trận Tứ Tượng là về mặt phòng ngự. Nếu không, cái tên cường giả Phương gia này rất có khả năng thân vẫn ở trong trận!
Lăng Tiêu cũng không muốn biến mảnh đất của mình thành một vùng Tu La, hơn nữa, vây khốn cường giả siêu cấp, giống như là mình lúc nào cũng có một đám hùng mạnh để bồi luyện!
Còn có chuyện nào so với chuyện này làm cho người ta khoái trá sao?
Phương Hướng Đông vừa ứng phó với các loại thay đổi không ngừng xuất hiện trong đại trận Tứ Tượng, vừa tỉnh táo lại, nói :
- Lăng Tiêu, tiêu hao như vậy, cũng không có gì tốt đối với ngươi đâu! Ta lấy danh nghĩa của liệt tổ liệt tông của Phương gia thề, ngươi cho chúng ta rời khỏi, từ nay về sau Phương gia sẽ không gây phiền toái cho ngươi!
Trả lời lão chỉ có công kích hùng mạnh hơn!
Từng đạo thiên lôi kia, khiến cho Phương Hướng Đông gần như có loại cảm giác run rẩy. Nếu không lão không nói lời chịu thua như vậy. Lôi điện kia cũng ẩn chứa uy lực của thiên địa rất mạnh, tới loại cảnh giới như lão, người đã tiếp cận cảnh giới Đại Viên Mãn, đối với uy lực của thiên địa, càng có thêm nhận thức tương đối rõ ràng!
Cho dù nhân lực có mạnh mẽ hơn cũng khó thắng thiên!
Đây gần như là nhận thức chung của tất cả người luyện võ trong Thánh Vực!
Bởi vì cho dù cường giả chí cường có cảnh giới Đại Viên Mãn thì sớm muộn cũng có một ngày sẽ chết đi! Đồng dạng cũng không thể đối kháng với thiên địa! Mà thiên địa trường tồn, bất kể thúc đẩy trước hay sau thì toàn bộ cũng không có điểm cuối!
Lại lớn hơn trời sao?
Cho đến lúc này trong lòng Phương Hướng Đông mới sinh ra một nỗi niềm hối hận, tuy nhiên theo sau đó, chính là một chút sợ hãi và phẫn nộ lẫn lộn.
- Lăng Tiêu, nếu như để cho ta thoát, ắt phải truy sát ngươi vĩnh viễn!
Lời nói của Phương Hướng Đông cực kỳ lạnh giá.
- Một người trong các ngươi cũng đừng chạy.
Trả lời Phương Hướng Đông là một giọng nói không chút tư vị bình thản.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
494 chương
73 chương
180 chương
257 chương
9 chương
81 chương