- Hà! Tử Lộ sớm đã có ý này. Còn tưởng rằng Thắng Thiên huynh cho đó là đầm rồng hang hổ, không dám đi đấy. Trong cặp mắt hí của Tử Lộ hiện lên vẻ khinh miệt, cười nói. Thắng Thiên phẫn nộ trong lòng nhưng trên mặt vẫn không lộ vẻ gì, thản nhiên gật đầu nói: - Vậy một lát nữa xuất phát đi! Đêm đến, Thắng Thiên và Tử Lộ hai người bố trí đám thuộc hạ ổn thỏa, sau đó lợi dụng bóng đêm nhắm hướng Thục Sơn phái mò tới, bay nhanh trên không trung mà đi. Phần lớn thời gian gần đây Lăng Tiêu đều trong bế quan tu luyện, không quản tới chuyện gì khác, dù sao việc tu luyện cũng phải đặt ở vị trí hàng đầu. Hơn nữa, dù trong tay có mạch khoáng tinh thạch, Lăng Tiêu tạm thời cũng không có ý muốn khai thác. Một là Lăng Tiêu cũng không muốn những người trẻ tuổi có tư chất không tệ, rất có tiền đồ đó đi làm thợ mỏ lãng phí thời gian; hai là hiện tại Thục Sơn phái căn cơ chưa ổn định, nếu quá sớm để lộ ra chuyện trong tay bọn họ nắm giữ một mạch khoáng tinh thạch, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người dòm ngó. Vẫn là câu nói kia: Chờ khi nào có thực lực vững chắc sẽ tiếp tục suy xét vấn đề này tốt hơn. Thời gian này Thục Sơn phái cả ngày đêm đều cực kỳ im lặng. Trong hơn một ngàn đệ tử đó lại có hơn năm trăm người luân phiên lặng lẽ rời khỏi môn phái, hoặc là đi tới các nơi thu mua, hoặc là ra ngoài tìm dược liệu. Trên triền núi phía sau, Lăng Tiêu đã khai phá một khu đất, trong tương lai nơi đó chính là chỗ gieo trồng các loại dược liệu. Lăng Tiêu am hiểu rất nhiều thứ, tuy nhiên rất xảo hợp là việc gieo trồng hắn lại không am hiểu, cho nên còn phải kiếm một vài người có kinh nghiệm trồng trọt để quản lý. Mỗi đêm, đều có người tuần tra: ở trong phạm vi trận pháp, có hai chi đội ngũ tiến hành tuần tra. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Vương Chân là đội trưởng thường trực bên ngoài, dẫn theo bốn gã Kiếm Thần bậc cao. Bóng đêm lặng như tờ, trên bầu trời lấp lánh ánh sao, ngẫu nhiên một tiếng chim hót và khi thì vang lên tiếng côn trùng kêu vang càng làm cho ban đêm có vẻ tĩnh lặng. Không ai nói chuyện, đây là quy củ Vương Chân định ra: tuần tra chính là tuần tra, không phải du lịch. Mục đích của tuần tra chính là để phòng ngừa có người tiến vào phạm vi thế lực của mình. Nếu như nói chuyện đùa giỡn không coi ai ra gì, vậy chẳng khác nào báo hiệu trước với kẻ thù sao? Vương Chân cai quản thuộc hạ rất nghiêm khắc. Tuy nhiên mọi người cũng đều phục hắn, vì Vương Chân là người nghiêm khắc kiềm chế với chính bản thân mình. Năm người đều dựa theo chỉ dạy của Lăng Tiêu, buông lỏng toàn bộ thể xác và tinh thần để hấp thu linh khí trong thiên địa. Nếu so với hấp thu linh khí trước đây bọn họ sử dụng thì công pháp này mạnh hơn rất nhiều, tốc độ hấp thu rất nhanh. Nên cho dù đang tuần tra gác đêm, mọi người cũng không muốn bỏ qua cơ hội tu luyện. Thục Sơn phái trước mắt chỉ còn lại khoảng chừng năm trăm người trẻ tuổi thiên phú tốt nhất. Những người này đều có hy vọng trong thời gian ngắn sẽ có đột phá, cho nên mới giữ lại ở nhà. Cứ như vậy, liền hình thành một bầu không khí cạnh tranh lành mạnh, không ai muốn mình bị tụt lại phía sau: người phía sau thì nỗ lực đuổi theo; người phía trước thì sợ bị người phía sau đuổi theo kịp. Cho nên, ngay cả hai người Thắng Thiên và Tử Lộ cũng đều không nghĩ tới: Một thế lực nhỏ mới phát như thế không ngờ lại xuất hiện loại tình trạng mà ngay đến thế lực trung cấp bọn họ cũng không có. Cho nên, hai người một đường bay tới, tiếng tay áo lay động, liền dẫn tới chú ý của đám người Vương Chân. Tuy nhiên toàn bộ năm người đều không nhích động, bọn họ đều biết rằng: hàng đêm việc phòng ngự trong nội viện đều là kiên cố nhất, cho dù hai người này có thể vượt qua Bát Quái Mê Tung trận xông vào, cũng đừng mơ tiến vào đến bình đài lớn trong nội viện. Trên không trung, Tử Lộ và Thắng Thiên dừng lại cách chỗ bình đài mấy dặm, nghe tiếng nước chảy ầm vang, Tử Lộ cười lạnh nói: - Tên Lăng Tiêu cũng thật sự có bản lĩnh, vậy mà lại xây dựng môn phái chỗ này, mỗi ngày nghe tiếng nước chảy không ngừng, còn có thể tu luyện được sao? Thật đúng là tên ngu ngốc! Thắng Thiên nhẹ giọng nói: - Ngươi có cảm thấy gì không? Bầu không khí nơi này, dường như có sóng dao động lực lượng kỳ dị, dường như... có quy luật. Tử Lộ khẽ nhíu mày, về kinh nghiệm hắn không bằng Thắng Thiên, nhưng thực lực lại mạnh hơn Thắng Thiên, vừa thoáng cảm ứng, cũng liền cảm nhận được, vì thế hắn nói: - Có lẽ đây là trận pháp chăng? Hừ! Chúng ta xuống thử xem, nếu có thể xông vào trong, không bằng đêm nay cứ giết vào, giết bọn chúng trở tay không kịp! Nói không chừng... còn để chúng ta hoàn thành nhiệm vụ luôn đấy! Đến lúc đó, ha ha! Thắng Thiên nghe xong, cũng không nhịn được có hơi động tâm. Trong bóng đêm tĩnh lặng này, kiến trúc trên bình đài cách đó không xa cũng đều có thể trông thấy rõ ràng trước mắt. Nghĩ lại sự thận trọng của mình lúc trước, Thắng Thiên cũng có hơi hoài nghi, có phải mình quá cẩn thận hay không? Nhưng lúc ấy sau khi nhìn thấy chỗ cơ sở tạm thời của Thục Sơn phái trước kia, chỉ để lại một hố sâu vuông vức, ngay đến Tử Lộ không phải cũng bị kinh hãi nói không ra lời sao? Thắng Thiên thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ đó là Lăng Tiêu cố ý bày bố nghi trận? Cố làm ra vẻ huyền bí? Tiêu hủy toàn bộ kiến trúc, sau đó dùng nhẫn không gian chuyển đi, làm ra hiện trường giả như là được di dời, tiếp đó tại chỗ bình đài lớn này xây lại kiến trúc y hệt, để tạo cảm giác rúng động khiếp hãi cho người ta chăng? Thắng Thiên không kìm nổi lắc lắc đầu, thầm nghĩ: "Có lẽ chính mình quá mức cẩn thận rồi, tên Lăng Tiêu kia làm sao có khả năng có bản lĩnh thần kỳ như thế chứ!" Hai người hạ xuống đến mặt đất, trước mắt là rừng rậm trên triền dốc thoai thoải, đi tiếp tới phía trước mấy dặm đường, chính là vách núi cao không thể leo lên! Sở dĩ muốn điều tra rõ ràng nơi này, chỉ là sợ đến lúc đó tiếp cận từ không trung quá mức lộ liễu, nếu có thể lặng lẽ xuất hiện ở dưới này, phía trên cách vô số tầng mây khó thể trông thấy. Lúc này, chợt nghe Tử Lộ tán thưởng nói: - Quả nhiên có bản lãnh! Thắng Thiên đi phía trước một bước, cũng phát hiện, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên biến đổi, trong bóng đêm cảnh vật xung quanh lờ mờ, dường như mọi cảnh sắc tất cả đều giống nhau, trong lòng cả kinh hắn nhỏ giọng nói: - Tên Lăng Tiêu này, quả nhiên có bản lãnh. Tuy nhiên, chỉ là chút tài mọn mà thôi! Nếu như toàn bộ thực lực của hắn chỉ có thế, vậy thì đêm nay có thể tiêu diệt Thục Sơn phái rồi! Tử Lộ cười ha hả nói: - Thắng Thiên huynh của ta, rốt cục lá gan cũng giống như một nam nhân bình thường! Ta đã nói, một người mới phi thăng từ Nhân giới tới chỉ mấy năm, có năng lực mạnh đến mấy cũng không đi tới đâu? Trận pháp này mặc dù có chút tay nghề, tuy nhiên đối với ngươi và ta mà nói, quả thực chỉ giống như đồ bài trí! Hừ, đồn đại chung quy vẫn là đồn đại! Nếu như ngươi sớm ngày đồng ý tới đây. Cho dù có mấy cái Thục Sơn phái cũng tiêu diệt xong rồi! Đâu cần gia tộc phái mọi người tới chia công lao chứ? Thắng Thiên sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng cũng không phản bác. Đột nhiên, hai mắt hắn thoáng khựng lại, thần sắc nghiêm túc quát khẽ: - Người nào! Đi ra cho ta! Hắn vừa quát lên, dọa cho Tử Lộ bên cạnh hoảng sợ, còn tưởng rằng hắn cố tình làm như thế, vừa định oán trách, chợt nghe bốn phía quả nhiên truyền đến một hồi tiếng động. Hắn không khỏi thầm nghĩ trong lòng: luận kinh nghiệm thực chiến, ta quả là không bằng tên Thắng đen này! Vương Chân thấy bị người phát hiện, hạ thấp giọng nói: - Phát hiện chúng ta rồi! Các ngươi mau trở về báo tin, ta cản phía sau! Bốn người kia sớm đã được huấn luyện kỷ luật nghiêm minh, không chút do dự, lập tức tản ra bốn hướng phóng mình chạy như bay! Cảnh giới Kiếm Thần bậc cao, cũng là cường giả có được bản lĩnh nhất định, nếu một lòng chạy trốn, hơn nữa bọn họ quen thuộc với địa thế nơi này, nên gần như chỉ trong nháy mắt, bóng dáng bọn họ đã xuất hiện ở ngoài ngàn thước! Ngay khoảnh khắc bốn người kia rời đi, thân mình Vương Chân chợt bay lên không trung, quát to một tiếng: - Người nào! Dám đến Thục Sơn giương oai! Bảo kiếm trong tay lấp lánh hàn quang dưới màn đêm, một trận chiến ý bộc phát ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Thắng Thiên và Tử Lộ bị tình huống này khiến thoáng sửng sốt, nhưng lập tức tận đáy lòng hai người nổi lên cơn phẫn nộ mãnh liệt. "Mẹ nó! Không ngờ bị mấy tên tiểu tử này đùa giỡn!" Nếu để mấy tên tiểu tử thực lực rất kém cỏi đó cứ như vậy trốn thoát, đối với bọn họ mà nói quả thực chính là một sự sỉ nhục! - Ta đối phó tên này, ngươi đuổi theo bốn tên kia! Tử Lộ quát khẽ một tiếng, thân mình bay lên trời, trong tay chợt thêm một thanh trường kiếm tỏa sáng lấp lánh, hắn chỉ kiếm vào Vương Chân, cười hắc hắc quái dị nói: - Tiểu tử! Nhìn thấy gia gia, còn dám khiêu chiến! Hôm nay gia gia sẽ giáo huấn ngươi một chút, kiếp sau đừng phát ngôn bừa bãi! Thắng Thiên tức giận mắng thầm trong lòng: "Đồ chó chết! Sao ngươi không đuổi theo bốn tên kia? Sợ là trong lòng đang lo lắng trận pháp kia của Lăng Tiêu sẽ có mai phục chứ gì?" Tuy nhiên lúc này cũng không phải là lúc tranh cãi, thân mình hắn như một tia chớp, thẳng một mạch đuổi theo một bóng người. Ngay tại trong nháy mắt tiếng quát của Vương Chân vừa thoát qua cổ họng, Lăng Tiêu, Lục Hải và lão Bạch mấy người đang tĩnh tọa tu luyện đồng thời mở choàng hai mắt, phản ứng tiếp theo lập tức bắn mình ra ngoài. Lục Hải khẽ nhíu mày, nói: - Phía dưới có người tới đây! Lăng Tiêu gật gật đầu, có thể khiến Vương Chân phát ra tiếng cảnh báo, thực lực ít nhất sẽ không kém hơn Vương Chân, trong lòng hắn hơi lo lắng, thân mình bay vọt lên trời, nói: - Đi xem! Lục Hải và Bạch lão theo sát phía sau, ở bên cạnh bình đài nhìn lên giống như ba con chim to xuyên qua tầng tầng mây trời, lao thẳng xuống phía dưới. Tốc độ của Thắng Thiên quá nhanh, giữa màn đêm u tối, hoàn toàn không nhìn thấy thực thể bóng người, cứ giống như một bóng mờ sau khi biến mất ở tại chỗ, ngay sau đó liền xuất hiện ở ngoài vài trăm thước! Chờ đến lúc đuổi tới phía dưới vực sâu, hắn trông thấy một thân ảnh giống như một con vượn linh hoạt đang rất nhanh leo lên vách đá thẳng đứng phía trước! Phía dưới chính là dòng sông nước chảy xiết, tiếng nước chảy ầm ầm từng trận, trong lòng Thắng Thiên rất nhanh dâng lên một ý niệm: người này lại không bay lên trên, trong bầu không khí kia nhất định có điều cổ quái! Bởi vì bản thân Thục Sơn kiếm phái đã nổi tiếng đan dược, không ai lại ngu ngốc đến cho rằng luyện đan lại không luyện ra độc dược. Thắng Thiên thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng quát khẽ một tiếng, đồng thời thanh bảo kiếm trong tay bắn ra một đạo kiếm khí về phía người bên kia. Đạo kiếm khí không màu sắc kia gần như chỉ trong chớp mắt đã tới trước người nọ, nhưng lại thấy người đang leo lên đó, cả thân mình rơi tự do, rất nhanh rơi thẳng xuống dòng nước phía dưới! Đến lúc này, luồng kiếm khí của Thắng Thiên mới kích lên trên vách núi, khiến hắn kinh ngạc chính là: kích vào vách núi lại giống như muối bỏ biển! Vô thanh vô tức biến mất tăm! Lăng Tiêu sớm đã dùng trận pháp che vách núi cao vạn trượng này, bằng không, chỉ cần một đạo kiếm khí của cường giả cảnh giới đại viên mãn là có thể đánh cho vách núi cao vạn trượng này vỡ nát tan tành. Đến lúc đó, toàn bộ nhà cửa của môn phái bị người ta tung một kiếm tiêu hủy, vậy không phải mất mặt lắm sao! Trong lòng Thắng Thiên càng phẫn nộ, hắn phải đuổi theo bốn người, không nghĩ tới ngay cả một người cũng không tóm được, nếu để cho người này cứ như vậy chạy thoát, vậy Thắng Thiên hắn về sau cũng thực không cần lăn lộn bên ngoài nữa. Thắng Thiên cười lạnh nhìn người kia sắp rơi vào dòng nước, bỗng nhiên hắn hừ lạnh một tiếng, một lĩnh vực giống như kết giới nhanh chóng bao phủ toàn thân gã đệ tử Thục Sơn phái vào trong, sau đó hắn chỉ ngón tay, quát: - Chết!