Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu tinh thần tràn trề xuất hiện trên sân thi đấu ở Chiến thần bảng. Trái lại với trận đấu ngày hôm qua với Vương Chân, trận đấu hôm nay với Lăng Tiêu lại càng thêm hung hiểm, tuy rằng khong hấp dẫn ánh mắt mọi người như ngày hôm qua nhưng do Lăng Tiêu đã đánh bại Vương Chân khiến không ít người dời ánh mắt lên người hắn. So với việc này, thì chuyện truyền ra từ một thanh lâu ở quận Bạch Lộ, một đứa con của quản sự chi phụ Nam châu đại tộc Bạch gia chết trên bụng nữ nhân, chỉ có thể chiếm được một ít tiếng cười ác ý của một bộ phận người mà thôi. Loại chuyện thế này thậm chí còn chẳng thể tạo nên gợn sóng nào, cho nên Lăng Tiêu cũng không nghe được nửa điểm về cái tin đồn kia, với hắn thì cái kẻ gọi là thiếu gia Bạch gia kia chỉ là tiểu nhân vật, chẳng đáng để vào mắt, không đáng giá nhắc tới. Nếu thật là thiếu gia Bạch gia chi chính còn có thể làm cho người ta coi trọng vài phần. Bản thân còn chưa với tới cái trình độ này thì không nên đảm đương cái thân phận đó, kết quả chỉ có thể là tự rước lấy nhục. Kẻ mặc áo đen đứng đối diện với Lăng Tiêu hiện giờ đang hướng ánh mắt về phía Lăng Tiêu, giống như đang nhìn một người chết rồi vậy. Cặp mắt lạnh lẽo đến cực điểm, nhìn không thấy chút tình cảm nào. Có thể đạt tới cảnh giới cũng không phải một ít công tử gia chưa từng trải giả bộ lạnh lung, đó là loại lạnh lùng của kẻ tay dính vô số máu tanh! Ánh mắt kia thậm chí còn có sự điên cuồng chết chóc! - Tiểu tử, vốn tính cho ngươi sống thêm vài ngày, nhưng ngươi kiêu ngạo thái quá đấy! Cho nên, gia gia ngươi quyết định, hôm nay là ngày chết của ngươi! Tương Phúc mặt lãnh đạm nhìn Lăng Tiêu, giọng điệu lành lạnh nói. Người giám sát lôi đài dường như cũng nhận ra hai người này dường như có vấn đề, trên sân đấu có thể gặp kẻ thù tuy xác suất không lớn, nhưng không phải không có, cho nên sau khi tuyên bố bắt đầu hắn lập tức lùi ra khu vực an toàn. Vị giám quan này đúng là người ngày hôm qua trông lôi đài, đã chứng kiến trận đấu kinh tâm động phách nên trong lòng vẫn còn sợ hãi. Những người phụ trách lập kết giới cũng đều khẩn trương nhìn Lăng Tiêu, cắn chặt răng một cái trực tiếp nâng kết giới lên đến cường độ tiên thiên trung cấp, sự thật đã chứng minh là họ đã tiên đoán đúng. Lăng Tiêu không nói một lời, Yếu Huyết kiếm rời vỏ, phát ra một tiếng kêu lanh lảnh, bốn phía trường đấu lập tức vang lên một trận hoan hô vang dậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm. Lăng Tiêu hơi sưng sốt, thật không ngờ mới trải qua một trận chiến ngày hôm qua mà bản thân đã để lại ấn tượng lớn cho người xem như vậy. Vương Chân đội một cái nón che, che khuất hơn nửa khuôn mặt , lại chẳng ai nhận ra, người ngồi trên khan đài lại chính là Tiên thiên cường giả mà vạn người chú ý ngày hôm qua! Ngô Tú Nhi và Tương Vân Sơn cùng với vài tên thị vệ Ngô gia ngồi cùng một chỗ. Những thị vệ Ngô gia này ban đầu còn cho Lăng Tiêu chỉ là một thầy thuốc mà thôi, đến giờ mới thực sự bội phục Lăng Tiêu sát đất! Trước kia chưa gặp Lăng Tiêu, người mà họ bội phục nhất là thiếu gia Ngô Dung, vừa có đầu óc lại có thực lực, sau khi gặp Lăng Tiêu rồi mới biết được, trên đời này thực sự có thiên tài! Chẳng những y thuật cao minh, đối nhân xử thế cũng lợi hại như vậy, Bạch lão, người đức cao vọng trọng trong thành Vọng Thiên, là một cường giả Tiên thiên trung cấp, không ngờ lại có thể xưng huynh gọi đệ với Tiêu tiên sinh. Sau khi vào quận Bạch Lộ chẳng những liên tiếp chiến thắng, mà nhìn xuống thì không ngờ còn thu nạp một võ giả Tiên thiên sơ cấp! Phải biết rằng, loại cường giả cảnh giới này cho dù là Ngô gia cũng đã được hưởng đãi ngộ cực tốt, mà Tiêu tiên sinh hai bàn tay trắng lại có thể được những võ giả bậc này sẵn lòng giúp sức, nếu sau này có thế lực rồi thì sao? Thị vệ Ngô gia này tuy vô cùng trung thành với gia tộc, nhưng cũng không kìm được suy nghĩ:" Nếu đi theo Tiêu tiên sinh, so với Ngô gia có thể tốt hơn hay không?" Tương Vân Bưu ngồi trên ghế mềm, ánh mắt âm nhu nhìn chằm chằm vào lôi đài phía dưới, khặc khặc cười nói: - Tuyết Ngọc, ngươi xem, một lúc nữa cái người trẻ tuổi kia sẽ chết dưới Liệt Thiên kiếm, ha ha, nghe nói đại ca của ta cũng tới xem hả? Ngươi nói coi, lúc hắn thấy cảnh tượng đó có thể có cảm giác nổi giận hay không? Không biết hắn dùng biện pháp gì mới có thể khó khăn mà lừa tới một kẻ thực lực không tồi, cứ như vậy… rắc một cái… máu tươi tưới năm bước! Ta thật muốn xem biểu tình trên mặt hắn đó, ha ha ha ha! Trong lòng Tương Vân Bưu cho tới giờ chưa từng nghĩ qua, vị đại ca nghiêm nghị tràn đầy ngạo khí kia của mình sớm muộn gì cũng có ngày phải ở dưới trướng của người khác, cam nguyện làm người đứng sau màn. Nếu biết được điểm ấy nói vậy thì hiện giờ hắn nhất định không thể khoái trá được như vậy! Bởi vì… chó cắn người, thì không sủa. - Còn nữa! Dường như hôm nay Tương Vân Bưu cực kỳ hứng trí, hắn cười tủm tỉm nhìn Hạ Tuyết Ngọc nói: - Người gọi là Tiêu Phong này dù hôm nay có thể may mắn chạy thoát lưỡi kiếm của Tương Phúc đi nữa, thì tuyệt đối cũng không có khả năng còn sống mà ra khỏi quận Bạch Lộ! Chết sống của cái tên rác rưởi Bạch gia kia không quan trong, đáng tiếc chính là Tiêu Phong dùng thủ đoạn quá độc ác, cái hắn đánh vào chính là thể diện của cả Bạch gia! Hừ, Bạch gia, cùng cấp bậc với Tương gia ta, sao có thể nuốt trôi cơn giận này chứ? Ta chỉ có lòng tốt chỉ điểm cho họ một chút, nếu Tiêu Phong kia hôm nay chết trên lôi đài thì Bạch gia kia sẽ thiếu nợ ta một nhân tình, ha ha, ha ha ha! Tương Vân Bưu cười vô cùng vui vẻ, Hạ Tuyết Ngọc bên cạnh hắn thì nửa điểm biểu tình cũng không có, giờ phút này trong lòng nàng có chút do dự, phải là dạng tài năng như thế nào mới có thể cứu cha mẹ từ trong tay Tương Vân Bưu ra. Lần trước được nhìn thấy cha mẹ đã là ba năm trước, thoạt nhìn thì họ sống cũng không tệ, cũng không thấy mình có nguy hiểm gì. Cũng vì nguyên nhân như thế nên Hạ Tuyết Ngọc vẫn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà làm việc cho Tương Vân Bưu. Hiện giờ thấy tình lang có thể có thể giải thoát cho song thân thoát ly khỏi vòng kiềm chế của Tương Vân Bưu, trong tâm tư Hạ Tuyết Ngọc lập tức lung lay, nghĩ nếu lần này Vân Sơn ca thật sự có thể thoát khỏi thành Vọng Thiên, như vậy mình lập tức có thể yêu cầu gặp cha mẹ, nếu bọn họ không gặp chuyện gì thì đành thôi, chậm rãi tìm cơ hội sau, nếu mà… có chuyện không hay xảy ra, bản thân tuyệt đối sẽ không tha cho Tương Vân Bưu! Đi theo bên người hắn nhiều năm như vậy, Hạ Tuyết Ngọc hiểu rõ Tương Vân Bưu, tất nhiên nàng đã hoài nghi, vài năm nay Tương Vân Bưu dùng các loại lý do để ngăn cản bản thân gặp cha mẹ, nhất định là có mục đích không muốn để cho ai biết. Lúc này, hai người ở dưới đã bắt đầu động thủ, quả nhiên, vừa động thủ liền long trời lở đất! Gần như tất cả lực chú ý của những người xem đều bị tập trung tới nơi này, ngay cả Tương Vân Bưu cũng không nói nữa, hướng ánh mắt xuống dưới lôi đài. Lăng Tiêu gần như một câu cũng không nói, đối mặt với võ giả cảnh giới như Tương Phúc, không vận dụng bí mật bản thân, không tập trung toàn bộ tinh thần đối phó thì khẳng định sẽ bị tiêu diệt. Dù ngoài miệng Tương Phúc cuồng vọng, nhưng khi động thủ lại cực kỳ cẩn thận, so với ngôn ngữ kiêu ngạo mới nãy thực sự không hợp. Nếu như Lăng Tiêu bị những lời nói cuồng vọng vừa xong của hắn đả kích, có lẽ chỉ mới động thủ đã bị rơi xuống hạ phong! Thân mình Tương Phúc bay thẳng lên, bảo kiếm trong tay lập tức rời vỏ, thân kiếm màu trắng bạc giống như một làn nước thu, mặt trên có hào quang nhàn nhạt tựa như nước hồ bị gió thổi, lăn tăn gợn sóng! Thậm chí trên kiếm còn lóe ra hàn quang, phát ra sát khí kinh người. Nhưng thanh kiếm trong tay Lăng Tiêu cũng cảm nhận được một cỗ uy hiếp thật lớn! Yêu Huyết Kiêm không kìm nổi liền bộc phát khí thế càng mạnh hơn chống lại! Liệt Thiên Kiếm dường như cũng cảm nhận được khí thế của Yêu Huyết Kiếm, đột nhiên, thân kiếm run nhè nhẹ, phát ra những tiếng kêu trầm thấp, thân thể Tương Phúc nương theo khí thế của Liệt Thiên Kiếm cũng bộc phát ra khí thế hơn xa lần đầu! "Kiếm này… đích thực là bảo kiếm!" Trong lòng Lăng Tiêu nghĩ. "Tuy nhiên, Yêu Huyết Kiếm của ta tuyệt đối cũng không kém!" Phù Quang Lược Ảnh! Trong lòng Lăng Tiêu quát nhẹ, một đạo kiếm khí bắn thẳng lên, khí thế dời non lấp biển ầm ầm bắn về phía Tương Phúc, ngay sau đó Lăng Tiêu lại thầm quát: "Tịch Diệt!" Luồng sát khí với khí thế vô hạn bức tới Tương Phúc! Trong kết giới tràn ngập sát ý điên cuồng! Trên thính phòng bốn chung quanh truyền ra từng trận kinh hô! - Trời ạ, trận hôm nay không ngờ còn kịch liệt hơn ngày hôm qua nữa! Trong đám người này, rất trong mắt nhiều người lóe lên tinh quang, không một lần nháy mắt nhìn chằm chằm lôi đài phía dưới! - Trận đấu ngày hôm qua chỉ là đọ sức mà thôi, mà trận này thì… tràn ngập sát khí! Một lão già trong đám người nói khẽ với người bên cạnh: - Chuyện đứa con của quản sự Bạch Thư Hằng kia bảo hắn dừng tay đi! Hừ, có người ỷ vào hơi quyền thế của mình tâm tính ngày càng kém! Bạch gia thiếu gia? Từ bao giờ mà cái loại rác rưởi đó có thể đại biểu cho Bạch gia ta! Cho nên, chết rồi là tốt! Lão già thản nhiên nói xong, một đám người bên cạnh kính cẩn lắng nghe, liên tục gật đầu. Nếu có người thuộc thế lực cao tầng ở đây nhất định sẽ kinh ngạc vận phần, vì lão gia tử này rõ rằng là lão gia chủ của Nam châu Bạch gia, Bạch Sơn! Nghe nói một ngàn năm trước hắn đã đạt tới cảnh giới Tiên thiên cao cấp, không biết mấy năm nay có đột phá hay không. Ngày thường đến cả người nhà Bạch gia cũng rất khó gặp được, dần dần đều thông qua quản sự cả, không nghĩ tới lại xuất hiện phía trên trường đấu này! Trong thính phòng còn có rất nhiều người có thế lực, giờ phút này họ đều khẩn trương chú ý lên lôi đài, cái người trẻ tuổi tên Tiêu Phong kia hôm nay có thể sáng tạo nên kỳ tích không! Càng nhiều người xem càng biểu hiện ra sự cuồng nhiệt, điên cuồng gào thét, nhất là các nam nhân, khuôn mặt đầy máu tanh và bạo lực ẩn đi hàng ngày giờ khắc này đã hoàn toàn thể hiện ra. Liệt Thiên Kiếm trong tay Tương Phúc nhẹ nhàng chặn lại, lập tức xuất hiện vô số đạo tàn ảnh khiến cho chung quanh kinh hô một trận! Đây là kiếm kỹ gì ? Đây là ảo ảnh… hay là tốc độ của kiếm quá nhanh, tạo ra tàn ảnh ? Đáp án rất nhanh liền được công bố, trong mắt Tương Phúc bắn ra hai đạo tinh quang, đón lấy một chiêu của Lăng Tiêu. Keng! Keng! Hai tiếng vang kịch liệt vang lên, kết giới chắc chắn vô cùng cũng nổi lên một trận dao động kịch liệt, những người dưới đài trợn mắt há mồm, khẩn trương tiếp tục thăng cấp kết giới lên tới cường độ Tiên thiên cao cấp! Lúc này, trong kết giới bùng lên hai luồng ánh sáng, kiếm trong tay Tương Phúc nhanh đến mức mắt thường gần như không thể theo kịp! - Liệt Thiên Kiếm! Trong đám người không biết là ai hô lên ba chữ này, đại danh của thanh kiếm này gần như tất cả Nam châu không ai không biết! Năm đó trận chiến tranh đoạt Liệt Thiên Kiếm vô cùng thảm thiết, rất nhiều lão nhân hiện tại hồi tưởng lại đều thổn thức không ngừng. Vốn rất nhiều người có thể đột phá cảnh giới, bởi vì trận tranh đoạt này mà bồi táng cả tánh mạng!