Lúc này, phu nhân cao quý kia cũng trừng mắt nhìn Ngô Anh, sau đó đi đến trước mặt Lăng Tiêu. Một làn hương thơm mát, vô cùng dễ chịu, không gây chút cay mũi nào thoảng qua. - Tiên sinh, con tôi rốt cuộc là bị làm sao? Lúc này, Ngô Anh bỗng nhiên liếc lão quản gia. Lão quản gia hiểu ý, hai mắt trợn lên, Lăng Tiêu liền cảm thấy một cỗ năng lượng thật lớn từ người lão quản gia toát ra, lập tức hình thành một kết giới, bao mấy người trong phòng lại, những âm thanh bên ngoài lập tức bị ngăn lại, không hở chút nào! Lăng Tiêu thầm kinh hãi. Lão quản gia này thâm tàng bất lộ, không ngờ có thực lực cường đại như thế! So với người này, mình quả là một tư lệnh không quân (là tướng mà không có quân ấy) đáng thương. Xem ra, nếu có cơ hội phải đi lừa vài siêu cấp cao thủ về trấn thủ! Lăng Tiêu trầm giọng nói: - Có thể nói cụ thể và tỉ mỉ lệnh công tử bị thương trong tình huống nào không? Ngô Anh có chút nghi ngờ, nhìn thoáng qua con gái, sau đó nói: - Tú nhi, ngươi đi cùng Dung nhi, ngươi nói đi. Tú nhi nhìn thoáng qua ca ca vẫn đang hôn mê, sau đó nhẹ giọng nói: - Chúng ta đến Thiên Hồ cách Vọng Thiên Thành năm ngàn dặm đoạt bảo. Ở đó mấy ngày trước phát hiện một kiện bảo vật. Hào quang từ đáy hồ phát ra, chiếu thẳng lên trời, hấp dẫn vô số người đến tranh đoạt. Đợi đến khi bảo vật từ đáy hồ nổi lên, trong nháy mắt chúng ta đều thấy rõ đó là một thanh kiếm khổng lồ. - Rất nhiều người xông lên cướp đoạt. Ca ca bảo ta đứng chờ một chỗ, huynh ấy liền xông lên. Trong số những người cướp đoạt bảo vật, thực lực ca ca dù không phải mạnh nhất, nhưng cũng là trong tốp đầu. Ngoài ra còn có rất nhiều thiết vệ của Ngô gia chúng ta. Ca ca đã cướp được thanh kiếm. Sau đó, trong lúc rời đi, không biết bị ai đánh cho một chưởng. Thiết vệ nhà chúng ta sau đó mới chạy đến, liều chết bảo vệ ca ca. - Lúc này, có người nhìn chòng chọc ta, chạy tới muốn giết ta. Trong lúc ta cùng hắn giao đấu, lại xuất hiện một nhóm sát thủ. Căn bản không giống như đoạt bảo mà chỉ là vì muốn giết ta! Ca ca gấp quá, lại thêm có một đám người đang đuổi theo hắn. Hắn liền quăng thanh kiếm khổng lồ đi, đám người kia mới bỏ qua cho huynh ấy. Nhưng ca ca vì cứu ta mà trúng một kiếm của đám sát thủ. Sau đó lại dẫn theo ta và một ít thiết vệ còn lại bỏ chạy. Kết quả là sau khi chạy đến nơi an toàn, ca ca liền hôn mê! Nói đến đó, Tú nhi không cầm nổi nước mắt: - Nếu không phải vì cứu ta, ca ca chắc chắn sẽ không bị biến thành như vậy. Đều do ta... Nữ nhân cao quý đứng bên cạnh ôm cô gái vào lòng, nhẹ giọng an ủi: - Không ai trách con cả. Ca ca con là nam tử hán, bảo vệ an toàn muội muội mình là chính đáng! Thực lực của con cũng rất mạnh. Nhưng mấy người đó là có chuẩn bị mà đến. Người hữu tâm đối phó kẻ vô tâm, các con tự nhiên là thiệt thòi. Tú nhi mở to đôi mắt nhìn mẫu thân, kinh ngạc nói: - Cha mẹ biết ai làm sao? Phu nhân lắc đầu nói: - Mặc kệ là ai làm, khẳng định là có cừu oán với chúng ta, hoặc là có chút lợi ích dây dưa. Ai... Quên đi, đừng nói nữa. Tiên sinh, có mấy thành nắm chắc? Phụ nhân cao quý không hổ là chủ mẫu của Ngô gia. Gần như không còn tìm thấy chút dầu vết đau thương nào trên khuôn mặt đầy đau khổ lúc nãy. Sau khi biết được con mình có thể cứu chữa, liền không hề nghĩ gì khác, tất cả tâm tư đều đặt ở chuyện làm thế nào để cứu con. - Xin hỏi tu vi của lệnh công tử tới cảnh giới gì rồi? Lăng Tiêu lại hỏi. - Tiên thiên sơ cấp! Trên mặt Ngô Tú Nhi mang theo chút tự hào. Ca ca chính là thần tượng của nàng, là niềm kiêu ngạo lớn nhất của nàng! Trong lòng Lăng Tiêu do dự. Phải làm sao để Ngô gia nợ mình một nhân tình to lớn, cho dù mình thành lập thế lực ở Vọng Thiên Thành cũng phải kéo Ngô gia về phía mình. Cho nên mới phải hỏi chính người nhà Ngô gia cho rõ ràng tình hình lúc đó. Ngô Tú Nhi quả nhiên rất hợp tác, kể lại đầy đủ cả quá trình, tuy không tính là kinh hồn bạt vía nhưng cũng vô cùng khẩn trương. Ít nhất, cho dù là Ngô gia gia chủ Ngô Anh nghe xong cũng không kìm được vẻ giận dữ. Ngô gia đại thiếu gia bị thương kỳ thật có chỗ tương đồng rất lớn với Tô Tuyết. Nhưng độc trúng phải kia, quả thật có chút phiền phức, nhưng cũng không phải không thể giải. Trong Thánh Vực, phàm là vũ giả vượt qua cảnh giới Kiếm Tôn đều hấp thu thiên địa linh khí. Lực lượng trong cơ thể cũng không đơn thuần là nội lực, mà là một loại năng lượng giống như sơ cấp linh lực của người tu chân! Hơn nữa, theo tu vi không ngừng tăng tiến, càng lên cao, loại năng lượng này càng tinh thuần. Nếu tiến vào tiên thiên cảnh giới, loại năng lượng này biến thành linh lực thuần túy! Hơn nữa, so với linh lực của người tu chân càng thêm tinh thuần, năng lượng càng cường đại! Cho nên, tình hình như Ngô gia đại công tử, thương thế hắn tuy rằng khó trị nhưng không làm khó được Lăng Tiêu. Thiên tài địa bảo trong Thánh Vực rất nhiều, một Tiểu Hoàn Đan là đủ để hắn khôi phục. Lăng Tiêu ngẫm nghĩ một chút rồi nói: - Bệnh của Đại công tử muốn khôi phục không khó. Chỉ cần dùng đan dược điều trị sẽ khôi phục rất nhanh, hơn nữa không để lại di chứng gì. Tới đây, Ngô Anh xem như hoàn toàn tin tưởng Lăng Tiêu. Tin hoàn toàn. Bởi vì lúc trước Bạch lão từng nói qua, vấn đề của Đại công tử không phải là ở vết thương. Vết thương tuy nghiêm trọng, nhưng cũng có biện pháp điều trị, về cơ bản là không để lại di chứng gì cả. Còn kinh mạch hỗn loạn, trong mắt cao nhân chân chính cũng không đáng là gì cả. Điểm chết người là chất độc kia! Còn Lăng Tiêu lúc này, vô cùng tự tin nói vết thương sẽ không để lại di chứng gì. Điều này không phải đã xác định là cao hơn Bạch lão một bậc? Dù sao, không có mười phần nắm chắc, cũng không ai dám chắc chắn như vậy. - Còn chất độc kia? Ngô Anh trầm giọng hỏi, trong lòng không kìm nổi lửa giận bốc lên. Xem ra đối phương quyết tâm đẩy người có thực lực nhất trong đám mới nổi của Ngô gia hắn vào chỗ chết. Không ngờ dùng chất độc ác liệt như vậy! Một chút đường sống cũng không chừa lại. Nếu Dung nhi có thể tránh thoát một kiếp này, tất cả những ai tham dự chuyện này, ta nhất định bắt sạch bọn chúng, cho dù là ai cũng không bỏ qua! Lăng Tiêu nói: - Độc đại công tử trúng, muốn trừ tận gốc cần nửa năm thời gian, tuy nhiên... Còn có hơn hai tháng là tới Nam Châu đại hội. Không dám giấu ngài, tại hạ cũng muốn tới xem. Mà để giải độc cho đại công tử, ta cần hắn lúc nào cũng phải đi bên cạnh ta. Tuy nhiên, ngài yên tâm, chỉ cần ngài có thể đem cho ta đủ loại dược liệu ta cần, sáng mai đại công tử có thể tỉnh lại. Những lời này của Lăng Tiêu, chỉ sợ là câu dễ nghe nhất trong ngày hôm nay của Ngô gia. Mấy người đồng loạt hỏi: - Thật sao? Ngay cả lão quản gia Ngô gia cũng nhìn Lăng Tiêu đầy chở đợi. Lăng Tiêu gật gật đầu: - Tất nhiên là thật! Ngô Anh khoát tay nói: - Nhị bá, người cho người chuẩn bị giấy bút cho ta. Bất kể cần dược liệu gì, trước khi mặt trời lặn, ta đều phải nhìn thấy! Nói xong nhìn Lăng Tiêu, nói: - Đại hội sao? Ngô gia ta sẽ cho người đi cùng. Để Dung nhi đi cùng cũng không thành vấn đề. Lão gia gia hơi khom người: - Dạ, gia chủ. Lão quản gia vừa đi, kết giới liền biến mất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https:// Ngô Anh nhìn Lăng Tiêu trầm giọng nói: - Đại ân của tiên sinh, Ngô gia suốt đời khó quên! Đến bây giờ còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh của tiên sinh, thật là thất lễ! Lăng Tiêu cười nhẹ nói: - Tại hạ Lăng Tiêu, mong gia chủ giúp tại hạ giữ bí mật. Sau khi quyết định xây dựng thế lực ở Vọng Thiên Thành, Ngô gia sớm muộn cũng sẽ biết mình là ai. Một khi đã như vậy, không bằng thẳng thắn thành khẩn tốt hơn. Lăng Tiêu tin tưởng, mạng của Ngô Dung trong tay mình. Cho dù Ngô Anh muốn làm gì, cũng sẽ phải suy xét thận trọng. Lúc đầu Ngô Anh sửng sốt, ngạc nhiên, sau đó lập tức lắc đầu cười khổ: - Không trách, không trách... Hóa ra là ngươi! Bên kia Ngô Tú Nhi vẻ mặt tò mò nhìn Lăng Tiêu, thốt ra một câu: - Ngươi chính là tiểu tử dám đánh nát cánh cổng Thánh Vực kia sao?