Vào Thục Sơn kiếm phái, đi về phía trước dọc theo thềm đá thật dài, cung điện nguy nga hùng tráng trên sườn núi, tâm tình Lâm Hải trông có vẻ dao động, thoáng nghĩ chủ nhân ở đây đã từng được mình cứu qua, trong lòng Lâm Hải có một chút tự hào to lớn. Lăng Tiêu nghe nói Lâm Hải đến đây nên vội vàng ra ngoài nghênh đón ông vào, nhìn thấy người trung niên trước mặt có biến hóa rất lớn so với nắm đó, chỉ có một thứ không đổi chính là vẻ tươi cười chất phát trên khuôn mặt. Lăng Tiêu cảm thấy ấm áp trong lòng, ánh mắt lộ ra vẻ tươi cười : - Từ biệt đã nhiều năm, ta vẫn chưa nói lời cảm tạ ân cứu mạng của tiên sinh vào năm đó, nói đến thật hổ thẹn. Trên mặt Lâm Hải lộ ra vẻ kích động, xoa xoa tay, cười một cách mộc mạc : - Không nên nói những chuyện như vậy, năm đó cũng chỉ tình cờ gặp mặt, ta tin rằng cho dù là người khác, cũng sẽ làm như vậy. Huống chi, mấy năm nay gia đình của chúng ta được sống tốt hoàn toàn là do ngươi chiếu cố … … Lăng Tiêu cười ngăn Lâm Hải lại, không cho ông nói thêm gì nữa, như muốn cảm kích Lâm Hải. Người thành thật chất phát như vậy, Lăng Tiêu cũng không nói chuyện quanh co, trực tiếp hỏi : - Ông như thế nào đột nhiên muốn đến đây? Lâm Hải nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói cho Lăng Tiêu một lần, người trẻ tuổi trên người có nhiều chỗ thần bí cổ quái. Lăng Tiêu nghe Lâm Hải hình dung hình dáng của người trẻ tuổi kia, tâm tư vừa động : Đó chẳng phải là Liệt Dương sao? Người phạm vào sai lầm như vậy, mà năm đó Liệt gia không ngờ lại không giết chết hắn. Tuy nhiên Lăng Tiêu lại nghĩ đến khả năng khác, có lẽ Liệt Dương thừa dịp ngày Liệt gia gặp đại biến mà nhân cơ hội đó chuồn ra ngoài, hoặc là hắn có một ít liên hệ thần bí nào với người Thánh Vực, nên Liệt gia không dám làm gì hắn. Nghĩ đến khả năng này thì thấy khả thi hơn nhiều. Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, sau đó nói : - Đa tạ ông nha! Sau khi Lâm Hải đi, Lăng Tiêu liền đứng dậy, đi ra ngoài cửa, chỗ ở của Lăng Tiêu nằm ở trên đỉnh của Thục Sơn kiếm phái, đứng ở trước cửa, có thể quan sát được chỗ rất xa. Diệp tử từ một bên đi tới, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lăng Tiêu, không nói một lời, cứ đứng như vậy bên cạnh Lăng Tiêu, cùng nhìn về phương xa với hắn, cảm xúc trên mặt thoạt nhìn có chút khô cứng. - Đang suy nghĩ gì? Lăng Tiêu nghiêng thân, kéo bàn tay ôn hòa của Diệp tử, nhẹ giọng hỏi. - Không có gì, ha ha. Diệp tử quay lại và tặng cho hắn một nụ cười tươi xinh đẹp. Tuy nhiên trong con ngươi tinh thuần như một làn thu thủy có một chút thống khổ, có lẽ đang bị Lăng Tiêu nắm giữ thật chuẩn xác. - Kỳ thật cũng không có gì, chỉ có chút lo lắng thôi. Diệp tử tựa đầu vào vai của Lăng Tiêu, hai tay chậm rãi quàng lên lưng Lăng Tiêu, sau đó … Ôm chặt lại. - Vẫn có chút luyến tiếc. Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, qua nhiều năm như vậy, mình thực sự có chút bỏ bê đối với những hồng nhan tri kỉ bên cạnh rồi, chung quy cũng có rất nhiều chuyện quấn lấn nên không có được một chút tự do nào. Không có chuyện níu kéo, thì cũng có áp lực vô hình, đang không ngừng thúc giục Lăng Tiêu phải cố gắng, phải tiến bộ. Hơn nữa, Diệp tử và Minh Nguyệt thì coi như tốt hoàn toàn còn nữ nhân ở kinh thành của Lăng Tiêu, hoặc là những người khác, cũng chỉ có danh phận mà thôi. Trong lòng Lăng Tiêu làm sao mà không biết tuy mẫu thân ngoài miệng không nói nhưng trong lòng bà vẫn luôn nhớ về chuyện này. Lăng gia có hai con trai, con trai lớn Lăng Chí luôn ở trong quân đội, đến nay vẫn chưa có nữ nhân bên người. Còn Lăng Tiêu thì trái lại có rất nhiều nữ nhân bên người, nhưng hàng năm họ cũng không ở cùng với nhau. Loại tiếc nuối này, chỉ có lão nhân của mình mới hiểu rõ. Lăng Tiêu ôm Diệp tử, viên đạo tâm trong cơ thể hắn lập lòe tỏa sáng, và dần dần cộng minh với đạo tâm trong cơ thể của Diệp tử, nhìn ánh mắt Diệp tử dần dần mơ màng, Lăng Tiêu nhẹ giọng nói vào bên tai Diệp tử : - Buổi tối … Đến phòng ta nha. Hai gò má Diệp tử ửng đỏ lên, khẽ cắn môi, nhẹ gật gật đầu, sau đó xoay người chạy ra ngoài. Lăng Tiêu nhìn bóng dáng xinh đẹp của Diệp tử, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một niềm ái náy, rồi lấy lại bình tĩnh, sau đó cho người gọi mười đại đệ tử lại. Cho tới bây giờ, Lăng Tiêu cũng chưa chỉ điểm mười đại đệ tử quá nhiều, ngoại trừ các viên đan dược, còn có một số công pháp được khắc vào ngọc giản. Mười đại đệ tử có được sự chỉ điểm từ chỗ Lăng Tiêu vẫn không bằng Diệp tử. Tuy nhiên trong lòng của đám người Thiên Viên, người mà bọn họ tôn kính nhất mãi mãi chỉ có một mình sư phụ, còn Diệp tử sư nương thì xếp hạng hai. Thiên Viên, Thiên Phong, Thiên Vũ, Thiên Lôi, Thiên Trí, Thiên Minh, Thiên Hỏa, và cùng ba người nữ đệ tử Thiên Lam, Thiên Tuệ, Thiên Tuyết đứng trước mặt Lăng Tiêu, đang nhìn sư tôn đại nhân tuổi còn trẻ ở trước mặt, ánh mắt mang theo vẻ sùng bái rất sâu sắc. Lăng Tiêu nhìn một lượt, trong đám người đó Thiên Viên có thực lực cao nhất, hiện tại hắn đã đạt Trúc Cơ hậu kỳ. Chín người còn lại, thực lực cũng không khác nhau lắm giữa Trúc Cơ sơ kỳ và trung kỳ. Lăng Tiêu cho mười người ngồi ở nơi kia, bắt đầu giảng giải một số thứ biến đổi về mặt tu luyện. Mày của mười đại đệ tử khi thì nhăn lại, khi thì giãn ra, khi thì lộ ra vẻ mặt vui mừng, khi thì vò đầu bức tai không hiểu. Dần dần, mười đại đệ tử này đều được nghe hết. Giọng nói của Lăng Tiêu mang theo một luồng tinh thần lực khiến người ta có thể bình tĩnh trở lại, nghe xong bọn họ như si như say, trước đây có rất nhiều chuyện không biết, trải qua chuyện Lăng Tiêu vừa nói, cũng có loại cảm giác sáng tỏ thông suốt. Đến cuối cùng, Diệp tử quay lại, và Hoàng Phủ Nguyệt đều ngồi cùng với Lăng Vận Nhi, và còn thật sự nghe được các loại tri thức mà Lăng Tiêu giảng về người tu chân. Lăng Tiêu có lối suy nghĩ thiên mã hành không, cho nên coi như hắn không phải là sư phụ tốt nhất. Năm đó khi hắn ở tu chân giới, sư phụ hắn cũng dạy hắn như thế. Cho nên, Lăng Tiêu cũng không biết chuyện này có điều gì không tốt. Cũng may những người ngồi trong đó cũng không phải người ngu, chỉ số thông minh cao, trí nhớ tốt, rất nhiều thứ không thể lý giải, cũng có thể nhớ, theo đó tu vi của bọn họ không ngừng tăng lên, sớm muộn gì cũng có lúc có thể lý giải. Hiện giờ Lăng Vận Nhi cũng hiểu được, những thứ mà mình tu luyện có phẩm chất rất khác so với kiếm kỹ đã lưu truyển không biết bao nhiêu năm trên Thương Lan đại lục, không cần phải nói, Tam ca đã dạy nàng các loại độn pháp ... Quá mức thẩn kỳ! Thổ độn, Thủy độn … Còn có ngự kiếm phi hành. Trước đây những chuyện này cũng không có, nhưng không ngờ cũng có thể thực hiện. Cho nên Lăng Vận Nhi có loại cảm giác tôn sùng ca ca, tương đối sâu. Đừng nói là Lăng Vận Nhi, mà ngay cả Hoàng Phủ Nguyệt cũng có cảm giác như trong mộng. Tuy rằng xuyên đến thế giới này mà bản thân mình là một kỳ tích không thể tin nổi, nhưng nàng càng không thể tưởng tượng, từ nhỏ nàng vốn chế giễu khi nghe kề về các loại thượng cổ thần thoại, nhưng từ chỗ Lăng Tiêu, không ngờ lại nhận được lời giải thích rõ ràng hơn. Chứng minh độ tin cậy và tính chân thật của thần thoại này. Bởi vì thực lực hiện tại của chính Hoàng Phủ Nguyệt cũng tương đối hùng mạnh. Thực ra Hoàng Phủ Nguyệt thích nghiên cứu những đạo thuật cổ quái hiếm lạ hơn kiếm kỹ mà Lăng Tiêu truyền thụ cho mình. Theo nhận xét của nàng, những đạo thuật kia mới thực sự hùng mạnh, tỷ như nói về uy lực của ấn phù, một tấm phù chú màu vàng bình thường được vẽ bức tranh màu đỏ, có thể dễ dàng phá nát một khối đá cao cỡ một người! Nếu như dùng máu của ma thú mạnh mẽ, viết lên phù chú bằng da ma thú thì sẽ tạo ra uy lực lớn hơn nữa! Còn có đủ loại pháp bảo, hầu như Hoàng Phủ Nguyệt rất thích luyện chế pháp bảo! Tuy nhiên bây giờ nàng cũng quá mức nản lòng, theo tiêu chuẩn của nàng, hiện tại thứ luyện chế ra quả thực vô cùng tệ hại. Tuy nhiên Hoàng Phủ đại tiểu thư rất kiên cường, nhẫn nại, về điểm này thì ngay cả Diệp tử và Vận nhi cũng vô cùng bội phục. Thấm thoát thời gian trôi qua gần nửa ngày, sau khi giọng nói của Lăng Tiêu ngừng lại thì sau một lúc mười đại đệ tử và Diệp tử vẫn không hồi phục lại tinh thần, mà vẫn còn đắm chìm trong loại huyền diệu vừa mới xuất hiện này. Con ngươi xinh đẹp của Hoàng Phủ Nguyệt nghịch ngợm chớp chớp, sau đó nói : - Ôi, nếu như huynh có thể thường xuyên giảng giải đám người bên cạnh mình một hồi thì tu vi của chúng ta hiển nhiên sẽ tinh tiến nhanh hơn! Đối với lời nói của Hoàng Phủ Nguyệt, tất cả mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, mười đại đệ tử thì dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Lăng Tiêu, hi vọng hắn có thể lưu lại ở đây một thời gian dài. Lăng Tiêu khẽ cười nói : - Tu đạo … chủ yếu là tu tâm của mình! Ngoài Tâm … Còn có đạo pháp, kiếm kỹ, thuật luyện đan, thuật luyện khí … v.v. Tất cả đều là vật ngoại thân, bản tâm đừng bị vật ngoại thân mê hoặc! Đến một lúc nào đó, viên đạo tâm của các người đầy thì các người mới có thể đại thành! Hoàng Phủ Nguyệt hỏi : - Vậy huynh … Viên đạo tâm của huynh đã đầy rồi sao? Lăng Tiêu nhẹ thở dài, nhớ tới cô bé thật đáng yêu tinh khiết lúc trước mà chậm rãi lắc lắc đầu : - Đạo tâm của ta còn cách đại thành rất xa, có một số chuyện, không chỉ trong chốc lát thì có thể nghĩ thông suốt. Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng : Không thể làm cho đám phụ nữ của mình vui vẻ cũng giống như đạo tâm của mình chưa đại thành. Không thể nhìn thấy Nha Nha trước lúc phi thăng cũng giống như đạo tâm không đại thành. Đạo thất tình chỉ mới là tiểu thành, cách đại thành … Còn rất xa! Tới buổi chiều, một cảnh tượng náo nhiệt trên toàn bộ Thục Sơn kiếm phái, yến tiệc lớn được bày trí, Lăng Tiêu thì đang bồi tiếp mọi người, trước tiên là bưng chén rượu xoay một vòng quanh môn phái, tỏ ý với mọi người, sau đó mới trở lại vị trí chủ tọa. Lăng Tiêu nhìn mẫu thân và tỷ tỷ, cùng với một đám hồng nhan. Đám người Lăng Thiên Khiếu thì đang ở trong quân đội, Lăng Tiêu cũng không có thông tri cho bọn họ, nổi khổ ly biệt, cũng chỉ có thể tăng lên nên thà không gặp mặt thì hơn. Lăng Tiêu bưng chén rượu lên, quay về phía mẫu thân nói : - Mẹ, mấy năm nay làm khổ người rồi, hài nhi bất hiếu, không thể phụng dưỡng bên cạnh lão nhân gia ngài, tuy nhiên con tin rằng sớm muộn cũng có một ngày, sau khi con ổn định ở Thánh Vực thì sẽ mang ngài đi đến đó. Đến lúc đó, con sẽ cho ngài tận hưởng cuộc sống gia đình vui vẻ! Khóe mắt Lăng phu nhân hơi ướt, liếc mắt nhìn chúng nữ một cái, sau đó cười ha ha, nói : - Mẫu thân tin con, mẹ sẽ chờ ngày đó! Nói xong uống sạch chén rượu. Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, một hơi cạn sạch, sau đó lại nhìn tỷ tỷ Lăng Tố và muội muội Lăng Vận Nhi, thấp giọng nói : - Tỷ tỷ, khi đệ không có ở đây, tỷ nhất định phải chiếu cố nhiều cho mẫu thân. Bây giờ các người cùng nhau đi ra ngoài, đệ tin rằng những người khác sẽ cho rằng hai người là tỷ muội rồi đấy. Lăng phu nhân ở một bên thở ra một hơi, vẻ mặt ửng đỏ : - Đứa nhỏ này, ngay cả mẹ của mình cũng đùa giỡn được. Lăng Vận Nhi ở một bên cười nói : - Mẫu thân thoạt nhìn giống như tỷ tỷ của con đấy, làm sao mà già chứ! - Tam đệ, ngươi yên tâm đi, tỷ sẽ quan tâm nhiều đến mẹ. Vẻ mặt yêu thương của Lăng Tố nhìn Lăng Tiêu, người đệ đệ mà năm nào khiến cho mình lo lắng nhất, hiện giờ đã trưởng thành trở nên một cường giả khiến cho người khác phải ngưỡng mộ.Trong lòng Lăng Tố có một loại tự hào mà không một người nào có thể hiểu nổi. Lăng Tiêu lại một lần nữa uống thêm một chén rượu, sau đó quay đầu về phía sáu người Diệp tử, Tống Minh Nguyệt, Phong Linh, Hoàng Phủ Nguyệt, Isa và Thượng Quan Vũ Đồng, bỗng nhiên cười khẽ, nói : - Mấy năm nay ta làm khổ các nàng rồi. Một mảnh trong suốt trong mắt sáu cô gái lóe ra, từng người đều có niềm chua xót và khổ sở của mình, các nàng tập hợp ở đây vì Lăng Tiêu. Tuy rằng người thường cũng không thể với tới các nàng nhưng các nàng đều rất muốn gã Lăng Tiêu này Diệp tử nhẹ giọng nói : - Chúng ta theo chàng, ai mà kêu một tiếng khổ thì mới là không cam tâm tình nguyện. Truyện Tiên Hiệp Lăng Tiêu nói : - Sau này khi mọi người cùng tề tựu ở Thánh vực thì ngày đó chính là ngày Đại hôn của chúng ta! Yên tĩnh! Sau khi Lăng Tiêu nói xong câu đó, đừng nói những người ở đây, mà ngay cả những người thính tai ở bên cạnh, cũng đột nhiên sững sờ tại chỗ. Lăng Tiêu nói lời này sao? Hai người Xuân Lan và Thu Nguyệt đang chăm chú quan sát Lăng Tiêu, đây là thiếu gia của mình sao? Không sai chứ? Nhưng thiếu gia của mình lại có thể nói ra lời này hay sao, còn tỉnh táo không chứ? Quá kì lạ … …