Tần Đô đang bay trên trời, thân thể bỗng nhiên run rẩy, toàn thân bốc lên một làn khói đen. Tần Vị đang bay phía sau vội vàng hỏi: - Đại ca, huynh không sao chứ? Tần Đô bỗng nhiên cất tiếng kêu đau đớn, miệng phun ra một vòi máu tươi, hai mắt bắn ra hai đạo tinh quang, tốc độ bay vẫn không có nửa phần chậm lại, lạnh lùng nói: - Ta không sao, con tiện nhân kia, nhất định không thể không giết! Lúc này Tần Vị cũng cảm thấy trong cơ thể mình như có một ngọn lửa đang bốc lên đốt cháy tất cả lục phủ ngũ tạng. Ngọn lửa đang theo yết hầu hắn phun ra ngoài, hắn hét lên: - Trời ơi, khó chịu quá! Nhờ đang bay với tốc độ cao, không khí mạnh mẽ lùa vào cổ họng làm cho hắn dễ chịu phần nào. Vì thế hắn há to miệng ra. - Lão Nhị, ngậm miệng lại! Tần Đô lớn tiếng hét: - Nếu ngươi không muốn chết ! Tần Vị vốn luôn luôn kính sợ Tần Đô, nghe thấy thế, vội vàng ngậm miệng lại, sau đó kinh hãi phát hiện, thực lực của mình trong nháy mắt này, không ngờ tổn thất đến một thành (10%)! Bên kia Tần Hỏa và Tần Thủy sắc mặt đang nhợt nhạt cũng đang bị thiêu đốt trở thành đỏ hồng. Tần Thủy thực lực yếu kém nhất nên bị tổn thương nặng nhất, bị cháy gần hết nửa người, lảo đảo rơi xuống. Tần Đô ôm lấy Tần Thủy, sau đó xuất chiếc thuyền nhỏ từ trong nhẫn không gian ra, cùng Tần Vị, Tần Hỏa nhảy xuống chiếc thuyền nhỏ. - Vận công chống cự lại! công pháp tu luyện của chúng ta có thể đồng hóa được loại độc tố này! Tần Đô dặn dò xong liền tiến nhập vào trạng thái bế quan vận công chống cự. Một màn khói đen, hình thành nên một cái kết giới, đem bốn người bao phủ lại. Chiếc thuyền nhỏ rung rinh trên mặt biển, giống như một cây bèo không rễ, trôi dạt vô hướng, ở phía sau không ngừng xuất hiện những con cá đã chết nằm ngửa trắng bụng! ………………………………….. Bóng tối đầy trời, Lăng Tiêu đang nằm trên boong tàu, không muốn trở về khoang thuyền xa hoa kia. Thị nữ xinh đẹp kia đã bị Lăng Tiêu đuổi vào trong thuyền. Diệp Kinh Tâm và Long Tường lúc này vẫn đang im lặng. Lăng Tiêu đã nhận ra bọn họ, cũng biết hai người này có hận ý rất sâu với mình, nhưng vẫn chưa biết, hai người kia rốt cuộc muốn dùng cách gì để báo thù đây? Đánh chìm chiến thuyền này sao? Nghĩ đến đó Lăng Tiêu liền mỉm cười một mình. Một con thuyền lớn như thế này, người luyện võ có thực lực từ Kiếm Tông trở lên đều có thể dễ dàng phá hư. Nhưng trong mắt Lăng Tiêu, nhất cử nhất động của bọn họ đều bị kiểm soát, nên không thể làm nên trò trống gì! Vũ lực đã không có khả năng, Lăng Tiêu nghĩ có lẽ biện pháp mà họ có thể dùng, chính là dùng độc! Lăng Tiêu còn nhớ rõ, năm đó lúc Nham Thạch Thân Khắc săn bắt ma thú bậc bốn Thiểm Điện Cuồng Báo, đã dùng một loại độc dược vô cùng mãnh mẽ. Điều này chứng tỏ, bên trong Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, nhất định có cao thủ dùng độc. Tuy nhiên, trong mắt Lăng Tiêu, là người tu chân, độc dược của thế tục, không có loại nào có thể khiến hắn coi trọng! Hai người bọn họ có thể coi độc dược của mình là thiên hạ vô song. Nhưng với Lăng Tiêu, trong khi luyện chế Tiểu Hoàn Đan, đã dùng một ít thiên tài địa bảo luyện chế nên giải độc đan, có thể giải được bách độc, thì chúng chẳng đáng để ý đến! Cái này chính là cảnh giới quá chênh lệch! Diệp Kinh Tâm bọn họ vĩnh viễn cũng không có cơ hội. Nếu bọn họ tạm thời không làm gì, Lăng Tiêu tự nhiên cũng liền mặc kệ. Chỉ suy nghĩ đến việc khởi hành đi tây đại lục, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể bảo toàn cho cha của Công Tôn Kiếm là Công Tôn Thiên, và Tống Khê, lão tổ tông của hải vực Tống gia. Trước khi Lăng Tiêu xuất hành, theo tin tức từ hải vực Tống gia thì lão tổ tông Tống Khê cũng bị người thủ hộ triệu tập. Hai cường giả Kiếm Tôn bậc hai ... Lăng Tiêu lắc lắc đầu, trong mắt người thường, chỉ sợ Kiếm Tôn bậc hai cũng đã là thần rồi! Nhưng ở trước mặt cường giả chân chính, bậc hai, còn không có đủ phân lượng! Xem ra, mình nhất định phải cẩn thận một chút mới được. Lăng Tiêu bỗng nghĩ đến truyền thuyết về Tây Đại lục mà Công Tôn Kiếm đã từng nói đến. Thời viễn cổ, chúng thần phát sinh đại chiến, chiến trường ở Đông đại lục lúc đó chính là bình nguyên Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn, trên đó có một tòa thần miếu thật lớn! Trong chiến tranh, chúng thần đã biến một phần đại thảo nguyên thành một thung lũng, phần còn lại trở thành Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn cao ngất trong mây hiện nay. Mà thần miếu, vĩnh viễn được che giấu ở trong lòng núi, không ai có thể tìm được. Trên Tây Đại lục cũng có di chỉ thần miếu, giống như ở trên Đông Đại lục. Đây chính là nơi chôn cất chúng thần. Địa phương đó được người Tây Đại lục cho là " Cấm địa của Thần" Nơi đó suốt ngày có sấm sét giông bão, sương mù kín trời. Cũng có lúc trời quang mây tạnh, nhưng ngay lập tức đầy trời phủ kín mây đen, sau đó chính là mưa rền gió dữ... Trong phạm vi ngàn dặm, không có sinh vật nào có thể sống sót, ngoài một loại cỏ nhỏ được gọi là "Pandora" (1). Ở trong hoàn cảnh ác liệt tới cực điểm này, không ngờ nó có thể tồn tại sống sót, thật là làm cho người ta kinh ngạc. Đặc biệt là có người tiến vào vùng phụ cận Cấm địa của Thần, trở về cầm theo một ít cỏ Pandora, phát hiện loại cỏ này, có công hiệu thần kỳ, gần như là chữa được bách bệnh. Nhưng bởi vì Cấm địa của Thần quá mức khủng bố, bất cứ vật còn sống đi vào, ngay lập tức sẽ xuất hiện rất nhiều tia chớp, cho dù không bị sét đánh chết, cũng sẽ bị lạc suốt ngày trong sương mù, giống như là một tòa mê hồn trận. Trong mắt mọi người, địa phương đó, chính là cấm địa chân chính! Không ai có thể còn sống đi ra ngoài! Cho nên, sau khi thu thập hết cỏ Pandora ở bên ngoài, từng có một ít kẻ mạo hiểm to gan lớn mật đã tiến vào bên trong tìm hái. Đáng tiếc chính là, ngoài việc lưu lại trong Cấm địa của Thần một bộ bạch cốt và một câu chuyện khủng bố cho người bên ngoài, không có loại kết cục nào khác. Ngàn năm trôi qua, lời đồn về bảo vật của chúng thần bên trong Cấm địa của Thần chưa bao giờ gián đoạn. Nghe nói cũng có người luyện võ bậc cao tiến vào bên trong, mưu toan đi tìm thần khí linh tinh mà chúng thần đã từng sử dụng. Nhưng không hề nghe nói có người nào thành công. Lăng Tiêu nhớ lại lúc Công Tôn Kiếm kể với mình về truyền thuyết nói về Cấm địa của Thần phía tây đại lục, trong mắt hắn còn có một chút sợ hãi, trong lòng liền cảm thấy buồn cười, không thể tưởng được Công Tôn Kiếm đã là đệ tử ở siêu cấp thế gia, mà cũng sợ hãi một truyền thuyết. Về việc bên trong Cấm địa của Thần có đủ loại biểu hiện, Lăng Tiêu có thể kết luận, đó là một cái trận pháp cực kỳ cao minh! Tạo ra trận pháp bao trùm phạm vi ngàn dặm, có thể thấy được người bày trận có thực lực rất hùng mạnh! Cái gọi là Kiếm Thánh, Kiếm Thần không thể nào làm được! Có thể khiến cho Ma tộc lao đến khai quật, chứng tỏ Cấm địa của Thần có rất nhiều trọng bảo. Công Tôn Kiếm nói, khi phụ thân hắn đi theo người thủ hộ, đã từng dự đoán, nơi đó ngoài binh khí Thần cấp, còn có chiến giáp Thần cấp! Tuy nhiên theo bản năng, Lăng Tiêu cho rằng, dựa theo thực lực của gã thanh niên Ma tộc, nếu chỉ là thần khí, còn chưa đến mức làm cho hắn cùng tất cả Ma tộc như ong vỡ tổ đánh tới nơi đó. Vô số năm sau thượng cổ thần chiến, lần đầu tiên thông đạo giữa Ma giới và Nhân giới được mở ra. Sau khi Ma tộc tiến vào nhân giới, mục đích đầu tiên của chúng chính là nơi đó. Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, trong lòng nghĩ: "Nếu chỉ có một ít kiện thần khí, thì chuyện đã đơn giản hơn rồi!" Nhóm những người thủ hộ chắc cũng đã biết điều này. Như vậy, chân tướng sự việc cũng không phải như họ nói. Nếu không, không có khả năng Đông Đại lục phải dốc hết lực lượng Kiếm Tôn như thế. Lăng Tiêu đang suy nghĩ , đột nhiên cảm giác được Long Tường và Diệp Kinh Tâm đang có biến đổi. Không ngờ hai người này đang mặc trang phục lặn xuống nước, chuẩn bị nhảy xuống biển! Lăng Tiêu sắc mặt khẽ biến, vội lấy từ trong nhẫn không gian ra một viên đan dược, ngậm vào miệng, đồng thời cảm giác được sức sống của những người thường trên thuyền này đang dần mất đi! Trong không khí, dược lực đang điên cuồng khuếch tán, may mắn đây đang ở giữa đại dương mênh mông, nếu như ở giữa thành trấn, chỉ sợ ngắn ngủn một cái chớp mắt, sẽ có vô số người chết đi! Lăng Tiêu cười lạnh, thân mình quỷ mị hiện ra phía bên kia boong tàu, nhìn xuống phía dưới, chỗ hai người vừa nhảy đi, hai tay cách không một trảo. Một cỗ lực lượng thật lớn hút theo hai tay Lăng Tiêu, lập tức kéo Diệp Kinh Tâm và Long Tường lên. Lăng Tiêu có thể rõ ràng thấy phía sau tấm mặt nạ ánh mắt hai người kinh hãi vô cùng! - Không ngờ hắn vẫn còn sống! Đây là ý niệm duy nhất trong đầu của Diệp Kinh Tâm và Long Tường hai người lúc này. Bọn chúng gần như mất năng lực tự hỏi, bị dọa đến hồn bay phách lạc. Liền đó Long Tường trơ mắt nhìn, thấy Lăng Tiêu từ từ chậm rãi, giơ lên một ngón tay, phóng ra một chỉ, xuyên qua người Diệp Kinh Tâm cùng với cả bộ áo lặn! Diệp Kinh Tâm trong không trung hai tay chấp chới, cổ họng mới phát ra được hai tiếng "ôi ôi" thì rơi xuống chết tươi! Long Tường hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước mặt Lăng Tiêu, mở miệng cầu xin: - Lăng Tiêu, chuyện này hết thảy không có nửa điểm quan hệ với ta! Ta ... Ta là bị bắt buộc! Đúng ... Ta là bị bọn họ bức bách, ngươi buông tha ta đi, buông tha ta đi! Lăng Tiêu không chần chừ giết chết ngay Diệp Kinh Tâm, khiến Long Tường kinh sợ. Hắn rốt cục cũng hiểu được, phế tài của Học viện Đế quốc năm đó đã trở thành đáng sợ như thế nào! Đáng buồn cười chính là, không ngờ cho tới nay, trong lòng hắn vẫn còn muốn trả thù Lăng Tiêu, vì không thể tận mắt nhìn thấy gặp Lăng Tiêu bi thảm chết đi mà buồn bực. Hiện tại nghĩ lại, từ xưa đến nay, trước mặt chàng thanh niên này, mình chỉ là một thằng hề không hơn không kém… chưa bao giờ hơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Lăng Tiêu chưa có phản ứng gì đối với Long Tường, bỗng nhiên đứng dậy, sau đó nhìn ra phương xa, nơi đó, truyền đến sự dao động của bốn đạo lực lượng vô cùng hùng mạnh! Trên chiếc thuyền lớn này, lúc này chỉ còn lại hai người còn sống là Lăng Tiêu và Long Tường. Con thuyền vẫn tự động lao thẳng về phía trước. Cứ như thế nhất định sẽ đến lúc con thuyền này bị va vào đá ngầm. - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - Chú thích: 1. Pandora: Người phụ nữ đầu tiên trên thế giới, theo Thần thoại Hy Lạp, được tạo ra từ mỗi phần quà mà các vị thần đóng góp. http://en.wikipedia.org/wiki/Pandora