Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 313
- Lão thất phu Tống Khê! Lão tử liều mạng với ngươi!
Chiết Vạn Thiên thấy Tống Khê đuổi theo không từ, lại thêm ánh mắt trào phúng kia khiến lão phẫn nộ, không thể chịu nổi liền bộc phát, suy nghĩ chỉ hơi có chút lệch lạc, một kiếm của Tống Khê đã đâm tới da đầu Chiết Vạn Thiên. Công kích của cảnh giới Kiếm Tôn khiến lông tơ toàn thân Chiết Vạn Thiên chợt dựng lên, tuy nhiên lão lại không có nửa điểm do dự, sau khi tránh thoát nhát kiếm liền hung hăng đâm cây bảo kiếm vào bụng Tống Khê!
"Phù" một tiếng, một kiếm của Chiết Vạn Thiên đã đâm vào bụng Tống Khê, lão lập tức điên cuồng cười ha hả:
- Ha ha, không thể tưởng được lão thất phu nhà ngươi! Trước đây ngươi đã không bằng ta, hiện giờ ngươi vẫn không phải đối thủ của ta! Chết đi!
Chiết Vạn Thiên điên cuồng cười to, kéo bảo kiếm ra, sau đó nhìn thân ảnh Tống Khê chậm rãi ngã xuống. Đột nhiên, mắt lão trừng lớn ra, xoay đầu lại khi thấy Tống Khê vẫn hoàn hảo không chút tổn hại đứng đó, ánh mắt tràn ngập ý trào phúng. Trái tim Chiết Vạn Thiên lập tức như bị người khác bóp chặt lấy, xiết thật mạnh.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tống Khê, sau đó lại nhìn thi thể vẫn đang nằm trên mặt đất kia, lần đầu tiên trong lòng Chiết Vạn Thiên trào dâng lên một cảm giác sợ hãi thật lớn!
- Ngươi, ngươi cuối cùng là ai, đây là sao? Không phải ta đã giết ngươi sao?
Chờ đợi lão vẫn chỉ là những đường kiếm gọn gàng lưu loát của Tống Khê, lúc này, kiếm kỹ lại thay đổi.
~~~~~~~~~~~~
Toàn bộ bên trong thành Penzias là không khí nghiêm nghị. Lăng Võ cùng với quân sĩ của binh đoàn Tia Chớp đang dọn dẹp con đường vừa bị công kích hùng mạnh của Chiết Vạn Thiên phá hủy, trên mặt mỗi người đều hiện lên thần sắc lo lắng. Họ chưa từng gặp qua võ giả mạnh đến như vậy, thậm chí chưa từng nghe nói đến!
Ngay cả kiếm khi cũng không có, chỉ đứng ở trên đầu thành, sau đó thì hơn trăm thước xung quanh của tòa thành đã bị hủy diệt rồi!
Lăng Võ cúi đầu nhìn qua hố sâu mười thước dưới chân, đã có chỗ có nước chảy ra, xuất hiện mạch nước, mà có nơi sâu hơn mười thước, đã có thể làm giếng được rồi.
Trương Đại Niên nhìn về phía thành, xem ra không có dị thường gì cả! Tuy nhiên, bọn họ ai cũng đều rõ ràng, không có dị thường mới là điều dị thường lớn nhất.
Bởi vì bọn họ trơ mắt nhìn hai gã cường giả phi vào trong thành, trên tường thành trống không! Mà trong nháy mắt, hình dáng hai người kia liền biến mất!
- Đầu nhi, có thể nói gì hay không, thiếu gia làm sao mà khiến cho hai kẻ kia biến mất vậy?
Trương Đại Niên đi tới trước mặt Lăng Võ, nhỏ giọng hỏi.
Thực lực của Trương Đại Niên là Ma Kiếm Sĩ bậc hai, còn cao hơn một bậc so với Lăng Võ, cho nên, Trương Đại Niên tuy tự nguyện gia nhập binh đoàn Tia Chớp, dưới quyền quản lý của Lăng Võ, nhưng Lăng Võ rất thích, cũng rất tôn trọng người trẻ tuổi mà thiếu gia tự mình đưa về này.
Lăng Võ than nhẹ một tiếng, mặt trời trên đầu nóng cháy cả người, cực kỳ khó chịu, hắn nheo mắt, nhìn qua hướng nội thành không hề có động tĩnh, chậm rãi nói:
- Thần thông của thiếu gia không phải là chúng ta có thể đoán được, ta chỉ biết, thực lực của thiếu gia đề cao cực kỳ nhanh! Nhanh đến dọa người! Hơn nữa, từng có một gã Kiếm Hoàng và hai Kiếm Tông tới gây phiền toái cho thiếu gia. Thiếu gia ngay cả một chiêu cũng chưa xuất ra, họn liền chết cả. Diệp tử tiểu thư từng nói đó là trận pháp.
Lăng Võ gãi gãi mái tóc xù như con nhím lắc lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu nói:
- Ta cũng không hiểu.
Trương Đại Niên thực sự cảm thấy hộc máu, thầm nói, ta chẳng hiểu ngươi nói cái gì, tuy nhiên… trận pháp? Hắn cũng không hiểu, lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ, ra bắc vào nam, một đường theo hắn tới nơi này, xem ra là lựa chọn chính xác nhất cuộc đời này!
Đãi ngộ của binh đoàn Tia Chớp tuyệt đối không cần phải nói!
Lúc này Lăng Võ đã bắt đầu quát đám binh lính:
- Tất cả mọi người nỗ lực lên, dọn dẹp trước đã, hắn… đúng là đồ khốn kiếp! Bọn lão tử khó khăn lắm mới khiến đường phố xinh đẹp thế này, cứ như vậy mà làm hỏng!
Chúng binh lính đều cười rộ lên, trong lòng bọn họ, sự tín nhiệm với Lăng Tiêu quả thực đã đạt tới mức tín ngưỡng, trong lòng căn bản là chẳng có nửa điểm lo lắng.
Trái lại, đám binh lính của Hổ Gầm đột kích đội thì lại khó hiểu nhìn nhóm lính của binh đoàn Tia Chớp, thực không rõ vì sao có kẻ mạnh như vậy tới mà vẻ mặt của họ lại chẳng có gì đáng kể cả.
Đương nhiên, lại càng có nhiều người hiện lên vẻ hâm mộ. Khi đến nơi này, họ mới nghe nói tới đãi ngộ của binh đoàn Tia Chớp, thậm chí, trong binh đoàn Tia Chớp còn có rất nhiều người vốn là đồng đội với những người thuộc đội đột kích Hổ Gầm, đều quen thuộc lẫn nhau.
Đã một năm không gặp, vốn thực lực của họ không cách biệt lắm, hiện tại lại hoàn toàn vượt qua họ, mà vượt qua lại không chỉ một chút!
Cho nên, đám kia vốn tưởng nhóm bị tách khỏi đội đột kích Hổ Gầm sẽ có bao nhiêu bi thảm, giờ đều trợn mắt há hốc mồm, hâm mộ đến chảy nước miếng.
Trong lòng nghĩ đến lúc nào thì mình cũng có thể gia nhập binh đoàn Tia Chớp, vậy thì tốt rồi, bởi vì ngay cả đại đội trưởngLăng Chí cũng từng nói, từ nay về sau chính là người một nhà!
Nếu là người một nhà, thế thì việc gì mọi người phải phân biệt nhau?
Ôm suy nghĩ này không phải chỉ một hai người. Nhưng khi bọn họ chứng kiến phương thức huấn luyện của binh đoàn Tia Chớp, cả đám đều ngậm miệng lại, không dám nói hươu nói vượn nữa. Huấn luyện của Lăng Chí đã tàn khốc đến cực điểm rồi, đội đột kích Hổ Gầm có thể nói là đội quân thép, nhưng huấn luyện của Lăng Võ không ngờ còn độc hơn Lăng Chí! Binh lính của binh đoàn Tia Chớp dũng mãnh như vậy cũng phải chịu mệt, vậy nếu mà dùng phương pháp này huấn luyện cho đội đột kích Hổ Gầm, chỉ sợ mỗi ngày đều phải chết vài lần!
Lăng gia đại đoàn tụ, mang theo kết quả chính là binh sĩ tam phương dung hợp, Lăng Thiên Khiếu còn mang tâm phúc của mình tới nữa. Một đám người vốn là mắt cao hơn đỉnh đầu, thực lực cũng không tệ, ngay từ đầu còn chưa được hưởng đãi ngộ như binh đoàn Tia Chớp nên ngẫu nhiên cũng có khiêu khích.
Tham gia quân ngũ chính là như thế này, mọi người đều xem trọng thực lực. Thực lực không bằng người, khẳng định đi đường không dám ngẩng đầu chứ không giống chính khách, ngoài mặt cười cười nói thân huynh đệ, sau lưng không chút do dự đâm cho một dao.
Tuy nhiên, cho dù đã nhận thức được thực lực của binh đoàn Tia Chớp, những binh lính này cũng không tin, tam thiếu gia có được thực lực chống cự lại môn phái thế gia ẩn thế!
Bởi những binh lính này còn có rất nhiều chuyện mà họ không biết. Ví như nhân côn trên đầu tường kia không ngờ lại là một cường giả Kiếm Hoàng! Ví như, những nữ nhân xinh đẹp thường xuyên xuất hiện trước mắt họ, người mạnh nhất đã nắm giữ cảnh giới Kiếm Hoàng! Thậm chí ngay đến cả lão quản gia Phúc bá trong quý phủ của Lăng Tiêu, lão già cả ngày cười ha hả kia, cũng đã có thực lực Ma Kiếm Sư bậc ba…
Trong thành mới, nhà cao tầng rất nhiều, trong đó hơn nửa thuộc phú thương trong thành, trên lãnh thổ của Lăng Tiêu có một hiện tượng kỳ quái, làm phú thương còn hãnh diện hơn so với lão gia quý tộc!
Đây chính là nơi khác biệt so với đế quốc. Bởi vì giai cấp quý tộc đã kéo dài vô số năm, từ thời xưa đến nay, cho dù là thời đại nào, cho dù ai là người cầm quyền, các quý tộc trước sau gì cũng là người nắm giữ quyền lợi cực lớn!
Thậm chí cho đến giờ, còn có một ít địa phương mà lão gia quý tộc lĩnh chủ còn có quyền có được đêm đầu tiên của thiếu nữ trên lãnh địa!
Nhưng trong thành Penzias này, tuy rằng không phải mọi người đều bình đẳng, nhưng loại chuyện kẻ mạnh hiếp yếu có thể nói đã ít lại càng ít.
Thực lực của binh đoàn Tia Chớp không phải chỉ để trang trí.
Cho dù vậy, thì các quý tộc vẫn luyến tiếc mà không rời đi. Không khí kinh doanh của Penzias rất nồng, kinh thương trong này tốt hơn nhiều lần so với nơi khác! Cho nên, cho dù quyền lợi bị áp chế, các quý tộc vẫn cam tâm tình nguyện ở lại đây!
Hiện giờ toàn bộ các tửu lâu cao cấp trong tay các nhà giàu và quý tộc đã bị những vị khách thần bí chiếm cứ.
Trong một tòa nhà hơn mười tầng gần nội thành nhất, trong một gian phòng khách xa hoa trên tầng cao nhất, có vài người tuổi tác lớn nhỏ khác nhau đang đứng.
Người già nhất râu tóc bạc trắng, mặt mũi hiền lành khiến người khác có cảm giác hết sức phúc hậu. Người trẻ nhất cũng chỉ hơn hai mươi, mắt hổ mày kiếm, anh tuấn tiêu sái, dáng người cao to, mặc trang phục hoa lệ, khí chất cao quý, vừa thấy đã biết không phải người thường.
Còn có mấy người trung niên đi theo sau hai người, cả đám đều im lặng, ánh mắt chuyên chú nhìn vào trong nội thành.
Người trẻ tuổi dường như không nhịn được tò mò trong lòng, khụ một tiếng hỏi:
- Ông nội, người thấy thế nào? Hai người Chiết gia kia vì sao lại đột nhiên biến mất?
Lão già nhẹ nhàng cười, lắc lắc đầu:
- Ta cũng không biết.
Lão già nói xong, trên mặt người trẻ tuổi và những người trung niên phía sau đều hiện lên vẻ không tin. Người trẻ tuổi cười nói:
- Ông nội nói đùa rồi? Trên đời này còn có chuyện mà người không biết sao?
Lão già có phần trách cứ lại có phần từ ái nhìn người trẻ tuổi. Tôn tử khen tặng làm lão rất hưởng thụ, nhưng trong lòng lão cũng hiểu, mình chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Đại lục này rộng lớn đến nhường nào, chuyện mà mình không biết còn rất nhiều!
Đương nhiên, từ trước tới giờ lão tuy vẫn khiêm tốn, nhưng lồng trong đó còn có vài phần kiêu ngạo, bởi vì, lão đến từ siêu cấp thế gia, bởi vì, lão có cảnh giới Kiếm Tôn bậc sáu! Hơn nữa, thực lực lão già đã đạt tới đỉnh cao của bậc sáu! Lão thậm chí có dự cảm, không ngoài trăm năm, cánh cửa Thánh Vực sẽ mở ra cho lão!
Tới được cảnh giới này của người luyện võ, chuyện thế tục giới còn có gì có thể đặt vào mắt lão!
Lão già đã đọc đủ thứ kinh thư, điển tịch cổ đã đọc rất sâu, hơn nữa rất thích thuật bói toán lưu truyền từ thời thượng cổ. Loại thuật này bị vô số người cho rằng là tri thức của kẻ lừa đảo, song lão già lại phi thường yêu thích!
Trước đó vài ngày tâm huyết lão bỗng nhiên dâng trào, vì thế tùy ý bói ra một quẻ, lại phát hiện hướng Đông Nam biển rộng sắp có sự tình trọng đại phát sinh!
Thậm chí lão còn lờ mờ cảm giác được, nơi đó sẽ xuất hiện một người luyện võ kinh tài tuyệt diễm!
Có thể được một người sắp bước chân vào cánh cửa Thánh Vực cho rằng là kinh tài tuyệt diễm, đó là dạng người gì!
Thực lực thế gia của lão già này cực kỳ hùng mạnh! Nhưng đoạn tuyệt với nhân thế, gần như không kết giao với thế tục giới, cũng không kết giao với các thế gia môn phái khác, thậm chí có rất nhiều môn phái thế gia không biết đến sự tồn tại của họ!
Lão già họ Công Tôn, tên là Hoàng!
Người trẻ tuổi bên cạnh lão già gọi là Công Tôn Kiếm, năm nay hai mươi lăm tuổi đã có thực lực Kiếm Tông bậc sáu! Thực lực này đặt giữa tất cả những người cùng lứa đã đủ để kiêu ngạo!
Nhưng Công Tôn Kiếm vẫn không cho rằng điều này là hay, mà thật ra rất sùng bái ông nội Công Tôn Hoàng, nếu có người dám nói nửa câu cợt nhả về ông nội của hắn, hắn sẽ trở mặt ngay lập tức, ngay đến cả phụ thân cũng không được!
Công Tôn gia tộc không được mọi người biết đến, nhưng thực lực tuyệt đối là siêu nhiên. Có thể biết đến họ, ngoài mấy siêu cấp thế gia, có mấy người xưa thuộc nhất lưu thế gia có thể miễn cưỡng biết. Bởi vì từ xưa đến nay, khi trên đại lục ngẫu nhiên có trọng bảo xuất hiện, gia tộc Công Tôn cũng sẽ tham dự, nhưng đã mấy trăm năm nay không có trọng bảo nào được khai quật, vì vậy sự tồn tại Công Tôn gia tộc dần bị quên lãng.
Sau khi Công Tôn Hoàng bói ra kết quả này, lập tức nảy lên suy nghĩ hứng chí mang theo tôn tử đi du lịch một phen. Thời gian dài ở ẩn khiến tộc nhân của gia tộc Công Tôn ngày càng trở nên thuần phác. Có Công Tôn Hoàng ở đó hiển nhiên không có kẻ nào dám trêu chọc vào cường giả bán thần này, nhưng nếu Công Tôn Hoàng rời đi, nhân khẩu gia tộc Công Tôn cũng không thịnh vượng lắm, nếu gặp phải một ít công kích hoặc âm mưu, chỉ sợ nhóm người sau không chống đỡ nổi. Thật ra thì chưa chắc đã xảy ra chuyện này, nhưng đó cũng là một phen tâm ý của Công Tôn Hoàng.
Công Tôn Kiếm cũng rất muốn được ra thế giới bên ngoài, đã sớm quấn quýt lấy ông nội Công Tôn Hoàng. Cho nên lần này đi thì hắn là người hưng phấn nhất. Nhưng nghe ông nội hắn nói là không biết, trong lòng Công Tôn Kiếm không phục lắm, cho rằng ông nội hắn quá khiêm tốn, trên đời này vốn không có chuyện gì mà ông nội không biết!
Công Tôn Hoàng nhìn nội thành gió êm sóng lặng ở không xa, và hai chứ lớn "Thục Sơn" ý cảnh sâu xa trên cổng thành, ánh mắt lóe ra, lời nói thấm thía:
- Kiếm nhi, con còn rất trẻ, thực lực và thiên phú của con trong thế hệ trẻ tuyệt đối là một thiên tài! Nhưng, con phải rõ ràng, trên đời này người tài vô số, ngay đến cả ông nội cũng có rất nhiều chuyện không hiểu, cũng có nhiều người không thể thắng được! Đừng nói là Thánh Vực thần bí kia, chỉ nói tới những ma thú mạnh mẽ trên đại lục này đã có rất nhiều, ông nội không có khả năng địch lại!
Công Tôn Kiếm vẫn có chút không phục, đôi mắt hổ trừng lên, nói:
- Cho dù có, cũng không phải ở chỗ này!
Công Tôn Hoàng lắc đầu, cười nói:
- Vậy thì con sai lầm rồi, nơi này và nơi đó thì có gì khác biệt? Không quản con tới nơi nào, đứng ở kia, thì phải nói:" Nơi này".
Công Tôn Kiếm sửng sốt một chút, sau đó nói:
- Nhưng, nghe nói nổi danh nhất nơi này chính là Hầu tước thiếu niên kia, truyền thuyết về hắn có rất nhiều, nhưng trận chiến lợi hại nhất chỉ là một gã Kiếm Hoàng và hai gã Kiếm Tông chết trong phủ của hắn, mà cuối cùng có phải hắn ra tay hay không còn không biết được.
Sắc mặt lão già dần dần nghiêm túc hắn lên, khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Kiếm Nhi, nhược điểm lớn nhất của con, đó là khinh thị anh hùng thiên hạ! Con nếu biết có Kiếm Hoàng và Kiếm Tông chết trong phủ của hắn, sao không biết những người đó có chết trong tay hắn hay không?
- Con nghĩ vậy…
- Không được đoán, con cho rằng..
Lão già cắt lời tôn tử, nhẹ giọng nói:
- Nếu con không có chứng cứ chứng minh người có phải chết trên tay hắn hay không, thì không được kết luận là có người giúp đỡ! Con xem…
Lão già nói xong chỉ tay vào nội thành:
- Chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy gì sao?
Người trẻ tuổi dõi mắt nhìn lại, thật ra thực lực của hắn cũng giống như Liệt Dương của siêu cấp thế gia Tinh Võ, cũng có đủ tiền vốn để kiêu ngạo. Cũng may tính tình Công Tôn Kiếm cũng không tự đại như vậy, chỉ có điều là theo bản năng hắn cho rằng, trong thế tục giới không có khả năng có một võ giả quá mạnh mẽ được.
Công Tôn Kiếm dùng sức dụi dụi mắt, còn là cái gì thì hắn chưa nhìn ra được, chỉ có thể nói:
- Kiến trúc thực sự rất bình thường, còn không hoa lệ bằng bên ngoài, xem ra chủ nhân của nơi này thực ra là người tính tình không thích khoa trương.
Một trung niên nhân đứng sau lão già bỗng mở miệng nói:
- Có điểm không bình thường.
Công Tôn Kiếm quay đầu lại nhìn thoáng qua, hỏi:
- Lục thúc, không bình thường chỗ nào vậy?
- Hiện tại có gió.
Trung niên nhân kia nói rất ít, lời quý như vàng, sau khi nói bốn chữ này ánh mắt lại chuyên chú nhìn chằm chằm vào nội thành.
- Có gió?
Công Tôn Kiếm nhíu mày, than thở nói:
- Chỗ này nóng muốn chết, một chút gió này có làm được cái gì chứ?
Công Tôn Hoàng nhìn tôn tử mỉm cười, có một số việc cần bản thân hắn quan sát. Hắn càng cảm thấy lần này đưa tôn tử ra ngoài là rất chính xác, nếu không thực lực của tôn tử có mạnh hơn nữa cũng vĩnh viễn không có khả năng thực sự trưởng thành được.
- A?
Công Tôn Kiếm bỗng nhiên kinh hô một tiếng:
- Ha, con biết rồi, lá cây kia không ngờ không chút sứt mẻ! Tuy rằng gió không lớn, nhưng lá cây kia dù thế nào cũng không bị ảnh hưởng, vẫn chỉ nhẹ nhàng đong đưa thôi!
Nói xong, vẻ mặt lại suy sụp nói:
- Nhưng, lá cây bất động thì có khả năng chứng minh được cái gì chứ?
Xem ra, cho dù là thiên tài cũng có sở đoản, lão già bất đắc dĩ, vừa muốn nói thì trung niên nhân vừa nãy đã nói thêm:
- Lá cây bất động, nói lên rằng chúng ta đang nhìn có lẽ là ảo giác, nói cách khác, cái chúng ta nhìn thấy không phải cảnh thật, mà là một ảo trận!
- Ảo trận?
Công Tôn Kiếm hiển nhiên chưa từng nghe qua những từ này, người trung niên kia nhìn thoáng qua Công Tôn Hoàng, thấy người nhẹ nhàng gật đầu, mới nói:
- Thiếu gia đã từng nghe nói qua ảo ảnh chưa?
Mày kiếm của Công Tông Kiếm nhíu lại, lập tức lỏng ra, sau đó chỉ vào phía dưới, nói:
- Ý của mấy người là… chủ nhân nơi này có thể tạo ra ảo ảnh? Không thể được! Ảo ảnh là thần tích, chưa có ai có thể tạo ra được!
Khóe miệng người trung niên nhếch lên, bỗng nhiên lộ ra nụ cười cân nhắc:
- Người nơi đó, thủ đoạn còn cao mình hơn so với ảo ảnh!
Công Tôn Hoàng lúc này mới vừa lòng gật đầu, nói:
- Không tệ, nếu là ảo ảnh, cho dù là cảnh giới Kiếm Hoàng cũng đã sớm bay ra ngoài được, huống chi, bên trong còn có một người đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tôn!
Công Tôn Kiếm hút một ngụm khí lạnh, sau đó trên mặt bỗng nhiên hưng phấn:
- Ông nội, con nhất nhất định phải kết giao bằng hữu với người nọ! Con muốn học thứ này!
Cái này thì ngay đến cả mấy trung niên nhân phía sau Công Tôn Hoàng đều nở nụ cười, Công Tôn Hoàng cười khổ vỗ vỗ bả vai tôn tử:
- Kiếm nhi, con muốn giao hảo với bằng hữu là chuyện tốt, chủ nhân nơi này tuyệt đối đủ giá trị để con kết giao, nhưng muốn học người ta cái gì đó… việc này, ta xem hay là thôi đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Vì sao chứ? Con có thể dùng kiếm kỹ nhà chúng ta trao đổi mà!
Vẻ mặt Công Tôn Kiếm cho rằng đương nhiên, những người trung niên phía sau không kìm nổi phải quay mặt đi chỗ khác, sợ ý cười trên mặt sẽ khiến Công Tôn Hoàng quở trách.
Cơ mặt Công Tôn Hoàng giật giật mấy cái, sau đó mới nói:
- Nếu đối phương đáp ứng, thì trao đổi cũng được không sao.
Việc này, đổi lại mấy người trung niên lại giật mình! Bọn họ đều là hậu nhân của Công Tôn Hoàng, tất nhiên là rõ ràng nhất, không phải người trong bổn môn gia tộc, kiếm kỹ tuyệt đối không thể truyền!
Vậy mà không ngờ bây giờ lão gia tử lại đáp ứng!
Công Tôn Hoàng năm nay năm trăm tám mươi tuổi, lúc hơn ba trăm tuổi thì tiến vào cảnh giới Kiếm Tôn, sau mới cưới vợ sinh con. Đứa con Công Tôn Thiên mạnh hơn lão tử, hai trăm sáu mươi tuổi đã cưới vợ sinh con. Công Tôn Thiên hiện giờ cũng đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tôn bậc hai! Có thể nói hậu nhân chính tông của gia tộc Công Tôn rất ít, nhưng mỗi người thực lực đều rất mạnh, trong đó kiếm kỹ và công pháp chiếm công lao lớn nhất.
Hiện giờ không ngờ vì một tiểu tử bình thường nơi thế tục giới mà công pháp có thể truyền ngoài!
Thực là làm người ta khó tin! Chẳng lẽ Hầu tước thiếu niên kia thực sự có tiềm lực khiến lão gia tử coi trọng?
Bọn họ không khỏi nhớ tới thuật bói toán xuất thần nhập hóa trong tay Công Tôn Hoàng, trong lòng dần tiếp nhận sự thật này.
Cũng trong lúc đó, trong toàn bộ các tửu lâu ở nơi khác trong thành Penzias cũng đều tụ đầy người của các môn phái thế gia ẩn thế!
Ngay cả Đông hải Tần gia, Triệu gia, Yến triệu Dư gia, Tinh Võ thế gia Liệt gia… từ những gia tộc có hoặc không có liên quan đến Lăng Tiêu đều phái người tới.
Tất cả đều vì cử chỉ kiêu ngạo của Lăng Tiêu.
Giết chết một tên Kiếm Hoàng, chém cụt tứ chi, làm thành nhân côn, triển lãm trên đầu tường.
Đừng nói nhất lưu thế gia, cho dù là siêu cấp thế gia như Liệt gia cũng tự hỏi không làm được điểm ấy, không phải không dám, mà thật sự là lắm băn khoăn!
Bởi vì cho dù là siêu cấp thế gia cũng có nhược điểm, cũng có nơi bị uy hiếp. Cường giả Kiếm Tôn của siêu cấp thế gia bình thường đều bế quan, trừ phi phát sinh chuyện trọng đại nếu không tuyệt không dễ dàng hiện thân.
Cho nên, nếu làm nhục một nhất lưu thế gia như thế, hành hạ cao thủ của người ta đến chết còn treo lên tường, nhất định sẽ khiến cho đối phương điên cuồng trả thù!
Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm là chuyện mà người có chút lý trí không đi làm.
Lăng Tiêu kia điên rồi! Đây là ý tưởng của vô số người.
Ba huynh muội Liệt gia còn chưa tới đây, nhưng Liệt gia đã phái người tới, còn một nguyên nhân quan trọng khác nữa, Liệt Phong từ khi rời khỏi Liệt Dương vẫn bặt vô âm tín! Trải qua điều tra, Liệt Dương nhận được một tin tức khiến hắn vô cùng hoảng sợ.
Liệt Phong đã chết.
Lại chết trước cửa phủ lĩnh chủ thành Penzias!
Nhưng chết như thế nào, ai giết thì không ai biết! Bởi vì trong cùng ngày có rất ít người thấy trường chiến đấu, mà nơi đó không đâu không phải thủ hạ tâm phúc của Lăng Tiêu. Những người đó xuất quỷ nhập thần, Liệt gia căn bản là không tiếp xúc đến được.
Khi Liệt Dương nghe được tin tức này thiếu chút nữa đã bị dọa đến choáng váng. Liệt Phong tuy là hộ vệ của hắn, nhưng cũng là võ giả của Liệt gia, Kiếm Hoàng bậc năm đó! Cứ như vậy mà chết sao? Chỉ sợ trách phạt sau đó xuống Liệt Dương cũng không phải là ít!
Cho nên, Liệt Dương thừa dịp tin tức này chưa truyền ra ngoài đã phái mấy kẻ dưới tay, cũng không bảo họ ám sát Lăng Tiêu, mà cho bọn điều tra, Liệt Phong rốt cuộc là chết như thế nào!
Kết quả, hai gã kia còn chưa kịp điều tra thì đã gặp chuyện Chiết gia, cái này thực quá tốt, không cần điều tra, trước hết hãy xem náo nhiệt đã!
Còn rất nhiều người của các thế gia môn phái đều có đủ loại mục đích, tụ tập trong thành Penzias!
Thanh Huy thế gia Thanh Ngọc đang đứng trong căn lầu cao, cũng đang nhìn về phía nội thành, khẽ cắn hàm răng, ánh mắt có phần mê ly, thì thào nói:
- Cuối cùng thì ngươi là người thế nào? Dám làm ra chuyện to gan lớn mật thế này! Không còn muốn sống nữa sao?
Ban đêm, rất nhiều cường giả đều đứng trên đỉnh các tòa nhà, bởi vì cảm nhận được có rất nhiều khí tức hùng mạnh không thèm che giấu đang tới từ phương xa!
Tám người, dường như tâm linh tương thông, tám người này tỏa ra sát khí như đông lại tràn ngập cả thành Penzias, loại sát khí kiêu ngạo vô cùng này đã chọc giận không ít cường giả nơi này.
Công Tôn Kiếm đứng trên đỉnh lầu, lạnh lùng nhìn tám thân ảnh ở xa xa, lạnh lùng nói:
- Thật sự là kiêu ngạo! Bọn họ là cảnh cáo chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ đây mà!
Công Tôn Hoàng ngồi trên một chiếc ghế phủ vải, gió biển ban đêm rất mát mẻ, còn mang theo mùi vị đặc trưng của biển cả, cũng không gay mũi, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Công Tôn Hoàng thản nhiên nói:
- Để ý tới chúng làm gì? Hơn nữa, con cũng không phải đối thủ của những người đó, lại nói, đây là thù hận của hai đại gia tộc, chỉ cần chúng không chọc tới chúng ta, thì không cần ra tay!
- Nếu bọn chúng lạm sát kẻ vô tội thì sao?
Công Tôn Kiếm có chút tức giận nói.
- Tự nhiên là có người sẽ đối phó với chúng!
Công Tôn Hoàng lại bổ sung một câu:
- Đây là quy củ.
- Con mặc kệ ba cái quy củ ấy, nếu chúng dám đả thương người vô tội, con nhất định sẽ ra tay! Đánh không lại cũng phải đánh! Nếu không trong lòng con sẽ không thoải mái!
Công Tôn Kiếm nhìn ông nội, lớn tiếng nói.
Lúc Công Tôn Kiếm nói, Công Tôn Hoàng vung tay lên, ngưng kết một cái lồng phòng hộ lão và tôn tử, cũng không phải là để đề phòng người khác công kích, mà là không muốn cho lời này của tôn tử truyền ta ngoài, dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Mí mắt Công Tôn Hoàng hơi hơi cụp xuống, sau đó nói:
- Việc này khi thời gian đến thì cũng được.
Ánh mắt Công Tôn Kiếm lóe lên, trong lòng bắt đầu có chút lo lắng cho người trẻ tuổi chưa bao giờ gặp mặt nhưng lại được ông nội coi trọng kia.
Nhiều người đến đây như vậy, một mình hắn… có thể đối phó không?
Trong khu dân nghèo phía Tây của thành mới, Đại Tế Ti ngửa mặt nhìn trời, cặp mắt bỗng nhiên bắn ra quang mang hận thù không gì sánh được, môi hơi run run. Diệp tử ngồi bên cạnh mẹ lại tưởng rằng mẫu thân đang lo lắng cho Lăng Tiêu.
Nàng an ủi nói:
- Mẹ, mẹ không cần lo lắng, Lăng Tiêu huynh ấy cho dù không giết sạch được những người đó, khẳng định cũng có thể trốn được!
Hai hàng lệ chảy xuống hai bên má Đại Tế Ti, không nói được một lời, nàng thực sự chỉ muốn bất chấp tất cả mà xông ra ngoài, nhưng cũng biết, mình vừa động, chắc chắn sẽ bại lộ những người khác, tám gã Kiếm Hoàng đang cảnh giới sẽ biết. Mà bên mình có Thượng Quan Vũ Đồng, Ý Phong, Thập Tam, Thập Tứ, Tần Cách, thêm cả mình nữa cũng chỉ có sáu người. Ngoại trừ Ý Phong, những người còn lại chỉ là Kiếm Hoàng bậc thấp, khẳng định không thể so được với những lão già thành tinh của Chiết gia!
Lăng Tiêu… cậu nhất định phải giúp ta! Tay của Tô Tuyết gắt gao nắm chặt lại, thậm chí móng tay còn bấu chặt vào lòng bàn tay.
Không ngờ Chiết gia xuất ra một Kiếm Tôn, chín Kiếm Hoàng, vượt qua dự đoán của tất cả những người thuộc các thế gia tới đây xem náo nhiệt rất nhiều. Gần như không ai tin tưởng được, một ngôi sao mới nổi tại thế tục giới có thể chống lại công kích mạnh mẽ cỡ này!
Penzias nguy hiểm, Lăng Tiêu nguy hiểm.
Tất cả mọi người nghĩ vậy.
Thậm chí, sau khi nhận được tin tức, trên mặt những hồng nhan bên cạnh Lăng Tiêu cũng hiện lên thần sắc lo lắng.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
800 chương
7 chương
18 chương
60 chương