- Triệu gia Đông Hải? Cùng Tần gia hợp lại xưng là hai đại thế gia Đông Hải. Tống Minh Nguyệt lầm bầm lầu bầu, kỳ thật là nói cho Lăng Tiêu nghe: - Chẳng qua nói tới, thực lực của Triệu gia xách giày cho Tần gia cũng không xứng đây! Tống Minh Nguyệt còn có câu ở trong lòng chưa nói: "Bà cô ta đây làm thiếu phu nhân của Tần gia cũng không thèm làm, lại coi trong tên đệ tử Triệu gia lô mãng ngươi sao? Gã Tần Phong kia mạnh hơn ngươi gập trăm lần, còn không ra gì" Tống Minh Nguyệt nói lơi này quả thực quá mức hiểm độc. Kỳ thật phàm là người hơi có chút hiếu biết về Triệu gia và Tần gia Đông Hải, trong lòng đều hiểu lý do vì sao nhưng không người nào dám thẳng ra. Nếu nói Tần gia Đông Hải đủ tiêu chuẩn là thế gia nhất lưu, như vậy, Triệu gia Đông Hải nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là thế gia nhị lưu mà thôi. Theo hiểu biết, Triệu gia chưa bao giờ sản sinh ra Kiếm Thánh, không giống các đại thế gia trên đại lục này, tỷ như Chiết gia, Tần gia, Tống gia. Thâm chí, đến ngay cả sư môn Lãnh Ngưng Cung của Thượng Quan vũ Ðồng, là môn phải nhị lưu chính hiệu, cũng đã từng xuất ra một Kiếm Thánh. Bơi vậy, nói Đông Hải Triệu gia được coi là nhị lưu: là bơi vì hiện nay Triệu gia có một cường giả đột phá Kiếm Hoàng đạt tới Kiêm Tôn. Thế nhưng, cũng chẳng qua là chuyện mấy năm trước. Gã đệ tử Triệu gia có điều kiêu ngạo, hắn là cũng bắt nguồn từ nơi trưởng bối của hắn có thực lực Kiếm Tôn. Hơn nữa trong lòng hắn cho rằng, có thể xuất ra Kiếm Thánh thì thế nào chứ? Kiếm Thánh tiến vào Thánh vực thì rốt cuộc tới nay cũng chưa về. vì thế trong lòng gã thanh niên Triệu gia này vẫn thấy rằng, lấy gia tộc có xuất ra Kiếm Thánh hay không, để làm một căn cứ trọng yếu xét thực lực gia tộc, điều đó không có một chút đạo lý nào! Lại nói tiếp, Triệu gia Đông Hải hiện nay có một cường giả Kiếm Tôn, còn có năm sáu gã Kiếm Hoàng. Hai mươi mấy Kiếm Tông, hơn một trăm Ma Kiếm sư... Mà chính hắn, cũng có được thực lực hùng mạnh Ma Kiếm sư bậc ba, quả thực rất có tư cách ngồi trong phòng ăn sang trong này dừng cơm. Mà những người khác thật ra hắn đều nhìn không vừa mắt! Hơn nữa, khi Tống Minh Nguyệt nói ra lơi nói kia, trong lòng Triệu Long quả thực hết sức chán ghét. Trong mắt hắn đôi thanh niên nam nữ này, trên người một chút xíu dao đông nội lực đều không có, lại trẻ tuổi như thế, thực lực tất nhiên mười mươi phải thấp kém, vậy mà có thể cũng mâm cũng phòng ăn với mình. sau đó còn lấy thế gia ẩn thế để so sánh với hoàng thất của giới thế tục, qua thực chính là dung tục không chịu được! Không nghĩ tới cô gái xinh đẹp kia đường như rất hiếu biết về gia tộc của mình và Tần gia, vừa mở miệng liền xé toạt vết sẹo mà người Triệu gia khó chịu nhất, thật đúng là tới mức không thể nhẫn nại được nữa! Triệu Long cầm cái chén trong tay bộp một tiếng, đặt thật mạnh lên bàn, sau đó lạnh lùng nhìn Tống Minh Nguyệt: - Lập tức nói xin lỗi; nếu không kết qua của lời nói vũ nhục Triệu gia, không phải ngươi có thể gánh nổi! Tống Minh Nguyệt lại giống như không biết sống chết là gi, dưới hàng lông mày lá liễu, một đôi mắt xinh đẹp chớp cười hì một tiếng, nụ cười xinh đẹp động lòng người. Triệu Long vừa nhìn thấy thoáng ngẩn ngơ. Ðồng thời nghe giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Minh Nguyệt: - Gánh không nổi, có năng lực như thế sao? Triệu Long hừ một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt và bộ ngực nhô cao của Tống Minh Nguyệt, cục yết hầu của hắn chạy lên xuống mấy lần. Mấy người bên canh thấy thế nổi lên lòng phản cảm, thầm nghĩ: trông thật chướng mắt, nam nhân con cháu đại thế gia lỗ mãng phóng đãng, giống như con quỷ háo sắc như hắn, thật đúng là không nhiều lắm! - Chỉ cần ngươi đáp ứng lập tức vứt bỏ tên công từ bột bên canh ngươi, gả cho thiếu gia ta, cam đoan ngươi sẽ không có chuyện gì. Triệu Long trên mặt mang theo một tia đắc ý: - Nếu ngươi không đáp ứng, chuyến thuyền này chính là điểm cuối cùng của hai người các ngươi! Ta có thể khiến các ngươi có đến mà không có về! - Thật không? Lăng Tiêu cầm trên tay một chén nước. Chén thủy tinh trong suốt chế tao cực kỳ tinh tế, xem ra giá trị không nhỏ: - Ðầu óc ngươi có vấn đề rồi, ta cần phải cho ngươi thanh tĩnh trở lại! Nói xong, hắn giơ cao chén nước trong tay, cười tủm tỉm nhìn Triệu Long. Gương mặt gã Triệu Long căng lên đến đỏ bừng, tên công tử bột kia rõ ràng là đùa bỡn hắn! Bằng vào thực lực Ma Kiếm sư bạc ba của hắn, sao có thể bị chén nước kia giội lên người! Nhưng cái loại ánh mắt giễu cợt của đối phương khiến trong lòng hắn qua thật rất khó chịu, hắn cả giận nói: - Nếu đây không phải là trên thuyền của Tần gia, Tiểu tử, ta đã làm thịt ngươi rồi! - Chú ý nha, ta sắp giội nước ngươi đấy! Lăng Tiêu kỳ thật đã bùng bùng nổi giận, người này thật không biết phải trái, lặp đi lặp lại nhiều lần sỉ nhục Tống Minh Nguyệt. Theo hắn tính xưa nay của Lăng Tiêu, thâm chí đã muốn giết hắn! Hiện tại nếu không thể giết hắn, dạy cho hắn một bài học nhớ đời thì coi như cũng tốt. - Mẹ nó, ngươi dám! Hôm nay, cho dù Tần huynh có tức giận, thiếu gia ta cũng phải giết ngươi đồ chó không biết tốt xấu này! Triệu Long nói xong, vỗ bàn đứng lên, trong tay lập tức hiện ra một thanh bảo kiếm sắc bén, trên thân kiếm toát ra kiếm khí ùn ùn, chém mạnh về phía Lăng Tiêu. Mấy người bên canh đều không ngờ tới: Tên Triệu Long này nói động thủ liền động thủ, hơn nữa xuống tay tàn nhẫn không lưu tình chút nào. Cả đám đếu thối lui về phía sau, lộ vẻ thích thú chờ xem nao nhiệt. Gã Triệu Long kia không có đầu óc, không có nghĩa những người ngồi dùng cơm tại đây cũng không có đầu óc: có thể đến chỗ này dùng cơm, hơn nữa lời nói cử chỉ không để Triệu gia Đông Hải vào mắt chút nao, có thể là một nhân vật đơn giản ư? Thế mà hết lần này tới lần khác gã con cháu Triệu gia này: thì một mưc cho rằng người ta trà trộn vào đây. Quả thật, người trên thuyền cuối hôm nay, phần nhiều là vị thiếu gia của Tần gia kia khai ân cho phép lên. Nhưng hắn không có để bụng, hắn đám tới trên này manh động. cố tình xem thường người ta, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng không ngẫm lại còn có một loại kết quả... đó chính là người ta cao hơn ngươi nhiều lắm! Ngươi căn bản là cảm nhận không được! Ðáng tiếc chính là, những người không có đầu óc hoặc là nói người không cần đầu óc này, luộn luộn chiếm đa số, bằng không cũng không thể hiện ra tính hơn hẳn người khác. Hơn nữa, càng là người như thế, còn càng thích cho rằng người khác không có đầu óc... Quả là một sự thật rất đau lòng. Lăng Tiêu cầm trong tay chén nước. Theo rung độ của tay hắn, sóng dao đông càng lúc càng tăng, nhưng vẫn không có một giọt nước nhỏ bắn ra, giống như có một bàn tay vô hình kéo chúng lại! Bên kia vai người thực lực không kém nhìn thấy rõ ràng, thiếu chút nữa đều không kìm được kinh hô lên. Thực lực cơ này mà bị cho là thực lực thấp kém, vậy thì cặp mắt của tên con cháu Triệu gia kia nên vứt đi cho rồi! Quả nhiên, thanh kiếm của Triệu Long chém tới cách đỉnh đầu Lăng Tiêu còn chưa đến một hắn tay, từ trên người Lăng Tiêu đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế kinh người, chén nước trong tay kia, dùng sức hất một cái nhằm vào mặt của Triệu Long! Bên kia mấy người xem náo nhiệt, thâm chí có cảm giác giống như mông ảo: vừa rồi trên người Lăng Tiêu bạo phát ra một cỗ khí thế chỉ trong mấy mặt liền biến mất, tưa như chưa từng xuất hiện. Mà động tác hất chén nước trong tay hắn, rõ ràng chỉ là một cử đông của người bình thường! Nếu nơi này có cường giả trên bậc Kiếm Tông, nhất định có thể nhìn thấy: ly nước bình thường trong tay Lăng Tiêu, lúc này đã hóa thành ngàn van giọt nước thật nhỏ thật đều, mắt người thường tinh tường cũng không thế thấy rõ! Ngàn vạn giọt nước tung ra ngoài như một trọng quyền! Hung hăng nện trên mặt Triệu Long. Triệu Long gao lên một tiếng, Thân mình bật ngửa về phía sau. Chiếc ghế ngã nhao trên mặt đất, thân mình hắn như là trượt trên mặt đất, mạnh mẽ đập vào mặt vách tường gỗ cứng rắn phía sau. Lực lượng thật lớn khiến cho mặt vách tưởng gỗ kia như bị dùng búa chặt vào. Một tiếng nố ầm truyền đến! Lộ ra một cái lỗ thủng thật lớn! Ngay sau đó, bên ngoài liền nghe một trang tiếng kinh hô, gã Triệu Long kia là một ma kiếm sư bậc ba, không ngờ bị một chén nước của Lăng Tiêu hất trúng hôn mê bất tỉnh! Trong ánh mắt mấy người trong phòng ăn nhìn về phía Lăng Tiêu, đã sớm không còn vẻ xem thường chút nào, đã biến thành vẻ khiếp sợ! Nói đến những người này, phản lớn thực lực giữa họ đầu sàn sàn như nhau, có thể cao chút đỉnh như là Tống Minh Nguyệt, Tần Phong coi như nổi tiếng. Tu vi có thấp một chút, thì cũng là Ma Kiếm sư bậc hai bậc ba trở lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Mắt thấy gã đệ tử Triệu gia kia, phòng chừng có thực lực Ma Kiếm sư bậc trung không ngờ bị Lăng Tiêu mặt đối mặt dừng một chén nước, dù vẫn còn ngồi tại chỗ tát vào mặt đến phải hôn mế bất tỉnh! Lực lượng đó phải cao tới cỡ nào? Tống Minh Nguyệt hiểu rằng: thật ra hai ngày nay Lăng Tiêu vẫn còn ức trong lòng, gã đệ tử Triệu gia này coi như là tư mình tìm xui xẻo, đâm đầu tới trước mặt Lăng Tiêu. Hơn nữa lại nhiều lần làm nhục chính mình và Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đánh như vậy đã là nhẹ tay rồi! Ðang nghĩ ngợi, bỗng nhiên bên ngoài truyền vào một trang tiếng gào thét: - Mẹ nó, ai đánh con ta bị thương, tự mình lăn ra đây! Lăng Tiêu tức thì bật cười, thàm nghĩ: "Triệu gia này thật có chút ý tứ đây, đánh kẻ nhỏ không ngờ ngay lập tức người lớn ra mặt." Tống Minh Nguyệt đứng dậy hết sức nhu thuận nắm cánh tay Lăng Tiêu, cũng với hắn bước ra ngoài. Những người bên trong phòng ăn, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều không hẹn mà cũng đứng dậy đi theo ra ngoài. Bên ngoài đứng trên boong tàu một người trung niên độ bốn mươi tuổi, gương mặt cũng với Triệu Long thật giống như đúc cũng một khuôn ra. Giờ phút này trong ánh mắt hắn chứa đây về phẫn nộ, lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào phòng ăn nhỏ trước mặt. Bên canh hắn, vài người đang khẩn trương theo dõi tình trạng của Triệu Long. Mà trên người trung niên này, bạo phát ra khi thế vô cũng hùng mạnh! Khiến những người chung quanh căn hắn không đám tới gần. trên chiếc thuyền, người có tu vi cao hơn hắn cũng không nhiều . Nhìn phía trước đi ra một đám người, hắn lạnh lùng nói: - Là ai đả thương con ta? - Là ta. Lăng Tiêu mặt không chút thay đổi nói: - Con người không biết nói tiếng người, ta giúp hắn sáng suốt minh mẫn, ai ngờ hắn yếu ớt như thế, một chén nước đã ngất đi rồi! - Ngươi muốn chết! Người trung niên phẫn nộ, không nghĩ tới đối phương chẳng những không có ý ăn năn, càng không có ý sợ hãi. bên trong đó rõ ràng đã rắp tâm chế giễu đứa con của mình là đồ vô dụng. vốn hắn tưởng một lão già nào đó ra tay đánh con mình bị thương, bởi vì hắn cũng nhìn ra được, quả thật đứa con mình là bị người ta dùng một chén nước làm cho "ngất xỉu". Hắn còn định ra miệng châm chọc đối phương ức hiếp trẻ con. Nhưng khi hắn nhìn thấy người trẻ tuổi này, không phải chứ? Thiếu niên này so với con mình còn nhỏ hơn nhiều. Những lời nói kia bị nghẹn trong lòng không thẻ nói, ngược lại bị đối phương lời nói khinh thường và châm chọc. Hắn lập tức nổi cơn phẫn nộ không thể nén được: khi thế toàn thân tăng lên tới đỉnh điểm, lành lạnh nói: - Ta không quản người là con cháu gia tộc nào, hôm nay người đám đả thương con ta, ta nhất định không bỏ quả cho ngươi! Nhất định phải bắt người trả giá! - Triệu thúc thúc, hãy khoan đông thủ... Tiếng của Tần Phong rõ ràng có chút cấp bách vang lên...