Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 239
- Chúng con chào phụ thân!
Lăng Tiêu và Lăng Tố cúi người về phía Lăng Thiên Khiếu. Hai người Tống Minh Nguyệt và Tần Cách đã được mang đi nghỉ ngơi.
Tuy rằng đang ở trong quân nhưng tất cả những việc phát sinh ở đế đô và phương nam đều không thoát nổi tai Lăng Thiển Khiếu, nếu nói trong lòng không sốt ruột là giả. Hơn nữa, khi nghe con gái Lăng Tố bị một thế gia ở đế quốc Tử Xuyên bắt cóc, ỏng đã nổi nóng suýt nữa dẫn đại quân tới đánh.
May mắn là trong đầu vẫn còn sót lại một chút lý trí, nói cho Lăng Thiên Khiếu rằng ở tục giới này, mình có thể được coi là kẻ mạnh. nhưng trong mắt các thế gia, môn phái ẩn thế lại không bằng một con kiến. Nếu hành động mù quáng, chính là tự đem quân đội của mình đi chịu chết.
Vi thế, Lăng Thiên Khiếu dụng tâm lưu ý tin tức từ đế quốc Tử Xuyên. Cho đến một ngày, rốt cuộc cũng nhận được một tin khiến ông rất hưng phấn: Chiết gia ở Thất Sắc thành, đế quốc Tử Xuyên gặp đại biến! Con trai độc nhất Chiết Tiểu Tinh bị giết, đồng thời chết mất mười mấy cao thủ cấp bậc Ma Kiếm Sư! Đây quả là một tin tức gây chấn động.
Thậm chí theo tin tức từ mật thám, vào hôm trước, ngay cả đại tưởng Chiết Kiến Trung ở bên kia biên cảnh đế quốc Tử Xuyên cũng bí mật rời khỏi doanh, đi tới Chiết gia ở Thất Sắc thành!
Trong lòng Lăng Thiên Khiếu vừa cao hứng vừa lo lắng, đồng thời cũng thật rõ ràng, bất kể là con trai mình đã được thế gia ẩn thế thu nhập vào làm môn hạ hay là đã gặp kỳ ngộ, tóm lại, Lăng Tiêu đã không còn là Lăng Tiêu trong quá khứ. Hiện tại, đứa con trai thứ ba của ta đã hoàn toàn trở thành một kiêu hùng có thực lực độc bá nhất phương!
Theo thông tin mật thám, Lăng Thiên Khiếu cũng biết được thành Penzias ở phương nam cũng có biến hóa lớn, khiến ỏng thực sự kinh ngạc tới mức tự nhủ không hiểu Lăng Tiêu muốn làm gì? Tự lập làm vua phải không? Không ngờ lại xây dựng thành thị quy mô to lớn tới mức đó, thậm chí còn hơn cả đế đô!
Tuy nói ở trên lãnh địa của mình thì muốn làm thế nào thì làm nhưng cái gì cũng có hạn độ, không thể thái quá! Nếu để quốc vương bệ hạ nghi kỵ sẽ không tốt lắm. Lăng Thiên Khiếu vốn đang chuẩn bị khuyên bảo Lăng Tiêu một chút, ngay sau đó liền nhận được thư của phu nhân từ đế đô.
Sau khi xem thư, Lăng Thiên Khiếu ỉm lặng hồi lâu không nói gì. cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, cảm khái mình đã già rồi. Rất nhiều người đều đã thay đổi. Vậy là hành động của Lăng Tiêu kia cũng không phải là hứng thú làm cho vui.
Hôm nay gặp lại cả con trai và con gái đều bình an, trong lòng Lăng Thiển Khiếu vô cùng hưng phấn tới mức không cần phải nói gì nữa.
- Ngồi xuống.
Trên mặt Lăng Thiên Khiếu lộ ra một tia kích động hiếm có, giọng cũng hơi run rẩy. Chờ Lăng Tiêu và Lăng Tố ngồi xong, có binh lính đưa nước trà tới, Lăng Thiên Khiếu mới sốt sắng hỏi:
- Mau nói cho ta, hai con làm sao mà trốn được? Con trai độc nhất của Chiết gia là do các con giết à? Hay là bị người khác mưu hại?
Lăng Tố tận mất nhìn thấy Chiết Tiểu Tinh bị đệ đệ một kiếm giết chết, nghe thấy phụ thân hỏi, liền kể lại toàn bộ mọi chuyện từ khi mình tìm được di tích thượng cổ, phát sinh tranh chấp trong đoàn đội, đến khi mình bị đuổi giết, sau đó gia chủ Chiết gia là Chiết Kiến Nghiệp cứu...Theo giọng kể êm ái của Lãng Tổ, vè mặt Lăng Thiển Khiếu khi thì kinh ngạc, khi lo lắng, khi thì hưng phấn, khi thì phẫn nộ!
Đến cuối cùng Lăng Tố nói xong, Lăng Thiên Khiếu vẫn ngồi nguyên tại chỗ không nói gì, thật lâu sau ỏng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Tiêu, trầm giọng nói:
- Con ta trưởng thành rồi!
Ông lại nói tiếp:
- Con làm đúng! Nam nhi đại trượng phu là phải như vậy, ân đền oán trả. Cái quái gì mà Chiết gia với cả thế gia ẩn thế, Lăng gia chúng ta luôn cứng rắn. Muốn khuất phục chúng ta ư, nằm mơ! Tính mạng con người đương nhiên là quan trọng, nhưng khí phách còn quan trọng hơn cả! Nếu một người không có khí phách. như vậy dù kẻ đó sống tới một ngàn năm, tu luyện đến Kiếm Thánh cũng chỉ là rác rưỡi!
Lăng Thiên Khiếu giọng điệu hào sảng sau đó nhìn Lăng Tiêu, nói:
- Thực lực của Chiết gia đó quả thực rất hùng mạnh, con có đối sách nào không?
Đôi mắt Lăng Tiêu hơi lóe lên, nói:
- Con và thế gia ẩn thế ở hải vực là Tống gia có quan hệ rất bền chắc, bởi vì con gái của gia chủ Tống gia chính là người đi cùng với con tới đây, là nữ nhân của con. Hơn nữa Tống gia còn có một cao thủ cấp bậc Kiếm Hoàng đang chờ con tìm kiếm dược liệu chữa trị. Cho nên, nếu có người uy hiếp đến con, bọn họ hẳn là sẽ không mặc kệ ngồi xem đâu.
Khi nói Tống Minh Nguyệt là nữ nhân của mình, sắc mặt Lăng Tiêu hơi ửng đỏ. Dù sao ở trước mặt phụ thân nói thẳng những điều này thì trong lòng hẳn vẫn ít nhiều có chút ngượng ngùng.
Đòi mất Lăng Thiên Khiếu sáng quắc nhìn Lăng Tiêu, hỏi:
- Ta nghe nói Hải vực Tống gia phái tới hai cao thủ cấp bậc Kiếm Hoàng giúp đỡ con bảo vệ đất phong, việc này là thực chứ?
Lăng Tiêu cũng không hôi làm sao phụ thân biết, dù hắn chưa công bố nhưng với hệ thống tình báo và quan hệ của Lăng Thiên Khiếu, muốn biết những chuyện này hiển nhiên là không khó, hơn nữa Lăng Tiêu cũng không hề cố ý giấu ****.
Gật gật đầu, Lăng Tiêu khẽ cười nói:
- Quả thực là có việc này, cho nén phụ thân hoàn toàn có thể an tâm về phương diện an toàn ở bên đó. Mặc dù nghe nói thế lực của Chiết gia rất khổng lồ nhưng chúng ta bên này cũng không phải sợ!
Lăng Thiển Khiếu gật gật đầu, nói:
- Cha già rồi, tương lai là thiên hạ của các con! Hơn nữa còn rất nhiều chuyện, tin rằng dù ta không nói thì các con cũng biết. Chà, ta thật sự cao hứng!
Lăng Tố đỏ mắt, nói:
- Cha nói cái gì vậy? Sau này đừng nói như thế nữa nha. Tam đệ nói hẳn có đan dược, có thể tăng trưởng thực lực. Con tin rằng với thiên phú của cha, nhất định cha sẽ lại đột phá tiếp!
Lăng Thiển Khiếu nhìn con gái lớn, mỉm cười vui vẻ.
Đến tối, Lăng Thiên Khiếu mở tiệc khoản đãi Tống Minh Nguyệt và Tần Cách. Tất cả mọi người trong quân doanh đều e sợ dáng người to lớn của Tần Cách. Cũng không phải là thủ hạ của Lăng Thiên Khiếu quá yếu, mà bởi vì khí thế của Tần Cách quá hùng mạnh, không giận mà uy. Thân hỉnh vô cùng tráng kiện đó quả thực khiến người ta có cảm giác vô cùng áp lực.
Sự dịu dàng cao quý và cách nói năng tao nhã của Tống Minh Nguyệt đã chiếm được thiện cảm của Lăng Thiên Khiếu. Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của con dâu út tương lai, trong lòng Lăng Thiên Khiếu cảm thấy an tâm, chuyện nối dối tông đường có lẽ sẽ bắt đầu từ đứa con trai thứ ba này rồi. Nghĩ tới đó, ông tự nhủ: Khi có cơ hội phải nhấc nhỡ tiểu tử Lăng Chí. Cả ngày cứ cắm mặt vào huấn luyện ở phương bắc với đám binh lính như thổ phỉ đó, chẳng biết tự lo lắng cho vấn đề của bản thân gì cả, phải học tập lão Tam này nè! Vừa mới qua tuổi thành niên, lập tức bên người có vài vị hồng nhan trì kỷ!
Đương nhiên, Lăng Thiên Khiếu không hề lộ ý tưởng này ra, vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa nói chuyện vài câu với Tống Minh Nguyệt, sau đó rời đi để cho đám trẻ tự do.
Một vài quan quân trẻ tuổi hợp vào uống rượu với Tần Cách. Quân nhân, ai cũng có tính khí cứng đầu, khó lòng chịu phục rằng kẻ khác mạnh hơn mình, nhất là sau khi đã quen thuộc với Tần Cách. thấy ràng đại hắn này kỳ thực tính tình rất ôn hòa, hơn nữa cơ hội uống rượu trong quân đội không nhiều, nén mấy tên quan quân đều thả sức, hợp lại uống rượu với Tần Cách. Đến cuối cùng cả đám đều say ngã lăn quay dưới gầm bàn, chỉ có Tần Cách là buồn bực, đám nhân loại này quả là yểu ớt, mới chỉ uống có một ít rượu như vậy mà đã say cả rồi!
Trên thực tế, với khí lực mạnh mẽ có thể so sánh với ma thú của hắn, muốn uống rượu đánh gục hết tất cả những người này là một chuyện vô cùng đơn giản.
Còn Lăng Tiêu tận dụng những thiên tài địa bảo trong lọ không gian, suốt cả đêm luyện chế ra một đám đan dược. Những đan dược này ôn hòa hơn rất nhiều so với loại đan dược cứng nhắc làm từ tinh hạch ma thú, dược hiệu không mãnh liệt bằng mà lại còn ổn định hơn. Truyện Sắc Hiệp
Đan dược luyện chế từ tinh hạch ma thú tuy rằng có thể tăng cường thực lực lên rất cao, nhưng nếu muốn tiếp tục tăng cường thì phải chờ rất lâu sau mới có thể tiếp tục dùng loại đan dược đó.
Trên thực tế, bởi vì muốn trong thời gian ngắn tạo ra một đội quân thép nên Lăng Tiêu mới luyện chế loại Thông Lạc Đan này.
Trước đó, Lăng Tiêu đã cấp cho người nhà mình dùng Thông Lạc Đan một lần để tăng thực lực, lần này đương nhiên sẽ không thể dùng được nữa. Hơn nữa, với vô số thiên tài địa bảo trong nhẫn không gian và lọ không gian, về sau hắn sẽ không còn phải lo lắng về việc tìm nguyên liệu để luyện chế đan dược nữa.
Đối với người nhà, Lăng Tiêu vẫn có hy vọng, cho dù không thể làm cho toàn bộ mọi người đắc đạo phi thăng, dù sao đắc đạo phi thăng không chỉ cần tăng trưởng thực lực mà còn cả lĩnh ngộ của bản thân con người đối với thiên đạo, nhưng ít ra cũng khiến mọi người có được thực lực mạnh mẽ, có thể sống rất lâu. Điều này thì Lăng Tiêu tự tin là có thể làm được.
Cho nên tiếp theo phải ổn định, kiên cố cơ sở cho bọn họ.
Đám đan dược do Lăng Tiêu luyện chế lần này đủ cho người nhà dùng trong vòng một năm. Mà sau một năm, tin rằng kể cả mẫu thân và muội muội Lăng Vận Nhi đều đã đạt tới một tầng cao mới.
Đến lúc đó dù rằng người của Lăng gia ít nhưng cho dù chống lại một vài thế gia, mòn phái ẩn thế cũng có lực đánh một trận.
Nhìn con trai mình và Tống Minh Nguyệt cưỡi lên lưng Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng bay đi, Lăng Thiên Khiếu hơi thở dài một tiếng, nói với Lăng Tố đứng bên cạnh:
- Tuy rằng trước mất Lăng gia gặp phải nguy hiểm lớn nhưng cũng là gặp được cơ hội trời cho. Có lẽ từ nay về sau, Lăng gia ta cùng có thể trở thành một trong những thế gia ẩn thế.
Lăng Tố hơi hơi lắc lắc đầu, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh cười. nói:
- Phụ thân, cha xem thường chí hướng của tam đệ rồi. Nó muốn vượt lên trên các thế gia chứ không phải là trở thành bọn họ
Lăng Thiên Khiếu không kìm nỗi hít một hơi thật sâu. Cũng không thể trách tầm mắt ông không đủ rộng lớn, mới một năm trước đây. tuy rằng Lăng Thiên Khiếu đã biết tới sự tồn tại của các thế gia ẩn thế, nhưng ỏng không thể ngờ nổi có một ngày gia tộc của mình lại có thể đặt vào vị thế đối lập với thế gia ẩn thế.
Trên thực tế nghe đồn là Thiên cấp kiếm kỹ bậc trung "Cụ Phong Phá" tổ truyền của nhà Lăng Tiêu là xuất ra từ thế gia ẩn thế. Dường như từ rất lâu trước đây, Lăng gia cũng là một chỉ nhánh của một thế gia ẩn thế, tuy nhiên bởi vì đã quá lâu đời nên không thể kiểm chứng được.
Lăng Thiên Khiếu rất tự biết mình, cũng chưa từng vọng tưởng rằng gia tộc của mình có thể quan hệ với các thế gia ẩn thế, cho nên những lời Lăng Tố vừa nói khiến Lăng Thiên Khiếu ngơ ngẩn hồi lâu. Cuối cùng ông lấc đầu cười khổ, hóa ra mình đã xem thường đứa con trai thứ ba này rồi.
Ngẫm lại cũng đúng, thanh danh của tam thiếu gia Lăng gia hiện giờ đã lan truyền khấp Đế quốc Lam Nguyệt.
Mười lăm tuổi được phong hầu tước, chuyện xưa nay chưa từng có.
Bất kể các nhân vặt cao tầng coi chuyện này thế nào, nhưng ít ra trong lòng dân chúng Đế quốc Lam Nguyệt, Lăng Tiêu đã là một nhân vặt huyền thoại.
Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt ngồi trên lưng Tiểu Sửu. Tống Minh Nguyệt dựa lưng vào lòng Lăng Tiêu. Càng về phía bắc, tốc độ bay của Tiểu Sửu càng chậm lại, bởi vì thời tiết càng ngày càng trở nên rét lạnh.
Bay một mạch qua biên cảnh phương bắc của Đế quốc Lam Nguyệt, bắt đầu hưởng tới vùng đất cực hàn xa xôi, những cơn gió lốc thổi loạn khắp nơi và thời tiết lạnh giá rốt cục khiến Tiểu Sửu bay khó khăn hẳn lên. Hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt bảo Tiểu Sửu hạ xuống đất, Lăng Tiêu ném cho nó một viên đan dược. xoa đầu nó nói:
- Nửa tháng sau, cứ hai ngày tới đây một lần. Nếu trong vòng một năm mà chúng ta không xuất hiện, Tiểu Sửu, mi được tự do.
Tiểu Sửu bất mãn kêu lớn có nhân tính khiến Tống Minh Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy cũng hơi ngây người, thầm nhủ: không ngờ ma thú phi hành này lại có thể nghe hiểu tiếng người, quả thực là... quá thần kỳ. Tống Minh Nguyệt lại nghĩ tiếp, dường như bất kể là sự tình gì, chỉ cần liên quan tới Lăng Tiêu đều trở nên khác hẳn bình thường.
Lăng Tiêu cười vỗ vỗ cái đầu Tiểu Sửu, nói:
- Ta nói thật đó, Tiểu Sửu!
Khi cùng Tống Minh Nguyệt chuẩn bị rời đi, thấy Tiểu Sửu vẫn mù quáng đi theo không rời, Lăng Tiêu quay đầu cười nói:
- Được rồi, Tiểu Sửu, ta dọa mi thôi. Ta biết mi rất trung thành, đại khái một tháng sau, chúng ta sẽ quay về!
Lúc này Tiểu Sửu mới kêu lên một tiếng trong trẻo, sau đó giương hai cánh, cuộn lên một trận gió tuyết đánh úp về phía Lăng Tiêu. Tiếp đó nó vung cánh bay lên cao, nháy mất đã dung nhập vào giữa làn mây trăng trên trời cao.
Hai người bị biến thành hai người tuyết, dỡ khóc dỡ cười. Tống Minh Nguyệt đầu tiên là cẩn thận phủi tuyết cho Lăng Tiêu, sau đó mới cởi chiếc áo khoác da ma thú ấm áp, lòng trên bề mặt chiếc áo rất nhẵn và mềm, bông tuyết căn bản là không thể bám nổi, đều rơi hết xuống.
Tống Minh Nguyệt tán thưởng nói
- Tiểu Sửu thật lợi hại, không ngờ có thể nghe hiểu những gì huynh nói! Lăng Tiêu, làm sao mà huynh thuần dưỡng được nó như vậy? Ha ha, hình như nó bẩm sinh là ma thú bậc cao thì phải!
Lăng Tiêu kể lại quá trình đi Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn tìm Tử Lam Chu Quả cùng Diệp tử cho Tống Minh Nguyệt. Tuy rằng nghe Lăng Tiêu nói về một nữ nhân khác thì có cảm giác không thoải mái. nhưng Tống Minh Nguyệt càng thêm ngạc nhiên thầm phục khi biết rằng lúc đó Lăng Tiêu mới chỉ là một thiếu niên với thực lực Kiếm Thị, vậy mà dám xâm nhập vào Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn, một trong mười đại cấm địa của đại lục, vậy mà còn thành công. Thực không biết nên nói vận may của hắn là vô địch hay nói hắn không biết sống chết.
- Huynh,... huynh lúc đó nghĩ gì vậy? Kiếm thần ơi, huynh chỉ là một Kiếm Thị, mang theo một Kiếm Sư. Không ngờ hai người lại ra khỏi được đại tuyết sơn, bằng cách nào mà huynh làm được như vậy?
Tống Minh Nguyệt không kìm nổi tò mò hỏi.
- Ha ha, trong tự nhiên thì nguy hiểm nhất không gì hơn ma thú và đủ loại chướng khí kịch độc. Trên đại tuyết sơn chỉ có ma thú, mà ta tình cờ lại có bản lĩnh tránh né ma thú. Cho nên, đối với người khác thì nơi đó là cấm địa, nhưng đối với ta thì đúng là như giẫm trên đất bằng.
Lăng Tiêu mỉm cười, giọng điệu bình thản nói.
Đôi mắt trong sáng của Tống Minh Nguyệt ngưng lại trên mặt Lăng Tiêu, không hề thấy trên đó có vẻ gì là kiêu căng. Bất chợt nàng hiểu ra một điều, có lẽ truyền thuyết thời đại mới của đại lục Thương Lan đã tới.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
800 chương
7 chương
18 chương
60 chương