Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 218
Thất Sắc thành, là nơi sản xuất ra một loại đồ Sứ bảy màu rất nổi tiếng, đồ Sứ bảy mầu này còn được gọi là "cầu vồng của thế gian" vô cùng quý báu. Sâu trong trí nhớ của mình, Lăng Tiêu nhớ rằng khi còn nhỏ, hắn đã từng nhìn thấy một bộ đồ Sứ bảy mầu này ở nhà mình, mẫu thân hắn rất quý trọng bộ đồ Sứ đó, luôn cất giấu, chỉ sợ bọn nhỏ không cẩn thận làm hỏng mất.
Nhưng đi đến Thất Sắc thành mới thấy được, thế nào mới là chân chính xa xỉ.
Tống Minh Nguyệt vô tình phát ra một tiếng tán thưởng:
- Trời a, quả thật là rất xinh đẹp. Bọn họ...Bọn họ không ngờ dùng đồ Sứ bảy màu chạm bao trùm lên toàn bộ tường thành. Trong thiên hạ, còn có tường thành nào hoa lê hơn nơi này không?
Giờ phút này, mặt trời đã chiếu về phía Tây, hoàng hôn rực đỏ một góc trời, mặt trời cũng đang dần dần lặn xuống. Lúc này những bức tường thành Thất Sắc tỏa ra hàng vạn ánh sáng bảy màu lấp lánh hào quang, làm cho người ta cảm thấy như là đang đi vào trong một giấc mộng
Nếu thật sự có Thần giới, Tống Minh Nguyêt tình nguyện tin rằng nơi này chính là Thần giới.
- Mọi người sinh sống tai nơi này thật là hạnh phúc.
Tống Minh Nguyệt nhẹ giọng lẩm bẩm.
Tần Cách nhìn thoáng qua Tống Minh Nguyêt, hắn cảm thấy nữ nhân có chút khó hiểu, nghĩ thầm: "Làm cho thành xinh đęp như vậy có ích lợi gì? Có thể chịu nổi mấy quả đấm của ta?"
Không biết đập bể tường thành, có phải cũng tốt như vậy hay không.
Lăng Tiêu cười nói:
- Tống huynh, nếu huynh thích thì thương lượng với thành chủ một chút, cũng nên mua luôn tòa thành này. Tống huynh thấy như thế nào?
Tống Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Lăng Tiêu, trong lòng thầm nói "Thật sự là châm chọc người ta, đáng giận"
Mua tòa Thất Sắc thành? Đúng là một chuyên đùa, Tống gia tuy rằng tài lực rất hùng hậu, nhưng cũng không có khả năng vô duyên chạy đến nơi đây mua một tòa thành, chẳng lẽ chỉ vì đồ Sứ bảy mầu đęp mắt này?
Lúc này mặt trời đã lặn, mọi người chuẩn bị vào thành, bỗng nhiên ờ trước cửa thành xuất hiện rất nhiều binh lính khôi giáp sáng lòe, gương mặt lanh lùng đứng chắn Ở nơi đó.
Ba người có chút nghi hoặc, nghe thấy ở xa vang lại những tiếng người nói:
- Dựa vào cái gì mà không cho mọi người vào thành ? Quân gia, chúng ta đều từ xa đến.
- Có đi đường xa tới cũng không được, việc này không phải do chúng ta quy định, mà do Chiết đại nhân quy định...
Tên lính kia chỉ tay về phía bức tường thành bảy màu, trên đó có một tấm biển thông báo. Lăng Tiêu chăm chú nhìn lên
Thông báo có viết, phu cận thành Thất Sắc có cường đạo hoành hành, Thất Sắc thành đóng cửa vào lúc chạng vạng, không cho phép ai được vào thành.
Lăng Tiêu cùng Tống Minh Nguyêt liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên một cái ý niệm "Viêc này có liên quan...với tỷ tỷ Lăng Tố không?"
Lúc này mọi người đều báo ra thân phận của mình chứng minh là mình với bọn cường đạo không có quan hệ, có người thì hối lộ cho binh lính một ít tiền để được đi vào trong thành. Dù sao cũng không có ai muốn phải nghỉ Ở ngoài thành trong đêm tối, bởi vì ở ngoài thành không có một nhà nghỉ nào để thuê trọ.
Tuy nhiên, quân binh căn bán đều đứng yên bất động, cũng không thèm nhìn những người đó một cái, trong lúc đó có một tên đầu mục đi đến, mắt âm trầm, hô to:
- Đóng cửa thành.
Lúc này, bên trong thành có một đám khoái mà, từ rất xa cũng có thể nghe được tiếng vó ngựa, có một thanh niên ăn mặc một bộ quần áo đęp đẽ quý giá, tiến tới trước mặt tên đầu mục, thì thầm vài câu.
Tên đầu muc kia rất sửng sốt, tùy ý gật gật đầu, tỏ vẻ như là mình đã biết. Lăng Tiêu chú ý người trẻ tuổi trước kia lúc trước khi rời đi có nhìn qua dáng người dị thường cao lớn của Tần Cách.
- Đã bị phát hiện.
Lăng Tiêu vẻ mặt cười khổ, nói với Tống Minh Nguyệt:
- Xem ra mang tên Tần Cách to con này xuất hành thực không phải là ý kiến hay, chỉ mong bọn họ không phải vì chúng ta mới thay đổi chú ý.
- Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng cứ vào thành.
Tống Minh Nguyệt thản nhiên cười, Chiết gia cường đại, Tống gia cũng không kém. Bởi vậy, Tống Minh Nguyệt cũng không coi Chiết gia vào đâu. Mặc dù không nói đến thế lực song phương, chi cần lấy
Tống Minh Nguyệt tuổi trẻ như vậy mà có thực lực Ma Kiếm Sư bậc bốn cũng đủ để kiêu ngạo rồi.
Lăng Tiêu nghĩ thầm, bản thân mình vào thành, khẳng định sẽ bị người của Chiết gia ngầm giám thị. Vừa rồi, người trẻ tuổi hoa lệ kia nhìn thấy Tần Cách, Sau đó trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngac, Lăng Tiêu còn không hoài nghi sao.
Bởi vì mọi người nhìn thấy Tần Cách, phản ứng đầu tiên đều có cảm giác sợ hãi.
Không nói đến thân thể to lớn của Tần Cách, mà trên người của hắn luôn mang theo một khí tức hung mãnh của dã thú, người bình thường thấy hắn đều có một loai bản năng sợ hãi.
Cho dù là không quay đầu lại thấy bộ dáng của Tần Cách, cũng sẽ có cảm giác khẩn trương, cảm giác này giống như là bị một dã thú mạnh mẽ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tuy nhiên Lăng Tiêu cũng không có để ý. Nhận ra hay không hắn cũng không Sợ, Chiết gia này, mặc kệ là minh đấu hay là ám đấu hắn cũng tiếp hết
Trước mắt là phải cứu tỷ tỷ ra, còn về Thượng cổ di tích thì Lăng Tiêu cũng không có nghĩ nhiều, quan trọng là hắn muôn nhìn thấy tỷ tỷ mà hắn chưa từng gặp mặt.
Hắn mới bước vào thế giới này hơn một năm, nhưng hai chữ thân tình đã khắc sâu vào trong lòng Lăng Tiêu. Ba người tìm được một tòa tửu lầu, Tần Cách cũng biết bộ dáng của mình dọa rất nhiêu người, cho nên đã gọi rất nhiêu thức ăn đem vào trong phòng. Còn Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt thì ngồi ở đại sảnh của tửu lâu.
Rất nhiều tin tức, kỳ thật đều từ tửu lâu truyền ra, ở bên trong tửu lâu từ những chuyện tam giáo cửu lưu cho đến cái dạng gì cũng đều có, rất pha tạp, cho nên đủ loại tin tức, và cũng rất phong phú.
Bởi vì trên đường đi, mọi người cũng không có ăn thức ăn tốt, hai người cũng không phải là thiếu tiền, cho nên, hai người gọi ra không ít đồ ăn thật tốt. Ông chủ tửu lầu còn phân phó tiểu nhị phục vụ riêng cho hai vị đại gia này, hỏi xem Lăng Tiêu có muốn ăn ở phòng riêng không, bởi vì hai người gọi đồ ăn, giá cả cũng không phải là những kẻ mạo hiểm, hoặc đôi tiểu thương có thể gọi được. Nếu khách hàng sộp như vậy thì cần phải phục vụ cho thật tốt mới được.
Lăng Tiêu lắc đầu cự tuyệt, bọn họ còn muốn nghe tin tức tại Thất Sắc thành, còn ngồi phòng riêng thì nghe ai nói?
Tống Minh Nguyệt là một mỹ thiếu niên, tuy đi đường xa tới đây, Tống công tử trông có chút phong trần, nhưng cũng làm cho người ta có cảm giác hắn có khí chất rất cao quý. Còn Lăng Tiêu thoạt nhìn thì có vẻ trầm mặc hơn, nhưng trên người cũng tỏa ra một khí chất cao quý .
Bởi vậy, ông chủ và tiểu nhị cũng đều rất cẩn thận tiếp đãi hai người, cho dù chỉ là một ánh mắt, tiểu nhị đều đã bật người chạy tới ngay.
Tống Minh Nguyệt cầm trên tay một đồng mười ngân tệ, nó tương đương với một trăm đồng tệ. Nếu so với tiền lương của tiểu nhị thì cũng là vài tháng tiền lương. Tống Minh Nguyệt ném cho tiểu nhị, nói:
- Ta hỏi ngươi một chuyện.
"Đại gia này tốt, còn cho tiền thưởng" Tiểu nhị trong lòng nghĩ, ngoài miệng nói:
- Có chuyên gì, hai vi cứ hỏi, không có tin tức gì mà ta không biết.
- Tin tức?
Lăng Tiêu nghe xong không khỏi mỉm cười.
- Chúng ta từ xa tới, nghe đại danh Thất Sắc thành như sấm bên tai, nhưng ở đây ta thấy trị an không được tốt lắm.
Tống Minh Nguyệt nhẹ nhàng thở dài nói: - Mặt trời vừa lặn, như thế nào đã đóng cửa thành?
Tiểu nhị nghe xong, liếc mắt nhìn hai bên một cái, không có ai chú ý, mới liều mạng nhỏ giọng nói:
- Ngài nên chủ ý, nếu quan sai nghe thấy thì không hay, có khi còn mang họa vào thân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- A? Người nói rõ một chút, là chuyên gì xảy ra.
Tống Minh Nguyệt nói xong, lại đưa cho tiểu nhị mười ngân tệ nữa.
Tiểu nhị thu tiền boa, cũng ngượng ngùng, thật cẩn thận nói:
- Gần đây, nghe nói Chiết gia bị một người thực lực phi thường hùng mạnh đến ăn trộm. Chiết đại nhân giận dữ ra lệnh kiểm tra toàn bộ tòa thành.
Tống Minh Nguyệt như cười như không nhìn tiểu nhi. Tiểu nhị cười vài tiếng, sau đó nói tiếp:
- Đương nhiên, ta ở trên phố nghe đồn, cũng không phải sự thật là như vậy, hình như là có một người khảo cổ, phát hiện ra thượng cổ di tích, nghe nói bên trong di tich kia, tài bảo nhiều vô số. Nhưng trong đoàn khảo cổ xuất hiện gian tế, nói chuyện này cho Chiết đại nhân, vì thế Chiết đại nhân đã bắt cả đoàn khảo cổ lại. Ta còn nghe nói lần này có người có thực lực rất cường đại đến đây. Cho nên, Chiết đại nhân mới hạ lệnh kiểm tra từng người ra vào thành, mà bọn họ cũng sắp đi khai quật di tích kia.
Tiểu nhi nói xong, nhìn ra hai bên, vẻ mặt lấy lòng tươi cười:
- Chuyện này là chính xác, bởi vì Chiết đại nhân có lần đến đây uống rượu, trong lúc uống say đã vô tình nói ra, các người ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết, nếu không ta nhất định phải chết.
Lăng Tiêu nghe xong trong lòng cười thầm, tiểu nhị nói chuyện này không cho một trăm người thì cũng nói cho chín mươi chín người rồi.
- Nếu là ngươi nhất định phải chết, ngươi sao có thể sống tới ngày này?
Tống Minh Nguyệt cười ha hả lại ném cho này tiểu mười ngân tệ.
Sau một hồi, tiểu nhị đã được ba mươi ngân tệ, liền cám ơn rối rít đi ra.
Tống Minh Nguyệt nhìn Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói:
- Chiết gia này không đơn giản đâu. Bọn họ rõ ràng đã biết thân phận của tỷ tỷ huynh, hơn nữa...Chúng đã biết chúng ta đến đây, mà vẫn quang minh chính đại cho chúng ta vào thành, bao gồm cả Tần Cách kia nữa... Điều này chứng tỏ, bọn chúng không sợ chúng ta.
Lăng Tiêu gật gật đầu, hai mắt lộ ra thần sắc kiên nghị, nói:
- Chỉ mong Bọn chúng hành động biết nặng nhẹ, hừ... Lăng Tiêu không có nhiều lời, nhưng tiếng hừ này, đủ thấy rất nhiều hàm nghĩa ở bên trong.
Đúng lúc đó, trước tửu lầu bỗng nhiên truyền đến thanh âm ồn ào, có rất nhiều người khẩn trương nhìn lại. Lăng Tiêu quay lưng về phía bên kia, cũng không có quay đầu lại. Lúc này, hắn nghe thấy nhiều tiếng bước chân đi tới.
Tiếp theo, có một người tuổi còn trẻ ngạc nhiên, vui mừng,thanh âm truyền tới nói:
- Ai nha, thiếu gia ta hôm nay vận may cũng thật tốt, không ngờ có thể gặp loại cực phẩm như thế này.
Lăng Tiêu đang buồn bực, nghe thanh âm này là biết ngay tên này là một thiếu gia quý tộc, ăn chơi trác táng, có bộ dạng kiêu ngạo không ai bằng, nhưng trước mắt hắn làm gì có nữ nhân nào? Lúc này, thấy Tống Minh Nguyệt hai mắt bùng lên hào quang, vẻ mặt vốn ôn hòa hoàn toàn không thấy, thanh âm lanh như băng nói:
- Ngươi có ý tứ gì?
- Ha ha, ta có ý tứ gì? Các người nói cho hắn, thiếu gia ta...Là có ý tứ gì.
Người trẻ tuổi dương cằm, nói với người bên cạnh.
Lúc này, bên cạnh thiếu gia quý tộc kia có một người cười ha hả nói:
- Là thiếu gia chúng ta coi trọng tiểu tử ngươi, đây cũng là một vinh hạnh cho ngươi.
- Phốc
Lăng Tiêu đang uống một ngụm rượu thiếu chút nữa thì phun ra.
Tuy rằng hắn cũng nghe nói qua có loại quý tộc peđe như vậy, nhưng lai chưa từng gặp, không nghĩ tới tại đây, hắn lại gặp được.
Tống Minh Nguyêt mặt đỏ bừng, vỗ bàn đứng lên, hai mắt bắn ra sát ý lành lạnh:
- Nếu có can đảm, người nói lại lần nữa xem.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
478 chương
54 chương
17 chương
53 chương
17 chương