Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 214
- Chờ đã...
Quốc vương vội chạy ra cửa, đã không còn bóng dáng của Nam Cung lão đâu nữa. Một Kiếm Tôn hùng mạnh muốn đi, trong hoàng cung đại nội,ai có thể ngăn được? Bình thường ai mà chẳng có tôn nghiêm, huống chi Nam Cung lão là cao thủ Kiếm Tôn đã sống hơn một trăm tuổi? Không có trở mặt ngay với quốc vương bệ hạ, như vậy xem như là rất có tình cảm rồi.
Nam Cung lão mới vừa đi chưa đến một giây, Vinh lão mặc trường bào mầu xanh, khuôn mặt ôn hòa, bước đi như mây bay nước chảy đi tới.
Khóe mắt Quốc vương bệ hạ hơi có chút ướt át, nhìn hai lão nhân này đã đạy dỗ hắn từ lúc nhỏ cho đến bây giờ, không nghĩ tới hôm nay đã có một người đi rồi. Hắn có chút nghẹn ngào nói:
- Giáo Sư, ta...ta xin lỗi Nam Cung giáo Sư, ta làm ông ấy thất vọng đi rồi.
Cho tới bây giờ, rốt cuộc quốc vương bệ hạ cũng xưng là "giáo Sư". Đấy là một chuyện rất bí ẩn, Quốc vương bệ hạ tu luyện cũng không phải là kiếm kỹ của hoàng tôc Lý gia truyền lại, mà là từ Vinh lão và Nam Cung lão truyền cho hắn.
Không có lễ bái Sư, nhưng thực tế Vinh lão và Nam Cung lão đều là sư phụ của quốc vương.
Chỉ có điều quốc vương cầm quyền nhiều năm, dần dần cũng đã tỏ ra uy quyền của mình. Cho nên từ Nam Cung giáo Sư, Vinh lão giáo Sư, chậm rãi biến thành Vinh lão, và Nam Cung lão.
- Giáo Sư, ngài khoẻ không, tính tình ngài vẫn ôn hòa như vậy... Đều do ta...
Quốc vương bệ hạ còn chưa dứt lời, chợt nghe Vinh lão nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ, ta gặp ngài là chào từ biệt. Ở trong hoàng cung nhiều năm, nhị lão chúng ta cũng không có cơ hội đi ra ngoài, thân tu vi này cũng không có tiến thêm, chỉ sợ ở đây cũng không được vài năm, hai lão già này cũng có thể cáo biệt nhân thế.
- Không...Không, Giáo Sư, ngài không thể mặc kệ ta như vậy. Ngài không thể...
Lão quốc vương hai mắt đầy lệ, rốt cục cũng chảy xuống, đầy thương tâm nói:
- Nếu ngài đi rồi, gia tộc của ta... Khẳng định cũng sẽ buông tha ta. Bọn họ chi cần người Lý gia đương quyền là được, bọn họ cũng sẽ không quan tâm là ai làm hoàng đế.
Nói xong, lão quốc vương tiến đến gần Vinh lão, một tay giữ chặt ống tay áo của Vinh lão, cầu xin:
- Ngài phải giúp ta. Đừng từ bỏ ta lúc này, giáo Sư.
Vinh lão thở dài một tiếng, ống tay áo nhẹ nhàng run lên, một lực lượng dịu dàng đẩy quôc vương văng ra, sau đó nói:
- Bệ hạ nếu có chính sách yêu dân, tin tưởng Lăng Tiêu kia sẽ không để dân chúng lâm vào cảnh chiến hỏa. Ngài không chủ động khai chiến, hai cha con nhà Làng Tiêu và Lăng Thiên Khiếu cũng sẽ trung thành với bệ hạ.
- Hiện giờ bọn họ cũng không có tạo phản. Hết thảy, đều do bệ hạ đa nghi mà thôi. Còn nữa...Nhị điện hạ Ở nơi đó, bệ hạ tốt nhất không nên nghe lời tiểu nhân gièm pha, mà có hành động thiếu Suy nghĩ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
- Phải biết rằng. Nhị điện hạ có thể liên quan đến gia tộc thế gia ẩn thế. Như vậy, khó có thể nói là hắn không có sự chuẩn bị, đối với Thái tử thì bệ hạ Phải đề phòng nhiều hơn. Nhiều năm qua, Nhị điện hạ tuy rằng có dã tâm nhưng cũngkhông có nhẫn tâm hãm hại bệ hạ. Nhưng Thái tử điện hạ, ha hả... Dù sao hôm nay ta cũng chuẩn bị đi rồi, không ngại nói thẳng, năm đó Thái tử điện hạ có thể đã hạ độc bệ hạ vậy thì sau này cũng có thể. Cho nên, bệ hạ tốt nhất là đề phòng.
Đối với Lăng Tiêu kia, bệ hạ không cần phải nghĩ đến trong tay Lăng Tiêu có bí mật gì, bởi vì bệ hạ cũng không có khả năng biết. Tốt lắm, lời nói của ta cũng đã hết...Bệ hạ xin bảo trọng.
Vinh lão nói xong, thân mình chợt bay lên không trung, gió đêm lay động trường bào Vinh lão bay phất phới. Vinh lão nhìn thật sâu lão quốc vương, sau đó bay đi.
Quốc vương ngây ngốc đứng ở nơi đó, lẩm bẩm nói:
- Đều đi rồi, đều đi rồi, đi thật là tốt quá.
- Ha ha, đi thật tốt.
Nói xong liền điên cuồng cười rộ lên:
- Lăng Tiêu, là người thắng, ngươi đã làm cho hai đại gia Sợ tới mức xa chạy cao bay, ha ha, ha ha ha ha.
Thanh âm lão quốc vương trở nên già nua. Nói đến đây, hắn rơi lệ đầy mắt đi vào tẩm cung. Sau một hồi phát tiết hết uất khí, lão quốc vương cũng đã bình tĩnh lại, ngồi buông xuống ghế tự nói:
- Biết như vậy, lúc đầu cũng không nên làm
Những biểu hiện của quốc vương bệ hạ, Thái tử rất nhanh biết được. Tuy rằng không biết Vinh lão và Nam Cung lão nói những gì với quốc vương, nhưng hai người này từ trước đến nay chưa từng rời khỏi hoàng cung, không ngờ đã đi rồi. Tin tức này, quả thực suýt làm hắn hôn mê, Thái tử điện ha cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hắn một chút nữa thì không kiềm chế nổi kích động trong lòng, lập tức gọi ngay những thành viên trong tổ chức tiến hành thương nghị, muốn thừa cơ hội này, đứng lên tranh đoat quyền lực.
Tuy nhiên mọi người và Ô Lan Nhã đều phản đối, bởi vì lý do chỉ có một, Nam Cung lão và Vinh lão tuy rằng đã đi rồi, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.
Bọn họ ở trong hoàng cung nhiều năm như vậy, sao lại không có tình cảm với quốc vương bệ hạ. Nếu lúc này Thái tử phát động chính biến, cho dù là có thành công, nhưng cũng không có ai có thể đảm bảo chống lại được lửa giận của hai cao thủ Kiếm Tôn.
Thái tử vốn không phải là người lỗ mãng, vừa nghe xong lập tức nhiệt huyết trong lòng bi dập tắt, cảm thấy chính bản thân mình suy nghĩ quá đơn giản.
Tuy nhiên, hai cao thủ Kiếm Tôn kia rời khỏi hoàng cung cũng là một chuyện tốt, hơn nữa Ô Lan Hùng làm cho quốc vương bệ hạ tức giận thiếu chút nữa thì hộc máu, khiến cho Thái tử cảm thấy vui mừng. Vì thế, Thái tử mở tiệc, chiễu đãi tâm phúc.
***
Tại phương nam,Hầu tước phủ, Lăng Tiêu với mọi người ngồi vây quanh cùng một chỗ, rất vui vẻ dùng cơm.
Trong phủ lúc này gió êm sông lặng, không có không khí khẩn trương, Tống Minh Nguyệt có khi chất cao quý, tao nhã làm cho mọi người đều có ấn tượng tốt với hắn.
Nhưng thật ra Diệp tử, cũng có chút hồ nghi nhìn Tống Minh Nguyệt. Nàng sống ở dưới đáy xã hội trong nhiều năm quá, Diệp tử cảm giác trên người Tống Minh Nguyệt có điểm gì đó không thích hợp, nhưng nói không nên lời, hơn nữa người ta lại là khách nhân, còn mang đến đây hai Kiếm Hoàng cao thủ hỗ trợ. Diệp tử gặp người ta hỏi một chút là:
- Người có phải có vấn đề hay không?
Nếu như vậy, chính Diệp Tử mới là người có vấn đề.
Giai đoạn trước, thành Penzias rất cần tài chính, Lăng Tiệu cũng không có cung cấp đủ. Tuy rằng bán Dưỡng Nhan Đan và bán đấu giá tinh hạch má thú thu vào, cũng không đủ cho Lăng Tiêu kiến thiết thành Penzias.
Việc này có quan hệ không thể tách rời với sự giúp đỡ của Hoàng Phủ Nguyệt. Với mối quán hệ rộng lớn, hùng mạnh của gia tộc Hoàng Phủ, cùng với sự chi điểm không ngừng về mặt thương nghiệp của Hoàng Phủ Nguyệt, lại thêm nguồn cung cấp hùng mạnh của Lăng gia, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, phòng đấu giá họ Lăng không ngờ có thể gần như so sánh được với phòng đấu giá của gia tộc Hoàng Phủ!
Cho nên, Lăng Tiêu mời Hoàng Phủ Nguyệt dùng bữa cơm thân mật để biểu đạt cảm kích, Hoàng Phủ Nguyệt cười dài, nói:
- Nếu nói đến cảm kích, thật ra Hoàng Phủ Nguyệt phải cảm kích Hầu tước mới đúng. Hiện giờ gia tộc Hoàng Phủ đã ổn định trong ngành sản xuất vũ khí. Trong đó, Hầu tước giúp đỡ nhiều nhất.Còn nữa, Dưỡng Nhan Đan là một bảo vât sang quý như vậy, lại cớ thể tùy ý dùng. Cho nên, như thế xem ra, Hoàng Phủ Nguyệt chiếm tiện nghi của Hầu tước đại nhân rồi.
Bắt đầu khởi công kiến thiết thành Penzias, Lăng Tiêu tưởng rằng sẽ xảy ra mâu thuẫn đối với bình dân nhưng không nghĩ tới, gần như tất cả bình dân đều nhất trí ủng hộ chính lệnh của Lăng Tiêu. Vì thế phó thánh chủ thành Penzias, quý tộc Lý Phát, cảm thấy không hề có cảm giác thành tựu
- Xem ra, cả đời này ta đều phải sống ở dưới ánh hào quang của hầu tước đại nhân.
Lý Phát nhìn thấy khí thế ngất trời ở trong thành mới, nói với người đứng bên cạnh là Mặc Thanh.
- Chẳng lẽ ngươi không muốn?
Mặc Thanh hỏi đầy vẻ ngạc nhiên
- Ngươi cho ta là hạ bộ
Lý Phát tao nhã phủi bụi trên người, nhìn Mặc Thanh:
- Làm một quý tộc, ngươi nghĩ rằng ta thích sao?
Lý Phát còn chưa nói xong, Mặc Thanh quay đầu bước đi,hình như sợ vị quý tộc đại nhân này sẽ tranh luận không dứt. Gần như không ai không sợ vị phó thành chủ đại nhân này, đặc biệt là thành
Penzias này, các quý tộc không có quyền lực gì.
Hiện giờ Nam Phương Vương cũng không có động tĩnh gì. Đế đô thì cũng thành thật hơn. Diệp tử đi bên cạnh Lăng Tiêu nói:
- Nghe nói, lần này huynh lại muốn đi ra ngoài? Có mang theo ta được không?
Diệp tử cùng Lăng Tiệu bước chậm rãi trên cánh rừng thành Penzias. Trên bầu trời bao la. Tiểu Sửu đang bay lượn cảnh giới, không có phát hiện ra nguy hiểm gì. Tiểu Sửu có đôi khi thường xuyên vài ngày không thấy bóng dáng đâu. Nó cần thông qua chiến đấu mới phát triển được thực lực, trói buộc nó chẳng khác gì là hại nó. Cho nên, Lăng Tiêu chưa bao giờ để ý Tiểu Sửu bay đi đâu.
- Ra ngoài mạo hiểm, quả thật là làm tăng lên thực lực cũng có nhiều chỗ tốt, nhưng đáng tiếc thực lực của muội còn chưa đủ.Lần này ta đi đến một địa phương, thật sự rất nguy hiểm. Lăng Tiêu lấy tay vỗ vào phiến lá cây, nhìn chằm chằm vào hoa văn của nó, nhẹ giọng nói.
- Đợi cho đến khi thực lực của muội mạnh hơn, có lẽ muội đã già rồi.
Diệp tử trợn hai mắt xinh đęp lên nhìn Lăng Tiêu, tức giận nói.
- Có ta ở đây, sao có thể bỏ mặc muội già được chứ.
Lăng Tiêu cầm lấy bàn tay nhỏ bé đầy ấm áp của Diệp Vi Ny lên, cảm nhận sự nhẵn nhụi và trơn mềm:
- Muội hãy chờ, lần này trở về, ta sẽ dạy cho muội, à, một môn công pháp luyện vào sẽ tăng lện thực lực rất nhanh, được không?
- Vì cái gì phải đợi huynh trở về? Hiện tại huynh dạy ta không được à?
Diệp Vi Ny hai gò má ửng đỏ, bị người trong mộng nắm tay, chậm rãi đảo bước trên con đường nhỏ. Cảm giác hạnh phúc này làm cho người ta mê Say.
- Thời điểm này ta không thể dạy được, ta chuẩn bị phải bế quan tu luyện.
Lăng Tiêu giống như có chút xấu hổ, trong lòng Suy nghĩ một vấn đề:
"Nếu đến lúc này Đại Tế Ti biết ta cùng với nữ nhi của nàng, có thể rất tức giận hay không? Bản thân Đại Tế Ti cũng không có làm tốt nghĩa vụ của một người mẹ, tuy rằng sự việc xảy ra là có nguyên nhân. Cho nên, Diệp tử phải được ta bảo vệ thật tốt."
Diệp Vi Ny có chút kỳ quái nhìn thoáng quá Lăng Tiêu. Nàng thật ra không muốn nghĩ tới điều gì khác, bởi vì thời gian qua Lăng Tiêu luôn thận trọng, không có biểu hiện gì vượt quá, ngược lại Diệp tử, trong rất nhiều thời điểm luôn nóng lòng thử trêu chọc Lăng Tiêu.
Nếu so về gan lớn, gan nàng còn lớn hơn so với Lăng Tiêu. Lăng Tiêu có cảm giác được cảnh giới Dung Hợp trung kỳ của mình bắt đầu có điểm di động, dường như có dấu hiệu sắp đột phá, trong lòng hắn mừng rỡ. Hắn vẫn dùng đan dược làm tăng lên thực lực, nhưng thấy không có công hiệu nhiều, đang muốn luyện chế kim đan mới thì cảm thấy điều này. Hấp thụ quá nhiều thiên điạ linh khí, thực lực tăng lên quả nhiên là rất nhanh.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
478 chương
54 chương
17 chương
53 chương
17 chương