Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 178
Ma thú trăn nước điên cuồng lắc lư đầu của mình, muốn ném đi đau đớn từ đầu truyền đến cổ. Nó đã có thể cảm giác rõ ràng sinh mệnh của mình đang không ngừng trôi đi, điều này làm cho nó hoảng sợ!
Là con ma thú hùng bá một phương bên trong đầm lầy Penzias, con trăn nước này đã sống hơn một trăm năm dài đằng đẵng. Trong hơn một trăm năm này, nó đã nuốt lấy không biết bao nhiêu nhân loại, giờ đã còn không nhớ rõ nữa rồi. Nói chung, nó không có cảm giác đặt biệt nào đối với đám thú nhân nhỏ bé yếu ớt kia, đó chỉ chẳng qua là một bữa điểm tâm mà thôi.
Nó vẫn thích nhất, là những tiểu ác ma (ma thú cá sấu) ở thời kỳ còn nhỏ trong đầm lầy, cắn nuốt chúng mới có thể khiến nó cảm giác thực sự thoải mái. Cho nên đối với ma thú trăn nước mà nói, bất kể là thú nhân hay là nhân loại đều chỉ có thể là món khai vị trong bữa ăn sáng của nó mà thôi.
.
Không ngờ hôm nay mình chết lại ở trong tay một món khai vị!
Thân thể Lăng Tiêu vững như núi cao, một tay cầm chặt thanh Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đâm sâu vào trong thân thể ma thú trăn nước, con ma thú trăn nước to lớn này điên cuồng giãy dụa, quay cuồng, nhưng vẫn không thể lay động được hắn!
Trong thân thể khổng lồ của ma thú trăn nước, hàng ngàn hàng vạn tơ máu trong mạch máu, toàn bộ dũng mãnh tiến về phía Yêu Huyết Hồng Liên kiếm một cách điên cuồng. Mà ngay cả chính Lăng Tiêu cũng kinh hãi, hắn cũng không thể tưởng được thanh kiếm trong tay này lại khát máu thành tính. Bởi vì trước kia Yêu Huyết Hồng Liên kiếm cũng thấy qua máu, thậm chí nó cũng chém chết qua cường giả như Ma Kiếm Sư! Mà lúc đó Lăng Tiêu cũng chưa phát hiện ra Yêu Huyết Hồng Liên kiếm có dấu hiệu hút máu gì.
Không ngờ khi gặp con ma thú này, nó lại có khuynh hướng muốn hút hết máu!
Ma thú trăn nước nguyên bản là trúng kịch độc, nếu không nó cũng sẽ không bị Lăng Tiêu dễ dàng xuyên phá xương đầu cứng rắn nhất của nó. Sau khi máu của nó bị hấp thu điên cuồng hơn phân nửa thì con thú lớn này cũng đã tuyệt khí, nhưng thân thể to lớn này đôi khi còn xảy ra co giật, khiến đám thú nhân cách đó không xa căn bản là không dám tiến tới.
Thật là đáng sợ, gã nhân loại này lại có thể một mình chém chết con ma thú mạnh mẽ như vậy!
Cho dù ở bên trong thú tộc, chỉ sợ cũng chỉ có tộc trưởng và Đại Tế Ti mới có được thực lực như vậy!
Mà bọn chúng cũng chỉ nghe nói, nhưng chưa bao giờ thấy qua tộc trưởng và Đại Tế Ti ra tay. Hôm nay chúng vừa nhìn thấy có người lại có thể dũng mãnh như thế, tất cả đều kinh sợ bởi thực lực Lăng Tiêu triển hiện ra, thậm chí ngay cả chạy cũng không dám!
Quy luật của nhân loại tuy rằng là kẻ mạnh được tôn trọng, nhưng nhân loại quá mức âm hiểm giảo hoạt, các loại âm mưu quỷ kế sẽ kèm theo thực lực cùng phát triển. Cho nên, ở trong thế giới nhân loại, cũng không có loại người có thực lực hùng mạnh nhất là đơn giản có thể đứng ở chỗ cao nhất.
Nhưng thú tộc thì không giống vậy, thú tộc càng thờ phụng lực lượng hơn, chỉ cần ngươi có được thực lực, vậy ngươi có thể có được sự tôn kính của thú tộc!
Cho dù thú tộc vẫn khinh thường nhân loại, nhưng vẫn tuân thủ quy luật đó!
Qua một lúc thật lâu, Lăng Tiêu cảm giác lực hút của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay giảm xuống. Hắn liền rút thanh kiếm ra khỏi đầu ma thú trăn nước hết sức ung dung, lại nhìn trên mặt Yêu Huyết Hồng Liên kiếm.
Dường như nó càng đỏ tươi chói mắt hơn, toàn bộ trên thân kiếm giống như có linh khí lưu chuyển, khí thế mù mịt màu đỏ tươi bao phủ trên thân kiếm, thoạt nhìn càng giống như một vật còn sống!
Lăng Tiêu chỉ kiếm hướng lên bầu trời, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng! Âm thanh truyền ra thật xa!
Trên bầu trời xanh thẳm, từ nơi rất xa, một điểm trắng bay tới. Điểm trắng càng lúc càng lớn, thẳng bay đến trên vùng trời chỗ Lăng Tiêu, Tiểu Sửu vỗ cánh rơi xuống dưới. Ma thú phi hành uy mãnh như thế càng khiến cho tâm của đám thú nhân này kinh sợ!
Đầu tiên Tiểu Sửu nhìn thoáng qua con ma thú trăn nước to lớn, hưng phấn kêu lên vài tiếng, tiếp đó nghi hoặc nhìn thoáng qua, bất mãn kêu to hai tiếng, thầm kỳ quái, con thú lớn này rõ ràng vừa mới chết, như thế nào mà ngay cả máu cũng chảy hết rồi sao?
Thú nhân đầu báo có cái nhìn sâu sắc đánh bạo từ chỗ ẩn núp đi ra, đi về phía Lăng Tiêu một cách thật cẩn thận, đi đến chỗ cách ba muơi mấy thước, quay về phía Lăng Tiêu nhe răng cười. Bộ lông màu trắng quanh cổ của tiểu Sửu chợt giương lên, đôi mắt tản mát ra tia sáng hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm vào thú nhân đầu báo kia.
Thú nhân đầu báo sợ tới mức không dám cử động, hai tay vỗ lên một mảnh da thú quấn quanh hông, còn vỗ lên xuống trên bộ da thú đơn giản được mặc trên người, tỏ vẻ mình cũng không có mang bất cứ vũ khí gì.
Lăng Tiêu sờ sờ vào đầu tiểu Sửu, ý bảo nó đừng lo lắng. Tiểu Sửu nghiêng đầu nhìn thoáng qua thú nhân đầu báo kia, sau đó hai cánh rung lên, lại bay lên cao, bay về phía sâu bên trong đầm lầy, Vừa rồi nó đang theo dõi một con ma thú cổ quái trong đầm lầy thì nghe thấy âm thanh của Lăng Tiêu nên lập tức đuổi tới, tiểu Sửu cảm thấy thực lực ma thú kia không tính là hùng mạnh, chuẩn bị dùng nó cho bữa tối.
- Nhân loại? Ta, Báo nhân Cuồng Báo!
Cuồng là họ của hắn. Trong thú tộc cũng không nhiều kẻ có thể có tên. Cho nên, lúc nói hai chữ Cuồng Báo, hắn lộ ra vẻ rất kiêu ngạo!
Sau đó, gã thú nhân đầu báo lông dựng đứng dùng bàn tay to vỗ vào ngực của mình, gây ra tiếng bịch bịch, tiếp đó đầu khẽ cúi thấp xuống. Đây là một loại cách thức bày tỏ của thú tộc: lấy tay vỗ trong ngực, tỏ vẻ có lực lượng, khẽ cúi đầu, là chứng minh chấp nhận mình không bằng đối phương! Đối với thú tộc hiếu chiến mà nói, điều này là một chuyện rất khó. Cho dù bọn chúng không đối địch nhưng cũng sẽ không dễ dàng hạ thấp cái đầu cao ngạo của mình!
Lăng Tiêu cũng không hiểu lễ tiết của thú nhân, nhưng cảm nhận tinh thần lực phát ra từ người này, không phát hiện thấy một chút ác ý nào từ trên người đối phương.
Cho nên, Lăng Tiêu quay về phía người này cười, sau đó chỉ về hướng rơi xuống của hai gã thú nhân vừa mới bị con trăn nước ném bay ra, nói :
- Đồng bạn của ngươi!
Gã báo nhân này rất thông minh, nghe liền hiểu ý tứ của Lăng Tiêu, lay động lông thẳng trên đầu của nó, tức giận nói:
- Chúng nó, không còn sống! Không còn sống!
Lăng Tiêu cười lắc đầu, sau đó đi về phía hai gã thú nhân. Những gã thú nhân còn lại cũng cảm giác gã cường giả nhân loại này không cần ra tay đối với đám nhỏ yếu như mình nên cũng đánh bạo từ chỗ ẩn thân chạy đến, theo phía sau Lăng Tiêu, để xem cường giả nhân loại này rốt cuộc muốn làm gì. Có mấy người đã trải qua chiến đấu cùng ma thú trăn nước, vẫn còn phẫn nộ đi tới chỗ ma thú trăn nước đá vài cái, có thú nhân nghịch ngợm thì đi lên mạnh mẽ kéo xuống một mảnh vẩy thật lớn, cầm ở trong tay che bộ ngực đầy lông dài rồi khoa tay múa chân, đại khái là muốn dùng thứ này làm một tấm áo giáp, hẳn là rất tốt!
Lăng Tiêu đi đến trước mặt hai gã thú nhân đó, giờ phút này gã thú nhân đó còn chưa có hoàn toàn tắt thở, ngực phập phồng mỏng manh, ở trong yết hầu truyền đến tiếng khàn khàn đứt quãng, đôi mắt cũng đờ đẫn vô thần. Khi thấy Cuồng Báo, hai gã thú nhân này dường như có chút kích động, khóe mắt chảy xuống giọt nước đục ngầu.
- Cô lỗ cô lỗ cô lỗ…
Cuồng Báo nói bằng thú ngữ rất nhanh, khuôn mặt đầy lông của hai gã thú nhân kia co giật kịch liệt , nước mặt trên khóe mắt càng chảy nhiều hơn, trong đôi mắt tràn ngập vẻ đau thương. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://
Cuồng Báo quay cái đầu to đầy lông đi, trong đôi mắt cũng tràn đầy nước mắt, vô cùng bi thương, nói với Lăng Tiêu :
- Con của họ còn nhỏ!
Lăng Tiêu gật đầu tỏ vẻ hiểu được, Cuồng Báo vừa rồi đảm bảo với hai gã báo nhân sẽ chiếu cố con của chúng. Hai gã báo nhân này đại khái bởi vì sẽ không còn gặp lại gia đình của mình mà có cảm giác bi thương.
Từ trên biểu hiện của thú nhân này, Lăng Tiêu lại hiểu biết càng sâu sắc hơn về thú nhân . Chúng nó cũng có tình cảm tha thiết chân thành, hơn nữa, thoạt nhìn thì còn thuần khiết hơn cả nhân loại!
Trong lòng vừa nghĩ, Lăng Tiêu mỉm cười, dừng lại trước sự nghi hoặc của báo nhân, từ trên người lấy ra hai viên thuốc, ngồi xuống, ý bảo một trong hai gã thú nhân há miệng. Báo nhân kia nhìn thấy gã nhân loại, trong lòng hết sức nghi hoặc, nhưng đã thấy thủ lĩnh Cuồng Báo cũng không có phản ứng nào, ngược lại còn cổ vũ nó ăn viên đan dược này, báo nhân kia nghe lời hơi hơi hé miệng ra. Sự thật nó ngay cả mở miệng cũng cảm thấy rất vất vả. Dù sao thú nhân vẫn có sinh mệnh lực hùng mạnh, nếu như là nhân loại, bị ném lên cao một trăm mét rồi ngã xuống thật mạnh, sợ rằng sớm đã rơi thành tan xương nát thịt.
Viên đan dược kia đã tiến vào trong miệng báo nhân, ánh mắt của nó lập tức sáng ngời lên, sau đó hơi thở đều đều vô cùng thần kỳ!
Lăng Tiêu lại lấy một viên đan dược khác bỏ vào trong miệng báo nhân còn lại, hắn vội vã nuốt xuống, nhìn vào mắt Lăng Tiêu, sự cảnh giác tràn ngập vừa rồi đã tan biến, mà biến thành một loại cảm kích!
Gã thú nhân vừa mới ăn đan dược trước, cảm giác toàn thân mình tốt như bình thường, thân thể chợt động, định ngồi dậy nhưng lại bị Lăng Tiêu ấn xuống, trên khuôn mặt đầy lông của gã báo nhân lộ ra vẻ khiếp sợ. Trước mắt là một gã nhân loại mà không phải thú nhân biến dị chứ? Không ngờ chỉ dùng một bàn tay,có thể nhẹ nhàng đè ép nó xuống!
Sức mạnh của thú nhân lớn tới mức nào, trong lòng của chúng rõ ràng nhất. Tuy rằng bản thân bị trọng thương nhưng nó cũng không cho rằng gã nhân loại này có thể ấn giữ nổi mình!
Nhưng gã nhân loại đó đã đè nó xuống một cách đơn giản.
- Chúng không thể động, ngươi hiểu được không?
Lăng Tiêu nhìn Cuồng Báo nói, hắn cảm giác gã thú nhân này có chút không giống những thú nhân khác, ngay khi nghe thấy nó nói ngôn ngữ loài người mà những gã khác lại không là có thể nhìn ra được.
- Ta hiểu, chúng nó bị gẫy xương !
Báo nhân Cuồng Báo quả nhiên có thể nghe hiểu lời nói của Lăng Tiêu. Hơn nữa, hắn rất rõ thương thế hai gã đồng bạn đang nằm trên mặt đất, liền gật đầu không ngừng, lại nhanh chóng đi tới chỗ hai gã báo nhân nói một đoạn thú ngữ. Hai gã báo nhân kia đều im lặng xuống, nằm đó rất thành thật.
Tuy nhiên đôi tai nhọn đầy lông thì đang không ngừng rung lên, hiển nhiên họ vô cùng không quen với loại cuộc sống thương binh thế này.
Lăng Tiêu bắt đầu nối xương cho một trong hai gã thú nhân. Sau khi kiểm tra, ngay cả Lăng Tiêu cũng phải kinh hãi, không kìm nổi khẽ gật đầu thật mạnh với gã thú nhân kia, không ngờ hắn ngã thành như vậy mà không chết, thậm chí không phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết!
Thật sự là dũng sĩ!
Về cơ bản, toàn bộ xương trên người hai gã thú nhân đều gẫy vỡ. Nếu không phải gặp được nhân loại như Lăng Tiêu có được y thuật cao siêu, chỉ sợ cho dù là Đại Tế Ti đến đây cũng chưa chắc có thể cứu sống họ!
Cho nên, những thú nhân may mắn còn sống đứng cạnh đều nhìn vào Lăng Tiêu, trong ánh mắt của họ tràn đầy ý cảm kích.
Lăng Tiêu nối tiếp xương toàn thân hai gã thú nhân xong, mặt trời đã ngả về phía tây, Báo nhân ở bên kia đang nổi lửa lên cao, sau đó cắt xuống một mảng thịt lớn từ trên người con ma thú trăn nước, xuyên qua đặt ở trên lửa để nướng.
Khi gần chín, Cuồng Báo tháo chiếc túi vải từ trên người xuống, ở bên trong lấy ra một thứ, thần tình không muốn, rồi lại kiên quyết cầm trong tay kia một thứ nhỏ trắng bóng rắc vào trên thịt trăn nước, phát ra một trận âm thanh xèo xèo. Gã báo nhân nhìn mảng thịt này, không kìm nổi cổ họng mạnh mẽ dao động lên xuống, vươn chiếc lưỡi màu đỏ tươi ra sức liếm môi.
Cuồng Báo khịt mũi, lộ ra răng nanh bén nhọn, rống lên một tiếng, những người khác cũng rống lên.
Cuồng Báo cầm mảng thịt lớn này đưa đến chỗ Lăng Tiêu, sau đó lớn tiếng nói:
- Ăn đi! Cái này không có độc!
Lăng Tiêu cười tiếp lấy, quay về phía Cuồng Báo gật gật đầu, sau đó chợt vung tay, trong tay xuất hiện một cái túi to, bên trong có chừng năm mươi cân muối trắng, đưa cho Cuồng Báo. Thân là lĩnh chủ thành thị vùng duyên hải, loại muối như thế này, có thể nói Lăng Tiêu muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Cuồng Báo đầu tiên là nhìn chằm chằm vào tay Lăng Tiêu nửa ngày, hiển nhiên hắn cảm thấy rất hứng thú đối với thứ xuất hiện trên tay gã nhân loại này, tuy nhiên lúc mở túi ra, cảm giác mừng như điên nháy mắt tràn ngập trong lòng hắn!
Lần này chúng nó đi ra ngoài săn bắn, tộc trưởng của báo nhân tộc chỉ cho chúng một ít muối, mà gã nhân loại trước mặt này không ngờ hào phóng như vậy, cho bọn hắn rất nhiều muối, phẩm chất hoàn mỹ, từ trước tới giờ, những báo nhân này cũng chưa từng thấy như vậy!
Cho nên, Báo nhân Cuồng Báo căn bản là không nỡ dùng, nắm chặt túi muối này ở trong tay, có thứ này, cho dù bọn chúng tay không trở về cũng sẽ trở thành anh hùng!
Muối vẫn luôn là vật khan hiếm ở thú tộc. Mặc dù bên trong đầm lầy Penzias cũng có hồ nước mặn, Đại Tế Ti vĩ đại cũng dạy cho bọn chúng biện pháp dùng hồ nước phơi nắng lấy muối, nhưng sản lượng cực ít, hơn nữa phẩm chất lại không tốt. Loại có phẩm chất tốt hơn một chút, đều bị chúng đưa cho thủ lĩnh bộ lạc của thú tộc và Đại Tế Ti rồi.
Đây không phải bức bách mà là bọn chúng cam tâm tình nguyện. Nếu như không có Đại Tế Ti và thủ lĩnh bộ lạc hổ tộc của thú nhân, chỉ sợ bầy đàn của chúng ở bên trong đầm lầy đã sớm bị những ma thú ngang ngược trong đầm lầy ăn sạch rồi!
Cho nên, trông thấy muối ăn tinh xảo như vậy, trong lòng Báo nhân Cuồng Báo quả thực có thể dùng từ mừng như điên để hình dung. Những thú nhân này rất thẳng thắng, không giống như nhân loại ăn nói uốn éo loanh quanh, nhưng điều này không có nghĩa là thú tộc không biết cảm kích. Cuồng Báo quay về phía Lăng Tiêu cúi người xuống đến thắt lưng, sau đó nói với vẻ vô cùng thành khẩn :
- Thú tộc hoan nghênh ngươi làm khách!
Cho dù báo nhân này không nói, Lăng Tiêu cũng muốn đi xem thú tộc thần bí kia, coi chúng nó rốt cuộc có cuộc sống như thế nào. Đương nhiên, tâm nguyện lớn nhất của Lăng Tiêu chính là nếu có thể, lừa một ít thú nhân chân chất mà lại có thực lực mạnh mẽ trở về với mình!
Tâm nguyện này cũng không thể nói ra với chúng nó được.
Hai ngày sau, ngay cả Lăng Tiêu cũng không thể không bội phục sinh mệnh lực của thú nhân, hai gã với xương toàn thân gần như bị đứt, không ngờ có thể đứng lên. Tuy rằng đi đường còn rất tốn sức, nhưng cũng đã có thể tùy ý để cho thú nhân khác dùng cáng cứu thương giản dị nâng chúng, mà sẽ không bị thương lần thứ hai nữa!
Phải biết rằng, đan dược mà Lăng Tiêu cho hai gã thú nhân ăn, gần như là dược vật giữ tính mạng chúng nó, cũng không phải là thần dược gì! Tuy rằng đã nối xong xương của chúng nó, nhưng có thể đứng lên nhanh như vậy khiến Lăng Tiêu rất ngạc nhiên thán phục, ý thích thú nhân càng thêm mãnh liệt hơn!
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
478 chương
54 chương
17 chương
53 chương
17 chương