Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 170
- Ta ủng hộ ý kiến của tộc trưởng!
Ngoài dự liệu của mọi người, đại trưởng lão Mạc Lâm không có đặt nặng tình cảm mà tiếp tục dây dưa, sau khi Mạc Tây nói xong thì lão là người đầu tiên giơ tay lên nói.
Ngay sau đó, cơ hồ tất cả những cao tầng trong gia tộc, tham gia hội nghị hôm nay, đều đưa tay ủng hộ tộc trưởng đại nhân có quyết định anh minh! Không có giơ tay lên, ngoại trừ Isa ra thì chỉ có Lôi Mông, phụ thân của Isa, trời sinh tính tình nhu nhược. Hắn làm thế là vì con gái của mình. Và cũng chỉ làm được điều này thôi.
Mạc Tây nói xong thì than nhẹ một tiếng, cho dù có yêu thương cháu gái đến mấy thì cũng không thể đặt nó cao hơn lợi ích của gia tộc được. Nếu vẫn còn tiếp tục thiên vị thì lão làm sao có thể nắm giữ chức vụ tộc trưởng này nữa.
"Con thì vô năng, cháu thì ngây thơ" Mạc Tây than thầm trong lòng, Isa, gia gia rất thương cháu, cháu có hiểu khổ tâm của gia gia, về lâu dài, cũng chỉ có cách này mới có thể làm những người này im miệng! Nếu cháu cháu có thể nói ra người cung cấp đan được là ai, hơn nữa nói rằng chỉ có cháu mới có thể có được đan dược này thì xem xem còn tên nào dám kiêu ngạo nữa? Isa, gia gia xin lỗi!
Isa có chút không tin nhìn gia gia, người thương yêu nàng nhất, hai mắt ngấn đầy lệ, bao phủ cả song nhãn, Isa cố gắng khống chế tâm tình của mình, hàm răng trắng run run đánh vào nhau.
Nàng đờ đẫn đứng dậy, số tiền này, còn đang trong tay nàng, Isa đã quyết định trong lòng, bất kể là thế nào, số tiền này nàng cũng phải giao cho Lăng Tiêu ca ca, nếu không thì sau này mình không thể nhìn mặt Lăng Tiêu ca ca nữa!
Về phần sau này, vị trí tộc trưởng này, là thứ quý giá đối với ta sao? Nếu không phải vì trách nhiệm, không phải vì có thể trợ giúp cho Lăng Tiêu ca ca thì các người nghĩ rằng ta muốn tranh giành sao?
Đối với lời nói của mọi người nàng căn bản hoàn không nghe thấy, xoay người đi ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Đại trưởng lão chợt quát lên:
- Ngăn nó lại!
Đứng thẳng lên, cả giận nói:
- Đừng để nó đi! Hừ, số tiền đó, gia tộc Hoàng Phủ đã giao cho nó rồi! Nha đầu kia lo cho ngoại nhân! Tộc trưởng chẳng lẽ để cho một người như thế làm người kế thừa sao?
Isa đã đứng lại nhưng không có quay đầu lại.
Mạc Tây nghẹn lời, trầm ngâm nói:
- Thân phận tộc trưởng kế thừa của Isa tạm thời bị hủy bỏ, Isa đã vì gia tộc mà vất vả, tạm thời lưu lại Thúy Trúc Các.
Song nhãn của Isa nhắm lại, hai dòng lệ cuối cùng cũng chảy xuống dọc theo khóe mắt.
Hai người Diệp Vi Ny và Lăng Tiêu đang trực hướng đế đô, trang phục của hai người giống như lúc trở về từ đại tuyết sơn Phạm Đế Á.
Ở phủ tử tước bên kia cũng chỉ biết là tạm thời lĩnh chủ đại nhân xuất hành rồi, còn về việc đi đâu thì đó là bí mật.
Sao trời lãng đang, hai người cưỡi khoái mã.
Bây giờ vẫn không biết là Nam Phương Vương có biết nơi ở của các hài từ do Đạo Huyền thu dưỡng chưa, chỉ đành hi vọng là có thể tiếp cận số hài tử đó trước! Diệp Vi Ny cũng đã nói qua với Lăng Tiêu, trong số hài tử này có rất nhiều đứa có tư chất không hề kém nàng.
Trong lòng Lăng Tiêu có ý định khai tông lập phái, cho nên rất để tâm đối với việc này.
Ăn gió nằm sương mấy ngày, cuối cùng, vào một buổi hoàng hôn, hai người đã đến đế đô.
Đế đô là độc nhất vô nhị từ trước đến giờ, vẫn phồn hoa và náo nhiệt, hai người đội đấu lạp trên đầu, tựa như là hai mạo hiểm giả bình thường, từ trong miệng của người qua đường, hai người nghe được một danh từ, đó là dưỡng nhan đan, cơ hồ hầu như tất cả đều đang bàn luận về nó.
Các bình dân thì lại càng tỏ vẻ hâm mộ đối với loại đan dược thần kỳ này, đối với họ mà nói, với cái giá trên trời như thế thì ngay cả cơ hội liếc mắt nhìn cũng không có, đừng nói chi là được sử dụng.
Thứ đó chỉ có quý tộc và người có tiền mới có thể hưởng thụ!
Nhưng họ cũng không phải là không thể thảo luận về nó.
Hai người tìm một khách sạn nhỏ để dừng chân, khi còn cách Học Viên đế quốc không xa, sau khi dùng cơm tối đơn giản, một mình Lăng Tiêu xuất môn, nương theo bóng đêm, lén vào đại môn của học viện đế quốc.
Thượng Quan Vũ Đồng đang ngồi trong phòng nhìn một quyển du ký, nghĩ đến tỷ muội thân thiết của mình là Lăng Tố đã đi được hơn một năm, ngoại trừ mấy tháng đầu thỉnh thoảng có tin tức truyền đến, thì đã nửa năm nay không có tin tức gì.
Thượng Quan Vũ Đồng rất lo lắng, tỷ muội tốt của mình, có lá gan rất lớn, mặc dù thực lực không tệ, nhưng chỉ thích có các cổ vật, ngoại từ khảo cổ ra thì nàng còn là một mạo hiểm giả có chút ngang tàng! Thượng Quan Vũ Đồng thở dài một tiếng, trong đầu chợt xuất hiện khuôn mặt của một thiếu niên anh tuấn, hai má của Thượng Quan Vũ Đồng ửng đỏ lên, cái tên tiểu tử vô lương tâm kia, đã lâu thế rồi mà còn không viết cho mình một phong thư, chẳng lẽ muốn sư phụ này chủ động ân cần hỏi thăm trước, đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, nhưng lọt vào tai của Thượng Quan Vũ Đồng thì khiến nàng giật mình, âm thầm tự trách mình suy nghĩ miên mang, ngay cả tính cảnh giác cũng giảm xuống đến mức này, khôi phục lại tâm tình, Thượng Quan Vũ Đồng nhẹ giọng hỏi:
- Ai đó!
- Là ta!
Thượng Quan Vũ Đồng sửng sốt, hai má chợt nổi lên một đám mây hồng, lộ ra thần sắc không tin nổi.
Thanh âm hơi run nói:
- Lăng Tiêu?
Chắc vậy, chắc chắn là hắn! Thanh âm này, trước sau vẫn quen thuộc như thế, mặc dù đã lâu rồi không được nghe. Nhưng không hề xa lạ.
Thượng Quan Vũ Đồng vội bật dậy, muốn tiến lại mở cửa.
Lập tức nhếch môi lên rồi ngồi xuống, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, nói:
- Vào đi.
Lăng Tiêu đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Thượng Quan Vũ Đồng thì cười nhẹ:
- Sư phụ, người khỏe không?
Thượng Quan Vũ Đồng mở to hai mắt nhìn, bởi vì người trước mắt có tướng mạo bình thường, da tay ngăm đen, vóc dáng thấp lùn, ngoại trừ thanh âm ra thì không hề giống Lăng Tiêu chút nào! Nhất thời nàng cảnh giác lên, một luồng lương khí từ sống lưng dâng lên, cả chợt dựng lên vô số lông tơ, bật người dậy, chỉ vào Lăng Tiêu, quát lớn:
- Ngươi là ai?
Một cổ khí thế cường đại bộc phát, đôi mày liễu của Thượng Quan Vũ Đồng dựng thẳng, tập trung quan sát Lăng Tiêu, chỉ cần hắn có một hành động khác thường thì nàng nhất định sẽ xuất kiếm trước!
Lăng Tiêu cười khổ, sau đó nói:
- Thật là đệ tử đây, sư phụ, đệ tử đang dịch dung.
Thượng Quan Vũ Đồng hơi thu liễm lại nhưng vẫn mang đầy hồ nghi hỏi:
- Sao lại có linh được dịch dung thần kỳ như thế?
Lăng Tiêu cười nói:
- Dưỡng nhan đan thần kỳ như thế mà đệ tử còn có được, loại đan dược dịch dung này sao lại không có được!
Lăng Tiêu vừa dứt lời, Thượng Quan Vũ Đồng thở dài một hơi, trừng mắt nhìn Lăng Tiêu một cái, trách:
- Ngươi đúng là dọa ta! Hơn nữa, có dịch dung thì cũng đây cần làm cho mình khó coi như thế chứ? Thật là!
Miệng thì mặc dù oán giận nhưng Thượng Quan Vũ Đồng lại không giống như một tiểu cô nương nhất mực muốn Lăng Tiêu khôi phục lại diện mạo, điều mà nàng nghĩ đến trước tiên là Lăng Tiêu đến nơi này làm gì.
Đã vài ngày rồi không có tin tức của Isa
Thượng Quan Vũ Đồng rót cho Lăng Tiêu một ly trà, sau đó trên mặt hiện lên chút ưu phiền nói:
- Vài ngày trước, nàng tham gia một hội nghị cao tầng của gia tộc, vẫn chưa có trở về, ài, Lăng Tiêu, ta cũng thật sự lo lắng! Ngươi cũng biết, dưỡng nhan đan, tổng cộng thu về được hơn một ngàn ba trăm vạn kim tệ! Đây là một số tiền khổng lồ, tương đương với toàn bộ tài sản của một gia tộc. Ta nghĩ, gia tộc của Isa, sẽ không bỏ qua số tiền khổng lồ này mà không để ý đến.
Thượng Quan Vũ Đồng suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
- Mặc kệ thế nào, chờ đến khi gặp được Isa rồi hãy nói, Tiểu Sửu có đến không? Có nó thì có thể tìm được Isa không?
Lăng Tiêu gật đầu, Tiểu Sửu rất quen thuộc với Isa, chỉ cần Isa còn ở đế đô thì việc tìm nàng hẳn là không khó.
Thượng Quan Vũ Đồng sâu kín nói:
- Lần này ngươi trở lại chính là vì số tiền này sao?
Lăng Tiêu nói:
- Đệ tử có ý định kiến thiết lại thành Penzias, cho nên muốn kiếm chút tiền, nhưng cũng có chút nhớ mọi người cho nên trở lại đây, nếu có cơ hội thì đệ tử muốn đến gặp Thu lão nguyên soái.
- Ha ha.
Thượng Quan Vũ Đồng lộ ra thần sắc vui vẻ, lòng thầm nghĩ:
- Tiểu tử, xem ra ngươi cũng có lương tâm, không phải hạng người vô tâm.
Ngoài miệng thì nói:
- Phúc bá có khỏe không? Cũng đã lâu rồi không gặp người.
Lăng Tiêu cười nói:
- Phúc bá rất tốt, xem ra cũng sắp đề thăng lên rồi?
- Thế sao, thật là tốt!
Thượng Quan Vũ Đồng than thở, rồi nhìn Lăng Tiêu:
- Không phải là nhờ vào đan dược thần kỳ của ngươi đó chứ? Cũng phải nói, Lăng Tiêu, ngươi thật là khiến cho người khác kinh ngạc! Thật thần kỳ, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để cho người khác biết được, tốt nhất là trước khi có được năng lực tự bảo vệ mình ngươi phải cẩn thận một chút.
Lăng Tiêu cười, lấy từ trong lòng ra một bình sứ tinh xảo, đặt lên bàn, sau đó nói:
- Bên trong có mười viên đan dược, mỗi tháng sư phụ sử dụng một viên, mặc dù loại đan dược này không thể giúp sư phụ gia tăng thực lực nhưng có thể giúp cho nội lực ngày càng tinh thuần! Hơn nữa còn có thể mở rộng kinh mạch, cùng là ma kiếm sĩ bậc hai, nhưng khi thi triển kiếm kỹ thì thì sẽ có uy lực mạnh hơn người khác.
- Trời, có cả loại linh dược thần kỳ này sao, Lăng Tiêu, đa tạ!
Thượng Quan Vũ Đồng cũng đã từng là một mạo hiểm giả, có kinh nghiệm nhiều năm, cho nên cũng có chút khí khái ngang tàng như Lăng Tố, tính cách cũng sảng khoái, tựa như khi nàng đưa cho Lăng Tiêu Phụ Ma Liệt bậc hai vậy, không muốn người khác do do dự dự.
Lăng Tiêu khẽ cười, Thượng Quan sư phụ trước mặt hắn vẫn chân thật như ngày nào, điều này làm cho hắn rất thoải mái, không có cảm giác như là xa cách lâu ngày không gặp.
- Lăng Tiêu, sau cuồng hoan tiết, nghe nói ngươi xảy ra chuyện, có lời đồn, ngươi một kiếm đánh lui một kiếm tông? Rất nhiều người đã xem chuyện này như là chuyện cười, nhưng ta biết đó rất có thể là sự thật, ngươi làm thế nào được?
Thần sắc của Thượng Quan Vũ Đồng nghiêm nghị lại, hỏi.
- Kiếm kỹ mà đệ tử tu luyện, có thể trong nháy mắt, tập trung nội lực toàn thân vào một điểm, bộc phát ra uy lực cực lớn, nhưng mà cũng chỉ sử dụng được một chiêu.
Lăng Tiêu nhún vai, có vẻ hơi bất đắc dĩ nói.
- Người đó, đúng là kiếm tông?
Thấy Lăng Tiêu gật đầu, Thượng Quan Vũ Đồng hưng phấn nắm chặt tay, khi các ngón tay thon thon buông ra thì trên mặt có một ít thần sắc phức tạp, nhìn Lăng Tiêu nói:
- Yên tâm đi, sư phụ vĩnh viễn không bán đứng ngươi!
Lăng Tiêu cười ôn hòa, tinh thần lực khổng lồ của Lăng Tiêu đã sớm cảm giác được Thượng Quan Vũ Đồng đối với mình có chút đặc biệt, hơn nữa một chút ác ý cũng không có, nếu không thì làm sao Lăng Tiêu có thể nói ra chuyện này được.
Thượng Quan Vũ Đồng còn nói thêm:
- Nếu là như thế, vậy ngươi cũng phải chú ý, dù sao, có rất nhiều người không nói đạo nghĩa, cho dù ngươi có thể dùng một kiếm đánh lui kiếm tông, nhưng nếu đối phương có nhiều người bao vây thì chẳng phải ngươi chỉ còn nước trơ mắt nhìn thôi sao? Còn nữa, dưỡng nhan đan có tác dụng thần kỳ như thế, người chú ý đến nó nhất định không ít, ngươi tiếp xúc với Isa phải cẩn thận. Đối phương nhất định sẽ vươn móng vuốt đến chỗ ngươi. Ài, ta đột nhiên phát hiện, chuyện gì có liên quan đến ngươi, thì khiến cho ta phải lo lắng.
Thượng Quan Vũ Đồng nhẹ giọng thở dài.
Lăng Tiêu cười nói:
- Yên tâm đi, bây giờ cho dù có đi trên đường cái thì cũng không có ai nhận ra đệ tử.
- Thế thì, thôi được rồi, nhưng mọi chuyện cần phải cẩn thận một chút, nếu muốn sư phụ hỗ trợ thì cứ việc nói!
Thượng Quan Vũ Đồng nghiêm mặt nói:
- Có lẽ ngươi vẫn còn chưa rõ thân phận của sư phụ, sư môn sau lưng sư phụ là một môn phái ẩn tàng.
- Mặc dù chỉ là một môn phái nhị lưu, nhưng cũng không phải là dễ bị khi dễ! Vì thế, Lăng Tiêu, nếu có thời điểm thích hợp thì ngươi cứ việc xuất ra dưỡng nhan đan, đưa cho các nữ nhân trong sư môn ta, ha ha, Lãng Ngưng Cung, đều là mỹ nữ, ngươi lại ưu tú như thế, biết đâu có đệ tử coi trọng ngươi. Đến lúc đó có được lãnh ngưng cung hỗ trợ phía sau, thì coi như có chỗ dựa lớn!
Lăng Tiêu giật mình, bây giờ hắn đối với các thế lực ẩn tàng cũng có chút hiểu biết, so với nửa năm trước thì hiểu rõ hơn rất nhiều. Một môn phái nhị lưu, Thượng Quan Vũ Đồng nói ra thì dễ dàng, nhưng từ sự liều mạng của gia tộc của Phong Linh, một môn phái tam lưu là có thể tưởng tượng được, môn phái nhị lưu cường đại thế nào! Đối với việc trêu chọc của Thượng Quan Vũ Đồng, Lăng Tiêu hơi đỏ mặt, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.
Nam nhân, phải dựa vào chính mình! Tìm một nữ nhân làm chỗ dựa, thì thà dứt khoát không tu tiên, nếu không thì tương lai có phi thăng cũng chỉ là một uất ức tiên nhân!
Sau khi cáo từ Thượng Quan Vũ Đồng, Lăng Tiêu đến chỗ của Thu Thần hàn huyên một lúc, lão nguyên soái cũng có tầm nhìn sâu rộng, nhắc nhở Lăng Tiêu phải cận thận với người trong gia tộc của Isa.
Trước danh lợi, người có thể bảo trì lý trí không nhiều. Hơn nữa họ lại là thương nhân.
Sau đó là nói chuyện về Nam Phương Vương, lão nguyên soái rất tán đồng với cách làm của hắn, lão nhân gia tuy cả đời sống trong quân đội, kỳ thật cũng có chút khí chất của thổ phỉ, cho rằng loại tiện nghi này không thể không chiếm được! Sau đó nói cho Lăng Tiêu biết, lão quốc vương đang âm thầm bố trí, vị trí của thái tử điện hạ có lẽ khó bảo trì được, hắn có thể cho phép con của mình tranh đấu đoạt quyền. Thì cũng không dễ dàng tha thứ cho việc con mình độc hại chính mình! Về phần Nam Phương Vương, khả năng kế thừa vương vị cũng nhỏ nhất, bởi vì từ sau khi vương hậu khôi phục dung nhan thanh xuân lão quốc vương lại có hăng hái, hai người cùng phòng nhiều hơn, vương hậu lại mang thai lần nữa! Hơn nữa, ngự y đã kết luận, là một nam anh!
Lăng Tiêu nghe xong thì trên mặt lộ vẻ tươi cười, loại náo nhiệt này, sợ rằng thái tử và nam phương vương cũng đã dựng đứng lông mao lên hết rồi, xem ra tạm thời sẽ không chú ý đến mình. Đúng là một tin tức tốt!
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
478 chương
54 chương
17 chương
53 chương
17 chương