Phúc bá thân thể nhăn nheo gầy còm, cử thanh trọng kiếm màu đen này lên không tốn mảy may chút sức nào, tiếng rít xé không gian không ngừng vang lên, chiêu kiếm với khí thế nặng nề mạnh mẽ không ngừng chém về phía đối phương. Người này phẫn nộ gào lên một tiếng cầm trong tay bảo kiếm màu đỏ tươi, xoay người, lóe lên màn hào quang màu hồng, tiếp tục so chiêu với Phúc bá lần nữa. Hai Cuồng Kiếm Sư còn lại kia một người bậc năm, một người bậc sáu, giờ phút này trong lòng lại có loại cảm giác phát lạnh, trong con ngươi nữ Cuồng Kiếm Sư bậc sáu lóe sáng như ánh lửa, căm tức nhìn Lăng Tiêu, giọng nói lạnh lẽo: - Là tự ngươi muốn chết! Vừa rồi chúng ta vốn không định giết ngươi, ngươi lại giết hai đồng bạn của chúng ta. Lăng Tiêu, ngươi chịu chết đi! Nói xong chỉ mũi kiếm về phía Lăng Tiêu, kiếm khí bắn ra, hai chân điểm nhẹ xuống đất, thân mình nhảy vọt lên cao cực kỳ linh hoạt. Từ trên cao thanh kiếm trong tay đâm xuống Lăng Tiêu, kiếm chiêu biến đổi linh hoạt bao phủ toàn bộ các điểm yếu hại trên người Lăng Tiêu! Cuồng kiếm sư bậc năm ở phía sau kêu lên một tiếng: - Sư muội không được! Trong mắt Lăng Tiêu chợt lóe hàn quang, dường như đã biết ý đồ của nhóm người này: kiếm kỹ! Nguyên vốn hơi nghi ngờ, đến khi gã Cuồng Kiếm Sư kia kêu lên, trong lòng Lăng Tiêu càng xác định rõ. Nhưng hắn vẫn còn cảm thấy kỳ lạ: vì sao những người đó ra tay chậm như vậy. Hay là muốn chờ hắn rời khỏi đế đô mới động thủ, phỏng chừng là kiêng kị hai tay cao thủ Kiếm Tông ở đế đô! "Tuy nhiên, không quản ngươi là ai, nếu muốn gây bất lợi cho ta, ta cũng không tha cho ngươi!" Lăng Tiêu vung Tinh cương kiếm trong tay ngăn lại, sử ra chiêu Phá Kiếm Thức của Độc Cô Kiếm, tất cả kiếm chiêu trong thiên hạ, toàn bộ đều bị chiêu này phá giải! Chợt lóe lên màn hào quang màu trắng, một luồng khí cực kỳ linh hoạt đâm tới trên cổ tay mặt của nữ Cuồng Kiếm Sư. Nữ nhân này thét lên một tiếng kinh hãi, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất. Lăng Tiêu sắc mặt lạnh lùng, thanh trường kiếm Tinh cương đâm thẳng vào tim đối phương! - Không được! Kiếm khí từ gã Cuồng Kiếm Sư bậc năm mãnh liệt thổi quét tới. Nếu như Lăng Tiêu kiên trì giết chết nữ Cuồng Kiếm Sư trước mắt này thì bản thân mình cũng không tránh khỏi bị trọng thương. Nếu không thể giết, dĩ nhiên hắn không làm chuyện vô ích như vậy, thân hình chợt lóe thối lui ra sau. Đạo kiếm khí kia ầm ầm chém lên mặt đất nơi Lăng Tiêu vừa đứng. Vết chém sâu trên mặt đất vừa rộng vừa dài! Tro bụi đá vụn tung bay đầy trời! Khí thế của Cuồng Kiếm Sư bậc năm này nhất thời bốc lên tới đỉnh điểm, phẫn nộ bởi tên thiếu niên trước mặt lòng dạ độc ác. Vừa ra tay liền xuất kỳ bất ý giết hai gã sư đệ của mình không nói. Không ngờ ngay cả sư muội của mình, một nữ nhân như vậy cũng không buông tha! "Kiếm khí thật hùng mạnh!" Lăng Tiêu thầm tán thưởng một câu. Gã Cuồng Kiếm Sư bậc năm kia ánh mắt lấp lánh: - Tiểu tử, ngươi đừng tự tìm cái chết! Chúng ta giết chết ngươi chẳng qua là nhích động một ngón tay! - Phong Linh Kiếm Khí, Tịch Quyển Cuồng Sát! Không biết từ lúc nào, trong tay nữ nhân Cuồng Kiếm Sư cổ tay bị thương kia lại hiện ra một thanh trường kiếm. Trong không khí bỗng nhiên vang lên một hồi chuông kỳ lạ, như là mấy trăm cái chuông gió, đồng thời bị gió thổi động phát ra thanh âm trong trẻo rất êm tai. Nhưng ở giữa vùng kiếm khí Lăng Tiêu lại cảm nhận được một luồng sát ý nồng đậm. Lá cây trên cây cối gần quanh đó lập tức giống như bị dao nhỏ cắt qua, lá cây đều là đà rơi xuống. Thanh kiếm trong tay nữ Cuồng Kiếm Sư cứ như vậy đánh tới trước mặt Lăng Tiêu! Gã Cuồng Kiếm Sư bậc năm dậm chân, thở dài một tiếng trong lòng tự oán trách: "Lần này trở về sư môn nhất định phải bị quở mắng, nói không chừng còn phải bị bắt nhốt bế quan. Sao bỗng dưng lại hiện ra tên tiểu tổ tông này chứ?" Nếu không phải nàng đề nghị trước chấn nhiếp Lăng Tiêu, với tính cách lão luyện của hắn, như thế nào lại làm ra loại chuyện trước hủy người dưới ngựa này? Tuy nhiên lúc này muốn ngăn cản nữ nhân đang trong cơn phẫn nộ, rõ ràng là không kịp rồi! Xa xa người cầm trong tay bảo kiếm màu đỏ tươi chợt nhìn thấy, đột nhiên quát lên một tiếng: - Linh nhi, không được! Phúc Bá thừa dịp này trong nháy mắt từ trong lòng lấy ra một quả thiết đảm thường ngày hay ngắm nghía, vận toàn lực ném vào đầu nữ nhân! Lăng Tiêu trong lòng cũng nổi giận xung thiên, nữ nhân này hết lần này tới lần khác muốn giết chính mình, không phải chỉ là đến cướp đoạt kiếm kỹ của mình thôi sao? Ta với ngươi có thâm cừu đại hận gì đâu! Trong mắt chợt lóe hàn quang, trường kiếm Tinh cương trong tay Lăng Tiêu toát ra kiếm khí trắng như tuyết, trong nháy mắt tăng vọt lên gấp đôi, đồng thời phát ra hào quang chói mắt như ánh mặt trời, lập tức chiếu sáng choang cả vùng tuyết trắng chung quanh! Thậm chí ngay cả đám xa phu trốn ở một bên xem náo nhiệt, thần sắc hoảng sợ trên mặt chúng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng! - Kiếm kỹ Liệt Dương! Lăng Tiêu trên mặt mang theo một tia ngưng trọng, đây là lần đầu tiên từ ngày hắn tới thế giới này, gặp được kiếm kỹ hùng mạnh như thế, không ngờ lại mang theo tác dụng phụ. Trong khoảnh khắc tiếng chuông gió kia vang lên, khiến Lăng Tiêu thất thần trong chốc lát một cách kỳ diệu như vậy! Nhưng phàm là một kiếm tu, Lăng Tiêu đối với loại kiếm kỹ mới lạ nào cũng rất có hứng thú. Đặc biệt với loại kiếm kỹ khiến tinh thần của hắn cũng phải thất thần trong chốc lát này! Vì thế, hắn không muốn giết nàng! Điều này hoàn toàn không quan hệ với chuyện nàng là nữ nhân. Lăng Tiêu khẽ nhếch khóe miệng. Tại trong khoảnh khắc nữ nhân hắc y Cuồng Kiếm Sư sợ hãi kêu lên, kiếm khí lạnh lẽo kia ngưng lại ngay tại yết hầu của nàng. Chỉ cần Lăng Tiêu thúc động linh lực trong cơ thể, nữ nhân này lập tức sẽ biến thành một thi thể: ngọc nát hương tan! - Đừng giết nàng! Gã Cuồng Kiếm Sư bậc năm cuống quýt kêu lên, Trông thấy trên mặt Lăng Tiêu hiện nét cười mỉa mai đang nhìn mình, mặt lão Cuồng Kiếm Sư bậc năm đỏ lên. Nỗi ấm ức trong lòng hắn đúng không cần phải nói cũng biết: "Chính mình có bốn Cuồng Kiếm Sư, không ngờ không thể bắt giữ được đối phương chỉ là một Đại Kiếm Sư, còn bị người ta nhanh chóng giết mất hai người bắt giữ một người., Chậc chậc! Con bà nó! Mặt mũi đều vứt hết ở đại lục phương Tây này rồi." Hắn trầm giọng nói: - Tiểu tử, giết nàng, đối với ngươi không có chút lợi lộc gì. Ngươi hoàn toàn không nghĩ tới thân nhân của mình sao! Ở trong mắt rất nhiều người, gia đình của ngươi, thậm chí... là quốc gia của ngươi thật yếu kém không đáng nhắc tới! Trên đời này, còn có rất nhiều người ngươi không thể trêu vào. Tiểu tử, thả nàng ra, ta có thể xem như chuyện hôm nay chưa từng phát sinh! Lăng Tiêu nhếch mép, cười lạnh nói: - Môn phái thế gia ẩn thế sao? Nghe vậy đồng tử gã Cuồng Kiếm Sư bậc năm đột nhiên co rút lại. Theo lời đồn đãi tiểu tử này chính là được môn phái ẩn thế chống lưng, mới có thể đột phá được Thiên mạch, mới có được thực lực đến mức này. Vốn khi nghe lời đồn đãi này bọn họ dè bỉu coi thường. Thực lực của các môn phái thế gia ẩn thế tuy rằng hùng mạnh đến mức khiến người ta run sợ, nhưng cũng không phải là Thần vạn năng! Ít nhất... sư môn của hắn, bao gồm cả thực lực khủng khiếp của sư tổ, cũng chưa hề nghe nói qua môn phái siêu cấp nào có thực lực có thể giải bỏ được Thiên mạch, có lẽ tiểu tử này rất dũng cảm, vô cùng may mắn, dùng dược lực bùng phá giải khai Thiên mạch, sau đó được một cường giả thần bí nào đó truyền kiếm kỹ cho. Bởi vì chưa từng có bất luận kẻ nào thấy qua Lăng Tiêu tiếp xúc với những người khác! Nói cách khác, sau lưng Lăng Tiêu, rất có thể chỉ là một gã cường giả thần bí, thuận tay giao cho hắn công pháp kiếm kỹ! Cũng không có môn phái đại thế gia nào chống lưng! Đây cũng là duyên cớ vì sao hôm nay đám người này dám tới! Thành công hay không, dù sao cũng phải thử một lần, nếu như có thể chiếm được một quyển kiếm kỹ Thần cấp. Như vậy, cho dù sư môn của bọn chúng, có thuộc loại môn phái hạng bét trong các môn phái ẩn thế đó, cũng có thể trong vòng trăm năm vọt lên tới môn phái hạng ba rồi! Vì thế, gã Cuồng Kiếm Sư bậc năm này khôi phục lại thái độ bình thường, nói: - Ngươi đã biết, còn không mau thả nàng ra, ngươi đã giết hai huynh đệ của ta, cho dù chúng ta chọc giận ngươi trước, cũng xem như vậy là đủ rồi chứ? Lúc này, trận chiến giữa Phúc Bá và tên Ma Kiếm Sư kia cũng ngừng lại. Phúc Bá lạnh lùng nhìn gã Cuồng Kiếm Sư, trong lòng lại dâng lên đầy nỗi hoảng sợ. Quả nhiên, là người từ những địa phương đó tới. Bọn họ vì cái gì lại tìm đến thiếu gia? Chẳng lẽ cũng vì một quyển kiếm kỹ Thần cấp còn không biết có hay không? Là kẻ khốn kiếp nào tung ra tin đồn này! Gã Ma Kiếm Sư cầm trong tay bảo kiếm màu đỏ tươi kia, đưa mắt nhìn Phúc Bá, sau đó nhìn Lăng Tiêu trầm giọng nói: - Tiểu tử, ngươi thả nàng ra! Ta cam đoan không làm khó ngươi nữa. Chúng ta chỉ là một đám sát thủ được thuê mà thôi. Hiện tại nhiệm vụ thất bại, chúng ta cũng sẽ không tới tìm ngươi gây phiền toái nữa! - Sát thủ? Ngươi dám gạt ta! Lăng Tiêu quát lên, kiếm khí như mũi châm, đâm vào làn da trắng mịn trên cổ nữ nhân, khiến nàng phát ra một tiếng thét thê lương chói tai! - A! - Dừng tay! Gã Ma Kiếm Sư vừa sợ vừa giận, thời điểm mới vừa động thủ hắn lại cảm nhận được khí thế trên người lão già kia cũng theo đó bốc lên. Rơi vào bước đường cùng, hắn chỉ có thể kềm chế mình, hòa hoãn nói: - Được rồi, chúng ta nhận thua. Tiểu tử, ngươi muốn như thế nào? Lăng Tiêu híp mắt nhìn thoáng qua nữ nhân che mặt bằng tấm vải đen, dù không thấy rõ diện mạo, tuy nhiên từ trong đôi mắt kia hắn nhìn thấy vẻ căm hận và sợ hãi với chính mình. Một Cuồng Kiếm Sư bậc sáu, không ngờ bị một gã thấp hơn bốn năm cấp bậc chế trụ. Giờ phút này tâm tư nàng dù có muốn liều mạng, đáng tiếc lại không nâng dậy nổi chút dũng khí nào. - Thứ nhất, nói ra ai sai khiến các ngươi tới! Tuy rằng ta hiểu ý đồ của các ngươi đến đây, nhưng các ngươi cũng đừng nghĩ giở trò với ta. Lăng Tiêu nói giọng lạnh lẽo không có mảy may cảm tình: - Thứ hai, để người này ở lại làm con tin! Trước mắt thực lực của ta xa không bằng các ngươi, nếu như lần sau các ngươi mang thêm nhiều người đến, ta thế đơn sức yếu, không phải sẽ chịu thiệt thòi lớn trước các ngươi sao? Tuy nhiên các ngươi có thể yên tâm, ta cam đoan nàng nguyên vẹn không việc gì! - Không được! Thanh âm từ trong miệng ba người đồng thời vang lên, giọng nữ mang đầy vẻ phẫn nộ, lại là giọng của nữ Cuồng Kiếm Sư bị Lăng Tiêu chế trụ này! - Ồ? Kiếm khí của Lăng Tiêu khẽ lóe lên, yết hầu của nữ nhân hắc y lập tức xuất hiện một giọt máu. - Chậm đã! Gã Ma Kiếm Sư Cầm trong tay bảo kiếm màu đỏ tươi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu: - Dựa theo ý của ngươi, ngươi muốn giữ nàng cả đời ở lại bên cạnh ngươi sao? Điều này tuyệt đối không được! Ta có thể cam đoan, sau này chúng ta tuyệt đối sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa! Thậm chí, ta có thể tặng cho ngươi hai gã Cuồng Kiếm Sư làm bảo tiêu! Sinh tử do ngươi nắm giữ! Điều kiện thứ nhất ngươi đưa ra ta có thể trả lời: Thật ra chính ngươi vốn hẳn nghĩ đến, việc ngươi đến đây đã ảnh hưởng tới lợi ích của rất nhiều người. Cho nên, bọn họ muốn ngươi chết, cũng là chuyện thường tình. Theo phương diện này mà nói, chúng ta ngược lại đã cứu ngươi! - Ha ha ha, thật là khéo mồm khéo miệng! Lăng Tiêu cười to mấy tiếng, vẻ mặt tươi cười: - Ta còn phải cảm tạ các ngươi? Tưởng ta là đứa nhỏ dễ lừa gạt sao? Ta nói lại lần nữa, đây là ta bắt buộc các ngươi, không là ở thỉnh cầu các ngươi! Ngươi không làm gì được quản gia của ta, mà ta, hiện tại có thể giết chết nàng! Cho nên, ngươi chỉ có thể đáp ứng ta. Về phần thời gian, ngươi yên tâm, sẽ không vượt quá ba năm! - Ngươi giết ta đi! Nữ nhân hắc y trong mắt mang đầy vẻ bi phẫn: Ba năm! Chính là ba ngày nàng cũng không muốn ở lại bên cạnh tên khốn đó, toàn thân hắn sát khí lạnh lẽo khiến người ta rất khó chịu! - Linh nhi, đừng làm càn. Gã Ma Kiếm Sư trầm giọng nói: - Chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội với chúng ta, sau này sẽ tìm tới gây phiền toái cho ngươi? - Đó cũng là chuyện ba năm sau. Hơn nữa, đó là chuyện của ta không cần ngươi quan tâm! Lăng Tiêu cụp mí mắt xuống, lạnh nhạt nói.