Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 117
Quốc vương liếc mắt nhìn Lăng Tiêu, trên mặt vẫn không có chút biến hóa nào, sau đó từ ái quay lại nhìn Lý Thiên Kỳ đang ủy ủy khuất khóc lóc, khẽ vươn tay vuốt đầu nàng, ôn hòa nói:
- Nói cho gia gia nghe xem, hắn khi dễ cháu như thế nào nào?
- Hắn.. hắn… hắn mắng cháu!
Lý Thiên Kỳ ấp úng một hồi mới nghĩ được một cái lý do thích hợp nhất, dù sao nàng cũng là một tiểu công chúa thân phận cao quý lại đi ép buộc thị nữ nhà người ta đây quả thật cũng có chút không thích hợp.
- À, vì sao lại thế?
Lão quốc vương uy nghiêm nhìn quét qua một lượt đám quý tộc đang cố chen đầu vào nhìn, những kẻ đó lập tức kinh ngạc. Trời ạ, sự tò mò quá mức đã khiến quốc vương cũng có chút khó chịu rồi đây! Tuy vẫn rất muốn biết được những chuyện kỳ quái trong hoàng tộc nhưng cả đám cũng không dám ở lại chỗ này, cả bọn lập tức tản ra thật xa len lén nhìn về hướng bên này.
Mà mọi người đối với Lăng Tiêu lại càng thêm tò mò, ai cũng nghĩ, quốc vương bệ hạ hẳn là sẽ kêu người bắt hắn để dỗ dành cô cháu gái, bởi vì nói như thế nào, Lăng Tiêu ngang nhiên chống đối công chúa ngay tại lâm viên hoàng gia. Chuyện này thật sự là đại nghịch bất đạo, vì tôn nghiêm của hoàng gia nên há có thể tha cho hắn sao?
Nhưng không nghĩ rằng quốc vương bệ hạ lại không có ý xử Lăng Tiêu! Lão quốc vương thản nhiên nhìn lướt qua Lý Thiên Liệt cùng Ô Lan Thác, vẫn đứng ngay sau lưng Lý Thiên Kiệt, mày hơi hơi nhíu lại. Lý Thiên Kiệt vội vàng nói:
- Tôn nhi xin cáo lui!
Sau lại hướng hạ nhân đánh mắt, một đám người vội vàng lùi ra ngoài.
Lý Thiên Kỳ xuất thân hoàng gia, thuở nhỏ đến nay không chịu qua chút ủy khuất nên dễ dàng dưỡng thành thói xấu kiêu căng bốc đồng, tuy nhiên đầu óc cũng không phải ngốc, thấy ông nội lại bất ngờ đuổi hết tất cả mọi người đi, chỉ lưu lại nàng cùng với tên chết bầm kia và hai cô thị nữ xinh đẹp thì trong lòng lập tức cảm thấy không yên.
Thanh âm mềm mại lại mang theo điệu khóc nức nở:
- Gia gia!
- Tốt lắm, hiện tại cháu có thể nói, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Trước mặt ông nội, Lý Thiên Kỳ không dám dấu diếm, lại càng không dám nhõng nhẽo chút nào, ấp úng kể lại một lần chuyện vừa rồi, nói xong cũng không dám ngẩng đầu nhìn lên, giờ phút này, nàng đã hiểu hôm nay mình không thể nào làm được điều muốn làm rồi, không bị dạy bảo đã là rất tốt rồi. Không kìm được liếc sang nhìn trộm Lăng Tiêu một cái, gặp tên kia vẻ mặt thờ ơ, dường như ngay cả gia gia hắn cũng không để vào mắt! Trong lòng Lý Thiên Kỳ tức giận vô cùng: "Tên xấu xa, có gì đặc biệt hơn người chứ? Ngươi nhớ rõ đấy cho ta, ta nhớ kỹ ngươi, ngày sau bổn công chúa sẽ báo thù, đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi muốn sống không thể, muốn chết không xong!"
Quốc vương tự nhiên hiểu rõ cô cháu gái này, tính tình Thiên Kỳ thế nào? Nàng từ nhỏ đã bị chiều hư rồi, mà lại trêu phải Lăng Tiêu, tiểu tử này ngay tại trước mặt mình còn có thể không kiêu ngạo không xiểm nịnh, càng đừng nói là một cô bé, cùng hắn khoe khoang tước vị công chúa thì quả thật không ăn thua chút nào!
Huống chi quốc vương còn nhớ kỹ lời dặn của hai Kiếm Tông là Vinh lão cùng Nam Cung lão, đang lo tìm không ra cơ hội mượn sức Lăng Tiêu nữa là, hiện tại có cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua. Nghĩ vậy, sắc mặt quốc vương trầm xuống khiển trách:
- Thiên Kỳ, cháu năm nay cũng đã mười lăm tuổi rồi, thêm một tuổi nữa là đã thành người lớn, sao lại vẫn còn càn quấy như vậy! Có phải cháu cảm thấy người ta sai, cháu đúng phải không?
- A, không.. không phải… ông nội… Thiên Kỳ….Thiên Kỳ biết sai rồi!
Lý Thiên Kỳ nói xong liền khóc lớn, xoay người chạy đi, không nghĩ tới ông nội yêu thương nàng nhất hôm nay cũng che chở thiếu niên kia, hại nàng mất hết mặt mũi. "Thù này không báo thề không làm người!" Lý Thiên Kỳ trong long thầm thề.
- Lăng Tiêu à, Thiên Kỳ dù sao cũng là một cô gái, ngươi sẽ không chấp nhất đấy chứ?
Lão quốc vương không hỏi câu Lăng Tiêu mắng công chúa mà lại trực tiếp xin lỗi!
Đường đường là một bá chủ một trong những cường quốc trên đại lục lại tự thân xin lỗi một thiếu niên, chuyện này nói ra e rằng mọi người đều phải sợ ngây người!
Chứng kiến điều này khiến Xuân Lan cùng Thu Nguyệt bị kinh hoàng tột độ, thậm chí quên cả vấn an quốc vương bệ hạ, cho đến khi quốc vương quay người rời đi, hai nàng Đại Kiếm Sư bậc bốn này cũng có chút không chịu nổi, chân như nhũn cả ra. Nhìn hình bóng có chút gầy yếu của lão quốc vương lại quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, ánh mắt ngập tràn vẻ sùng bái.
Chút chuyện nhỏ này trong yến hội dường như nhanh chóng bị các quý tộc quên lãng, chỉ có vài người khe khẽ bàn luận xem quốc vương đã nói gì mà khiến công chía điện hạ cao quý phải rơi lệ chạy đi, tóm lại mọi người đều có một kết luận: "Tên Tam công tử của Lăng gia trước đây không có chút tác dụng gì bây giờ lại rất được sủng ái!"
Hôm nay sự kiện chính của yến hội là Thu Thần lão nguyên soái lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Thế cho nên rất nhiều quý tộc tuổi trẻ không nhận ra lão già kia là ai bị các quý tộc hiểu biết thâm sâu bên cạnh cực kỳ khinh thường: "không ngờ ngay cả đế quốc quân thần, Ma Kiếm Sư bậc năm, lão Nguyên soái Thu Thần cũng không biết, thế mà cũng là quý tộc, thật sự sỉ nhục!"
Kỳ thật, quý tộc chính là loại người có thể hiểu ở đây là mau quên nhất, ngược lại nếu là dân chúng Lam Nguyệt đế quốc chắc hẳn họ sẽ chưa quên một đế quốc quân thần, người đã mang lại cho họ cuộc sống an bình, hạnh phúc. Đọc Truyện Online
Thái tử điện hạ dường như mới hoàn thành chính vụ, thời điểm tới hội lại vừa lúc thấy Thu Thần lão Nguyên soái tinh thần sung mãn chào hỏi mọi người, trong mắt hắn liền hiện lên vẻ lo lắng, tuy rằng chỉ hơi xẹt qua nhưng vẫn bị một cung nữ chú ý thấy, nàng ta vội vàng lặng lẽ xoay người rời đi.
Quốc vương bệ hạ cũng đã thấy thái tử, mệt mỏi che miệng ngáp một cái, sau đó sờ sờ mấy giọt nước mắt vì ngáp mà tràn ra, tiếp theo tinh thần phấn chấn nói:
- Phía nam đế quốc xuất hiện thú tộc và chúng ta đã đánh bại đợt tiến công của bọn chúng!
Phía dưới, các quý tộc ra sức hoan hô, loại chuyện này không phải quá vĩ đại nhưng cũng làm người cực kỳ hưng phấn!
- Trong trận chiến này, các dũng sĩ của chúng ta đã thể hiện rất anh dũng! Hiện tại, cho mời một vị dũng sĩ đại biểu, con thứ ba của tướng quân trấn thủ Tây cương Lăng Thiên Khiếu – Lăng Tiêu lên sân khấu, trẫm muốn đích thân ban thưởng cho hắn!
Lăng Tiêu hơi sửng sốt, cảm giác được trong nháy mắt tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía mình, loại ánh mắt gì cũng có: hâm mộ, ghen tị, ngạc nhiên, không tin hay là phẫn nộ….
Hắn chỉnh sửa y phục lại một chút, sau đó thản nhiên cười, ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên hướng quốc vương bệ hạ.
Các quý tộc bây giờ mới hiểu được, vì sao Lăng Tiêu chính diện chống đối công chúa mà quốc vương lại không xử trí hắn!
Tuy nhiên càng nhiều người lại càng ghen tị hắn may mắn, dũng sĩ tham gia chiến đấu nhiều như vậy sao lại cố tình đưa hắn ra đại biểu? Hắn có thể đại biểu cho toàn bộ những anh hung còn sống cũng như những người đã ngã xuống sao?
Một kẻ bị thiên mạch mà thôi!
Rất nhiều con em quý tộc tham gia trận chiến kia đều sắc mặt xanh mét nhìn Lăng Tiêu với vẻ phẫn nộ. "Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ chỉ bằng phụ thân hắn là tướng quân? Cái này không công bằng!"
Tựa như nghe thấy "tiếng lòng" của các quý tộc này, quốc vương bệ hạ thản nhiên tươi cười nói:
- Có lẽ trong lòng các ngươi nghi vấn, vì cái gì Lăng Tiêu có thể đại biểu cho các vị anh hùng. Đúng vậy, tất cả những vị tham gia trận chiến phòng vệ thị trấn Tạp Mai Long, mọi người đều là anh hùng! Mỗi người bọn họ đều là đế quốc dũng sĩ! Nhưng Lăng Tiêu không những tham gia tràng chiến đấu trên mà còn biểu hiện trác tuyệt hơn nữa, mấy hôm trước hắn thành công phát hiện một tên đào phạm của đế quốc.
Lão quốc vương nói xong, nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Đa số các ngươi chắc hẳn còn nhớ hầu tước Độ Mạn Kỳ Ni năm đó chứ?
Trong đám người phát ra mấy tiếng thở dài, hầu tước Mạn Kỳ Ni, năm đó cũng là một người có quyền cao, ở đế đô cũng là nhân vật quyền thế nhưng kết quả lại không biết vì sao gặp phải Hải Thiên – lúc ấy vẫn chỉ là một Ma Kiếm Sĩ bậc một nên trong một đêm cả nhà đều bị giết!
Sự việc này từng làm cho cả đế đô chấn động khiến cho gần như tất cả mọi quý tộc đều phẫn nộ, bất an:
- Có phải chỉ cần gặp phải võ sĩ cao cấp thì ngay cả giới quyền quý bọn họ ngay cả tính mệnh bản thân đều sẽ không thể bảo đảm?
Nhưng, một vị Kiếm Tông trong hoàng cung đã ra tay bắt được Hải Thiên, tống hắn vào đại lao, chuẩn bị xét xử.
Nhưng không thể ngờ, chẳng biết hắn đã thoát ra được từ khi nào! Sau đó gần như là mai danh ẩn tích biến mất khỏi đế đô, không ai gặp lại được.
Kết quả là vài ngày trước, trên cửa thành đế đô treo lên một xác người, sau đó triều đình ra bố cáo nói người này chính là tội phạm truy nã năm đó – Hải Thiên!
Hầu như các quý tộc đều nhiệt liệt ăn mừng giống như vào lễ Bạo Viêm Sư Vương (*), lại không nghĩ rằng sự kiện kia có liên quan đến thiếu niên kia – là hắn phát hiện Hải Thiên?
- Hải Thiên lão tặc trên người mang thương tích, bị hổ tử nhà Lăng gia toàn lực đánh chết!
Quốc vương bệ hạ đề cao thanh âm:
- Dũng sĩ như thế, các ngươi nói có nên trọng thưởng hay không đây?
Các quý tộc bị lời nói của quốc vương dọa cho hoảng hồn, gần như nói không ra lời, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu cũng biến đổi không ít, cho dù vốn là ghen tỵ cũng kèm thêm chút kinh sợ.
Một tên Ma Kiếm Sĩ bậc hai cho dù đã bị thương thì cũng làm sao có thể bị một tên gã phế vật Thiên mạch giết được? Tuy nhiên lời này do quốc vương nói ra, ai dám không tin?
- Một hổ tử như vậy sao lại không ban thưởng cho được? Cho nên, ta quyết định, phong Lăng Tiêu tước vị Hầu tước và ban cho lãnh địa là thị trấn Tạp Mai Long.
Quốc vương bệ hạ còn chưa dứt lời đã nghe thấy một tiếng phản đối:
- Bệ hạ, không thể!
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
478 chương
54 chương
17 chương
53 chương
17 chương